Sa Vào Đêm Xuân - Chương 53
Cập nhật lúc: 2025-02-16 19:09:47
Lượt xem: 4
Hả giận nhất thời sảng khoái, hậu quả hỏa táng ngay tại chỗ.
Ô Mạn lập tức bị đoàn trưởng túm cổ kéo ra ngoài, chỉ thẳng vào mặt mà mắng xối xả. Sau đó, ông ta quay sang cúi đầu xin lỗi hai ông bà.
“Là lão già này sàm sỡ tôi trước đấy! Tôi hát rong, không phải bán thân!” Ô Mạn tức tối, tiện tay ném chiếc micro xuống đất. Một tiếng vang chói tai lập tức bùng lên, khiến mọi người hoảng hốt bịt tai lại. Bên trong rạp cưới lập tức loạn thành một mớ.
Truy Dã đứng một bên, nhìn đến ngứa ngáy chân tay.
Đây là cơ hội tốt!
Một giọng nói trong lòng không ngừng thúc giục cậu. Hãy nhân lúc này giật lại di ảnh của mẹ! Linh hồn của bà không nên bị trói buộc ở đó!
Cậu âm thầm cổ vũ Ô Mạn, hy vọng cô có thể gây thêm chút náo loạn nữa.
Ô Mạn quả nhiên không phụ kỳ vọng.
Cô cởi phăng chiếc áo khoác ngoài, để lộ áo hai dây bó sát bên trong. Màu vàng rực rỡ, tựa như ánh chiều tà nơi chân trời. Đám người xung quanh lập tức sững sờ, có kẻ chỉ vào cô mà mắng nhiếc “hư hỏng, trụy lạc”. Nhưng cô chỉ nhếch môi cười lạnh, vứt áo về phía đoàn trưởng.
“Trả lại các người! Tôi nghỉ việc!”
Cô cố ý đặt tay lên chân váy, liếc xéo một cái đầy khiêu khích:
“Sao? Còn muốn tôi cởi váy cho các người xem luôn à? Cút hết đi!”
Dứt lời, cô hất tóc, chỉ mặc áo hai dây và chân váy ngắn, quay lưng sải bước rời đi. Lên chiếc xe máy điện thuê, đạp ga phóng thẳng.
Ngay khi mọi người còn đang sững sờ bởi màn t.h.o.á.t y động trời của cô, Truy Dã như một viên đạn pháo, lao thẳng về phía trước.
Trong mắt cậu lúc này, chỉ có duy nhất bức di ảnh kia.
Ban đầu, không ai phản ứng kịp. Đến khi cậu ôm chặt lấy bức ảnh tân nương, xoay người bỏ chạy, mọi người mới giật mình đuổi theo.
Truy Dã hoảng sợ, chạy vấp ngã loạng choạng, làm đổ bàn ghế, vòng hoa, cả đèn nước lửa…
Sau lưng, có người lập tức đuổi đến.
Chân của một đứa trẻ làm sao có thể nhanh bằng người lớn?
Cậu thở hổn hển, tai chỉ nghe tiếng gió vùn vụt lướt qua. Dù đã dùng hết sức lực của một đứa trẻ, cậu vẫn sắp bị tóm lấy.
Một nỗi tuyệt vọng bi thảm ập đến, nước mắt hòa lẫn với mồ hôi, làm mờ cả tầm nhìn.
Cậu càng ôm chặt bức ảnh hơn.
“Thằng nhóc c.h.ế.t tiệt, đứng lại ngay! Nghe chưa hả?!”
Tiếng quát sau lưng ngày càng gần.
“Ê, nhóc con, lên xe.”
Giữa tiếng chửi rủa lộn xộn, một giọng nữ trong trẻo nhưng lười nhác chợt vang lên, c.h.é.m ngang bầu không khí.
Ô Mạn dừng xe ngay trước mặt cậu, nhếch cằm ra hiệu lên xe.
Khoảnh khắc đó, cô ngược sáng, tựa như nữ chiến thần Valkyrie trong thần thoại Bắc Âu, giáng xuống trận hoàng hôn của chư thần.
Truy Dã ngây người một giây, rồi không chút do dự nhảy phắt lên, một tay ôm chặt di ảnh, tay còn lại túm lấy yên xe.
Cậu hét lớn: “Em ngồi vững rồi!”
Lời còn chưa dứt, chiếc xe máy điện đã rú ga, lao vút đi như đoàn tàu xé gió, bỏ lại đám người truy đuổi phía sau.
Truy Dã nhỏ con, khi ngồi xuống chỉ có thể thấy lưng cô. Tầm mắt cậu dừng lại ngay vết bớt kỳ lạ trên vai cô—hệt như một vết bỏng do lửa thiêu đốt.
“Chị bị thương à?”
Cậu vừa mở miệng, gió lùa vào khiến giọng nói trở nên méo mó.
“Hả?”
Cô thắc mắc.
“Lưng chị kìa!”
“A—” Ô Mạn bật cười, quay đầu nhìn cậu. “Đấy là vết bớt.”
Cô không đội mũ bảo hiểm, mái tóc đen dài buông lơi cuốn quanh gương mặt, đuôi tóc dài đến mức khẽ lướt qua trán cậu. Cậu có thể ngửi thấy hương thơm của dầu gội trên tóc cô—một mùi hương tựa như những cánh hoa quế trải đầy mặt đất vào đầu xuân khi bánh xe đạp lăn qua.
Ô Mạn lái xe mà không có đích đến, cậu không nhịn được mà hỏi:
"Chúng ta đang đi đâu vậy?"
"Chị cũng không biết—" Ô Mạn chỉ về phía chân trời, "Cứ đuổi theo ánh hoàng hôn mà chạy thôi."
Cô lại tăng tốc, vặn ga, chiếc xe điện lao về phía đường chân trời nơi ngày và đêm giao thoa. Ven đường, bầu không khí xanh mát tràn ngập hơi thở của nhân gian. Họ nghênh ngang băng qua khu chợ đêm sắp mở, những quầy hàng đầy ắp đủ loại hàng hóa: những quả anh đào chín mọng, những trái dâu tây căng tràn hạt, những quả dâu tằm chín rũ, nhuộm tím cả tấm khăn trải bàn...
Tất cả những thức quà ấy đều gắn liền với mùa xuân và sự sinh sôi, chúng nhanh chóng bị bỏ lại phía sau trong đêm tối trống trải của cậu —một đêm không còn người cậu yêu thương nhất. Màn đêm bị họ bỏ lại sau lưng, Ô Mạn vẫn tiếp tục đưa cậu đuổi theo chút ánh sáng còn sót lại. Ánh vàng hồng của hoàng hôn len lỏi qua những sợi tóc cô, rồi rơi xuống đỉnh đầu cậu, trước khi chảy trôi về phía xa.
Rời khỏi khu chợ đêm, hai bên đường dần trở nên hoang vắng, nhưng cỏ dại vẫn mọc xanh rờn. Cậu ngửi thấy hương cỏ non và hơi thở của biển cả.
Xa hơn nữa chính là bãi biển hoang vu.
Khoảnh khắc cuối cùng của ánh tà dương cũng lặn xuống, trời đất chìm vào một màu xanh xám. Ban ngày, biển trông thật đục ngầu, nhưng khi đêm xuống, nó trở nên tĩnh lặng, không còn vẻ nhếch nhác nữa, mà thậm chí còn mang nét đẹp mơ hồ, huyền ảo.
Ô Mạn cuối cùng cũng dừng xe, vươn vai lười biếng:
"Mặt trời lặn rồi, cuộc trốn chạy của chúng ta cũng kết thúc rồi."
"Cảm ơn..."
Cậu ôm chặt bức ảnh trong lòng, nhảy xuống xe, ngước nhìn cô mà nói lời cảm ơn.
Cô cúi mắt nhìn những ngón tay đang siết chặt của cậu:
"Người trong ảnh là ai vậy?"
Truy Dã cúi đầu, sau một khoảng lặng kéo dài, cậu cất giọng nghèn nghẹn:
"Là mẹ em."
Ô Mạn sững người trong chốc lát, rồi vẻ mặt cũng có chút bối rối.
Cô giơ tay, do dự xoay tròn trong không trung một vòng, cuối cùng vẫn lựa chọn đặt xuống đầu cậu, nhẹ nhàng xoa một cái.
"Dù có khó khăn thế nào, rồi cũng sẽ qua thôi."
Truy Dã cảm nhận rõ ràng hơi ấm từ lòng bàn tay mềm mại của cô, khóe mắt khô cạn lại bắt đầu cay xè.
Giọng cậu khàn đi:
"Chị à, chị cũng từng có lúc rất khó khăn sao?"
"Chị à?" Ô Mạn bật cười, chạm nhẹ vào sống mũi, "Cách gọi *chị ở đây nghe kỳ lạ ghê."
(* Truy Dã gọi là A Tỷ)
Cô ngẫm nghĩ rồi cười nhạt:
"Chị hả... lúc nào cũng khó khăn."
"Lúc nào cũng sao?"
"Em và mẹ chắc là rất thân thiết nhỉ. Nhưng chị với mẹ chị thì không." Cô hờ hững nói, "Chị ước gì bà ấy c.h.ế.t đi, nhưng nếu bà ấy thực sự c.h.ế.t rồi, chị lại cảm thấy buồn. Thế nên chị dứt khoát chạy trốn thật xa, để bà ấy không còn ảnh hưởng đến chị nữa."
Chu Yêu Yêu
Những lời này, vốn dĩ không phải điều dễ dàng để nói ra.
Nhưng tại một thị trấn sắp rời xa, đối diện một cậu bé đang lạc lõng, có gì đáng ngại nếu nói ra những điều vẫn luôn đè nén trong lòng chứ?
"Tại sao vậy?"
Cậu không thể hiểu được thứ cảm xúc phức tạp đó. Trong thế giới nơi cậu lớn lên, yêu thương chính là yêu thương, không có thêm bất cứ tạp chất nào khác.
Ô Mạn nhảy lên bờ đê, lấy một điếu thuốc ngậm bên môi, rồi nói một câu khiến Truy Dã càng không thể hiểu nổi.
"Bởi vì bà ấy cũng nhìn chị như vậy. Không phải bậc cha mẹ nào trên đời cũng yêu thương con mình đâu."
Cô biết cậu sẽ không hiểu, cũng không mong cậu hiểu. Cô chỉ muốn tùy tiện xả ra một chút vào khoảnh khắc này. Đối tượng lắng nghe có thể là cậu, cũng có thể là cơn gió ngoài biển.
"Nhưng dù sao đi nữa, mẹ chị vẫn còn sống." Truy Dã dùng ngón tay cái vuốt ve khung ảnh, "Còn mẹ em sẽ không bao giờ trở về nữa."
"Em đã giữ bà ấy lại rồi, bà ấy sẽ không rời đi cùng người đàn ông kia nữa. Bà ấy chỉ đổi cách ở bên cạnh em thôi."
Thực ra, Ô Mạn không tin vào thần linh hay linh hồn, nhưng đôi khi, con người ta cần những lời nói dối đầy thiện ý. Đặc biệt là với một đứa trẻ vừa mất mẹ.
"Nhưng nếu bà ấy vẫn ở bên em, sớm muộn gì cũng sẽ bị cướp đi mất." Cậu ngẩng đầu nhìn về phía biển xa, như thể đã đưa ra một quyết định quan trọng. "Em phải mau chóng đưa bà ấy rời khỏi đây."
Ô Mạn ngẩn ra:
"Phải làm thế nào?"
"Bà ấy thích biển."
Truy Dã không nói rõ sẽ làm gì, chỉ từng bước, từng bước tiến về phía bờ cát ẩm ướt.
Ô Mạn nhìn bóng lưng cậu, chỉ cảm thấy đứa trẻ này quá mức gầy gò, nhưng cũng thật bướng bỉnh. Cô dụi điếu thuốc, bước theo sau.
Thuỷ triều đã dâng lên trong bóng tối, rất nhanh đã ngập qua bắp chân của cậu khi chạm đến nơi sóng vỗ. Ô Mạn đi đến bên cậu, lên tiếng nhắc nhở:
"Em cẩn thận đấy."
Nhưng lúc này, cậu chẳng còn nghe thấy gì nữa—gió biển, giọng nói của Ô Mạn, tiếng sóng vỗ vào những tảng đá... tất cả đều xa dần.
Truy Dã run rẩy chạm vào khóe môi đang mỉm cười trong bức ảnh, nghẹn ngào hít một hơi.
"Chúng ta đã đến biển rồi."
Cậu cẩn thận cúi xuống, để đầu ngón tay chìm vào làn nước biển lành lạnh của đêm xuân. Do dự hồi lâu, như thể có ai đó đang cố gắng gỡ từng ngón tay cậu ra, cuối cùng cậu mới để tấm ảnh rơi vào lòng biển rộng.
Cậu không đứng lên nữa, chỉ co mình lại, lặng lẽ nhìn khung ảnh chứa di ảnh trôi dập dềnh trên mặt biển dưới ánh trăng, ngày một xa dần.
Những tia sáng lấp lánh của sóng nước phản chiếu lên viền kim loại của khung ảnh, tựa như vệt nước mắt trên gương mặt người trong ảnh.
Dưới ánh trăng, những lời thì thầm đều chìm vào giấc ngủ, chìm vào giấc ngủ.
Nhành hoa nhài của ta cũng đã ngủ rồi, ngủ rồi.
Gửi đến nàng một giấc mơ đẹp,
Để nàng không quên ta.
Giữa khoảng lặng mênh mông, Truy Dã nghe thấy bên cạnh vang lên một giọng hát trong trẻo.
Cậu ngẩng đầu, Ô Mạn cũng lặng lẽ nhìn vào khung ảnh trôi dạt xa xăm, khe khẽ ngân nga một bài dân ca mà cậu chưa từng nghe qua.
"Tiểu Nhài,
Xin đừng quên ta.
Khi mặt trời lên,
Ta sẽ đến thăm nàng."
Cô hát bài hát ấy, tiễn biệt mẹ cậu.
Tựa như đang thay cậu nói ra những lời chưa kịp thốt lên — Xin đừng quên con.
"Chị, đây là bài gì vậy?"
"《Tiểu Nhài》. Tối nay vốn dĩ chị phải đi quán nhậu hát biểu diễn, không ngờ lại dùng mất phần của mình ở đây rồi."
Cô cúi xuống, tiện thể xoa đầu cậu, "Nhưng mà chị mới chẳng muốn hát cho mấy gã đàn ông thối tha đó đâu, vẫn là em ngoan hơn."
"Vậy tối nay chị không đi nữa, có sao không?"
"Ngốc à, chị bị đuổi việc rồi mà."
Giọng Truy Dã chùng xuống: "...Vậy có phải chị cũng sắp rời đi rồi không?"
Ô Mạn ngập ngừng: "Ừm, chắc là ngày mai chị sẽ rời khỏi đây.
Vậy nên tối nay là đêm cuối cùng của chúng ta, dù mới chỉ gặp em lần đầu."
Cô ngồi xổm xuống, khẽ chạm vai cậu như muốn bàn bạc điều gì:
"Nhóc con, hay là em dẫn chị đi dạo quanh Thanh Linh đi? Chị còn chưa kịp ngắm nơi này nữa."
Vào lúc như thế này, cậu không muốn ở một mình.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com./sa-vao-dem-xuan/chuong-53.html.]
Liệu có phải chị ấy này đã nhìn thấu tâm tư của cậu không?
Ngực cậu thắt lại, cẩn trọng gật đầu.
Ô Mạn cong mắt cười: "Vậy thì chúng ta hãy kéo dài cuộc phiêu lưu này đến tận lúc mặt trời mọc nhé! Thế nào?"
"Còn phải giới hạn thời gian nữa sao?"
"Ừ, phải chứ, chỉ đến lúc mặt trời mọc thôi."
Thật ra tất cả đều là nói suông, chỉ vì tối nay cô không có chỗ ngủ mà thôi.
Nhưng Truy Dã lại rất nghiêm túc gật đầu, lẩm bẩm: "Chỉ đến lúc mặt trời mọc thôi."
Mọi đau thương, mọi tiếc nuối, tất cả chỉ được giới hạn trong đêm nay.
"Vậy thì xuất phát thôi—"
Ô Mạn hướng ra biển vẫy tay thật mạnh, rồi kéo tay cậu cùng đung đưa, khum tay thành loa hét lớn:
"Thím ơi! Cho con mượn con trai một đêm nhé, cảm ơn thím!"
Sau đó cô nghiêng đầu, lắng nghe, "Bà ấy nói biết rồi, đồng ý cho chị mượn một đêm."
"...Có thật không?"
"Em nghe xem tiếng sóng đi, còn lớn hơn lúc nãy hai độ đấy."
Vậy là cậu dựng thẳng tai lên, quả nhiên có cảm giác sóng biển dữ dội hơn trước.
Nó không còn xô vào ghềnh đá nữa, mà như đang vỗ vào trái tim cậu — trái tim suýt bị mắc cạn, nay lại trở nên ấm áp.
Mẹ ơi, nếu như mẹ thực sự đang dõi theo con, thì lúc này con ổn lắm.
Trước khi rời đi, cậu bé Truy Dã nhỏ nhắn hướng về biển đen, nở một nụ cười thật tươi.
Ô Mạn chở Truy Dã trên chiếc xe điện, quay về khu chợ đêm náo nhiệt nhất Thanh Linh.
Lúc này, chợ còn đông đúc hơn khi đèn hoa mới lên, từng dãy sạp san sát người chen chúc.
Ô Mạn móc từ túi ra hai đồng xu, nói:
"Chị sẽ mời em ăn kẹo bông gòn."
Cô len qua đám đông đến quầy hàng, thu hút không ít ánh nhìn.
Những cô gái khác đều mặc váy dài vải cotton, chỉ có cô táo bạo trong chiếc áo hai dây rực rỡ, bờ vai trần như ánh trăng lơ lửng trên cao, cũng như viên dạ minh châu phát sáng.
Cô nhanh nhẹn lách vào rồi trở ra, trên tay đã cầm hai cây kẹo bông.
"Cho em này."
Cô đưa cho cậu, Truy Dã nhìn chằm chằm vào cây kẹo, bỗng cảm giác như cô vừa hái xuống một đám mây tặng mình.
Cô chậm rãi nhấm nháp từ viền ngoài vào trong, lớp son trên môi hòa vào kẹo, để lộ sắc hồng nhạt vốn có.
Cậu nhìn cô, lòng bàn tay không hiểu sao lại đổ đầy mồ hôi, cầm kẹo cũng chẳng vững.
"Không thích đồ ngọt à?"
Cô liếc cậu một cái, khóe mắt hơi nhướng lên.
"...Thích."
Cậu vội cúi gằm xuống.
"Nhóc con, ở chợ đêm có gì chơi hay không?"
"Ừm... có vớt cá vàng, b.ắ.n s.ú.n.g hơi, còn có ném vòng..."
Ô Mạn bật ngón tay cái: "Bắn s.ú.n.g hơi nghe hay đấy, thử xem nào!"
Cô đẩy cậu chen đến quầy, liếc qua đống quà thưởng rồi tự tin tuyên bố:
"Chị sẽ b.ắ.n rớt giải nhất cho em, xem như quà tặng trước khi đi."
Ông chủ quán vừa nghe đã giật mình, chắc chắn đây là tay lão luyện rồi.
Đặc biệt khi thấy cô nâng súng, lại càng khẳng định điều đó.
Truy Dã cũng sững sờ, ngẩng đầu nhìn cô nghiêng vai, báng s.ú.n.g tì vào, mắt nheo lại, họng s.ú.n.g nhắm lạnh lùng vào mục tiêu — chẳng khác nào một nữ sát thủ ngầu lòi.
Nữ sát thủ chăm chú bóp cò.
Viên đạn cao su b.ắ.n ra... quỹ đạo kỳ lạ, bay thẳng lên trời, đập vào mái lều.
"..."
"..."
"..."
Cả ba người đều câm nín.
Truy Dã nghĩ chắc mình còn b.ắ.n giỏi hơn cô một chút, ít nhất cũng không b.ắ.n lên trời...
Ô Mạn cười gượng: "Chị học tư thế từ phim truyền hình, xem ra thực chiến không ổn lắm nhỉ?"
Chủ quán đang buồn bực bỗng bật cười, hớn hở như một đóa cúc nở rộ:
"Không sao, luyện tập vài lần sẽ quen thôi."
Truy Dã kéo tay áo cô: "Chị, ông ta lừa tiền đó, đi thôi."
Ô Mạn nhíu mày: "Không được, chị đã hứa sẽ lấy giải nhất tặng đệ mà."
Cô nghiến răng, móc tiếp tiền ra: "Tôi b.ắ.n lại!"
Hết lượt này đến lượt khác, hết viên đạn trượt này đến viên đạn trượt khác, cuối cùng chủ quán cũng không nhịn được nữa.
Ông nhìn đồng hồ, ngáp dài, xua tay:
"Cô gái à, tôi sắp dọn hàng rồi. Lần sau lại đến nhé!"
Hai người mới nhận ra các sạp xung quanh đã dọn đi gần hết, chỉ còn lại quầy này trơ trọi như một hòn đảo nhỏ.
"Nhưng tôi còn chưa..."
Truy Dã nhẹ nhàng kéo góc áo cô:
"Cảm ơn chị, tấm lòng của chị chính là món quà tuyệt vời nhất rồi."
Nhờ có cô, cậu mới có thể cùng mẹ thoát khỏi hôn lễ âm u kia, để bà không bị giày vò thêm lần nữa.
Đáng lẽ đêm nay phải là một đêm tuyệt vọng, nhưng nhờ có cô ở bên, cậu mới cảm nhận được một chút nhẹ nhõm.
Kẹo bông gòn ngọt ngào.
Kỹ thuật b.ắ.n s.ú.n.g vụng về.
Nhờ những điều đó, đêm xuân dày đặc này trở nên nhẹ nhàng hơn, nỗi đau đè nặng trong lòng cậu cũng vơi đi phần nào.
Cậu từng không còn tin vào thần linh.
Nếu thần linh tồn tại, tại sao lại trừng phạt tín đồ của mình, để mẹ cậu ra đi tàn nhẫn đến thế?
Nhưng thế giới này chắc vẫn có thần linh.
Nếu không, tại sao khi cậu lạc lối nhất, lại gửi cô đến bên cạnh cậu?
Chị, chị.
Cậu ngồi lên yên sau của chiếc xe máy điện của Ô Mạn, hai tay nắm lấy vạt áo cô, miệng lẩm nhẩm điều gì đó.
Ô Mạn chở cậu băng qua huyện Thanh Linh sau nửa đêm, xuyên qua những con phố hẹp và ngõ nhỏ, nơi nhà cửa và cửa tiệm chen chúc san sát, chiếc xe cũng chao đảo theo từng nhịp đường. Cô ở phía trước lớn tiếng nói:
"Nhóc con, ngồi vững vào, ôm eo chị đi!"
Cậu bối rối ậm ừ một tiếng, rồi chần chừ đưa tay ra, từ từ vòng đến eo cô.
Khoảnh khắc chạm vào, hơi ấm từ bụng cô truyền qua lòng bàn tay, len lỏi vào từng dòng m.á.u rồi chạm đến tim cậu, cùng nhịp rung động dữ dội của bánh xe.
"Giờ còn tiệm đĩa nào mở không?" Cô đột nhiên hỏi.
"À… Đầu phố có một tiệm, mở đến hai giờ sáng."
"Được, vậy chúng ta đến đó."
Xe vòng vèo qua nhiều ngõ ngách, cuối cùng dừng trước cửa tiệm theo sự chỉ dẫn khó khăn của cậu. Trước tiệm đĩa vẫn còn lác đác vài tên thanh niên lêu lổng, khi thấy Ô Mạn, ánh mắt bọn họ gần như muốn rớt ra ngoài.
Một tên, có vẻ là thủ lĩnh trong nhóm, làm bộ phong trần kéo nhẹ cổ áo da, khóe miệng nhếch lên vẻ bất cần, đôi mắt lóe lên tia sắc bén, hắn hắng giọng nói:
"Cô em, có muốn đi đánh một ván bi-a với anh không?"
Vừa nói xong, hắn liền ghé sát đồng bọn, thì thầm:
"Thế nào, vừa rồi giọng anh có trầm ấm nam tính không?"
Tên bên cạnh lập tức giơ ngón cái:
"Đại ca, ai nghe mà chẳng mềm nhũn chân chứ!"
Ô Mạn khoanh tay, vẻ mặt lạnh lùng:
"Vậy hai người các anh thành một đôi mà đi đánh bi-a đi. Đừng chắn đường trước cửa tiệm."
"Con nhóc này, đừng tưởng có chút nhan sắc mà dám lên mặt với đại ca bọn tao!"
Tên đàn em lập tức nhíu mày, cả người bốc lên vài phần sát khí.
Hắn còn chưa kịp bộc phát thì đột nhiên một viên đá từ đâu bay đến, nện thẳng vào eo hắn.
"Đệch! Đứa nào ném đấy?!"
Hắn nhìn về phía bóng tối, chỉ thấy một đứa trẻ đang nấp trong góc, tay cầm một hòn đá còn to hơn cả nắm tay cậu, ánh mắt dữ dằn trừng trừng. Rõ ràng nhỏ bé yếu ớt, nhưng vẫn làm ra vẻ hùng hổ:
"Không được bắt nạt chị!"
Ô Mạn nhướng mày, lập tức quay đầu gọi:
"Lên xe!" Vừa nói, vừa nhanh chóng chạy đến chỗ xe máy.
Ba tên kia còn chưa kịp phản ứng, đã bị phả đầy mặt khói xe, chỉ có thể đứng ngây người nhìn một lớn một nhỏ phóng đi mất.
Chạy được một đoạn, Ô Mạn cười rung cả người, bật thốt lên:
"Nhóc con, gan em cũng to thật đấy! Còn dám đối đầu với bọn họ? Suýt nữa là bị đánh rồi biết không!"
"… Xin lỗi."
"Người nên xin lỗi là bọn họ mới đúng. Em muốn bảo vệ chị, đâu có sai?" Giọng cô lấp lánh ý cười, trêu chọc: "Mới nhỏ thế này đã biết bảo vệ con gái, sau này nhất định sẽ trở thành một người rất tuyệt. Hứa với chị đừng lớn lên lệch lạc nhé!"
"Em sẽ không!"
Giọng non nớt của cậu bé lại nghiêm túc đến buồn cười, khiến cô không nhịn được mà bật cười.
Qua kính chiếu hậu, Truy Dã thấy vẻ mặt ấy của cô, tức giận nói:
"Em nói nghiêm túc đấy!"
"Biết rồi biết rồi, chị chỉ đang ghen tị với người sau này sẽ trở thành bạn gái của em thôi, thật may mắn."
Cô thuận miệng bông đùa, nhưng lời nói ấy lại khiến bàn tay ôm eo cô của Truy Dã khẽ run lên.
"Không lẽ đã có cô bé nào em thích rồi?"
"… Không có!"
"Hahaha, chị trêu em thôi." Ô Mạn nhướn mày, "Không biết bọn ngu kia đi chưa, chúng ta vòng thêm vài lượt rồi quay lại xem."
"Còn đến tiệm đĩa nữa không?"
Cô gật đầu:
"Đương nhiên rồi." Nhưng không nói lý do vì sao nhất định phải đến đó.
Truy Dã cũng không hỏi, chỉ cảm nhận cơn gió xuân lạnh lẽo thổi căng tà áo. Khi xe lao vào đường hầm, gió càng thêm dữ dội, bánh xe lướt theo đường kẻ trắng, ánh đèn trần rọi xuống từng vệt sáng chớp tắt, chiếu lên gương mặt non nớt của hai người.
Cậu vô thức dang rộng cánh tay, cảm thấy bản thân một lần nữa nhẹ bẫng bay lên, rơi vào đêm xuân mộng ảo này.