Shopee Chạm để tắt
Lazada Chạm để tắt

Sa Vào Đêm Xuân - Chương 55

Cập nhật lúc: 2025-02-17 18:42:24
Lượt xem: 7

Sau khi hôn lễ kết thúc, cô nhanh chóng trở về nước vì có lịch trình quay phim, còn Truy Dã vẫn tiếp tục ở lại Mỹ.

Đợt huấn luyện của cậu sớm kết thúc, ngay sau đó liền lập tức vào đoàn phim quay hình. Ô Mạn từng nghe Hà Tuệ Ngữ nói rằng mỗi ngày cậu đều luyện quyền anh vượt mức yêu cầu, sau giờ học còn theo giáo viên bản địa luyện nói tiếng Anh, cả thể lực lẫn trí lực đều vận hành ở cường độ cao suốt cả ngày.

Bảo sao khi tính tiền ở cửa hàng tiện lợi, giọng điệu của cậu lại tốt hơn nhiều so với cô tưởng tượng.

Trên chuyến bay về nước, Ô Mạn nhắm mắt lại, cố gắng không nghĩ đến bất cứ điều gì. Nhưng những lời của Truy Dã vẫn liên tục vang vọng trong tâm trí cô, va đập mạnh mẽ vào từng ngóc ngách.

Quá đỗi thanh xuân.

Cô chưa từng được bao bọc trong một tình yêu ngang tàng và mãnh liệt đến vậy.

Ban đầu, cô nghĩ Truy Dã chỉ bị ảnh hưởng bởi bộ phim nên ép bản thân không được xem trọng chuyện này.

Nhưng cuối cùng, bộ phim chỉ là cái cớ mà cậu nhóc ấy dùng để tiếp cận cô một cách cẩn trọng.

Làm sao cô có thể không rung động đây? Được một người nhớ thương suốt bao năm trời, nhưng người đó lại chỉ lặng lẽ đến gần, chưa từng vì tình cảm sâu đậm của mình mà ép cô phải đáp lại.

Thuyền đắm bên bờ, cây khô gặp xuân.

Nguồn sức sống mạnh mẽ mà cậu mang đến dường như cũng thiêu đốt cô, nhắc nhở rằng cô không nên cam chịu với cuộc đời tồi tệ này.

Cơn xúc động kia đập theo nhịp tim, thôi thúc cô tiến về phía trước. Có lẽ bước tiếp sẽ là vực sâu vạn trượng, nhưng cũng có lẽ, cô cuối cùng sẽ có thể bay lên. Nếu không thử bước qua ranh giới này, cô sẽ mãi chẳng thể biết.

Dẫu sao thì, mười năm đã trôi qua, đôi cánh của cô cũng đã co rút lại.

Có lẽ nếu ở tuổi hai mươi, chẳng có gì trong tay, cô sẽ dám thử một lần bay lên.

Nhưng ở tuổi ba mươi, nỗi sợ hãi từ lâu đã lấn át dũng khí của một kẻ liều lĩnh. Cô chỉ có thể ra sức đè nén sự thôi thúc ấy, chênh vênh bên bờ vực.

Sau khi trở về từ Los Angeles, thời hạn nộp phim cho Liên hoan phim Cannes sắp kết thúc, nhưng giấy phép phát hành của Xuân Dạ vẫn chưa được cấp.

Điều này khiến Uông Thành sốt ruột đến mức phải tìm đến Ô Mạn cầu cứu. Thực ra, dù ông ta không nhờ vả, cô cũng đã quyết định hỏi cho ra nhẽ với Dụ Gia Trạch.

Thế nhưng, vẻ mặt của Dụ Gia Trạch lại bình thản đến lạ, ung dung nói:

“Tôi đã mời cục trưởng đi ăn một bữa nữa rồi, nhưng dạo này tình hình nhạy cảm, người ta còn phải xem ý cấp trên thế nào. Nội dung phim vốn đã nhạy cảm, chuyện này không phải do tôi quyết định.”

Những lời này tuy không sai, nhưng Ô Mạn hiểu rõ, anh ta căn bản chưa từng nỗ lực. Chỉ đơn giản là muốn thuận theo ý của Cục Kiểm duyệt mà trì hoãn giấy phép phát hành, để bộ phim buộc phải dời sang năm sau mới có thể tranh giải.

Như vậy, cô và Truy Dã sẽ không còn lý do để gặp nhau trong suốt một năm sau đó. Cậu lại đang phát triển sự nghiệp ở Hollywood, dần rời khỏi làng giải trí trong nước, hai người sẽ không còn bất kỳ điểm giao nào nữa.

Quả nhiên, một tháng sau khi thời hạn nộp phim cho Cannes kết thúc, Xuân Dạ mới nhận được giấy phép phát hành. Bộ phim đành phải lùi lại một năm mới có thể ra mắt.

Ban đầu, cô còn mong vai Đặng Lệ Chi sẽ giúp mình càn quét các giải thưởng trong nước năm sau, nhưng giờ thì hết hy vọng. Nữ chính xuất sắc nhất năm nay rốt cuộc lại rơi vào tay Hà Tuệ Ngữ.

Nhưng chuyện này cũng không hẳn là tệ. Ít nhất với Truy Dã, cậu có thể tập trung đóng phim ở Hollywood mà không cần phân tâm cho việc quảng bá.

Ban đầu, các tài khoản truyền thông vẫn thường xuyên đưa tin về quá trình quay phim của cậu ở nước ngoài, thậm chí còn cố gắng đào bới scandal tình ái với mỹ nhân ngoại quốc để thu hút lượt xem. Nhưng vì xa tận trời cao, không rõ là vì họ không tiếp cận được hay do thiếu khả năng, mà cuối cùng chẳng có tin tức nào bị khui ra.

Cái tên Truy Dã dần bị công chúng lãng quên trong giới giải trí thay đổi từng ngày. Chỉ có một lần, cậu bất ngờ lên hot search trên Weibo vì đăng một dòng trạng thái chỉ gồm vài ký tự: IMYDAN.

Người hâm mộ gào khóc thảm thiết, nói rằng cậu còn tàn nhẫn hơn cả Ếch Du Lịch (tên của một trò chơi điện tử)—ít nhất thì con ếch đó còn biết gửi bưu thiếp về từ phương xa, còn cậu thì chỉ quăng cho họ một câu đố, khiến cả mạng xã hội rơi vào một cuộc giải mã điên cuồng, cuối cùng biến thành một trò đùa hài hước.

Sau lần đó, hầu như không còn ai nhắc đến cậu nữa.

Cuộc sống của Ô Mạn dường như quay về như trước, trở lại quãng thời gian khi Truy Dã chưa từng bước vào.

Cô vẫn tiếp tục ở bên Dụ Gia Trạch, nhưng khác ở chỗ, lịch trình của cô đã bị cắt giảm đáng kể.

Phần lớn thời gian, cô chỉ có thể ở trong biệt thự của Dụ Gia Trạch, không thể đi đâu được.

Cô nghi ngờ rằng anh ta đã lừa Đường Ánh Tuyết rằng mình đã đổi sang biệt thự khác, vì vậy Đường Ánh Tuyết chưa từng đến đây, và cảnh tượng khó xử mà cô từng lo ngại cũng không xảy ra.

Trong việc sắp xếp lịch trình, công ty luôn tránh tất cả những sự kiện có mặt Đường Ánh Tuyết.

Cô giống như một con chuột chui rúc trong cống rãnh, bị ép buộc phải sống lặng lẽ, không dám thấy ánh sáng.

Có lẽ để bù đắp cho điều này, vào mùa thu, Dụ Gia Trạch đã nhận cho cô một bộ phim—tác phẩm tái xuất của đạo diễn Ngụy Cảnh Hoa.

Bởi vì nhà họ Dụ là nhà đầu tư lớn nhất của bộ phim này, cô không cần thử vai mà trực tiếp nhận được một vai nữ số ba—một bình hoa di động không có nhiều đất diễn, mà đóng góp lớn nhất chỉ là nhan sắc.

Gần như im hơi lặng tiếng suốt một năm, cuối cùng lại đổi lấy một bộ phim như thế này, có vẻ cũng là một cuộc trao đổi không tệ.

Nhưng Ô Mạn biết trong lòng mình không cam tâm. Đến tận bây giờ, cô đã không còn thỏa mãn với những vai diễn như vậy nữa, cho dù đạo diễn có là Ngụy Cảnh Hoa đi chăng nữa.

Mà rõ ràng, Ngụy Cảnh Hoa cũng không hài lòng với việc phim bị nhét thêm diễn viên nhảy dù. Trong tiệc khai máy, ông ta gần như lạnh mặt với Ô Mạn. Khi cô cầm ly rượu đến kính, ông ta chỉ hờ hững gật đầu, thậm chí còn chẳng buồn chạm vào ly rượu.

Bầu không khí ngột ngạt đến mức khiến Ô Mạn cảm thấy khó thở, may mà giữa chừng có người gõ cửa phòng bao.

Người bước vào không phải nhân vật nhỏ, mà là người của Tập đoàn Điện ảnh Trung tâm.

Ông ta là người quen cũ của Ngụy Cảnh Hoa, trước đây các bộ phim do Ngụy Cảnh Hoa đạo diễn đều do Xưởng phim Trung Ảnh sản xuất và phát hành.

Ông ta cười nói với Ngụy Cảnh Hoa:

"Trùng hợp quá, đạo diễn Ngụy, nghe nói hôm nay đoàn của các ông cũng mở tiệc khai máy ở Thập Độ, tôi liền vội qua chào hỏi một tiếng."

Ngụy Cảnh Hoa khách sáo mỉm cười:

"Các ông cũng ở đây à?"

"Phải, bọn tôi sắp khởi động một dự án hợp tác sản xuất xuyên quốc gia, cũng đang ăn ở ngay phòng bên cạnh. Dự án này được cấp trên rất coi trọng, hôm nay Cục trưởng cũng đến đấy, ngay phòng bên. Ông có muốn qua chào một tiếng không?"

Ngụy Cảnh Hoa trầm ngâm giây lát rồi nói:

"Vậy chúng tôi cùng mấy thành viên chủ chốt qua kính rượu Cục trưởng một ly, chắc không làm phiền ông ấy chứ?"

"Sao lại phiền được? Cục trưởng thích đông vui, náo nhiệt, có phong thái!"

Chu Yêu Yêu

Bất ngờ bị chen ngang bởi một sự kiện như vậy, mọi người chỉ có thể theo Ngụy Cảnh Hoa đứng dậy, sang phòng bao bên cạnh.

Vai diễn của Ô Mạn không quan trọng lắm, cô đi sau cùng, trong lòng hoàn toàn chẳng có chút hứng thú nào.

Khi cánh cửa phòng bao được đẩy ra, mùi khói thuốc dày đặc lập tức bùng lên như pháo tín hiệu, khiến cô ở cuối hàng cũng bị sặc đến cay mũi.

Cô giơ tay xua đi làn khói, nhìn vào cảnh tượng trong phòng, bất giác sững người.

Bên trong có rất nhiều người của Tập đoàn Điện ảnh Trung tâm, cũng có cả người Mỹ. Nhưng điều khiến cô bất ngờ hơn cả, chính là công ty Mỹ đó lại là New Line.

Mà người thanh niên ngồi bên cạnh Cục trưởng kia, lại càng quen thuộc hơn.

—— Là Truy Dã, người cô gần một năm chưa gặp lại.

Khoảnh khắc chạm mặt ấy, tựa như cách một kiếp người. Rõ ràng vẫn là gương mặt ấy, nhưng khí chất lại khác xa lần cuối cô gặp cậu ở Los Angeles.

Cậu mặc một chiếc áo hoodie xanh đậm, mái tóc vẫn đen nhánh, toàn thân đều là gam màu tối, dường như ngay cả khí chất của cậu cũng bị nhuộm thành sắc lạnh lẽo.

Thật khó để tưởng tượng, lần đầu tiên cô gặp cậu, cậu lại kiêu ngạo và ngông cuồng đến nhường nào.

Cậu chẳng mảy may để ý đến nhóm người mới bước vào, chỉ chăm chú trò chuyện với Cục trưởng bên cạnh.

Cục trưởng kẹp một điếu thuốc giữa ngón tay, cậu thoáng liếc qua, liền cầm bật lửa châm thuốc giúp ông.

Cốc rượu của Cục trưởng vừa cạn, cậu lập tức rót đầy.

Cục trưởng bảo cậu uống, cậu liền ngửa đầu, yết hầu khẽ động, lau đi chút rượu tràn ra, cười rồi giơ ly rượu cạn đáy lên cho mọi người xem.

Chỉ vài động tác đơn giản như vậy, lại khiến mắt Ô Mạn nóng lên.

Cậu từ khi nào phải hạ mình lấy lòng người khác như thế này?

Rõ ràng từng là một thiên chi kiêu tử, phóng khoáng ngập tràn, chẳng chịu bất kỳ ràng buộc nào.

Nhưng nếu cậu muốn trèo lên cao hơn, lấy lòng những người này chính là con đường nhanh nhất.

Những bộ phim quan trọng như thế này, nhân vật chính đâu phải chỉ có diễn xuất là giành được.

Có lẽ ánh mắt của Ô Mạn quá mức chăm chú, Truy Dã hơi nghiêng đầu nhìn về phía cửa.

Khi trông thấy cô, trong mắt cậu thoáng hiện lên một tia bối rối khó nhận ra, nhưng ngay sau đó liền lấy lại bình tĩnh, tiếp tục rót rượu cho Cục trưởng như thể chẳng có chuyện gì xảy ra.

Những người còn lại lần lượt tiến lên mời rượu, mong để lại ấn tượng tốt trong mắt Cục trưởng.

Ô Mạn cũng không dám lơ là, dù sao ông ta cũng là người mà ngay cả Du Gia Trạch cũng phải dè chừng.

Cục trưởng uống đến đỏ bừng cả mặt, cười nói:

"Các cậu đều là rường cột của ngành điện ảnh đấy. Nhưng phải nói thật, trong số này, vẫn là Truy Dã nở mày nở mặt nhất."

Ông vỗ vai Truy Dã:

"Bộ phim mà cậu đóng chính sắp chiếu rồi phải không?"

Truy Dã khiêm tốn mỉm cười:

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com./sa-vao-dem-xuan/chuong-55.html.]

"Đã định lịch đầu tháng sau, Bắc Mỹ công chiếu trước. Còn lịch phát hành trong nước, đến lúc đó lại phải nhờ Cục trưởng giúp đỡ."

"Còn phải nói sao, phim hay đương nhiên phải bật đèn xanh!"

Ô Mạn lặng lẽ quan sát tương tác giữa hai người, không còn nghi ngờ gì nữa, Truy Dã đã lấy lòng được Cục trưởng.

Nhưng chính vì vậy, trong lòng cô lại cảm thấy không thoải mái.

Lúc này, ngay cả sức để xã giao thêm vài câu cô cũng không có.

Bước ra khỏi phòng bao, hiếm hoi lắm cô mới đi xin một điếu thuốc, ra ngoài ban công hút.

Một lần nữa, vì Truy Dã, cô lại cầm lên điếu thuốc mà mình từng cai bỏ.

Ô Mạn nép vào một góc, cứ ngỡ sẽ không có ai đến.

Nhưng sau lưng lại vang lên tiếng bước chân.

Một giọng nói quen thuộc gọi cô:

"Chị."

Ô Mạn ngây người một thoáng.

Đã rất lâu rồi cô không còn nghe ai gọi mình như thế.

"...Lâu quá không gặp."

Dường như cũng chỉ có thể nói được chừng ấy.

Ô Mạn xoay người, đối diện với Truy Dã, cố nặn ra một nụ cười gượng gạo.

Ánh mắt cậu lướt qua từ đỉnh đầu cô, chậm rãi dịch xuống hàng chân mày, đôi mắt, sống mũi, bờ môi... cuối cùng là mũi chân. Mỗi một điểm, cậu đều cẩn thận quan sát kỹ lưỡng.

"Còn gầy hơn cả lúc nhìn thấy trên ống kính." Cậu không hài lòng nói.

Ô Mạn dời mắt đi: "Cậu cũng gầy rồi."

"Có sao? Ngày nào tôi cũng ăn rất nhiều mà."

Cậu cố tỏ ra tinh thần phấn chấn, nhưng Ô Mạn chỉ cần liếc mắt một cái đã nhìn thấu lớp ngụy trang của cậu.

Diễn xuất xuất thần nhập hóa của cậu, khi đứng trước mặt cô, lại trở nên vụng về đến lạ.

"Đừng cố tỏ ra mạnh mẽ."

"...Thật sự không sao, chỉ là đồ ăn bên Mỹ khó nuốt quá nên mới gầy thôi." Truy Dã cười cười nói, "Chị có thấy bài tôi đăng trên Weibo không?"

Ô Mạn gật đầu: "Cái 'IMYDAN' ấy hả? ...Không phải là mã lỗi sao?"

Cô không nghĩ nhiều, tưởng là cậu lỡ ấn nhầm gửi đi.

Truy Dã lộ ra biểu cảm vô cùng bất lực.

"…Chị, quả nhiên chị vẫn vô tâm như vậy." Cậu lại dùng ánh mắt "thật hết cách với chị" để nhìn cô, rồi chậm rãi nói bằng chất giọng mang đậm âm điệu Mỹ: "I Miss You Day And Night... Tôi không có một ngày nào không nhớ đến chị."

Lời cậu nói giống như cơn gió bất chợt nổi lên dưới mái hiên im lìm trước cơn giông mùa hạ, khiến chuông gió trong lòng cô vang lên từng hồi leng keng.

Ô Mạn cứng người, hoảng loạn dời ánh mắt đi nơi khác, đúng lúc nhìn thấy ở góc cầu thang dẫn lên sân thượng, một nhóm người đang vây quanh ai đó tiến đến. Cô nhìn kỹ lại, người ở trung tâm chính là vị Cục trưởng ban nãy.

Người đàn ông đứng bên cạnh ông ta vẫy tay với Truy Dã, nói: "Mọi người đều đang tìm cậu đấy."

Truy Dã cũng nhìn qua: "Tìm tôi?"

Cục trưởng cất giọng: "Bây giờ chúng tôi đang chuẩn bị đi nhảy bungee trên núi, sao có thể thiếu cậu được. Nhảy bungee mà, chỉ có người trẻ mới tràn đầy sức sống. Như tôi đây thì chịu thôi."

Chưa kịp hỏi Truy Dã có sợ độ cao hay không, cậu đã bị sắp xếp đâu vào đấy. Dường như chỉ cần là người trẻ, họ mặc định phải liều lĩnh, trở thành trò tiêu khiển trong câu chuyện trà dư tửu hậu của ông ta.

Truy Dã tự nhiên tiếp lời: "Ngài mà nhảy thì chúng tôi còn gì để nhảy nữa chứ."

Cục trưởng nghe xong cười tít mắt, quét mắt sang Ô Mạn đang có vẻ mặt hơi khó hiểu, hứng khởi nói: "Cô cũng ở đây à? Vậy thì càng hay, cùng đi cho vui."

Ô Mạn còn chưa kịp phản ứng, người nãy giờ không hề tỏ ý phản đối như Truy Dã lại hơi nhíu mày.

Cậu vừa định nói gì đó thì đã bị cô nhanh tay giữ lại.

Cô mỉm cười gật đầu với tư lệnh: "Được thôi, tôi cũng tham gia náo nhiệt vậy."

Đoàn người tiến về phía đài nhảy bungee, cô và Truy Dã đi ở cuối cùng. Cậu hạ giọng không vui nói: "Chẳng phải chị còn phải dự tiệc khai máy sao? Lấy cớ đó để từ chối là được rồi, không cần đi theo."

"Thế ông ta bảo cậu nhảy, cậu liền ngoan ngoãn đi nhảy sao?"

Ô Mạn cuối cùng cũng không nhịn được nữa. Ngay khoảnh khắc Cục trưởng điểm danh Truy Dã nhảy, cô cảm thấy còn uất ức hơn gấp trăm lần so với khi ông ta gọi mình.

Cô đặc biệt không muốn nhìn thấy cậu xuất hiện trước mặt người khác trong bộ dạng này.

Nhớ lại lúc ban đầu khi thử vai, cậu từng sôi nổi, tùy ý, không thể kiểm soát, đúng kiểu mà cô ghét nhất.

Nhưng thật ra, tận sâu trong lòng, cô biết, bản thân chỉ đơn giản là ghen tị vì đã đánh mất điều đó. Cô ngưỡng mộ những người vẫn còn có thể giữ lại những phẩm chất vô giá ấy—quyến rũ đến mức nguy hiểm.

Vậy nên, khi cảm giác những điều ấy đang dần phai nhạt khỏi cậu, cô cảm thấy đặc biệt tàn nhẫn.

Như thể bản thân lại một lần nữa bị áp giải đến Ngọ Môn c.h.é.m đầu.

Truy Dã vừa đi vừa ngẩng đầu, nhìn về đài nhảy bungee trên núi, đột nhiên hỏi: "Chị, chị đã từng nghe bài thơ của Borges chưa? 'Tôi lấy gì để giữ em lại'."

Ô Mạn mơ hồ lắc đầu.

"Trong đó có một câu nói rằng, 'Tôi dành cho em lòng trung thành của một người chưa từng có đức tin'." Cậu thu lại ánh mắt trên đài cao, nhìn thẳng vào cô. "Vậy còn tôi, tôi muốn dành cho chị sự tự do của một người chưa từng bị ràng buộc. Không phải ông ta bảo tôi nhảy, mà là trong lòng tôi, chính chị khiến tôi muốn nhảy."

Ô Mạn im lặng hồi lâu, suốt quãng đường sau đó cũng không nói thêm gì nữa.

Cuối cùng, đoàn người đến được đài nhảy bungee. Những người đi trước lần lượt nhảy xuống, từng tiếng thét vang vọng nối tiếp nhau, khiến Cục trưởng nghe mà khoái chí.

Sắp đến lượt họ, Ô Mạn siết chặt tay, không ai chú ý đến lòng bàn tay cô đã ướt đẫm mồ hôi.

Cô siết lấy tay áo cậu.

"Truy Dã." Cô gọi cậu, ánh mắt kiên quyết đến lạ thường. "Tôi chưa từng muốn cậu nhảy. Nếu nhất định phải nhảy, thì chúng ta cùng nhau."

Câu nói bi tráng như thể một khi nhảy xuống, sẽ không bao giờ quay trở lại được nữa.

Nhưng cậu lại nghĩ rằng cô vì nghe tiếng thét mà sợ hãi, bèn vỗ nhẹ lên vai cô an ủi: "Được, vậy thì nhảy đôi."

Cậu thậm chí chỉ liếc qua dây an toàn của mình một cách qua loa, rồi cẩn thận ngồi xuống kiểm tra từng chốt khóa trên mắt cá chân cô. Ngẩng đầu lên, nhẹ nhàng nói: "Rất chắc chắn, đừng lo."

Ô Mạn cúi đầu nhìn cậu: "Tôi không sợ."

Truy Dã đứng dậy, chăm chú nhìn cô: "Đừng ép mình, không nhảy cũng không sao. Tôi sẽ nói với Cục trưởng, tự tôi nhảy là được rồi."

Ô Mạn đột ngột vươn tay ôm lấy eo cậu.

"Tôi đã nói rồi, chúng ta cùng nhau."

Trong khoảnh khắc đó, cơ thể cậu cứng đờ như một bức tượng điêu khắc, rồi từng chút một, dần dần thả lỏng.

Giây tiếp theo, cậu đổi hướng cơ thể họ—để lưng mình đối diện với khoảng không sâu thẳm phía dưới, còn Ô Mạn áp sát vào lồng n.g.ự.c cậu.

Huấn luyện viên an toàn thấy họ đã chuẩn bị xong, liền lớn tiếng đếm ngược:

"Chuẩn bị nhảy nhé! Ba... hai... một..."

Ngay khi chữ cuối cùng vừa thốt ra, đầu cô bị cậu nhẹ nhàng ấn vào ngực, cả người lập tức lao thẳng xuống.

Hai người ôm chặt nhau, không chút do dự, lao nhanh vào không trung, như hai hạt nguyên tử Chúa trời ném xuống, nhỏ bé giữa núi sông hùng vĩ.

Nhưng trong mắt họ, giữa thế giới chuyển động không ngừng, chỉ có đối phương là bất biến.

Cơn gió cuối thu rít mạnh bên tai, mang theo cái lạnh buốt có thể cứa vào da thịt. Lồng n.g.ự.c Ô Mạn dường như căng đầy vì áp lực, cảm giác mất trọng lượng làm cô hoảng hốt, bản năng khiến cô nhắm chặt mắt.

Mọi thứ xung quanh lập tức chìm vào bóng tối.

Nhận ra nỗi sợ hãi của cô, Truy Dã càng siết chặt vòng tay hơn, như muốn hòa làm một với cô. Giống như từ trong đôi bả vai mảnh khảnh kia, cậu vỗ cánh bay lên, trở thành đôi cánh của cô.

Khi lao xuống điểm thấp nhất, như thể sắp chìm vào đáy hồ sâu thẳm, đôi cánh đó lại vẫy mạnh, lay động trái tim trĩu nặng của cô, kéo cả hai ngược lên trên.

Nhưng dù là tiếp tục bay lên, hay dây đứt mà rơi xuống tan xác, cô cũng không sợ—vì luôn có một người ở bên cạnh.

Dẫu lúc này cành cây trơ trụi, lá rụng đầy đất, mùa đông vô tận đang đến gần...

Nhưng cô lại ngửi thấy hương thơm của những dây leo đã bị kìm hãm bấy lâu nay, đang vươn mình trỗi dậy khỏi lòng đất.

Mùa xuân mà cô tưởng chẳng bao giờ đến...

Giờ đây, ngay trong khoảnh khắc lao xuống vực sâu, đã thực sự ghé thăm.

Loading...