Sa Vào Đêm Xuân - Chương 42
Cập nhật lúc: 2025-02-11 23:33:36
Lượt xem: 8
Ô Mạn bước ra khỏi phòng bệnh, Hà Tuệ Ngữ và bạn trai đang ngồi bên ngoài hành lang. Cô ấy hỏi: "Đi ngay à? Có muốn ăn một bữa cùng nhau không?"
Cô lắc đầu, vẫn nhớ lời nói dối lúc nãy: "Không được, tôi còn chút chuyện cần xử lý."
"Thật hay giả đây…" Hà Tuệ Ngữ liếc mắt đầy nghi ngờ.
"Khi ra vào nhớ cẩn thận, coi chừng bị paparazzi theo dõi." Trước khi đi, Ô Mạn dặn dò, "Tránh để lộ địa chỉ bệnh viện."
"Yên tâm, giờ chắc paparazzi không rảnh mà bám theo đâu." Hà Tuệ Ngữ vừa lướt điện thoại vừa nói, "Lúc cô vào đó, trên Weibo lại có tin về Đường Ánh Tuyết."
"Cô ta gặp chuyện gì?"
"Lại ngất trên sân khấu, giờ đã được đưa vào bệnh viện." Cô ấy nói với vẻ hóng chuyện, "Lần trước lúc ăn cơm gặp quản lý nhóm cô ta, nghe nói có bệnh mãn tính gì đó, khiến công việc của anh ta thêm phần phiền phức."
Sắc mặt Ô Mạn không chút thay đổi, như thể đang nghe chuyện phiếm về một người hoàn toàn xa lạ: "Cô bớt hóng hớt đi. Mấy tin đồn chẳng có mấy cái đúng đâu."
Hà Tuệ Ngữ lập tức nhớ lại lần trước ở lễ trao giải, cô tin rằng Ô Mạn đã chia tay Dụ Gia Trạch, để rồi bị "tát" thẳng mặt. Nghĩ đến đây, cô ngượng ngùng vài phần, xua tay đuổi người: "Đúng là chọc trúng chỗ đau mà! Mau đi đi!"
Sau khi trở lại Tây Bắc, cuối cùng Ô Mạn vẫn mềm lòng, chấp nhận thêm bạn với Truy Dã.
Trong suốt khoảng thời gian quay phim còn lại, thỉnh thoảng cô sẽ nhận được ảnh chụp vết thương từ cậu, kéo dài cho đến ngày xuất viện.
Dù vậy, cô chưa từng nhắn lại lấy một lần, mỗi lần xem xong đều lập tức xóa tin nhắn.
Những ngày quay phim ở Tây Bắc dần chạm đến hồi kết, Ô Mạn cũng chào đón ngày mà cô mong chờ nhất trong năm—sinh nhật của mình.
Thông thường, nếu không có lịch quay, Triệu Bác Ngữ sẽ giúp cô tổ chức tiệc sinh nhật. Dưới danh nghĩa chúc mừng sinh nhật, nhưng thực chất là một hoạt động tri ân fan. Đối với nghệ sĩ, tiệc sinh nhật thường cũng chỉ là một phần công việc.
Nhưng Ô Mạn lại thực sự cảm thấy háo hức từ tận đáy lòng. Những ngày khác có thể lạnh lẽo cô đơn, nhưng chỉ riêng ngày này, cô muốn được náo nhiệt, muốn có tiếng vỗ tay rộn ràng, muốn giấy vàng bay khắp trời.
Cứ nói cô hư vinh cũng được, nhưng đây là cách cô tự bù đắp cho bản thân.
Vì thế, năm nào cô cũng mong chờ một buổi tiệc sinh nhật. Nhưng nếu không may trùng với lịch quay phim, cô sẽ có chút thất vọng, vì chỉ có thể tổ chức qua loa trên phim trường.
Năm nay, đúng lúc rơi vào thời gian quay phim. Sau khi kết thúc cảnh quay, điều phối sản xuất đẩy đến một chiếc bánh kem cho cô.
Môi trường quay phim ở đây khá khắc nghiệt, không có tiệm bánh ngọt sang trọng như trong thành phố. Cái bánh này là loại kem thực vật trắng sáng, trang trí bằng những bông hoa kem màu sắc rực rỡ và cắm một quả anh đào nhỏ xíu, trông hơi héo úa.
Điều phối sản xuất có chút ngại ngùng, gãi đầu nói: "Xin lỗi chị Mạn, nơi này hẻo lánh quá, không đặt được bánh ngon hơn. Mong chị thông cảm."
Ô Mạn lại hai tay nhận lấy chiếc bánh, cười nói: "Cảm ơn cậu, vất vả rồi."
Gương mặt đã rám nắng của điều phối sản xuất lại càng đỏ hơn.
Dù anh ta không thực sự tin rằng Ô Mạn sẽ cảm ơn mình. Đó chẳng qua chỉ là phép lịch sự. Không phải nghệ sĩ nào cũng biết tỏ ra tôn trọng những người lao động trong giới phim ảnh như anh ta.
Anh ta từng lăn lộn qua không biết bao nhiêu đoàn phim, lo liệu sinh nhật cho không biết bao nhiêu diễn viên lớn nhỏ. Phần lớn nghệ sĩ chỉ để trợ lý nhận bánh, nói một câu cảm ơn qua loa, rồi sau đó anh ta sẽ thấy chiếc bánh của mình nằm trong thùng rác nào đó.
Rất ít người chịu cúi đầu cảm ơn anh ta trực tiếp, lại càng không nói đến những ngôi sao hạng A như Ô Mạn.
Anh ta đã thấy mãn nguyện lắm rồi.
Nhưng điều bất ngờ là, Ô Mạn cắt một miếng bánh to, rồi ngồi xuống một góc, nghiêm túc ăn.
Điều này khiến anh ta sững sờ.
Bình thường, nữ diễn viên tuyệt đối không động vào đồ ngọt, hoặc nếu có cũng rất kén chọn, sao có thể chấp nhận loại bánh kem rẻ tiền, quê mùa ở nơi hẻo lánh thế này?
Ô Mạn ăn rất nhanh, khóe môi dính một ít kem nhưng cô không hề nhận ra.
Điều phối sản xuất cũng không nhắc, vì trong mắt anh ta, vệt kem đó chẳng có gì xấu, mà trông giống như vết cơm dính trên môi thiên thần. Một người vốn cao cao tại thượng như cô, khoảnh khắc này bỗng trở nên sống động lạ thường.
Ô Mạn ăn xong bánh kem, trong đầu nghĩ rằng phải về khách sạn tập thể dục thêm hai tiếng mới xong. Nhưng dĩ nhiên, việc đầu tiên khi về đến nơi vẫn là tranh thủ lúc có mạng, nhanh chóng trả lời từng tin nhắn chúc mừng sinh nhật trên WeChat.
Dụ Gia Trạch thì gọi video trực tiếp cho cô, vừa xoa xoa ấn đường vừa nói: "Vừa xong cảnh quay à?"
Nhưng tín hiệu bên cô quá kém, chỉ thấy hình ảnh Dụ Gia Trạch giơ tay lên rồi khựng lại, trông cứ như sắp móc mắt mình ra, khiến cô giật thót.
Ô Mạn nhăn mặt đầy khó hiểu: "Cái gì? Vừa xong gì cơ?"
Từ "cảnh phim" phía sau cô hoàn toàn không nghe thấy.
Dụ Gia Trạch trầm mặc mấy giây, cuối cùng quyết định nói thẳng: "Muốn quà gì?"
Lần này cô nghe rõ: "Ngài nói một câu chúc mừng sinh nhật là được rồi."
"Tôi hỏi là muốn quà gì."
"Đó chính là món quà tôi muốn."
"Năm nào hỏi em cũng cùng một câu trả lời." Dụ Gia Trạch nhíu mày, chậm rãi nói: "Sinh nhật…"
Chữ "vui vẻ" còn chưa kịp nói ra, màn hình lại bị đứng hình.
Dụ Gia Trạch hết kiên nhẫn, dứt khoát ngắt cuộc gọi, nhắn một tin trên WeChat: "Cái tín hiệu c.h.ế.t tiệt."
Ô Mạn chỉ có thể nhắn lại để dỗ dành: "Xin lỗi mà."
Dụ Gia Trạch không trả lời nữa. Và thế là, cô vẫn không nhận được một câu "Chúc mừng sinh nhật" trọn vẹn từ anh.
Sau khi trả lời xong tin nhắn trên WeChat, cô tiếp tục xử lý những lời chúc mừng trên Weibo. Trong số đó, có một bình luận đến từ Đường Ánh Tuyết.
Từ đêm chung kết debut, Đường Ánh Tuyết đã nhấn theo dõi cô, nhưng Ô Mạn chưa từng theo dõi lại.
Do là idol lưu lượng, bình luận của cô ta nhanh chóng được fan đẩy lên top, đến mức Ô Mạn dù không muốn thấy cũng không được.
@numerous-ĐườngÁnhTuyếtV: Ô Mạn lão sư, chúc chị mãi mãi thanh xuân~
Bốn chữ cuối cùng, châm chọc một cách trắng trợn.
Những kẻ thích đá đểu một cách ngớ ngẩn như thế này, Ô Mạn luôn có một phương pháp đối phó duy nhất: Làm như không thấy.
Cô trả lời hết mọi lời chúc, duy chỉ để bình luận top trơ trọi ở đó. Dù sao, người lúng túng cũng không phải cô.
Mất gần một tiếng đồng hồ để trả lời hết tin nhắn. Nhưng dù là Weibo hay WeChat, cô vẫn không nhận được bất cứ lời chúc nào từ Truy Dã.
Tất cả những tin nhắn trước đó của cậu, cô chưa từng trả lời. Có lẽ cậu nhóc đã nản lòng rồi.
Hoặc cũng có thể, cậu ta chẳng hề để tâm hôm nay là sinh nhật cô.
Ô Mạn cụp mắt, ấn nút tắt màn hình điện thoại. Bao nhiêu lời chúc mừng sinh nhật, lúc này lại giống như cơn gió lạnh thổi qua vùng hoang mạc, ồn ào xao xác, nhưng chẳng để lại chút hơi ấm nào.
Xử lý xong xuôi mọi chuyện, kim đồng hồ cũng sắp chạm mốc mười hai giờ, sinh nhật của cô cũng gần kết thúc.
Sau khi tẩy trang và thay bộ đồ thể thao, cô lên tầng hai của khách sạn để vào phòng gym, tiêu hao hết lượng calo của bánh kem.
Dù đây đã là khách sạn có điều kiện tốt nhất ở Tây Bắc, nhưng so với tiêu chuẩn thành phố, vẫn chỉ là tốt nhất trong những lựa chọn tệ. Không thể có phòng gym riêng, phòng tập chung trên tầng hai cũng không rộng lắm. Nhưng may mắn là vào giờ này đã không còn ai.
Cô đeo tai nghe, vừa chạy trên máy vừa xem một bộ phim được đánh giá cao trên máy tính bảng. Đây là "thời gian nạp năng lượng" của cô – vừa giữ dáng, vừa nâng cao lượng phim đã xem, tận dụng thời gian một cách tối đa.
Mải mê xem, cô hoàn toàn không nhận ra có người đẩy cửa bước vào phòng gym.
Người đó cũng không đến làm phiền, chỉ chọn một máy chạy bộ cách cô hai vị trí rồi bắt đầu chạy.
Mãi đến khi vô tình quay đầu lại, cô giật nảy mình, suýt chút nữa trượt chân.
Người kia không mặc đồ thể thao, mà lại khoác nguyên bộ vest đen, trông hoàn toàn lạc lõng với không gian phòng tập.
"…Cậu sao lại ở đây? Cơ thể đã hồi phục hẳn chưa mà chạy lung tung rồi?"
Cô vội vàng tắt máy chạy, thở hổn hển nhìn cậu ta.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com./sa-vao-dem-xuan/chuong-42.html.]
Truy Dã chậm rãi dừng lại, tay đặt lên máy chạy bộ, nhìn cô: "Tốt hay chưa, chẳng phải chị là người rõ nhất sao?"
Ô Mạn quay đầu: "Tôi bật chế độ không làm phiền với cậu rồi, không thấy tin nhắn."
Truy Dã bĩu môi: "Lại nói dối."
"Tin hay không tùy cậu." Cô chạm nhẹ vào chóp mũi, "Nói đi, sao tự dưng lại xuất hiện ở đây?"
Cậu ta thản nhiên đáp: "Nhận được hợp đồng quảng cáo đầu tiên, là xe hơi, đến Tây Bắc quay quảng cáo."
"Xe hơi… Không tệ, sản phẩm tốt đấy. Chúc mừng cậu."
Khoảnh khắc nhìn thấy Truy Dã xuất hiện, tim cô như ngừng đập một giây.
Cô đã nghĩ rằng cậu đến đây là vì cô.
Hóa ra, chỉ là vì công việc.
Chờ thủy triều rút xuống, cô thở phào nhẹ nhõm, nhưng đồng thời, cảm giác thất vọng cũng bị mắc kẹt lại ở bến cảng.
Truy Dã lặng lẽ quan sát phản ứng của cô: "Tôi nhận quảng cáo này không phải vì hãng xe cao cấp thế nào."
Dường như cảm thấy cà vạt quá chặt, cậu ta vụng về kéo lỏng ra, tiện miệng nói tiếp: "Chỉ là vì bên sản xuất bảo rằng phải đến Tây Bắc quay, nên tôi nhận."
Thủy triều lại một lần nữa dâng lên, cuốn trôi những thất vọng còn đọng lại trên bến cảng.
Thay vào đó, là những con sóng dữ dội vỗ vào cô, khiến nhịp tim cô còn mạnh hơn lúc nãy khi chạy trên máy tập.
Để che giấu sự bối rối này, cô bật lại máy chạy bộ, vừa chạy vừa nói lảng sang chuyện khác: "Xem ra cậu thực sự thích Tây Bắc. Mười sáu tuổi đã đến đây, đến giờ vẫn nhớ mãi không quên."
Truy Dã vẫn chăm chú nhìn cô: "Tôi vốn là người hoài niệm."
Ô Mạn chuyển đề tài: "Cậu có chắc là bây giờ có thể vận động không?"
"Có thể rồi."
"Nhưng mặc bộ đồ này thì không hợp lắm đâu."
Truy Dã cởi áo khoác, tùy tiện vắt lên một bên, rồi xắn tay áo lên. Cánh tay sau khi vận động lộ ra từng đường gân xanh rõ rệt.
Vừa xắn tay áo, cậu ta vừa nói: "Vừa quay xong, nhìn thấy gần mười hai giờ rồi, hỏi xem chị ở đâu là tôi đến ngay, chẳng kịp thay đồ."
"…Đừng nói cứ như thể cậu đến tìm tôi vậy."
Truy Dã mỉm cười, ánh mắt sâu thẳm: "Chị à, hôm nay là sinh nhật chị đấy."
Cậu ta cuối cùng cũng xắn xong tay áo, hai tay đút vào túi quần tây, đứng thẳng dưới ánh đèn sáng rõ: "Tôi đã đến tận Tây Bắc rồi, sao có thể không đến chúc mừng chị một tiếng?"
Ô Mạn mím môi: "Vậy thì… cảm ơn cậu."
"Tôi còn chuẩn bị quà sinh nhật cho chị nữa."
Ban đầu cô định nói không cần, nhưng lời ra đến miệng lại thành: "Là gì vậy?"
Truy Dã khẽ động ngón tay, rút ra một chiếc bật lửa.
…Chỉ có thế thôi sao?
Nhìn thấy món quà mà cậu ta nói, Ô Mạn từ vui mừng không kiềm chế được, chuyển sang thất vọng.
Cô không khỏi so sánh với món quà Truy Dã tặng Đinh Giai Kỳ – rõ ràng phần đó cậu ta còn bỏ nhiều tâm tư hơn.
Còn món quà này… giống như tiện đường nhìn thấy ở một cửa hàng tạp hóa, chợt nhớ ra hôm nay ai đó có sinh nhật, liền tiện tay mua đại cho có.
Thế này còn không bằng không tặng.
Nhưng Ô Mạn không thể nói gì, dù sao cậu ta chịu tặng quà đã là có lòng, cô lấy tư cách gì để chê bai?
Cô bước xuống máy chạy bộ, đưa tay ra nhận. Nhưng Truy Dã lại hất tay lên, để cô chụp hụt.
Cậu ta cười khẽ: "Tôi chỉ định hút điếu thuốc thôi, sao vậy? Chị tưởng đây là quà sinh nhật của chị à?"
Ô Mạn chắc chắn cậu ta cố ý… Đúng là tên tiểu quỷ xấu xa!
Chu Yêu Yêu
Cô xoay người: "Tùy cậu."
Truy Dã vươn tay, nắm lấy cổ tay cô: "Sao lại dễ giận như vậy?"
Cô rút tay về: "Tôi không có giận."
Truy Dã cất bật lửa lại, nói: "Quà tặng chị, cần chị đi cùng tôi lấy."
"Đi đâu?"
"Đi với tôi rồi sẽ biết, nói trước thì còn gì bất ngờ nữa?"
Ô Mạn do dự: "Làm gì mà thần bí thế…"
Thấy cô có vẻ không muốn đi, cậu ta dịu giọng, mang theo chút làm nũng: "Tôi đã đến tận đây rồi, chị không cùng tôi đi lấy quà sao? Cũng quá nhẫn tâm rồi…"
Ô Mạn lưỡng lự một hồi lâu, cuối cùng nói: "Vậy cậu đợi tôi một chút, tôi đi thay đồ."
Cô thực sự quá tò mò món quà "phải đi cùng mới có thể nhận" của Truy Dã là gì.
Ô Mạn cầm theo chiếc iPad, giữ vẻ mặt bình tĩnh bước về phía thang máy.
Khi đến tầng phòng của mình, cửa thang máy mở ra, lộ ra khuôn mặt cô với nét cười mỉm như có như không, khóe môi hơi nhếch lên vì đang cắn môi dưới, đôi chân không nhịn được mà nhón lên, gần như muốn chạy nhỏ về phòng.
Cô nhẹ nhàng tựa như một chú chim nhỏ.
Vì vừa đổ mồ hôi, Ô Mạn quyết định tắm qua một chút. Khi vừa dọn dẹp xong, bên ngoài vang lên tiếng gõ cửa.
Cô tưởng Truy Dã sốt ruột không chờ được, hỏi ra số phòng rồi tự tìm đến, nhưng khi mở cửa lại thấy Lương Tử An đứng đó.
Anh ta có chút ngượng ngùng: "Trễ thế này có làm phiền chị không?"
Ô Mạn kìm lại vẻ ngạc nhiên: "Không sao, có chuyện gì à?"
"Hôm nay quay phim phân cảnh riêng nên không có dịp chúc mừng chị. Chúc chị sinh nhật vui vẻ."
Ô Mạn mỉm cười với anh ta: "Cảm ơn cậu."
Lương Tử An nhìn cô chằm chằm hai giây rồi hỏi: "Chị chuẩn bị ra ngoài à?"
Nói xong mới nhận ra mình hơi đường đột, vội vàng bổ sung: "Trễ thế này đi ra ngoài nhớ cẩn thận nhé."
Ô Mạn vừa định gật đầu thì thang máy ở phía xa vang lên tiếng "đinh", cửa mở ra, Truy Dã bước ra ngoài, chạm mặt cả hai người.
Lương Tử An lập tức nhận ra Truy Dã, nhỏ giọng kinh ngạc: "Cậu ta cũng ở đây sao?!"
Một cảm giác bối rối không cần thiết bỗng nảy sinh trong lòng Ô Mạn.
Dưới ánh nhìn sửng sốt của Lương Tử An, Truy Dã càng đi càng gần.
Lương Tử An: "…?"
Truy Dã cao hơn Lương Tử An nửa cái đầu, đứng sừng sững bên cạnh anh ta, khí thế áp đảo.
Cậu ta híp mắt, liếc về phía bên trái đầy ẩn ý, giọng điệu trêu chọc: "Bảo sao chị mãi không xuống…
Thì ra là bị thằng em khác giữ chân rồi."