Shopee Chạm để tắt
Lazada Chạm để tắt

Sa Vào Đêm Xuân - Chương 38

Cập nhật lúc: 2025-02-11 20:27:05
Lượt xem: 9

Ô Mạn vội vã chào mọi người trong đoàn rồi lái xe đến bệnh viện.

Khi đến trước cửa phòng bệnh, cô thấy cửa khép hờ, bên trong vang lên giọng nói của một cô gái.

“Anh Gia Trạch, bác trai bảo em đến đón anh về.”

“Mai tôi sẽ qua.”

“Vậy tối nay anh định đi đâu?”

“Đường Tiểu thư, chuyện này không liên quan đến cô.”

“Bây giờ thì chưa, nhưng sớm muộn cũng sẽ có liên quan!”

“Vậy khi nào có thì hãy hỏi lại tôi.”

Cô gái sững lại một chút, sau đó cánh cửa bên trong mở ra. Đường Ánh Tuyết chạy ra ngoài, đụng phải Ô Mạn ngay trước cửa.

Bộ dạng này của cô ấy khiến Ô Mạn thấy lạ. Khác hẳn với những bộ trang phục sành điệu khi biểu diễn cùng nhóm nhạc, hôm nay cô ấy mặc một chiếc váy nhỏ ngoan hiền, cài thêm chiếc mũ beret ren trên đầu, lớp lưới mỏng che đi vầng trán sáng, trông giống như một cô công chúa từ thế kỷ trước đang chạy trốn.

Ánh mắt Đường Ánh Tuyết thoáng qua một tia địch ý đầy thấu hiểu, lạnh lùng nhìn Ô Mạn, lướt ngang qua cô mà không nói một lời.

Từ ánh mắt đó, Ô Mạn cảm nhận rõ ràng sự chiếm hữu của cô ta đối với Dụ Gia Trạch. Giống như lần tụ tập ăn lẩu hôm trước, khi cô ta cố tình để lộ chiếc khăn tay cho cô nhìn thấy, hoàn toàn không phải vô tình.

Mối quan hệ giữa bọn họ, không đơn giản như Dụ Gia Trạch nói—chỉ là một bữa ăn chung.

Ô Mạn thu hồi ánh nhìn, gõ cửa rồi bước vào phòng bệnh. Dụ Gia Trạch chẳng buồn ngẩng đầu, chỉ lạnh nhạt nói: “Em đến muộn quá rồi.”

Cô cười nhạt: “Đến sớm thì đâu có kịch hay để xem.”

Anh chậc lưỡi: “Ồ, con chim nhỏ này đang ghen à?”

Bàn chân anh đã hồi phục hoàn toàn, thoải mái bước xuống giường, cúi người xuống sát mặt cô, làm bộ quan sát kỹ càng.

Ô Mạn nghiêng đầu tránh né: “Ngài không về nhà thật sự ổn chứ?”

Anh chậm rãi đứng thẳng dậy, giọng điệu khó đoán: “Em rất muốn tôi về à?”

“Tôi chỉ lo cha ngài sẽ tức giận.”

Anh cười nhạt, giọng nói lạnh lẽo: “Ông ấy không thể quản tôi ngủ ở đâu.”

Ô Mạn biết mình lỡ lời. Cô không nên nhắc đến cha Dụ Gia Trạch trước mặt anh.

Anh rất hiếm khi chủ động nói về cha mình, mà nếu có nhắc tới thì cũng chỉ toàn là sự bất mãn và chán ghét với sự kiểm soát của ông. Giữa họ dường như chỉ còn lại lợi ích và sự phục tùng, không hề có tình cảm cha con.

Đôi khi, khi nghe anh phàn nàn, Ô Mạn cũng cảm thấy bực bội—anh rõ ràng căm ghét kiểu kiểm soát đó, nhưng lại vô thức áp đặt nó lên cô.

Con người đôi khi lại vô tình trở thành chính kiểu người mà mình từng ghét bỏ nhất.

Ô Mạn lái xe đưa Dụ Gia Trạch về biệt thự, anh đột nhiên nói: “Tôi đói rồi.”

Cô cầm lấy điện thoại: “Vậy tôi gọi đồ ăn ngoài nhé?”

“Em làm cho tôi đi.”

“...Ngài chắc chứ?”

Dụ Gia Trạch đẩy cô vào bếp, còn mình thì dựa vào khung cửa, chậm rãi nói: “Tôi sẽ giám sát.”

Anh mà cũng giám sát nấu ăn? Ngay cả nước tương và giấm anh còn chẳng phân biệt nổi nữa là.

Ô Mạn thầm oán thán trong lòng nhưng ngoài mặt vẫn phải kiên trì: “Nếu khó ăn quá thì đừng trách tôi.”

Cô lấy cơm nguội còn thừa trong bếp, định làm một đĩa cơm chiên trứng. Động tác của cô hoàn toàn máy móc, vì trong đầu đang đắn đo có nên hỏi anh về chuyện đã ‘nửa phong sát’ Truy Dã hay không. Nhưng cô sợ nếu mình hỏi, anh sẽ phản ứng ngược lại, càng khiến tình hình tệ hơn.

Suy đi tính lại, vẫn là không hỏi thì hơn.

Cô mải suy nghĩ, không nhận ra Dụ Gia Trạch đã đứng sát phía sau từ lúc nào, cánh tay vòng qua eo cô, cằm tựa lên đỉnh đầu cô.

“Chim nhỏ, đây là lần đầu tiên tôi nhìn thấy em nấu ăn.”

Cô vẫn tiếp tục động tác trên tay: “Thì sao?”

“Nhìn trông rất hợp làm vợ đấy.”

Tay cầm xẻng của Ô Mạn trượt một cái, suýt nữa làm cháy căn bếp.

Dụ Gia Trạch vẫn ôm cô, thấp giọng cười khẽ, lồng n.g.ự.c áp sát lưng cô khẽ rung động.

“Thế này mà đã bị dọa sợ rồi à?”

Ô Mạn nhất thời không biết phải trả lời thế nào, chỉ có thể nhìn chằm chằm vào trứng chiên trong chảo mà nói: “Hình như cháy rồi.”

“Em hình như vẫn luôn né tránh vấn đề này. Chưa từng nghĩ tới à? Kết hôn ấy.”

“Là ngài đã từng nói với tôi, đừng có ngây thơ.” Ô Mạn thản nhiên đáp. “Tôi vốn chưa từng có ảo tưởng gì về hôn nhân cả, như bây giờ là tốt nhất rồi.”

Vòng tay Dụ Gia Trạch siết chặt hơn: “Trước đây, tôi cảm thấy em ngoan thế này rất dễ chịu, nhưng bây giờ nghe lại thấy thật chói tai.”

“Chẳng lẽ ngài muốn tôi giống như một cô gái mười tám tuổi, quấn lấy ngài, đòi gả vào hào môn để làm bà Dụ à?” Ô Mạn cười khẩy. “Như vậy còn khó nghe hơn.”

“Trẻ con biết khóc mới có kẹo để ăn.”

Nhưng sao phải trông chờ người khác cho? Cô có thể tự kiếm lấy kẹo của mình.

Nhưng câu này chắc chắn không phải là lời Dụ Gia Trạch muốn nghe, thế nên cô chỉ nói: “Những gì ngài cho tôi đã đủ nhiều rồi.”

Dụ Gia Trạch buông tay, xoay người dựa vào bàn bếp.

“Em có thể không cần nghĩ đến chuyện kết hôn, nhưng tôi thì không thể không nghĩ đến.”

Ô Mạn cảm giác như mặt đất dưới chân mình chấn động.

Như thể vừa có một trận động đất, cô suýt nữa đứng không vững.

Trong chảo, dầu nóng vẫn đang kêu xèo xèo, hơi nóng lan tỏa làm cay mắt cô. Cô chớp mắt hai cái, thấp giọng hỏi: “Ngài đang nghĩ đến chuyện kết hôn sao?”

“Nếu tôi nói phải thì sao? Em sẽ làm gì?”

“Ngài vẫn là ông chủ của tôi.”

“Còn gì nữa?”

“Không còn gì cả.”

Dụ Gia Trạch bật cười không tiếng động: “Tôi chỉ đùa thôi, không ngờ câu trả lời của em đúng như tôi dự đoán, chán ngắt.”

“Tôi nhớ ngài từng nói, tôi là khúc gỗ mà.”

Cả hai dường như đang nói đùa, nhưng bầu không khí lại trở nên nặng nề.

Khói dầu trong bếp len lỏi giữa họ, Ô Mạn mở miệng: “Ngài ra ngoài đi, dầu mỡ ám mùi đấy.”

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com./sa-vao-dem-xuan/chuong-38.html.]

Dụ Gia Trạch không nhấc chân, vẫn dựa vào bàn: “Tôi đã nói muốn giám sát, thì sẽ giám sát đến cùng.”

Thế là anh cứ đứng đó, nhìn cô làm xong đĩa cơm chiên trứng.

Bày biện thì chẳng ra gì, nhưng Dụ Gia Trạch vẫn nhận lấy, mang ra bàn, hai người đối diện nhau ngồi xuống.

Anh ăn một miếng, bình luận: “Thật sự rất khó ăn.”

“Nếu thấy miễn cưỡng quá thì đừng ăn.”

Chu Yêu Yêu

"Tôi cứ muốn miễn cưỡng đấy."

Dụ Gia Trạch lại múc một thìa, ánh mắt chăm chú nhìn cô: "Chim nhỏ, đừng quên lời tôi đã nói khi cô bướng bỉnh chuyển ra ngoài."

——Nếu tôi nói chưa kết thúc, thì giữa chúng ta sẽ không bao giờ kết thúc.

*

Đêm hôm đó, Ô Mạn gối đầu trên n.g.ự.c Dụ Gia Trạch và mơ một giấc mơ.

Cô mơ thấy ngày sinh nhật giữa tuổi hai mươi và hai mươi mốt của mình.

Trước hôm đó, cô đã hơn một tháng không nhận được vai diễn nào vì đắc tội với một nhà sản xuất danh tiếng trong ngành.

Lão đàn ông đó đã giở trò sàm sỡ cô tại một bữa tiệc. Tuổi trẻ bồng bột, cô liền cầm ly rượu trên bàn, dội thẳng một ly rượu vang đỏ lên đầu ông ta.

Hậu quả là vai diễn mà cô khó khăn lắm mới giành được lại bị tước mất, người đàn ông kia giận dữ tuyên bố sẽ phong sát cô.

Triệu Bác Ngữ lo đến mức phát hỏa. Lúc đó, họ chỉ thuộc một công ty giải trí nhỏ bé, không có chút sức phản kháng nào.

Ô Mạn cầm cự bằng số tiền ít ỏi tích góp được trước đó, vừa sống tằn tiện vừa không cam lòng, chạy khắp các đoàn phim tìm kiếm cơ hội. Mỗi đêm cô đều trằn trọc không ngủ được, nằm trên giường dán mắt vào điện thoại, mong chờ phép màu sẽ xuất hiện qua một cuộc gọi từ nhà sản xuất nào đó.

Nhưng phép màu sẽ không đến, chỉ có sự trêu ngươi của số phận sẵn sàng ghé thăm.

Bước vào tuổi hai mươi, Ô Mạn thấm thía nhận ra cuộc sống này tồi tệ đến mức nào.

Đêm hôm đó, chiếc điện thoại vốn im lặng bấy lâu bỗng đổ chuông.

Cô nhìn dãy số không lưu tên trên màn hình, để nó reo rất lâu.

Đến cuộc gọi thứ mười, người kia vẫn không từ bỏ. Cô thở dài thật sâu, rồi bấm nghe.

"Lại muốn bao nhiêu?"

"Mẹ không thể gọi chỉ để quan tâm con sao?"

"Nếu vậy thì mẹ chỉ gọi đúng mười giây, chứ không phải mười cuộc."

Bên kia điện thoại im lặng một lúc, rồi chậm rãi hỏi:

"Bộ phim con nói lần trước, khi nào chiếu?"

Ô Mạn nhìn lên trần nhà, giọng yếu ớt: "Đừng chờ nữa, không có con trong đó đâu."

"Ý gì?"

"Con đã đắc tội với nhà sản xuất rồi."

Cô nói như thể chấp nhận số phận, đợi chờ một tràng mắng mỏ quen thuộc.

Nhưng đầu dây bên kia chỉ vang lên một tiếng thở dài khe khẽ.

"Ông ta muốn ngủ với con, đúng không? Đắc tội thì đắc tội đi. Mẹ mong con thành ngôi sao lớn, nhưng mẹ cũng không muốn con phải hy sinh bản thân. Cơ hội sau này vẫn còn."

Ngón tay Ô Mạn siết chặt điện thoại, cổ họng nghẹn đắng.

Cô biết rõ, nếu không phải vì cần tiền, người kia sẽ chẳng bao giờ dịu giọng như vậy. Nhưng dù thế, chỉ một câu nói đó thôi cũng khiến uất ức cô dồn nén bấy lâu trào ra.

Trong căn phòng trọ chật hẹp, tối đen như mực, cô dùng tay che mắt, cắn chặt răng, nhưng vẫn không ngăn được nước mắt thấm ướt tay áo.

"Nói đi, lần này mẹ muốn bao nhiêu?"

Sau một khoảng lặng dài, giọng nói bên kia vọng đến:

"…Năm mươi vạn, có không?"

Đôi mắt còn ướt của Ô Mạn bỗng co rút lại: "Mẹ lại bắt đầu cờ b.ạ.c rồi à?!"

Đầu dây bên kia im bặt.

Giọng cô lạnh lẽo, kiềm nén cơn giận không thể khống chế:

"Con đồng ý chu cấp tiền sinh hoạt, nhưng chưa từng hứa sẽ lấp cái hố nợ này cho mẹ."

Thật nực cười, cô còn ngây thơ tin rằng, những lời an ủi khi nãy là chút tình mẫu tử sót lại trong lòng bà ta.

Nhưng thực tế thì… liệu thứ tình cảm đó có bao giờ tồn tại không?

Ngay từ khi sinh ra, sự tồn tại của cô đã là một điều ngoài ý muốn. Cô không phải đứa trẻ được chào đón với những lời chúc phúc.

Khi còn nhỏ, trong những lúc nửa tỉnh nửa mơ, cô thường thấy bà đứng bên giường mình như một hồn ma. Đôi mắt chất chứa oán hận, sắc bén như dao. Cô bé con giả vờ trở mình, quay lưng lại để né tránh ánh nhìn ấy, rồi cuộn người thành một khối nhỏ bé.

Có lần, mẹ cô thực sự mất kiểm soát, cầm lấy một con dao. Ô Mạn nửa đêm tỉnh dậy đi vệ sinh thì bắt gặp cảnh tượng đó, liền hoảng loạn chạy trốn khỏi nhà.

Cô không có nơi nào để đi, cứ thế lang thang giữa đêm khuya lạnh lẽo. Gió rét thấu xương, cuối cùng cô chui vào một quán net tồi tàn, cuộn mình trong góc khuất đầy khói thuốc suốt cả đêm.

Đêm đó, cô xem một bộ phim—Léon: The Professional.

Trong phim, cô bé Mathilda từng hỏi sát thủ:

"Thế giới này vốn dĩ đã tàn nhẫn như vậy sao? Hay chỉ có tuổi thơ là như thế?"

Sát thủ trả lời:

"Vẫn luôn như vậy."

Ô Mạn không nhớ cô bé trong phim có khóc hay không, vì lúc đó chính cô đã cúi đầu, bật khóc đến mức nghẹn ngào không thành tiếng.

Cô không may mắn như Mathilda, không có một sát thủ nào bảo vệ mình. Nhưng cô học theo bộ phim, mua một chậu cây xanh đặt trên đầu giường. Mỗi khi đêm xuống, cô nhìn chằm chằm vào nó để chìm vào giấc ngủ, tự huyễn hoặc rằng mình cũng đang được bảo vệ.

Từ khi đó, cô mắc chứng khó ngủ. Thường xuyên nửa đêm choàng tỉnh, mồ hôi lạnh đẫm lưng, hoảng sợ nhìn về phía đầu giường. Những đêm mẹ cô phát điên hoặc thua bạc trở về nhà, cô học cách lặng lẽ chuồn ra ngoài, đến quán net trú tạm.

Bạn đồng hành duy nhất của cô là những bộ phim.

Cô giống như cô bé bán diêm, còn phim ảnh là những que diêm của cô.

Trong 120 phút, cô có thể trôi dạt đến một thế giới khác, cảm nhận được niềm vui dù chỉ trong chốc lát.

Dần dần, cô không còn phản kháng việc mẹ ép cô trở thành một ngôi sao. Nếu cô có thể trở thành một nhân vật trong phim, giúp người khác mơ mộng, thì biết đâu, một đứa trẻ lạc lõng nào đó, đang thao thức trong đêm, cũng có thể tìm thấy một chút an ủi?

Đó là lý do ban đầu khiến cô muốn đóng phim—ngây thơ đến thế, nên bây giờ mới lâm vào cảnh ăn không đủ no.

Đầu dây bên kia giọng gấp gáp:

"Lần này con nhất định phải giúp mẹ! Chủ nợ đã đến tận cửa rồi!"

Loading...