Shopee Chạm để tắt
Lazada Chạm để tắt

Sa Vào Đêm Xuân - Chương 44

Cập nhật lúc: 2025-02-12 20:51:47
Lượt xem: 6

Hôm sau khi quay xong quảng cáo, Truy Dã rời Tây Bắc, còn Ô Mạn vẫn ở lại tiếp tục quay phim. Đôi lúc cô hoài nghi rằng đêm đó, sau khi về phòng, cô đã ngủ thiếp đi, và những gì còn lại chỉ là một giấc mơ.

Nhưng ánh mắt dò xét của Lương Tử An đôi khi lại khiến cô nhận thức rõ ràng rằng Truy Dã thực sự đã đến, và họ đã cùng nhau trải qua một đêm bí mật.

Vào ngày đóng máy, Lương Tử An uống khá nhiều. Anh ta nhân lúc say gọi Ô Mạn ra ngoài, mặt đỏ bừng, rồi lắp bắp nói:

"Nếu như Truy Dã có thể, thì chị cũng nên cân nhắc đến tôi chứ?"

Ô Mạn không ngờ anh ta lại nói thẳng như vậy, vừa bất ngờ vừa buồn cười.

"Cậu say rồi."

"Tôi phải uống say mới đủ can đảm để nói ra điều này." Anh ta nói giọng líu lại, "Chị và Truy Dã chắc cũng không nghiêm túc gì đâu, chẳng qua chỉ là chuyện tình một đêm thôi, đúng không?"

Rõ ràng, trong đầu anh ta, việc Truy Dã xuất hiện trước cửa phòng cô vào đêm hôm đó, chuyện tặng quà sinh nhật, tất cả đều chỉ là cái cớ. Hai người chắc chắn đã lên giường với nhau.

Trước đây, anh ta luôn cho rằng cô là một con chim hoàng yến ngoan ngoãn bị nhốt trong lồng. Không ngờ hóa ra lại là một con mèo hoang biết lén lút nếm thử mùi vị của thịt sống. Vậy nên làm sao anh ta không động lòng được? Những lần dò xét cẩn trọng trước kia, bây giờ cũng chẳng cần thiết nữa.

Ô Mạn sững người trong giây lát, rồi bật cười vì tức giận:

"Cậu đến cả can đảm để nói chuyện này với tôi cũng phải nhờ vào men rượu, vậy khi đứng trước mặt Dụ Gia Trạch thì tính sao đây?"

Anh ta ngây ra, ngờ vực hỏi:

"Chị không phải sẽ giúp tôi che giấu sao?"

Nghe câu này, Ô Mạn lập tức hiểu ra rằng suy nghĩ của cả hai vốn không cùng một quỹ đạo. Cãi nhau với anh ta chỉ làm bẩn miệng mình mà thôi.

Cô dứt khoát nói thẳng:

"Tôi có thể giúp che giấu, nhưng không có nghĩa là có thể che giấu mãi mãi. Đến lúc đó, cậu đã nghĩ tới hậu quả chưa?"

Cô biết rõ điểm yếu của kiểu đàn ông như Lương Tử An—hoặc có thể nói là điểm yếu của hầu hết những người trong giới giải trí này.

Ngạo mạn nhưng nhát gan. Vừa muốn danh tiếng thăng hoa, lại không thể kiềm chế dục vọng của bản thân.

Một gáo nước lạnh dội xuống, anh ta lập tức tỉnh táo. Không phải ai cũng như một kẻ bướng bỉnh kia, không biết trời cao đất dày, tin rằng mình có thể hái sao trên trời, mà dù bị đóng băng sự nghiệp vẫn cứ bám riết lấy cô.

Chốc lát sau, Lương Tử An tự vỗ mặt mình, cười gượng gạo:

"Xin lỗi chị Mạn, tôi uống say quá nên nói lung tung. Chị đừng để bụng nhé."

Thậm chí anh ta còn cố tình dùng giọng Đài Loan mềm mại để làm dịu bầu không khí.

Nhưng Ô Mạn chẳng có chút kiên nhẫn nào với kiểu giả vờ này. Cô lạnh lùng nói:

"Những lời vớ vẩn đó, tôi coi như chưa nghe thấy. Còn một số chuyện, tôi cũng hy vọng cậu coi như chưa từng thấy."

Bản cắt thô của Xuân Dạ đã được chỉnh sửa trong vài tháng qua, bây giờ đã có phiên bản đầu tiên. Uông Thành thông báo rằng nhất định cô phải đến buổi chiếu thử, thế nên Ô Mạn không nán lại Tây Bắc thêm, mà lập tức quay về Bắc Kinh ngay ngày hôm sau khi đóng máy.

Vừa về đến nhà, cô đã thấy quà sinh nhật của Dụ Gia Trạch đặt trên bàn.

Một chiếc chìa khóa xe mới tinh.

Cô không có cảm giác gì đặc biệt, chỉ đơn giản nhắn lại một câu cảm ơn. Nghĩ một lúc, cô nhắn thêm:

"Có hơi lãng phí."

Chẳng bao lâu sau, Dụ Gia Trạch nhắn lại:

"Xe mới, lần này không được cho ai mượn nữa."

Hóa ra món quà này chỉ là cái cớ để nhắc lại chuyện lần trước. Khi cô nghĩ rằng anh ta đã không còn bận tâm nữa, thì giờ lại nhân dịp này quăng ra một viên đạn bọc đường.

Cô khô khốc đáp "Được thôi," thì ngay lập tức, anh ta gọi điện đến.

"Em về rồi à?"

"Ừm, vừa về nhà, chợp mắt một chút."

"Nghe nói bản cắt thô của Xuân Dạ đã xong?"

Ô Mạn giật mình: "Ừm... Ngài cũng định đi à?"

"Tất nhiên. Tôi là nhà sản xuất mà." Dụ Gia Trạch nói như lẽ hiển nhiên. "Hôm đó tôi sẽ đến đón em."

"...Được."

Sau khi cúp máy, cô bất giác nhớ đến Truy Dã. Chắc chắn cậu ta cũng sẽ có mặt. Chỉ cần tưởng tượng cảnh hai người họ gặp nhau, đầu cô đã bắt đầu đau nhức.

Đến ngày chiếu thử, đúng như lời Dụ Gia Trạch, anh ta tự mình lái xe đến biệt thự đón cô.

Trên đường đi, Ô Mạn thấp thỏm lo lắng, sợ rằng lúc gặp mặt, Truy Dã sẽ vô tình để lộ chuyện cô đến tìm cậu ta, hoặc chuyện cậu ta đến Tây Bắc tổ chức sinh nhật cho cô.

Dụ Gia Trạch vừa lái xe vừa liếc cô vài lần, đột nhiên hỏi:

"Trông em có vẻ căng thẳng?"

Ô Mạn gật đầu, thuận miệng đáp:

"Đương nhiên rồi, em rất tò mò không biết màn trình diễn của mình cuối cùng ra sao."

Cảnh giới cao nhất của nói dối là nói một nửa thật, một nửa giả. Những lời này của cô đúng là sự thật, nhưng chỉ là một phần. Khi nói một phần mà giấu một phần, người khác sẽ rất khó nhận ra sự giả dối.

Dụ Gia Trạch hừ lạnh một tiếng:

"Em đúng là dành nhiều tâm huyết cho bộ phim này nhỉ."

Xe đến rạp chiếu phim tư nhân, nhưng do kẹt xe nên họ đến muộn nửa tiếng.

Những người khác đã có mặt đầy đủ, tất cả đều đã ngồi vào chỗ, chỉ còn lại hai ghế trống dành cho cô và Dụ Gia Trạch. Điều này đã đủ khiến Ô Mạn ngượng ngùng, nhưng còn một chuyện khiến cô càng khó xử hơn.

Ghế của cô được xếp ngay bên cạnh Truy Dã.

Nói cách khác, cô bị kẹt giữa Dụ Gia Trạch và Truy Dã.

Người sắp xếp chỗ ngồi đúng là thiên tài.

Dụ Gia Trạch không nói gì, chỉ tự nhiên bước đến chỗ có gắn tên cô, chuẩn bị ngồi xuống, như vậy sẽ có thể tách cô và Truy Dã ra.

Nhưng Truy Dã liếc nhìn anh ta một cái, sau đó vứt chiếc túi của mình xuống ghế để giữ chỗ, nhướng mày nói:

"Anh không biết đọc chữ à? Ở đây ghi tên Ô Mạn đấy."

Bước chân của Dụ Gia Trạch khựng lại, dưới ánh đèn mờ của rạp phim, sắc mặt anh ta tối sầm lại.

Mọi ánh mắt trong phòng đều đổ dồn về ba người họ.

Một Ảnh đế Cannes, một nữ minh tinh hạng A, và một ông trùm trong giới giải trí.

Cảnh tượng này, có khi còn hấp dẫn hơn cả bộ phim sắp chiếu.

Dụ Gia Trạch bình tĩnh quét mắt nhìn quanh một vòng, rồi dừng lại trên người Truy Dã:

"Tôi có nói là tôi muốn ngồi à?"

Ánh mắt của anh lướt qua Truy Dã, giọng điệu bình thản nhưng ẩn chứa sự châm chọc:

Chu Yêu Yêu

"Chỗ ngồi của người khác, quả thật không nên chiếm. Tôi không giống một số kẻ không biết giữ quy tắc."

Nói xong, anh bước sang một bên và ngồi xuống vị trí của mình, rồi vẫy tay gọi:

"Chim nhỏ, qua đây."

Truy Dã cũng thu lại chiếc túi đã chiếm chỗ, vỗ nhẹ lên ghế bên cạnh và nói:

"Chị à, qua đây ngồi."

Ánh mắt của hai người lại vô tình chạm nhau giữa không trung.

Ô Mạn ngồi giữa họ, có cảm giác một bên là lửa cháy rực rỡ, một bên là băng lạnh thấu xương. Một bên thiêu đốt cô, một bên lại đóng băng cô. Khiến cô chỉ muốn ngay lập tức thu nhỏ thành một hạt nguyên tử.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com./sa-vao-dem-xuan/chuong-44.html.]

Cô không kìm được mà ho khẽ một tiếng, Dụ Gia Trạch lập tức cau mày, nắm lấy tay cô:

"Sao tay em lạnh thế này? Cảm rồi à?"

Cô vừa định lắc đầu bảo không sao thì Truy Dã đã cởi áo khoác của mình, đắp lên phần da thịt lộ ra giữa chiếc váy bó sát và đôi bốt quá gối của cô.

Không khí trong rạp lập tức đông cứng lại.

Họ ngồi ở hàng ghế đầu tiên, phía sau có không biết bao nhiêu người đang giả vờ nhìn màn hình lớn nhưng thực chất là chăm chú quan sát họ.

—— Làm ơn, trời ơi, phim mau bắt đầu đi!

Ô Mạn vội vàng rút tay về, trả lại áo khoác, rồi mở chai nước khoáng trên ghế ra uống một ngụm:

"Chỉ là cổ họng hơi khô thôi..."

Đúng lúc cô đang chìm trong cảnh "nước sôi lửa bỏng", Uông Thành rốt cuộc cũng bước ra nói chuyện.

Tạ ơn trời đất!

Ô Mạn nhìn ông ta như thể đang nhìn thấy Đức Phật Di Lặc, đôi mắt sáng bừng lên một bậc.

Uông Thành cầm micro, sau khi khách sáo chào hỏi mọi người xong, ông ta mới đi vào trọng tâm:

"Thực ra, buổi chiếu thử hôm nay có một điều đặc biệt. Tôi đã chuẩn bị một đạo cụ nho nhỏ—— vòng đeo tay cảm xúc."

"Vì mọi người ở đây đều là bạn bè thân thiết của tôi, hoặc là những đồng nghiệp trong ngành, mà mọi người thường quá nể mặt tôi, có chỗ nào chưa tốt cũng nuốt vào không nói. Mỗi lần chiếu thử đều hòa thuận vui vẻ, tôi cũng chán rồi."

"Thế nên lần này tôi mang thứ này đến, làm phiền mọi người khi xem phim nhớ đeo vào nhé. Có một ứng dụng nhỏ tự động ghi lại cảm xúc của mọi người, như vậy tôi sẽ biết đoạn nào cắt dựng có vấn đề về nhịp điệu. Cảm ơn sự hợp tác của mọi người."

Ông ta vừa nói vừa ra hiệu cho nhân viên phân phát vòng tay xuống dưới.

Ô Mạn nhận lấy món đồ này, quan sát nó.

Một dây đeo silicon màu đen, ở giữa có một màn hình nhỏ giống như đồng hồ điện tử.

Phía sau có người giơ tay hỏi:

"Đạo diễn Uông, cái này ghi lại thế nào?"

"Đeo lên tay là nó sẽ tự động theo dõi nhịp tim, đồng thời cảm nhận được các cảm xúc cơ bản như lo lắng, bình tĩnh, buồn bã, vui vẻ, tức giận... Khi cảm xúc thay đổi, vòng tay sẽ phát sáng với màu sắc khác nhau, nhờ đó tôi có thể trực quan thấy được phản ứng của mọi người."

Ông ta vừa giải thích xong, Ô Mạn vốn đã căng thẳng, giờ lại càng căng thẳng hơn.

Đây không phải là một buổi chiếu thử, mà là cánh cửa địa ngục dành riêng cho cô mà!

"Mọi người mở WeChat quét mã QR ở mặt sau vòng tay, sau khi liên kết thì có thể xem trực tiếp chỉ số nhịp tim của mình."

Dụ Gia Trạch không thèm để ý đến cái của mình, tùy tiện cầm lấy vòng tay của cô, dùng điện thoại của anh quét mã.

Anh ta liếc nhìn cô, khóe môi cong lên một chút:

"Đeo vào đi."

Một bên vừa nói, một bên vừa nhìn chằm chằm vào màn hình điện thoại.

Ô Mạn càng thêm căng thẳng, hít sâu một hơi, cắn răng đeo vòng tay lên cổ tay.

Dụ Gia Trạch chậc một tiếng:

"139..."

Anh ta đưa tay lên xoa xoa sau gáy cô, nhẹ giọng nói:

"Thả lỏng nào."

Cô cười gượng, khóe mắt lại liếc thấy Truy Dã vẫn luôn nhìn mình, nhịp tim lại tăng thêm một chút.

Sau khi mọi người đã đeo vòng xong, đèn trong rạp tắt đi, buổi chiếu thử chính thức bắt đầu.

Màn hình lớn xuất hiện hình ảnh đầu tiên— chính là Ô Mạn.

Cô mặc một chiếc váy xám giản dị, đang thái cà chua trên thớt, bên cạnh bếp là nồi cá đang sôi sùng sục, dầu mỡ bốc lên khiến không gian chật hẹp tràn ngập hơi khói.

Cô ho hai tiếng, bước đến cửa sổ kéo then cài ra, một làn gió mang theo hơi nước ùa vào phòng.

Bên ngoài là một buổi hoàng hôn ẩm ướt, cành cây ngoài cửa sổ bị cơn mưa bất chợt làm ướt sũng.

Cô chợt nhớ ra còn có chiếc áo sơ mi chưa kịp thu ngoài ban công, vội vàng lau tay vào tạp dề rồi chạy ra lấy áo. Nhưng máy quay không theo cô mà vẫn cố định ở ô cửa kính bị mưa làm mờ.

Ánh sáng nơi chân trời dần dần tối lại, một đêm xuân ướt át lặng lẽ giáng xuống.

Ô Mạn nhìn chằm chằm vào hai chữ "Xuân Dạ" được vẽ bằng sắc hồng ẩm ướt trên màn ảnh, cảm xúc bồn chồn trong lòng dần trở nên bình lặng.

Cô cảm giác mình không phải đang xem một bộ phim, mà là đang chứng kiến cuốn hồi ký của một bản thân khác trong thế giới song song.

Cảm giác đắm chìm ấy kéo dài mãi cho đến khi cảnh hôn giữa cô và Truy Dã trên ban công xuất hiện, nhưng lại bị cắt ngang.

Bởi trong rạp chiếu phim tối đen, đột nhiên xuất hiện một điểm sáng màu đỏ chớp tắt liên tục, chói mắt đến mức khiến Ô Mạn phải nheo lại.

Cô nhìn kỹ—đó là vòng tay đo cảm xúc của Dụ Gia Trạch đang nhấp nháy. Điều đó báo hiệu rằng tâm trạng của người đeo đã chạm đến ngưỡng bùng nổ.

Trái ngược hoàn toàn là vòng tay của Truy Dã, đèn sáng một màu xanh rực rỡ.

Vòng tay của Ô Mạn thì bị kẹp giữa hai nguồn áp lực từ hai phía, hiển thị ánh sáng màu cam—một sắc thái của sự bất an.

Ba người họ ngồi ngay hàng ghế đầu, giống như một bộ đèn giao thông đang hoạt động cùng lúc, khiến những khán giả phía sau cảm thấy rối bời nhưng cũng đầy phấn khích, ai nấy đều vươn cổ lên nhìn về phía này.

Đèn đỏ trên vòng tay của Dụ Gia Trạch ngày càng chớp nhanh, nhưng gương mặt anh vẫn giữ vẻ bình tĩnh, thậm chí còn nở một nụ cười nhàn nhạt.

Anh cố ý nói với Ô Mạn bằng âm lượng đủ để Truy Dã nghe thấy:

"Cảnh này phản ứng của em có hơi giả trân đấy. Khi tôi hôn em thì lại đáng yêu hơn nhiều, run rẩy cuộn tròn trong lòng tôi cơ mà."

Ngay lập tức, đèn xanh trên vòng tay của Truy Dã cũng đổi thành đỏ.

Ô Mạn chưa kịp phản ứng thì đã nghe thấy Truy Dã lên tiếng, giọng điệu vô cùng tự nhiên:

"Đạo diễn Uông không chọn đoạn tôi đưa kẹo mơ vào miệng chị à? Thật đáng tiếc."

Cậu ta cũng không hề cố hạ thấp âm lượng, vừa đủ để Dụ Gia Trạch nghe rõ.

Hai điểm sáng đỏ trong màn đêm không ngừng va chạm như hai tia hồng ngoại bảo vệ kho báu, không ai chịu nhượng bộ, quyết không để kẻ khác tiến vào lãnh thổ của mình.

Nhưng Ô Mạn không phải một món báu vật vô tri, cô cũng có cảm xúc của riêng mình.

Hai người họ cứ thế đối đầu gay gắt, bàn luận về cảm giác khi hôn cô—vậy rốt cuộc họ xem cô là gì?

Trẻ con, ấu trĩ, nực cười.

Vòng tay của Ô Mạn cũng nhanh chóng đổi thành màu đỏ, cô nhìn thẳng vào màn ảnh, không nghiêng đầu về phía nào cả:

"Khi xem phim tôi không thích trò chuyện."

Cả hai dường như đều bị phản ứng của cô làm cho chấn động, vô thức im lặng.

Bộ phim tiếp tục chiếu, nhưng Ô Mạn bất ngờ cảm nhận được có một bàn tay từ trong bóng tối lặng lẽ vươn tới.

Đó là tay của Truy Dã.

Cơ thể cô đột nhiên cứng lại.

Cậu vẫn ngẩng đầu nhìn lên màn ảnh, vẻ mặt điềm nhiên, nhưng ngón tay trái lại nhẹ nhàng chạm vào lòng bàn tay cô, vẽ nên từng ký tự.

Cậu viết rất chậm, từng nét từng nét: s-o-r-r-y.

Như một chú kiến nhỏ đang bò quanh lòng bàn tay cô, ngứa ngáy và rối loạn.

Trái tim Ô Mạn cũng bắt đầu rung lắc dữ dội, giống như một chiếc xích đu vừa bị ai đó đẩy nhẹ, dù người kia đã rời đi, nhưng nó vẫn không ngừng lắc lư trong không trung.

Mà tất cả những điều này… đều diễn ra ngay dưới mí mắt của Dụ Gia Trạch.

Loading...