Sa Vào Đêm Xuân - Chương 49
Cập nhật lúc: 2025-02-15 22:44:10
Lượt xem: 11
Khi Ô Mạn tỉnh lại, Dụ Gia Trạch đã không còn ở đó.
Cổ họng cô đau rát như thể đang ngậm một thanh sắt nung đỏ, hơi nóng phả ra bốn phía. Toàn thân cô như vừa được vớt ra khỏi nồi hấp, lớp mồ hôi lạnh dính nhớp khó chịu.
Cô khó nhọc nâng cánh tay lên chạm vào trán, đoán chừng chắc phải sốt đến ba mươi chín độ.
Đồng hồ đầu giường hiển thị bảy giờ tối, cô đã mê man suốt một ngày trời.
Ô Mạn mơ màng nhìn trần nhà, không biết bước tiếp theo nên làm gì. Cơn sốt dường như đã thiêu rụi mọi dây thần kinh của cô, khiến cô chán ghét tất cả mọi thứ trên thế giới này.
Nhưng ngay sau đó, cô vẫn ép mình phải tỉnh táo, chống đôi chân yếu ớt xuống giường.
Nhân lúc Dụ Gia Trạch chưa quay lại, cô phải rời khỏi đây ngay.
Ô Mạn vội vàng chạy xuống phòng khách tầng một, vừa nhìn thấy cảnh tượng trước mắt, cô lập tức c.h.ế.t lặng.
Căn phòng khách chất đầy những thùng giấy ngay ngắn, trên đó được đánh dấu bằng bút lông đen: Giày, Quần áo, Trang sức…
Một dự cảm chẳng lành đột ngột trào lên trong lòng. Cô lập tức xé mở một thùng ra.
Quả nhiên là quần áo của cô.
Toàn bộ đồ đạc cô từng để ở biệt thự, đều đã bị dọn về đây.
Ô Mạn hoảng hốt rút điện thoại ra, liên tục gọi cho Dụ Gia Trạch. Mãi đến lần thứ n mới có người bắt máy.
Giọng anh ta đầy khó chịu: “Tôi đang họp.”
“Những thùng đồ trong phòng khách là sao?!”
“Chẳng phải đã rõ rồi sao?” Dụ Gia Trạch nói ngắn gọn, “Biệt thự, tôi đã trả lại giúp em rồi.”
“……”
Anh ta không để lại bất cứ lựa chọn nào cho cô: “Từ giờ em sẽ sống ở đây.”
Nói xong, anh lập tức cúp máy.
Ô Mạn ngồi phịch xuống sofa, đối diện với âm thanh bận máy đã ngắt, buột miệng chửi thề.
Như muốn trút giận, cô hất đổ toàn bộ thùng đồ. Trong chốc lát, phòng khách biến thành một bãi chiến trường hỗn loạn. Cô hài lòng nhếch môi, còn chưa kịp bật cười thì điện thoại lại vang lên—là Uông Thành, người đã lâu không liên lạc.
Ông ta chỉ chào hỏi vài câu, rồi nhanh chóng đi thẳng vào vấn đề:
Chu Yêu Yêu
“Tiểu Mạn, gần đây bộ phim Xuân Dạ gặp chút vấn đề kiểm duyệt. Tôi cũng lường trước tình huống này nên mới rất hoan nghênh Dụ tổng đầu tư vào dự án. Giờ không biết cậu ấy có thể giúp liên hệ với bên kiểm duyệt để giải quyết không? Cả đoàn phim đã đổ biết bao tâm huyết, không thể để bị kẹt ở đây được…”
Nụ cười của Ô Mạn cứng lại trên môi, lần đầu tiên cô thực sự hiểu thế nào là có những lời mắc kẹt nơi cổ họng.
Cô khó khăn đáp: “Được… để tôi hỏi thử.”
Cúp điện thoại, cô đứng giữa căn phòng bừa bộn, ngẩn ngơ suốt một khắc.
Một khắc sau, cô cúi người, chống đỡ thân thể đang sốt cao, từng chút một, dọn dẹp lại đống đồ đạc vào phòng.
Tối muộn, Dụ Gia Trạch trở về biệt thự, trong phòng khách, những chiếc thùng đã được dọn sạch. Đồ đạc của Ô Mạn lặng lẽ hòa vào không gian của ngôi nhà này.
Anh bước lên lầu hai, đẩy cửa phòng, trên chiếc giường lớn, một dáng người mong manh chìm sâu trong chăn, mái tóc xoăn đỏ rực quấn lấy tấm ga giường tối màu, trông như những dây leo bám chặt vào mảnh đất của anh.
Khung cảnh này khiến Dụ Gia Trạch cảm thấy vô cùng thoải mái.
Anh không bật đèn, chỉ lặng lẽ ngồi xuống ghế bành trong bóng tối, chăm chú ngắm nhìn khuôn mặt đang say ngủ của Ô Mạn, bất giác nhớ về ngày thứ mười kể từ khi cô đi theo anh.
Những minh tinh nhỏ từng ở bên anh trước đây, đến ngày này đều dốc hết chiêu trò để trở thành ngoại lệ, mong được anh giữ lại. Niềm vui của việc bao dưỡng đôi khi chỉ là chờ đợi ngày này đến.
Sắc đẹp đối với anh mà nói chẳng khác gì gân gà, nhìn nhiều rồi cũng thấy chán.
Anh muốn tìm thứ gì đó thú vị hơn.
Vì vậy, với Ô Mạn, anh đặc biệt mong chờ cô sẽ có hành động gì bất ngờ. Dù sao thì ngay lần đầu gặp mặt, cô đã khiến anh cảm thấy hứng thú.
Nhưng Ô Mạn lại khiến anh thất vọng.
Đúng 12 giờ đêm, cô chỉ nhắn một tin ngắn gọn:
"Cảm ơn ngài đã xuất hiện trong lúc tôi khó khăn nhất. Số tiền ngài đưa, sau này tôi sẽ trả lại. Chúc ngài mọi điều tốt lành."
Chơi khổ nhục kế, lạt mềm buộc chặt.
Dụ Gia Trạch nhìn tin nhắn, nhếch môi, rồi quăng điện thoại sang một bên.
Anh cá rằng không quá ba ngày, Ô Mạn sẽ lại tìm một cái cớ để xuất hiện trước mặt anh, chẳng khác gì những món đồ chơi trước đây.
Nhưng lần này, anh đã thua cuộc.
Chứ đừng nói ba ngày, mà gần ba mươi ngày trôi qua, Ô Mạn hoàn toàn biến mất không chút tin tức.
Cho đến một ngày, bất chợt anh nhớ ra sự tồn tại của cô, vậy mà cô lại dứt khoát biến mất khỏi tầm mắt anh như thế. Vì tò mò, anh cho người điều tra xem cô đang làm gì.
Kết quả khiến anh không nói nên lời:
Cô đang đóng vai phụ mờ nhạt trong một bộ phim, cả bộ chỉ có ba câu thoại.
Một ngày rảnh rỗi, anh lặng lẽ đến phim trường. Đúng lúc đó, cảnh quay đang diễn ra là một phân đoạn đám tang. Cô gái nhỏ ấy, đầu tóc rối bù, lẫn trong dàn diễn viên quần chúng, khuôn mặt mờ nhạt đến mức trong khung hình gần như không thấy rõ. Ấy vậy mà cô lại khóc thảm thiết, khóc đến mức khiến Dụ Gia Trạch cũng cảm thấy phiền.
Cảnh quay kết thúc, Dụ Gia Trạch bảo người gọi Ô Mạn lên xe.
Trên mặt cô lộ rõ vẻ kinh ngạc:
"Ngài đến thăm ai sao?"
"Nếu tôi nói là đến thăm em thì sao?"
Cô ngớ ra, ngây người một lúc lâu:
"...Tôi?"
"Tôi nhớ trước đây đã cho em một vai diễn tốt hơn."
"À, cái đó à..." Ô Mạn ngập ngừng, có vẻ không biết có nên nói hay không, nhưng cuối cùng vẫn quyết định lên tiếng.
"Bị cướp mất rồi. Người nhận vai là tình nhân hiện tại của ngài. Ngài có nhiều người bên cạnh, quên cũng là chuyện bình thường."
Dụ Gia Trạch không hiểu sao lại nghe ra được chút ý vị mỉa mai trong câu nói của cô.
Chuyện này anh thực sự không biết. Bình thường, ai đến xin anh cái gì, anh chỉ thuận miệng đồng ý, chẳng bao giờ để tâm đến chuyện có bị trùng hay không.
Trước đây cũng từng xảy ra trường hợp tranh giành vai diễn, nhưng người bị cướp mất sẽ ngay lập tức chạy đến khóc lóc, làm ầm lên, chứ không im lặng chịu đựng như Ô Mạn.
"Vậy là em cứ thế mà từ bỏ? Không đến tìm tôi hỏi một câu sao?"
"Nhưng quan hệ của chúng ta đã kết thúc rồi."
Dụ Gia Trạch sững người.
Câu này vốn dĩ phải do anh nói ra.
Bây giờ đổi lại, nghe từ miệng người khác, cảm giác vừa lạ lẫm, vừa thú vị.
Anh nhướn mày:
"Vai diễn đó, bây giờ vẫn là của em."
"À... Không cần đâu..."
Dụ Gia Trạch cắt ngang lời cô:
"Bởi vì hiện tại, tình nhân của tôi là em rồi."
Ô Mạn khẽ mở to mắt:
"Vậy mười ngày trước đó... là thử việc?"
Thử việc?
Cô cũng nghĩ ra được thật.
Dụ Gia Trạch bật cười:
"Chúc mừng em, em là người đầu tiên chính thức được giữ lại."
Anh nghĩ rằng hứng thú bất chợt này của mình chẳng thể kéo dài qua ngày thứ hai mươi. Quả thật, không lâu sau anh đã bắt đầu cảm thấy chán.
Hôm đó là đêm giao thừa, anh phải về nhà tổ ăn cơm, trước khi đi, anh nói với Ô Mạn:
"Em có thể rời đi rồi."
Ô Mạn hiểu ý, lặng lẽ gật đầu:
"Tạm biệt."
Dụ Gia Trạch không ngoảnh đầu lại, bước ra khỏi cửa.
Chiếc xe lao nhanh trên con phố Trường An vắng lặng.
Anh chống tay lên cằm, nhìn đèn đường bên ngoài cửa sổ nối thành những vệt sáng rối loạn.
Một cây, hai cây, ba cây...
Mải miết đếm đến không biết bao nhiêu cây, cuối cùng xe cũng đến nhà tổ của Dụ gia.
Dụ Gia Trạch tự tay xách mấy túi đồ xuống xe.
Đi ngang qua khu vườn trước nhà, cậu em trai nhỏ hơn anh một giáp bất ngờ từ bụi cây nhảy ra, đ.â.m sầm vào eo anh.
Anh khựng lại, cúi mắt nhìn xuống.
Dưới chân là một chiếc xe tăng điều khiển từ xa.
Cậu bé đang đuổi theo món đồ chơi của mình, không ngờ lại đ.â.m vào Dụ Gia Trạch.
Lúc này, nó khẽ rụt cổ, im lặng vươn tay muốn lấy lại đồ chơi.
Dép da của Dụ Gia Trạch nhanh hơn cậu bé một bước, đưa ra đạp lên chiếc xe tăng đồ chơi.
Anh nhếch môi cười: "Em trai của Dụ Gia Trạch này, sao có thể ở độ tuổi này mà vẫn chơi cái này chứ?"
Anh cười, nhưng trong mắt không hề có ý cười.
Dụ Gia Trạch đưa một chiếc túi bên cạnh cho cậu bé: "Đây là quà năm mới anh mua cho em."
Mắt cậu bé sáng lên, nhưng vẫn lưỡng lự không dám nhận.
Dụ Gia Trạch dịu dàng hơn, nhẹ nhàng đưa túi ra: "Mở ra xem nào."
"Cảm ơn anh..." Cậu bé dường như bị giọng điệu của anh mê hoặc, cuối cùng cũng dám đưa tay nhận lấy, háo hức xé lớp gói quà— rồi sững sờ.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com./sa-vao-dem-xuan/chuong-49.html.]
Bên dưới lớp giấy gói tinh xảo là một chiếc búa thô kệch.
Dụ Gia Trạch cười rất vui vẻ: "Thử xem cảm giác thế nào?" Anh dùng mũi giày khẽ đá chiếc xe tăng, "Hay là muốn anh giúp em đập nó?"
Cậu bé hét lên một tiếng, ném phắt cây búa xuống đất như gặp ma, rồi chạy biến vào nhà chính.
Dụ Gia Trạch bĩu môi: "Không có giáo dục gì cả, quà tặng mà cũng vứt lung tung à?"
Anh đá văng chiếc búa và xe tăng, rồi bước vào nhà.
Sảnh lớn được trang hoàng theo phong cách Trung Hoa cổ điển, toàn bộ nội thất đều làm từ gỗ tử đàn khảm chỉ vàng, tạo cảm giác già dặn, cổ kính. Vì thế, người mẹ kế trẻ tuổi quá mức của anh ngồi ở vị trí chủ nhà lại có vẻ lạc lõng đến buồn cười.
Bà ta gượng gạo đứng dậy cười: "Gia Trạch về rồi à? Vừa nãy con với em nói gì ngoài kia thế?"
"Cho nó quà." Dụ Gia Trạch giơ chiếc túi trong tay, "Dĩ nhiên, cũng có phần của dì."
"Haha, có lòng quá..."
Miệng thì nói vậy, nhưng cơ thể lại rất thành thật, chẳng hề có ý định cầm lấy.
Dụ Gia Trạch tiện tay ném chiếc túi lên sofa, rồi uể oải ngồi xuống bên cạnh, ngước mắt nhìn về phía cha anh đang bước xuống cầu thang.
Bên cạnh ông là cậu bé với đôi mắt hoe đỏ. Ông nhẹ nhàng vỗ vai cậu, ra hiệu bảo đi về phía mẹ.
"Con lên đây một chút."
Cha Dụ nói, giọng không chút khách sáo.
Dụ Gia Trạch nhún vai, bước nhanh lên tầng hai. Cha Dụ đã đứng sẵn ngoài ban công, trên tay kẹp một điếu xì gà, ánh mắt dán vào chiếc búa và xe tăng vẫn nằm lăn lóc trên bãi cỏ dưới sân.
Dụ Gia Trạch tiến lại gần, mùi khói thuốc sộc vào mũi khiến anh vô thức nhíu mày, hương vị nicotine này làm anh muốn nôn.
"Con càng ngày càng quá quắt rồi." Giọng cha Dụ nhàn nhạt, không rõ vui hay giận. "Ngày Tết, con lại mang theo một cây búa về nhà?"
"Chỉ là thấy thằng bé chơi cái xe đó từ năm ngoái đến giờ, con nghĩ nên dạy nó một chút. Nếu cha không quản, thì người làm anh như con cũng phải quản chứ?"
"Nhảm nhí! Ta không quản nó hồi nào?"
"Chẳng phải cha từng dạy con sao? Thứ gì yêu quá mức thì dễ bị hủy hoại, phải lạnh lùng với mọi thứ. Đặc biệt là những thứ mình yêu quý." Dụ Gia Trạch cười giễu cợt, "Hồi nhỏ con thích một con chim, cha còn bắt con tự tay g.i.ế.c nó. Bây giờ để nó đập một món đồ chơi vô tri vô giác, vậy chẳng phải đã là nhân từ lắm rồi sao?"
Cha Dụ khựng lại, rít một hơi xì gà, làn khói cuộn tròn trong miệng rồi chậm rãi tản ra: "Nó muốn chơi thì cứ để nó chơi."
Ngón tay đặt trên lan can của Dụ Gia Trạch vô thức siết chặt.
Anh hạ mặt xuống, cười nhạt: "Đây không giống cha chút nào."
"Trần Dương không cần con lo. Lo cho mấy chi nhánh dưới quyền con trước đi, năm nay lại thua lỗ rồi, đồ vô dụng."
Tầng dưới vang lên tiếng gọi của người phụ nữ: "Anh yêu, ăn cơm chưa? Trần Dương cũng đói rồi."
Cậu bé ngoan ngoãn gọi một tiếng "Cha ơi".
Cha Dụ đáp lại, dập điếu xì gà vào gạt tàn trên ban công, rồi hất cằm về phía Dụ Gia Trạch: "Xuống ăn cơm đi."
Dụ Gia Trạch vẫn đứng im.
"Cha nói đúng, công ty còn một bảng báo cáo chưa xử lý xong, con làm sao xứng đáng lên bàn ăn chứ? Đương nhiên phải đi giải quyết trước rồi."
Giọng anh tự giễu đầy nhẹ nhàng, nhưng những đố kỵ, đau thương, phẫn hận không sao gọi tên, tất cả tựa như giọt nước rơi xuống mặt hồ, thoáng chốc liền tan biến vào đáy mắt.
Nhìn anh lúc này, vẫn là mặt hồ tĩnh lặng, không gợn một tia d.a.o động.
Dụ Gia Trạch lái xe trở về biệt thự của mình, vốn nghĩ rằng bên trong sẽ tối đen như mực, nhưng lại phát hiện ra ánh đèn mờ ấm áp vẫn còn sáng trong phòng khách.
Con chim nhỏ đó vẫn chưa đi sao?
Trong lòng hơi ngạc nhiên, anh đẩy cửa bước vào. Trên bàn bếp mở, vài lá rau và cà chua thái lát còn vương vãi, một chiếc nồi nhỏ trên bếp đang sôi sùng sục. Ở giữa căn bếp, Ô Mạn buộc tóc củ tỏi, bận rộn chạy qua chạy lại với dáng vẻ tự nhiên như một chú chim nhỏ vui vẻ.
Dụ Gia Trạch lặng lẽ quan sát cô một lúc, cho đến khi Ô Mạn bưng bát mì vừa nấu xong quay người lại, bị anh làm giật mình suýt đánh rơi cả nồi mì.
“...Tôi tưởng tối nay ngài không về, nên định ngày mai mới đi.”
“Không cần về nhà ăn Tết à?”
Ô Mạn cúi mắt xuống, khẽ đáp một tiếng: “Không có gì đáng để về.”
Dụ Gia Trạch bỗng thấy trong lòng nhẹ nhõm hơn một chút.
Con người vốn là loài sinh vật xấu xa, khi có ai đó còn bi thảm hơn mình, những điều đáng ghê tởm trong bản thân dường như cũng trở nên dễ chấp nhận hơn.
Anh bước đến ngồi xuống bên bàn, gõ nhẹ lên mặt bàn: “Lấy thêm một bộ bát đũa.”
“Ngài cũng muốn ăn sao?”
“Có vấn đề gì không?”
“Đây là mì gói vài đồng một gói đấy... Ngài chắc chắn muốn ăn nó vào đêm Giao thừa sao?”
“Em có thể ăn, tại sao tôi không thể?”
Thực ra, Ô Mạn đoán không sai. Trước đây, anh chưa từng động đến mì ăn liền. Nó chẳng có dinh dưỡng gì, chỉ là thứ đồ ăn dành cho tầng lớp thấp kém.
Thế nhưng hôm nay, ngay khi bước vào nhà và ngửi thấy mùi này, cơn thèm ăn mà anh tưởng đã c.h.ế.t lặng bỗng chốc trỗi dậy.
Anh quyết định phá lệ một lần, dù gì thì, ở bên Ô Mạn, anh cũng đã phá lệ không ít lần rồi.
Cô lấy bát đũa, đặt ngay ngắn trước mặt anh, rồi tự nhiên ngồi xuống tiếp tục ăn. Cô ăn rất ngon lành, dáng vẻ khi nhai giống như một con chim nhỏ mổ thức ăn, cái đầu khẽ nhấp nhô, không biết còn tưởng cô đang thưởng thức món ăn từ nhà hàng Michelin ba sao.
“Ngài không ăn à?”
Ô Mạn vừa ăn vừa tranh thủ ngẩng đầu nhìn anh, dường như nhận ra mình ăn hơi vội, ngượng ngùng dừng lại, rồi xới một ít mì sang bát trống của anh.
Dụ Gia Trạch dùng đũa khuấy mì, hỏi: “Ăn cái này là đủ thỏa mãn rồi sao?”
“Đương nhiên rồi, từ khi vào nghề tôi chưa từng ăn mì gói.” Cô hạnh phúc hít một hơi mùi thơm, “Tết đến mới dám tự cho phép mình buông thả một chút.”
“Đã hy sinh nhiều như vậy để nổi tiếng, sao không đòi hỏi tôi thêm chút tài nguyên?”
Dụ Gia Trạch thấy lạ. Từ khi cô ở bên anh, cô chỉ có hai yêu cầu: Một là có thể cho cô mượn tạm chút tiền, hai là xin một vai diễn, bất kể vai gì.
Ngoài ra, cô chưa từng yêu cầu thêm điều gì.
Những diễn viên nhỏ mà anh từng chơi qua nhiều vô kể, cô giống như một con cá c.h.ế.t bị sóng đánh dạt lên bờ vậy.
Ô Mạn sững người, đột nhiên hỏi ngược lại: “Lúc nào cũng là người khác đòi hỏi ngài, còn ngài thì sao, ngài không có thứ gì muốn sao?”
Đôi đũa khuấy mì của anh khựng lại, một cảm xúc kỳ lạ bất chợt trào dâng trong lòng.
Lần đầu tiên có người dám hỏi anh— Anh muốn gì?
Lần đầu tiên anh nghe được một câu hỏi kỳ lạ như vậy.
Dụ Gia Trạch đặt đũa xuống, ngón tay gõ nhẹ lên mặt bàn, thích thú quan sát Ô Mạn: “Vậy em có gì để cho tôi?”
“Tôi không có tiền để cho ngài, mà chắc ngài cũng chẳng cần tiền.” Cô kéo dài giọng, rồi nói tiếp: “Nhưng... ngay lúc này, tôi có thể ở bên ngài.”
“Lúc này là lúc nào?”
Cô thẳng thắn đáp: “Lúc ngài đang buồn.”
Không khí lập tức đóng băng.
Dụ Gia Trạch lạnh giọng: “Em cũng giỏi suy đoán nhỉ.”
Ô Mạn không hề bị giọng điệu của anh dọa sợ: “Diễn viên rất nhạy cảm với sự thay đổi cảm xúc của người khác. Dù tôi chỉ ở bên ngài chưa lâu, nhưng tôi có thể cảm nhận được— hiện tại ngài không vui.”
“...Thú vị đấy.”
Dựa mặt lên tay, Dụ Gia Trạch lặng lẽ cười. Anh cứ tưởng Ô Mạn là người thanh cao, không vướng bụi trần, hóa ra lại đang đợi anh mắc câu ở đây.
Một con quạ bay ra từ những bụi dây leo um tùm, sao có thể là bồ câu trắng tinh khôi ngây thơ trước thánh đường? Không ai đối xử với quạ như với bồ câu, sẽ chẳng có ai bố thí cho nó một mẩu bánh. Thế nên, quạ chỉ có thể giấu đi bộ mặt thật của mình, dùng tâm cơ để đổi lấy sự sinh tồn.
So với loài bồ câu được người người yêu thích, anh thà nuôi một con quạ bị cả thiên hạ xua đuổi còn hơn.
Bởi vì anh chưa từng là người đi ngang qua quảng trường mà có lòng tốt rắc vụn bánh mì. Suy cho cùng, ngay cả mẩu bánh trong tay anh, cũng phải tranh đoạt mới có được.
Anh ghét nhất loại người vì được thiên vị mà đương nhiên giang tay đòi hỏi mọi thứ. Đó mới thực sự là những kẻ vô dụng.
Kim đồng hồ nhanh chóng chỉ đến 12 giờ đêm, Ô Mạn từ phòng đi ra, ôm theo một hộp pháo hoa, cười hỏi:
“Muốn ra ngoài đốt cùng tôi không?”
Dụ Gia Trạch đang ngồi trên ghế sofa xử lý tài liệu, nghe vậy thì ngước mắt nhìn món đồ trong tay cô, bật cười:
“Em một mình mà cũng mua thứ này à?”
“Một mình đón năm mới thì có pháo hoa sẽ thấy náo nhiệt hơn một chút.”
Dụ Gia Trạch cúi đầu, nhàn nhạt nói:
“Tôi không thích pháo hoa.”
Cũng chỉ là một giấc mộng phù hoa, chớp mắt liền tan biến.
“Ồ.” Ô Mạn ngoan ngoãn gật đầu, “Vậy tôi mang ra xa một chút rồi đốt.”
Cô định đi ra ban công, nhưng lại đổi hướng, khoác thêm áo rồi mở cửa ra ngoài.
Chẳng bao lâu sau, Dụ Gia Trạch nghe thấy tiếng pháo hoa nổ vang ngoài sân, ồn ào đến mức khiến anh không thể tập trung làm việc.
Anh đi đến trước cửa sổ sát đất, vén tấm rèm trắng lên, vừa nhìn ra ngoài liền thấy giữa nền trời xanh thẫm đặc quánh, một đóa pháo hoa rực rỡ bùng lên. Chúng đan xen, va chạm, b.ắ.n ra những tia lửa khiến người ta kinh ngạc, phản chiếu lên gương mặt Ô Mạn những mảng sáng tối chập chờn.
Cô quay đầu lại, trong mắt vẫn còn lấp lánh ánh sáng của pháo hoa, tựa như dư âm của một màn trình diễn lộng lẫy.
Đẹp đến lạ thường.
Lúc này, anh không để tâm đến pháo hoa, mà chỉ chăm chú nhìn cô, như thể đang chứng kiến một đóa hoa quỳnh trong đoạn phim tua nhanh, mọi giác quan đều bị kéo dài ra chậm rãi.
Hai người cách nhau một tấm cửa kính trong suốt, trên bề mặt còn phản chiếu ánh sáng pháo hoa. Cô bị bao trùm trong ánh sáng ấy, như nhụy hoa rực rỡ nhất.
Cô đưa tay lên làm loa, lớn tiếng gọi về phía anh:
“Chúc mừng năm mới——”
Cứ như thể, theo tiếng hô ấy, những bực bội vướng mắc trong lòng anh tối nay cũng bị xóa đi đôi chút.
Anh không rõ đây là cảm giác gì, chỉ thấy tim khẽ rung động, mơ hồ nhớ lại năm bảy tuổi, lần đầu tiên có người tặng anh một con sáo nâu.
Những năm tháng cô độc nhất, nó đã lặng lẽ ở bên anh.
Chỉ là, người trước mắt lại là một con quạ nhỏ ham ăn đồ ăn vặt, thích đốt pháo hoa ồn ào, còn mang đầy tâm cơ.
Không sao cả. Anh muốn nuôi cô thành con chim nhỏ của riêng mình.
Như vậy, những năm tháng sau này, liệu có thể nhờ một tiếng hô ấy mà trở nên vui vẻ hơn chăng?