Shopee Chạm để tắt
Lazada Chạm để tắt

Sa Vào Đêm Xuân - Chương 6

Cập nhật lúc: 2025-02-09 18:27:43
Lượt xem: 31

Ô Mạn sững người, đây là câu hỏi quái quỷ gì vậy?

Dĩ nhiên, Truy Dã không mong cô trả lời, hắn ngừng lại một chút rồi nói:

"Còn thích... trêu chọc người khác nữa."

Hắn đứng thẳng dậy, đút tay vào túi quần, lùi lại hai bước, một tay giơ lên làm động tác b.ắ.n súng, nhắm vào tim Ô Mạn, cổ tay khẽ nhấc lên:

"Vậy nên, đừng dễ dàng chọc vào trẻ con."

Sau nghi thức khai máy, đoàn phim có thông lệ tổ chức tiệc ăn mừng. Thường thì chỉ có một số thành viên chủ chốt tham gia, uống chút rượu, trò chuyện với nhau để dễ dàng làm quen hơn.

Trước đó, cô chỉ biết nam chính là Truy Dã, đến đoàn phim rồi mới gặp đủ dàn diễn viên. Người đóng vai chồng cô – Chung Nhạc Thanh – là người Hồng Kông. Khi còn trẻ, ông ta là trụ cột của dòng phim Hồng Kông, về sau lớn tuổi hơn một chút thì nhắm đến thị trường đại lục, chuyển hướng phát triển ở phía Bắc, hiện tại cũng có chỗ đứng vững vàng.

Nữ thứ Đinh Giai Kỳ vừa tròn mười tám, hoàn toàn phù hợp với vai diễn. Cô gái ấy có một khuôn mặt trong sáng thuần khiết, từng cử chỉ đều mang theo nét mộc mạc chưa bị thế sự mài giũa. Nghe nói đạo diễn Uông đã lặn lội đến từng trường học để tìm ra cô. Vì Đinh Giai Kỳ có cảnh tình cảm với Truy Dã, dù không nhiều nhưng lại rất quan trọng.

Lên bàn tiệc, Ô Mạn lập tức để ý đến Đinh Giai Kỳ. Có lẽ là bản năng nhạy cảm của phụ nữ, ánh mắt cô lướt qua đôi gò má phúng phính không cần tiêm cũng căng đầy của đối phương, lòng thoáng dâng lên một cảm xúc nhàn nhạt.

Giới giải trí là thế, lúc nào cũng có những gương mặt trẻ trung xinh đẹp xuất hiện như cơn lốc. Một kẻ đã leo lên đỉnh như cô không bao giờ biết được mình sẽ bị cuốn phăng đi lúc nào.

Có lẽ đó cũng là một trong những lý do khiến cô không thể rời xa Dụ Gia Trạch – một ngọn núi vững chãi để cô không bị rơi xuống tan xương nát thịt.

Hơn nữa, điều đó giúp cô tránh được rất nhiều phiền phức. Ví dụ như bây giờ, cô thấy Chung Nhạc Thanh cầm ly rượu bước thẳng đến chỗ Đinh Giai Kỳ. Hắn hoàn toàn không dám ép rượu cô, chỉ dám ra tay với cô gái trẻ còn non nớt như vậy.

Đinh Giai Kỳ hiển nhiên lần đầu gặp phải tình huống này, vừa bất ngờ vừa vui sướng, bị Chung Nhạc Thanh dẫn dắt uống liền mấy ly.

Cô bé không giỏi uống rượu, vừa trôi xuống họng đã bị sặc, chiếc cổ trắng muốt lập tức đỏ bừng, làm mắt Chung Nhạc Thanh sáng rực lên. Miệng hắn còn cười cợt:

"Không biết uống thì phải luyện dần chứ, vào nghề này mà không biết uống rượu thì sao mà làm được."

Ô Mạn thầm cười nhạt, nhưng có người thì lại bật cười thành tiếng.

Người đó chính là Truy Dã.

Không biết từ lúc nào, hắn đã đứng giữa Chung Nhạc Thanh và Đinh Giai Kỳ, vươn tay chặn lấy ly rượu.

"Sao tôi không biết làm diễn viên thì phải biết uống rượu nhỉ? Đây là quy tắc của giới phim Hồng Kông à?"

Sắc mặt Chung Nhạc Thanh trông không được tốt lắm:

"Quy tắc cậu không biết còn nhiều lắm, cứ từ từ mà học."

"Anh nói đúng, thế nên tôi tuyệt đối không dạy đời ai cả. Nếu mở miệng ra mà toàn dạy mấy thứ rác rưởi thì thật mất mặt."

Sắc mặt Chung Nhạc Thanh càng đen hơn. Đạo diễn đúng lúc chen vào giảng hòa:

"Nhạc Thanh, cậu không biết thằng nhóc Truy Dã này tính nó vậy đó. Ở đoàn phim trước của tôi, nó cũng suýt đắc tội với cả đoàn rồi. Nhưng thật ra nó đáng yêu lắm. Truy Dã, cậu cũng thế, Nhạc Thanh là tiền bối, cậu nên tôn trọng chút chứ?"

Truy Dã không mấy để tâm, nâng ly cụng với Chung Nhạc Thanh, uống cạn ly rượu vừa chặn lại được:

"Tôi kính anh một ly, anh cứ tùy ý."

Xem như đã xin lỗi, nhưng người ta có nhận hay không thì mặc kệ. Rõ ràng là cực kỳ tùy hứng.

Ô Mạn lạnh lùng nhìn màn "anh hùng cứu mỹ nhân" này, thầm nghĩ tính cách thẳng thắn của Truy Dã đúng là sẽ chịu thiệt thòi lớn. Đồng thời, cô càng chắc chắn rằng hắn không cố tình nhắm vào mình, mà là nhắm vào tất cả những thứ hắn không vừa mắt. Đúng là không biết lấy đâu ra nhiều chính nghĩa nóng nảy đến vậy.

Còn "mỹ nhân" được cứu là Đinh Giai Kỳ thì đang nhìn Truy Dã đầy ngưỡng mộ lẫn ngượng ngùng. Truy Dã nhận ra, liếc cô bé một cái, cô liền vội nhìn sang hướng khác, cố tình đưa tay vén tóc ra sau tai.

Những màn tình cảm ngây ngô như vậy, Ô Mạn không có hứng thú xem.

Cô đứng dậy chào đạo diễn:

"Đạo diễn Uông, nếu không có gì thì tôi về trước đây."

Chu Yêu Yêu

Đạo diễn kéo cô lại:

"Nam nữ chính của tôi không định trò chuyện một chút à?"

"Thằng nhóc đó còn bận tán gái, tôi không muốn phá đám. Hơn nữa sáng nay cũng nói chuyện rồi."

"Cô định gọi tôi là nhóc mãi thế à?" Giọng Truy Dã bất ngờ vang lên sau lưng Ô Mạn, mang theo chút bực bội:  "Vậy tôi có nên đổi từ Ô Ảnh hậu sang gọi là ‘đại tỷ tỷ’ (chị cả) không?”

Cô quay đầu nhìn hắn. Truy Dã mặt hơi ửng đỏ vì rượu, trong giọng nói lộ ra chút khó chịu không rõ ràng.

"... Nếu cậu muốn gọi tôi thế cũng được thôi."

"Lặp chữ nghe hơi trẻ con. Thôi thì bỏ bớt một chữ vậy, ‘đại tỷ’ (chị lớn)."

Ô Mạn cảm thấy nắm đ.ấ.m mình hơi cứng lại.

Hắn vẫn tự nói một mình:

"Thôi đi, hay là gọi ‘A tỷ’ (chị) đi."

"A tỷ" là cách cậu thiếu niên Trần Nam gọi Đặng Lệ Chi trong kịch bản.

Uông Thành xen vào:

"Nhập vai nhanh thế thì ngày mai quay cảnh hôn chắc tôi không cần lo nữa nhỉ?"

Truy Dã nhún vai:

"Vốn dĩ cũng chẳng cần lo, dù sao cũng là mượn góc quay thôi mà."

Hắn lướt qua vai cô, nghiêng đầu thì thầm như vô tình: “Dù sao chị cũng được ‘giáo dục’ rất nghiêm.”

Bộ phim Xuân Dạ chính thức bước vào lịch trình quay.

Trong lúc tổ quay phim đang lắp đèn dựng cảnh, Ô Mạn vừa xem kịch bản vừa tạo hình, trong đầu liên tục lướt qua các tình tiết trước sau của câu chuyện.

Truy Dã thủ vai Trần Nam, người sẽ xông vào cuộc đời Đặng Lệ Chi, nguyên nhân có liên quan đến gia đình của hắn.

Hắn sinh ra trong một gia đình đơn thân, mẹ hắn và chồng của Đặng Lệ Chi là đồng hương. Hồi trẻ, bà theo dòng người đến Quảng Châu làm công, rồi gả cho một người đàn ông Hồng Kông. Tưởng rằng cưới được một phú hào, ai ngờ đối phương chỉ là kẻ khoe khoang giả tạo, ở Hồng Kông chỉ có một căn nhà nhỏ không lớn hơn cái nhà vệ sinh, suốt ngày lêu lổng không lo cho vợ con. Cuối cùng, bà chịu không nổi cuộc sống đó, cặp kè với một thương nhân giàu có ở Đại Lục rồi bỏ rơi Trần Nam mà chạy theo ông ta.

Trước khi ly hôn, bà liên lạc với đồng hương, hỏi liệu có thể để Trần Nam đến ở nhà họ một thời gian trước kỳ thi đại học không. Hắn đang học ở Quảng Châu, mỗi ngày phải qua lại giữa cửa khẩu rất mất thời gian. Đây có thể coi là điều cuối cùng bà làm để chăm lo cho con trai.

Còn lý do thực sự khiến Trần Nam đồng ý chuyển đến nhà Đặng Lệ Chi, không phải vì chuyện qua lại cửa khẩu vất vả đến đâu—bao năm qua, hắn đã quen rồi.

Hắn chỉ muốn chạy trốn.

Hắn căm ghét cái căn phòng chật hẹp không duỗi nổi người ấy, ghét cái hành lang tối tăm, ghét người đàn ông đầy hơi rượu, ghét người phụ nữ lải nhải không ngớt nhưng trong đáy mắt luôn lộ ra sự oán hận.

Cảnh quay hôm nay là cảnh sau giờ tự học buổi tối, Trần Nam không muốn về Hồng Kông, cũng không muốn về nhà Đặng Lệ Chi. Hắn lang thang vô hồn giữa cơn mưa tầm tã trên phố Quảng Châu, rồi bất ngờ chạm mặt Đặng Lệ Chi đến tìm hắn.

Tạo hình xong, Ô Mạn nhìn mình trong gương với bộ quần áo đơn sơ, hít sâu một hơi: Từ giờ trở đi, tôi chính là cô, chính là Đặng Lệ Chi với cuộc đời như vũng nước chết.

Khi cô đến phim trường, Truy Dã đã trang điểm xong, cầm kịch bản đi về phía cô.

Cảnh này quay dưới mưa, hắn mặc sơ mi trắng kiểu học sinh, nhăn nhúm, giày cố ý làm dính bùn, cả người xám xịt. Nhưng đôi mắt kia vẫn sáng rực—một sự sáng rực dù bị bao nhiêu nước mưa bẩn thỉu che phủ cũng không thể dập tắt.

Hắn lướt qua tạo hình u ám của cô, khẽ lắc đầu.

Lại có gì khiến hắn không hài lòng đây? Ô Mạn thầm trợn mắt, giả vờ như không thấy.

Nhưng Truy Dã không có chút ý tứ buông tha, chủ động lên tiếng: “Thực ra ngay khi ảnh tạo hình được công bố, tôi đã muốn nói rồi—tạo hình của chị không ổn lắm.”

“Vậy cao kiến của cậu là gì?”

Hắn chặn đường cô, như một tên lưu manh học đường hứng chí nhất thời ép nữ sinh vào góc hành lang. Nhưng biểu cảm của hắn lại trái ngược hoàn toàn—nghiêm túc đến mức như sắp liệt kê cả đống khuyết điểm cho cô nghe.

“Vẫn quá đẹp.” Hắn nói.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com./sa-vao-dem-xuan/chuong-6.html.]

Ô Mạn sững người, đây là câu hỏi quái quỷ gì vậy?

Dĩ nhiên, Truy Dã không mong cô trả lời, hắn ngừng lại một chút rồi nói:

"Còn thích... trêu chọc người khác nữa."

Hắn đứng thẳng dậy, đút tay vào túi quần, lùi lại hai bước, một tay giơ lên làm động tác b.ắ.n súng, nhắm vào tim Ô Mạn, cổ tay khẽ nhấc lên:

"Vậy nên, đừng dễ dàng chọc vào trẻ con."

Sau nghi thức khai máy, đoàn phim có thông lệ tổ chức tiệc ăn mừng. Thường thì chỉ có một số thành viên chủ chốt tham gia, uống chút rượu, trò chuyện với nhau để dễ dàng làm quen hơn.

Trước đó, cô chỉ biết nam chính là Truy Dã, đến đoàn phim rồi mới gặp đủ dàn diễn viên. Người đóng vai chồng cô – Chung Nhạc Thanh – là người Hồng Kông. Khi còn trẻ, ông ta là trụ cột của dòng phim Hồng Kông, về sau lớn tuổi hơn một chút thì nhắm đến thị trường đại lục, chuyển hướng phát triển ở phía Bắc, hiện tại cũng có chỗ đứng vững vàng.

Nữ thứ Đinh Giai Kỳ vừa tròn mười tám, hoàn toàn phù hợp với vai diễn. Cô gái ấy có một khuôn mặt trong sáng thuần khiết, từng cử chỉ đều mang theo nét mộc mạc chưa bị thế sự mài giũa. Nghe nói đạo diễn Uông đã lặn lội đến từng trường học để tìm ra cô. Vì Đinh Giai Kỳ có cảnh tình cảm với Truy Dã, dù không nhiều nhưng lại rất quan trọng.

Lên bàn tiệc, Ô Mạn lập tức để ý đến Đinh Giai Kỳ. Có lẽ là bản năng nhạy cảm của phụ nữ, ánh mắt cô lướt qua đôi gò má phúng phính không cần tiêm cũng căng đầy của đối phương, lòng thoáng dâng lên một cảm xúc nhàn nhạt.

Giới giải trí là thế, lúc nào cũng có những gương mặt trẻ trung xinh đẹp xuất hiện như cơn lốc. Một kẻ đã leo lên đỉnh như cô không bao giờ biết được mình sẽ bị cuốn phăng đi lúc nào.

Có lẽ đó cũng là một trong những lý do khiến cô không thể rời xa Dụ Gia Trạch – một ngọn núi vững chãi để cô không bị rơi xuống tan xương nát thịt.

Hơn nữa, điều đó giúp cô tránh được rất nhiều phiền phức. Ví dụ như bây giờ, cô thấy Chung Nhạc Thanh cầm ly rượu bước thẳng đến chỗ Đinh Giai Kỳ. Hắn hoàn toàn không dám ép rượu cô, chỉ dám ra tay với cô gái trẻ còn non nớt như vậy.

Đinh Giai Kỳ hiển nhiên lần đầu gặp phải tình huống này, vừa bất ngờ vừa vui sướng, bị Chung Nhạc Thanh dẫn dắt uống liền mấy ly.

Cô bé không giỏi uống rượu, vừa trôi xuống họng đã bị sặc, chiếc cổ trắng muốt lập tức đỏ bừng, làm mắt Chung Nhạc Thanh sáng rực lên. Miệng hắn còn cười cợt:

"Không biết uống thì phải luyện dần chứ, vào nghề này mà không biết uống rượu thì sao mà làm được."

Ô Mạn thầm cười nhạt, nhưng có người thì lại bật cười thành tiếng.

Người đó chính là Truy Dã.

Không biết từ lúc nào, hắn đã đứng giữa Chung Nhạc Thanh và Đinh Giai Kỳ, vươn tay chặn lấy ly rượu.

"Sao tôi không biết làm diễn viên thì phải biết uống rượu nhỉ? Đây là quy tắc của giới phim Hồng Kông à?"

Sắc mặt Chung Nhạc Thanh trông không được tốt lắm:

"Quy tắc cậu không biết còn nhiều lắm, cứ từ từ mà học."

"Anh nói đúng, thế nên tôi tuyệt đối không dạy đời ai cả. Nếu mở miệng ra mà toàn dạy mấy thứ rác rưởi thì thật mất mặt."

Sắc mặt Chung Nhạc Thanh càng đen hơn. Đạo diễn đúng lúc chen vào giảng hòa:

"Nhạc Thanh, cậu không biết thằng nhóc Truy Dã này tính nó vậy đó. Ở đoàn phim trước của tôi, nó cũng suýt đắc tội với cả đoàn rồi. Nhưng thật ra nó đáng yêu lắm. Truy Dã, cậu cũng thế, Nhạc Thanh là tiền bối, cậu nên tôn trọng chút chứ?"

Truy Dã không mấy để tâm, nâng ly cụng với Chung Nhạc Thanh, uống cạn ly rượu vừa chặn lại được:

"Tôi kính anh một ly, anh cứ tùy ý."

Xem như đã xin lỗi, nhưng người ta có nhận hay không thì mặc kệ. Rõ ràng là cực kỳ tùy hứng.

Ô Mạn lạnh lùng nhìn màn "anh hùng cứu mỹ nhân" này, thầm nghĩ tính cách thẳng thắn của Truy Dã đúng là sẽ chịu thiệt thòi lớn. Đồng thời, cô càng chắc chắn rằng hắn không cố tình nhắm vào mình, mà là nhắm vào tất cả những thứ hắn không vừa mắt. Đúng là không biết lấy đâu ra nhiều chính nghĩa nóng nảy đến vậy.

Còn "mỹ nhân" được cứu là Đinh Giai Kỳ thì đang nhìn Truy Dã đầy ngưỡng mộ lẫn ngượng ngùng. Truy Dã nhận ra, liếc cô bé một cái, cô liền vội nhìn sang hướng khác, cố tình đưa tay vén tóc ra sau tai.

Những màn tình cảm ngây ngô như vậy, Ô Mạn không có hứng thú xem.

Cô đứng dậy chào đạo diễn:

"Đạo diễn Uông, nếu không có gì thì tôi về trước đây."

Đạo diễn kéo cô lại:

"Nam nữ chính của tôi không định trò chuyện một chút à?"

"Thằng nhóc đó còn bận tán gái, tôi không muốn phá đám. Hơn nữa sáng nay cũng nói chuyện rồi."

"Cô định gọi tôi là nhóc mãi thế à?" Giọng Truy Dã bất ngờ vang lên sau lưng Ô Mạn, mang theo chút bực bội:  "Vậy tôi có nên đổi từ Ô Ảnh hậu sang gọi là ‘đại tỷ tỷ’ (chị cả) không?”

Cô quay đầu nhìn hắn. Truy Dã mặt hơi ửng đỏ vì rượu, trong giọng nói lộ ra chút khó chịu không rõ ràng.

"... Nếu cậu muốn gọi tôi thế cũng được thôi."

"Lặp chữ nghe hơi trẻ con. Thôi thì bỏ bớt một chữ vậy, ‘đại tỷ’ (chị lớn)."

Ô Mạn cảm thấy nắm đ.ấ.m mình hơi cứng lại.

Hắn vẫn tự nói một mình:

"Thôi đi, hay là gọi ‘A tỷ’ (chị) đi."

"A tỷ" là cách cậu thiếu niên Trần Nam gọi Đặng Lệ Chi trong kịch bản.

Uông Thành xen vào:

"Nhập vai nhanh thế thì ngày mai quay cảnh hôn chắc tôi không cần lo nữa nhỉ?"

Truy Dã nhún vai:

"Vốn dĩ cũng chẳng cần lo, dù sao cũng là mượn góc quay thôi mà."

Hắn lướt qua vai cô, nghiêng đầu thì thầm như vô tình: “Dù sao chị cũng được ‘giáo dục’ rất nghiêm.”

Bộ phim Xuân Dạ chính thức bước vào lịch trình quay.

Trong lúc tổ quay phim đang lắp đèn dựng cảnh, Ô Mạn vừa xem kịch bản vừa tạo hình, trong đầu liên tục lướt qua các tình tiết trước sau của câu chuyện.

Truy Dã thủ vai Trần Nam, người sẽ xông vào cuộc đời Đặng Lệ Chi, nguyên nhân có liên quan đến gia đình của hắn.

Hắn sinh ra trong một gia đình đơn thân, mẹ hắn và chồng của Đặng Lệ Chi là đồng hương. Hồi trẻ, bà theo dòng người đến Quảng Châu làm công, rồi gả cho một người đàn ông Hồng Kông. Tưởng rằng cưới được một phú hào, ai ngờ đối phương chỉ là kẻ khoe khoang giả tạo, ở Hồng Kông chỉ có một căn nhà nhỏ không lớn hơn cái nhà vệ sinh, suốt ngày lêu lổng không lo cho vợ con. Cuối cùng, bà chịu không nổi cuộc sống đó, cặp kè với một thương nhân giàu có ở Đại Lục rồi bỏ rơi Trần Nam mà chạy theo ông ta.

Trước khi ly hôn, bà liên lạc với đồng hương, hỏi liệu có thể để Trần Nam đến ở nhà họ một thời gian trước kỳ thi đại học không. Hắn đang học ở Quảng Châu, mỗi ngày phải qua lại giữa cửa khẩu rất mất thời gian. Đây có thể coi là điều cuối cùng bà làm để chăm lo cho con trai.

Còn lý do thực sự khiến Trần Nam đồng ý chuyển đến nhà Đặng Lệ Chi, không phải vì chuyện qua lại cửa khẩu vất vả đến đâu—bao năm qua, hắn đã quen rồi.

Hắn chỉ muốn chạy trốn.

Hắn căm ghét cái căn phòng chật hẹp không duỗi nổi người ấy, ghét cái hành lang tối tăm, ghét người đàn ông đầy hơi rượu, ghét người phụ nữ lải nhải không ngớt nhưng trong đáy mắt luôn lộ ra sự oán hận.

Cảnh quay hôm nay là cảnh sau giờ tự học buổi tối, Trần Nam không muốn về Hồng Kông, cũng không muốn về nhà Đặng Lệ Chi. Hắn lang thang vô hồn giữa cơn mưa tầm tã trên phố Quảng Châu, rồi bất ngờ chạm mặt Đặng Lệ Chi đến tìm hắn.

Tạo hình xong, Ô Mạn nhìn mình trong gương với bộ quần áo đơn sơ, hít sâu một hơi: Từ giờ trở đi, tôi chính là cô, chính là Đặng Lệ Chi với cuộc đời như vũng nước chết.

Khi cô đến phim trường, Truy Dã đã trang điểm xong, cầm kịch bản đi về phía cô.

Cảnh này quay dưới mưa, hắn mặc sơ mi trắng kiểu học sinh, nhăn nhúm, giày cố ý làm dính bùn, cả người xám xịt. Nhưng đôi mắt kia vẫn sáng rực—một sự sáng rực dù bị bao nhiêu nước mưa bẩn thỉu che phủ cũng không thể dập tắt.

Hắn lướt qua tạo hình u ám của cô, khẽ lắc đầu.

Lại có gì khiến hắn không hài lòng đây? Ô Mạn thầm trợn mắt, giả vờ như không thấy.

Nhưng Truy Dã không có chút ý tứ buông tha, chủ động lên tiếng: “Thực ra ngay khi ảnh tạo hình được công bố, tôi đã muốn nói rồi—tạo hình của chị không ổn lắm.”

“Vậy cao kiến của cậu là gì?”

Hắn chặn đường cô, như một tên lưu manh học đường hứng chí nhất thời ép nữ sinh vào góc hành lang. Nhưng biểu cảm của hắn lại trái ngược hoàn toàn—nghiêm túc đến mức như sắp liệt kê cả đống khuyết điểm cho cô nghe.

“Vẫn quá đẹp.” Hắn nói.

Loading...