Sa Vào Đêm Xuân - Chương 50
Cập nhật lúc: 2025-02-15 22:58:29
Lượt xem: 10
Ô Mạn ngủ rất chập chờn, cô đã sớm nhận ra Dụ Gia Trạch vào phòng, nhưng anh ta không có động tĩnh gì.
Sự im lặng không một tiếng động này khiến cô bất an.
Hàng mi khẽ rung động hai lần, rồi cô nghe thấy giọng nói của Dụ Gia Trạch vang lên trong bóng tối.
"Đừng giả vờ nữa."
Mí mắt cô giật một cái, vài giây sau mới chậm rãi mở mắt ra.
Dụ Gia Trạch ngồi trên ghế sofa chếch đối diện, ánh mắt hai người chạm vào nhau.
"Đồ đạc đã sắp xếp xong chưa?"
"Ừm..." Ô Mạn nhìn về phía thùng giấy trong góc, "Ngoại trừ thùng quần áo này, vì tủ quần áo trong phòng anh đã bị chiếm hết rồi."
"Em đang dùng cách này để phản đối tôi?"
Ô Mạn bình tĩnh nói: "Tôi chỉ đang nói lên sự thật. Dù có tránh né hay không, Đường Ánh Tuyết cũng đã chen vào giữa chúng ta."
"Trước hết, tôi vẫn chưa đồng ý. Nhưng ngay cả khi bây giờ tôi đã đính hôn với cô ấy thì cũng không có gì mâu thuẫn cả."
"Với anh thì đúng là như vậy. Nhưng với tôi thì không, tôi không thể làm như không thấy gì cả." Ô Mạn dừng lại một chút, "Anh cũng biết mẹ tôi, bà ấy rơi vào tình cảnh này vì đã mơ tưởng rằng mình có thể có một cuộc hôn nhân với người đàn ông đó. Tôi đã thề——tuyệt đối không sống nhục nhã như bà ấy."
"Vậy mà bây giờ, anh lại khiến tôi rơi vào hoàn cảnh khó xử như thế này, còn liên quan đến nhà họ Đường..." Cô hít một hơi thật sâu, "Anh không thấy như vậy là quá tàn nhẫn sao?"
"Bà ấy trở nên như vậy là do Đường Gia Vinh hèn nhát không dám nhận trách nhiệm." Dụ Gia Trạch đứng dậy, tiến đến bên giường, mân mê lọn tóc cô, "Em so sánh tôi với Đường Gia Vinh?"
"Không, mẹ tôi rơi vào tình cảnh này là vì bà ấy muốn tranh giành." Ô Mạn nghiến răng, "Anh kiên quyết giữ tôi lại, không sợ tôi cũng sẽ muốn tranh giành sao?"
Dụ Gia Trạch cúi mắt xuống, khẳng định chắc nịch: "Em sẽ không."
Ô Mạn úp mặt vào gối, che giấu đi nụ cười giễu cợt nơi khóe môi.
"Tôi sẽ không, nhưng có điều kiện." Giọng điệu mềm mại hoàn toàn trái ngược với vẻ mặt cô, "Anh có thể đồng ý với tôi không?"
Chu Yêu Yêu
Dụ Gia Trạch vuốt ve vành tai cô, cắt ngang lời cô.
"Xuân Dạ và Truy Dã, đúng không?"
Ô Mạn do dự gật đầu.
Dụ Gia Trạch chậm rãi thở ra một hơi.
"Em đã nhẫn nhịn đến mức này rồi, nếu tôi không cho em một cơ hội, có vẻ như tôi cũng không hiểu chuyện."
Anh cầm lấy điện thoại của Ô Mạn từ bên gối, mở khóa, mở WeChat, giọng điệu hờ hững:
"Người đã được thêm lại rồi, chi bằng tán gẫu vài câu?"
Anh bấm vào avatar của Truy Dã, định gọi điện thoại.
Ô Mạn hoảng hốt, nửa ngồi dậy: "Tôi không có gì để nói với cậu ta."
"Nhưng cậu ta có vẻ có rất nhiều chuyện muốn nói với tôi đấy, nếu không thì sao lại dám tự ý bắt máy cuộc gọi của em?" Dụ Gia Trạch nhấn nút gọi.
Không bao lâu sau, đầu dây bên kia bắt máy.
Anh mở loa ngoài, giọng của Truy Dã vang lên: "Chị?"
Trong giọng điệu ẩn chứa sự vui mừng khó nhận ra, khiến Ô Mạn càng thêm khó xử.
Cô cắn chặt môi, không lên tiếng, lao tới định giật điện thoại.
Dụ Gia Trạch không quan tâm, bởi vì mục đích của anh không phải để cô nói chuyện.
Anh giơ tay lên cao, nhìn cô giành giật với ánh mắt đầy thú vị, như đang trêu đùa một con thú nhỏ. Cuối cùng, anh thản nhiên ném điện thoại sang ghế sofa, cởi bỏ cúc áo vest bằng một tay, rồi cũng quăng áo xuống góc phòng.
Ô Mạn dừng động tác, theo bản năng lùi về phía sau, lùi mãi cho đến khi "cộp" một tiếng, lưng cô đập vào thành giường.
Dụ Gia Trạch áp sát tới, siết lấy vai cô. Hai bả vai nhỏ nhắn chạm vào tấm gỗ cứng, như thể sắp bị bẻ gãy.
Cô không còn đường trốn.
Bàn tay ướt mồ hôi của Dụ Gia Trạch đặt lên mặt cô, bật cười hỏi như đã biết trước câu trả lời:
"Hôm nay sao lại im lặng vậy?"
Ô Mạn không nói lời nào, mở miệng cắn mạnh lên vai anh qua lớp áo sơ mi.
Cô cắn vô cùng mạnh, nếu có thể, chắc chắn sẽ cắn đứt cả thịt lẫn da.
Dụ Gia Trạch nhịn đau rên lên một tiếng, bóp cằm cô, buộc cô phải nhả ra, giận quá hóa cười: "Lá gan lớn rồi nhỉ?"
Khoảnh khắc bàn tay anh rời khỏi vai cô, Ô Mạn dùng khuỷu tay đẩy mạnh anh ra, phản lực khiến cô lăn xuống giường, nhanh tay chộp lấy điện thoại trên ghế sofa, không chút do dự ném mạnh vào tường.
"Rầm!"
Chiếc điện thoại vỡ vụn thành nhiều mảnh, cắt đứt hoàn toàn cuộc gọi kia.
Dụ Gia Trạch bước xuống giường, đá văng cái điện thoại đã nát, lạnh giọng hỏi:
"Sợ đến mức đó, không muốn để hắn nghe thấy chúng ta l.à.m t.ì.n.h à? Hay là, hai người đã lén lút sau lưng tôi rồi?"
Ô Mạn đối diện với ánh mắt anh, nghiến răng: "Chưa từng."
Anh im lặng, quan sát vẻ mặt cô.
"Không được nói dối, chim nhỏ của tôi." Anh lặp đi lặp lại câu này một cách điên cuồng, "Em là của tôi."
Hai tay anh nhấc bổng cô lên, ép cô vào tường.
Ô Mạn cắm móng tay vào vai anh, từng giọt m.á.u rỉ ra loang lổ.
Hai người coi nhau như kẻ thù, giằng xé nhau không chút lưu tình, như thể phải khiến đối phương đầy thương tích mới thôi.
Hôm sau, Ô Mạn mua một chiếc điện thoại mới. Vừa mở WeChat, tin nhắn của Truy Dã đã ngập tràn.
Tin nhắn cuối cùng là: "Nếu chị còn không trả lời, tôi sẽ báo cảnh sát."
Ô Mạn hoảng hốt vội vàng gửi một tin nhắn thoại: "Tôi không sao."
Trước khi cậu kịp truy hỏi, cô nhanh chóng giải thích: "Cuộc gọi thoại hôm qua chỉ là vô tình bấm nhầm thôi, cậu đừng nghĩ nhiều."
Điều khiến cô bất ngờ là Truy Dã, người vừa rồi còn lo lắng đến mức mất bình tĩnh, vậy mà lại không nhắn lại một chữ nào.
Cô không biết liệu cậu có nhận ra điều gì đó… rồi từ đó mà cảm thấy ghê tởm cô không.
Hôm sau, Uông Thành gọi điện đến báo tin vui, cảm ơn cô đã âm thầm giúp đỡ. Kiểm duyệt của "Xuân Dạ" cuối cùng cũng đã được nới lỏng.
Điều đó có nghĩa là giai đoạn tuyên truyền sắp bắt đầu.
Chưa bao giờ Ô Mạn lại sợ phải gặp Truy Dã như lúc này.
Dù sao thì, cuộc gọi thoại đó gần như đã nghiền nát lòng tự trọng của cô trước mặt cậu. Cảm giác như ban ngày có mặc quần áo cũng chẳng khác gì bị lột trần.
Chỉ cần nghĩ đến sự im lặng của cậu, cô lại bồn chồn không yên.
Vài ngày sau, Truy Dã lặng lẽ tổ chức một buổi họp báo.
Tại đó, cậu tuyên bố chính thức ký hợp đồng với New Line, một hành động gây chấn động cả trong lẫn ngoài giới giải trí.
Trước giờ, cậu vẫn luôn là một nghệ sĩ tự do, chỉ nhận hai bộ phim, mà cả hai đều do Uông Thành làm đạo diễn. Cậu chỉ cần gật đầu là dự án được chốt ngay, không có quá nhiều ràng buộc.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com./sa-vao-dem-xuan/chuong-50.html.]
Vì thế, các công ty quản lý lớn đều tìm mọi cách để có được chữ ký của cậu.
Nhưng kể từ khi quay xong "Xuân Dạ", những công ty từng tranh giành nhau giờ lại đồng loạt im hơi lặng tiếng.
Lý do thì không cần nói cũng hiểu.
Ai cũng nghĩ rằng cậu đã hết đường đi. Nhưng không ngờ, Truy Dã lại tự mở ra một con đường dẫn thẳng lên đỉnh cao.
Không ai lường trước được điều này, kể cả Ô Mạn.
Mọi người đều bị giới hạn trong lối suy nghĩ cũ. Ở trong nước, đúng là không có công ty nào có thể sánh ngang với nhà họ Dụ. Dù cậu có ký hợp đồng với công ty nào cũng chẳng khác gì tự trói mình.
Nhưng New Line thì lại khác.
Đây là một hãng phim lâu đời của Mỹ, từng sản xuất và phát hành những bộ phim vang danh lịch sử từ thập niên 60 đến 90. Những ngôi sao dưới trướng của họ chiếm một nửa bầu trời Hollywood.
Suy nghĩ của mọi người bị giới hạn cũng là điều dễ hiểu, vì New Line chưa từng ký hợp đồng với diễn viên nào của Trung Quốc.
Dù những năm gần đây, nền điện ảnh Trung Quốc phát triển mạnh, nhiều công ty phim ảnh quốc tế cũng muốn chen chân vào thị trường này, nhưng việc Truy Dã được họ ký hợp đồng không chỉ đơn thuần vì xu hướng thị trường, mà chủ yếu là do giá trị và tiềm năng vô hạn của chính cậu.
Không ngoa khi nói rằng, một lần nữa cậu đã lập nên một cột mốc có thể ghi vào lịch sử điện ảnh Hoa ngữ.
Trong buổi họp báo, Truy Dã mặc một bộ vest cao cấp được đặt may riêng.
Như thường lệ, cậu không cài hết cúc áo, biến bộ vest trang trọng thành một phong cách lãng tử bất cần.
Nhưng biểu cảm của cậu lại vô cùng nghiêm túc, không hề có chút khinh suất nào.
Đến phần hỏi đáp, phóng viên bên dưới giơ tay liên tục, ai cũng muốn có cơ hội đặt câu hỏi.
Truy Dã chỉ tay ngẫu nhiên chọn một người. Người đó mừng rỡ như vừa trúng số độc đắc.
"Xin hỏi, trước giờ anh không ký hợp đồng với ai, có phải vì đã sớm có kế hoạch hợp tác với New Line không?"
"Không." Truy Dã dứt khoát lắc đầu. "Tôi không ký hợp đồng vì tôi ghét bị ràng buộc."
"…Vậy sao bây giờ anh lại thay đổi suy nghĩ? Là vì New Line đột nhiên chủ động tiếp cận anh sao?"
"Không phải họ chủ động tìm tôi." Cậu thẳng lưng, ánh mắt kiên định. "Mà là tôi tự tiến cử, cầu xin họ ký hợp đồng với tôi."
"Vậy tại sao anh lại muốn hợp tác với New Line? Dù sao thì họ cũng không phải là một công ty điện ảnh trong nước. Anh có dự định chuyển hướng phát triển ra quốc tế không?"
"Có thể tôi sẽ dành một nửa trọng tâm sự nghiệp ở nước ngoài, nhưng chi tiết thế nào thì phải hỏi quản lý của tôi." Truy Dã nhìn thẳng vào ống kính, ánh mắt sắc bén. "Còn lý do tại sao tôi có suy nghĩ này… là vì tôi nhận ra rằng, tự do và sức mạnh là hai thứ mâu thuẫn nhưng cũng bổ trợ lẫn nhau. Để trở nên mạnh mẽ, đôi khi phải đánh đổi sự tự do ở hiện tại. Chỉ khi thực sự đủ mạnh, tôi mới có thể giành lại tự do đích thực, mới có tư cách đứng trên võ đài của cuộc đời."
Lần đầu tiên, cậu nghiêm túc đến vậy.
"Tôi xin lỗi vì hiện tại tôi vẫn còn quá yếu kém, hành động vẫn còn bồng bột, có lẽ đã gây tổn thương cho một số người. Nhưng tôi sẽ cố gắng trưởng thành. Cảm ơn tất cả những ai đã kỳ vọng và yêu quý tôi."
Ô Mạn cầm điện thoại, dõi theo buổi họp báo qua màn hình trực tiếp.
Xuyên qua ống kính, cô đối diện với ánh mắt của Truy Dã.
Hôm nay, cậu khác hẳn với hình ảnh của cậu ngày đó ở Hokkaido.
Trên người cậu có thêm một sự trầm ổn chưa từng có trước đây. Những góc cạnh sắc bén, kiêu ngạo đã được gọt giũa, như một con bướm vừa trải qua cơn đau lột xác, trở nên rực rỡ và chói sáng hơn bao giờ hết.
Khoảnh khắc đó, nội tâm cô, sau bao ngày giằng xé, bỗng chốc được xoa dịu một cách kỳ diệu.
Chỉ cần nhìn cậu như vậy, dường như cô cũng tìm thấy một sự kiên định nào đó… Một dũng khí để đối mặt với những khó khăn phía trước.
Mặc dù giấy phép phát hành của “Xuân Dạ” đã có chút tiến triển, nhưng vẫn chưa có dấu hiệu sắp được thông qua. Uông Thành đã làm hết sức có thể, chỉ có thể phó mặc cho số phận, bèn đề nghị các thành viên chủ chốt của đoàn phim quay lại ngôi chùa nơi tổ chức lễ khai máy để cầu phúc. Nếu vẫn không thuận lợi, việc nộp duyệt năm nay sẽ bị trì hoãn, không kịp tham gia kỳ xét duyệt lần này thì phải đợi sang năm sau.
Là nữ diễn viên quan trọng, Ô Mạn đương nhiên không thể vắng mặt.
Thế nhưng, Truy Dã lại không tham dự.
Cậu đã rất lâu không thể nhận phim mới, lần này vừa ký hợp đồng đã nhận được vai diễn trong một bộ phim thuộc tuyến sản xuất mới – một tác phẩm phi điển hình thuộc thể loại thể thao thi đấu, yêu cầu phải tập luyện quyền anh trong môi trường khép kín. Tạm thời cậu không thể rời khỏi đó.
Nhưng đối với Ô Mạn, có lẽ đây lại là một tin tốt.
Cuối cùng, người bay đến Quảng Châu để trả lễ chỉ có cô, đạo diễn, biên kịch và nhà sản xuất.
Lại một lần nữa đặt chân đến chốn Phật môn linh thiêng, dù chưa đầy một năm, nhưng cô lại cảm thấy mọi thứ đã thay đổi đến mức trời long đất lở.
Mãi đến khi quỳ trước tượng Phật, cô vẫn không nhịn được mà nghĩ: Người không tin thần linh thì quỳ ở đây trả lễ, còn người tin thần linh thì lại không có mặt – điều này thật quá nực cười.
Sau khi từng người dâng hương xong, Ô Mạn là người đầu tiên bước ra, đến hành lang bên ngoài. Lại một lần nữa, cô nhìn thấy chú tiểu đang ngồi xổm trước cửa, rao bán chuông gió.
Người thứ hai bước ra là chị biên kịch. Lần khai máy cô ấy không đến, đây là lần đầu tiên cô ấy đến lễ bái, cũng là lần đầu tiên gặp chú tiểu. Hứng thú trỗi dậy, cô ấy hỏi Ô Mạn: "Cái này để cầu duyên đúng không?"
Ô Mạn chẳng nể nang gì, đáp: "Cầu người ngốc thì có."
Chú tiểu lập tức trừng mắt, phồng má: "Vị thí chủ này đừng nghe cô ấy nói bừa! Tăng phòng của bọn tôi thỉnh thoảng lại có người đến tặng cờ khen ngợi đấy! Này, ngay cửa bên kia có treo một cái, mới được tặng hôm qua!"
Ô Mạn và biên kịch nhìn về phía xa xa, quả nhiên thấy trước cửa một căn phòng được sơn thành phòng khách có treo một tấm cờ đỏ thắm, trên đó viết: "Duyên phận ngàn dặm, một sợi tơ se nối – Ông Tơ nhân gian luôn kề bên."
Biên kịch rõ ràng động lòng: "Chỉ cần viết điều ước lên tấm thẻ treo trên chuông gió, rồi cuối cùng treo lên cây nhân duyên là được đúng không?"
Chú tiểu lập tức lấy ra một cái: "Tất nhiên rồi! Thí chủ có muốn thử không?"
Biên kịch do dự: "Nhưng mà nhiều người mua vậy, chuông gió có đủ chỗ treo không? Nhỡ ngày mai bị các người tháo xuống vứt đi thì sao?"
Chú tiểu kinh hãi lắc đầu: "Như thế là tổn hại âm đức, bọn tôi không bao giờ làm thế đâu. Không tin thí chủ cứ ra vườn sau xem, tùy ý chọn một cái, trên tấm thẻ đều có ghi ngày tháng cả."
Biên kịch kéo tay Ô Mạn: "Tiểu Mạn, đi với chị xem thử đi."
Cô ấy lớn hơn Ô Mạn năm tuổi, từng trải qua một cuộc hôn nhân đổ vỡ, nhưng điều đó không ngăn cản cô mong chờ một tình yêu mới.
Ô Mạn không muốn làm mất hứng, gật đầu đồng ý.
Hai người đi ra vườn sau. Ô Mạn đứng một bên quan sát, nhìn chị biên kịch thật sự cẩn thận xem xét ngày tháng ghi trên từng tấm thẻ treo trên chuông gió, thầm nghĩ quả không hổ là biên kịch, chưa bao giờ bỏ qua bất kỳ chi tiết nào.
Bỗng nhiên, biên kịch giật giật một cái chuông gió, khuôn mặt không giấu nổi vẻ hóng hớt:
"Chị hình như phát hiện ra chuyện động trời rồi." Cô ấy thần bí nói, "Chị thấy tên của Truy Dã."
Ô Mạn dở khóc dở cười, thầm nghĩ, có gì mà hóng hớt chứ.
Cô còn biết cái tên phía sau đó là của một con ch.ó nữa kìa.
Cô vừa định trêu chọc thì biên kịch bỗng nhiên biến sắc, lén liếc nhìn cô một cái, rồi lập tức quay đầu sang nhìn chuông gió khác, vẻ mặt đầy ẩn ý.
"... Sao vậy?"
Sự thay đổi sắc mặt của chị ấy quá nhanh, hơn nữa chẳng giỏi che giấu, khiến Ô Mạn ngay lập tức nhận ra có gì đó không ổn.
Cô bước lên, đưa tay cầm lấy chuông gió. Trên tấm thẻ quả nhiên có ghi: Truy Dã, Tiểu Hoàng.
Nhưng có điều không giống lắm—do thời gian trôi qua, keo dán ở mép thẻ không còn bám chặt, lúc này đã bị cuộn lên, lộ ra một tấm thẻ khác dán chặt phía dưới, chưa từng bị phát hiện.
Một phần nhỏ của tấm thẻ ấy lộ ra, nét chữ nguệch ngoạc, nhưng vẫn có thể mơ hồ nhận ra... tên của cô.
Biên kịch cố tình bước xa ra một chút.
Ô Mạn kinh ngạc không thôi, lập tức giật tấm thẻ phía trên xuống.
Tấm thẻ ẩn bên dưới cuối cùng cũng hiện ra hoàn chỉnh.
Nét chữ giống hệt nhau, nhưng lại là hai cái tên khác nhau.
Hai cái tên đơn giản tựa vào nhau, nhưng lại khiến lòng cô dậy sóng mãnh liệt——
"Truy Dã, Ô Mạn."