Shopee Chạm để tắt
Lazada Chạm để tắt

Sa Vào Đêm Xuân - Chương 61

Cập nhật lúc: 2025-02-18 13:46:24
Lượt xem: 5

Ô Mạn chu đáo nói rằng cô đi tắm rửa và dọn dẹp, để lại không gian phòng khách cho Truy Dã tiêu hóa cảm xúc.

Chẳng bao lâu sau, khi cô bước ra, trên mặt Truy Dã đã không còn dấu vết của nước mắt.

Cậu ngồi trên sofa với vẻ hơi gò bó, muốn nói lại thôi, ánh mắt lấp lửng nhìn Ô Mạn.

Hai người đối diện trong không trung, không hiểu vì sao lại có chút lúng túng, bối rối.

Như thể đột nhiên đổi vai, cả hai đều như đang mộng du, mơ hồ nhưng lại mang theo sự đơn thuần không chút phòng bị.

Truy Dã chần chừ nói: “Vậy… vậy tối nay tôi về trước nhé.”

Ô Mạn hơi sững người, không nói gì. Truy Dã coi như cô mặc định đồng ý, đứng dậy đi về phía cửa.

Cậu đi rất chậm, chậm đến mức chẳng khác nào một con lười.

Ngay khi cậu sắp vặn tay nắm cửa, Ô Mạn khẽ hắng giọng lên tiếng: “Tối nay ở lại đi.”

Truy Dã lập tức phanh gấp, nhanh chóng quay lại đứng trước mặt cô: “Như vậy không ổn đâu!”

Câu nói dõng dạc đầy khí thế, chẳng có chút nào giống như cảm thấy “không ổn” cả.

“Cậu vẫn còn vết thương, đừng chạy lung tung nữa.” Ô Mạn chỉ vào phòng khách: “Đúng lúc còn một phòng trống, có thể ngủ ở đó.”

Truy Dã lộ rõ vẻ hụt hẫng: “Ồ…”

Ô Mạn bật cười, trêu chọc cậu: “Cái đầu bé xíu của cậu đang nghĩ gì đấy?”

Cậu trả lời ngoài dự đoán của cô, nhưng lại rất đúng với phong cách của cậu: “Tôi đang nghĩ liệu mình có thể ngủ cùng chị không.”

“……”

Hai má Ô Mạn lập tức nóng bừng như một chiếc nồi áp suất, bốc khói nghi ngút.

Cô trừng mắt nhìn cậu: “Cậu mơ đẹp nhỉ.”

Truy Dã giả vờ ngây thơ: “Chị đang nghĩ gì vậy? Ý tôi chỉ là ôm chị ngủ thôi mà.”

Ô Mạn lườm cậu một cái, lấy ra một bộ chăn gối mới từ tủ rồi trải lên giường trong phòng khách.

Truy Dã bám theo sau lưng cô, giọng điệu có chút tủi thân.

“Chị, hôm nay tôi đến tìm chị là vì ngày mai tôi sẽ vào đoàn quay phim hợp tác… Có lẽ sẽ một thời gian không gặp được chị.”

Động tác của Ô Mạn khựng lại: “Tôi có thể đến thăm cậu.”

“Thật sao?” Truy Dã lập tức phấn khích, nhưng rồi lại không nhịn được mà khẽ thở dài: “Nhưng mà… đây là một buổi tối rất đặc biệt. Thật sự không ngủ cùng nhau sao?”

Ô Mạn không đáp lại, chỉ tiếp tục trải giường, sau đó dứt khoát chúc cậu ngủ ngon. Đôi tai cô cứng ngắc như thể đã hóa thành một bức tường đồng vách sắt.

Truy Dã ngồi trên mép giường, trơ mắt nhìn Ô Mạn bước ra khỏi phòng khách, trở về phòng mình.

Cậu chán nản rũ vai, nhưng chẳng bao lâu sau, khóe mắt và chân mày lại ngập tràn ý cười si ngốc, xóa tan chút hụt hẫng vừa rồi.

Cậu đứng dậy đi vào phòng tắm, định dọn dẹp sạch sẽ rồi chấp nhận số phận mà đi ngủ.

Thế nhưng, khi tắm xong bước ra, ngang qua phòng Ô Mạn, cậu phát hiện cửa phòng cô không đóng chặt, còn để hé ra một khe nhỏ như mời gọi mà từ chối.

Thậm chí, đèn bên trong vẫn sáng, còn bật cả đèn ngủ.

Bàn tay đang lau tóc của Truy Dã khựng lại giữa không trung.

Ô Mạn đang ngủ mơ màng thì cảm giác được phía sau có một luồng hơi ấm ẩm ướt len vào chăn, mãnh liệt áp sát lấy cô.

Cô lờ mờ cảm thấy bản thân như đang ngâm mình trong suối nước nóng, nước ấm áp bao bọc lấy từng tấc da thịt, nóng rẫy nhưng lại không bỏng, chỉ khiến người ta chìm trong sự dễ chịu vô cùng.

Cô mặc một chiếc váy ngủ dây mảnh, dòng nước kia như tràn qua vai cô, rồi dọc theo sống lưng chảy xuống tận eo.

Ô Mạn mơ màng mở mắt nhìn xuống, liền thấy cánh tay của Truy Dã vòng qua, ôm chặt lấy cô, kéo cô vào lòng. Như thể hai người họ là hai mảnh ghép trời sinh, vốn nên ôm nhau theo tư thế này.

“Ai cho cậu vào đây?”

Ô Mạn hỏi vậy, nhưng giọng điệu không hề ngạc nhiên, cũng chẳng có ý định thực sự truy cứu.

Truy Dã nhẹ nhàng cọ cằm vào bờ vai nhọn của cô như đang vuốt ve món đồ dễ vỡ, giọng điệu ngầm hiểu mà không nói rõ: “Bởi vì chị quên đóng cửa.”

Cậu vô thức siết chặt cánh tay, không thể diễn tả được sự mềm mại trong lòng mình.

Người trong n.g.ự.c cậu, rõ ràng luôn nhìn thấu mọi cảm xúc của cậu, nhưng lại không bao giờ bộc lộ một cách thẳng thắn. Chỉ vụng về chừa lại một khe hở cho cậu tự mình phát hiện.

Tình cảm của cô cũng giống như vậy, như một nhánh cây xấu hổ, e dè nép mình, chỉ nở rộ trong lặng lẽ khi không có ai nhìn.

Nếu không phải vì chuyện tối nay với Dụ Gia Trạch, cậu hoàn toàn không biết cô đã âm thầm làm nhiều đến thế.

Mãi đến hôm nay, cậu mới hiểu được câu “Chúng ta cùng nhảy” năm đó của cô, ẩn chứa bao nhiêu ý nghĩa.

“Chị, hay là chúng ta trả lại tiền cho nhà họ Đường đi? Hoặc thử tìm người có thận tương thích khác? Dù sao tôi cũng không muốn… Đường Ảnh Tuyết căn bản không xứng đáng.”

Cậu ôm chặt cô hơn, giọng điệu không cam tâm.

Ô Mạn vỗ nhẹ lên tay cậu: “Không sao đâu, mất một quả thận vẫn có thể sống bình thường. Cứ coi như tôi mua một quả táo đi. Hơn nữa chuyện này còn chưa có gì chắc chắn, Đường Ảnh Tuyết bây giờ vẫn sống khỏe mạnh mà.”

“Giờ phút này mà chị còn đùa được à?”

“Tôi đã ký hợp đồng với Đường Gia Vinh rồi, chuyện này coi như xong, không có gì để bàn nữa.” Giọng cô dịu dần, ngược lại còn an ủi cậu: “Hơn nữa, cứu một mạng người cũng là việc thiện mà. Những năm qua tôi đã làm không ít chuyện tổn âm đức rồi, xem như tích phúc đi.”

Trước đây, cô không tin vào thần phật, chẳng sợ trời cũng chẳng sợ đất, chỉ cần sống tốt là đủ.

Nhưng giờ đây, khi đang được ôm trong vòng tay của hạnh phúc, cô bỗng dưng muốn tin vào nhân quả. Sợ báo ứng, chỉ muốn làm điều tốt, chỉ mong những chuyện xấu sẽ không bao giờ xảy ra.

Cho nên chịu một chút thiệt thòi, cô cũng thấy không sao cả.

“Thật sự không cần lo lắng đâu, chuyện này vốn dĩ chỉ là một tờ séc khống. Có khi cả đời này Đường Ảnh Tuyết cũng chẳng phát bệnh ấy chứ? Hãy lạc quan lên, không sao đâu.”

Truy Dã không biết nên nói gì, chỉ cảm thấy n.g.ự.c nghẹn đến khó chịu.

Chị của cậu, dù bị cuộc đời mài giũa bao năm, vẫn là cô gái quật cường cậu từng gặp thuở ban đầu.

Vĩnh viễn sắc bén, vĩnh viễn không cam lòng bị bẻ gãy đôi cánh.

Dù mang đầy thương tích, cô vẫn kiêu hãnh bay qua, để lại một vệt bóng đậm nét trên vùng hoang dã của cậu.

Người chị đang xoay vòng giữa những tổn thương ấy, so với ngày xưa còn khiến người ta rung động hơn, cũng càng khiến cậu đau lòng hơn.

Cậu nhắm mắt lại, nhẹ nhàng áp môi lên dấu vết trên xương bướm của cô.

Chiếc đèn ngủ đặt đầu giường là dạng đèn chạm khắc, ánh sáng xuyên qua những hoa văn li ti, rơi xuống tấm lưng mảnh mai của cô, khiến vết bớt kia trông càng thêm cuốn hút.

Ô Mạn cảm thấy nhột, lẩm bẩm nhỏ: “Làm gì đấy?”

“Tôi đang hôn lên một dải ngân hà.”

Truy Dã khẽ nói, giọng tràn đầy sự dịu dàng, siết chặt lấy vũ trụ của mình.

Ngay vào khoảnh khắc lãng mạn ấy, bụng Ô Mạn lại “ọc” lên một tiếng.

Truy Dã khựng lại, rồi bật cười thành tiếng.

“Chị đói à?”

Ô Mạn xấu hổ xoa bụng: “Tối chưa ăn được bao nhiêu.”

Cậu liền ngồi dậy: “Trong tủ lạnh có gì không? Tôi đi làm cho chị chút gì ăn.”

Ô Mạn vội kéo cậu lại: “Nửa đêm rồi đừng làm loạn… Hơn nữa, trong tủ lạnh cũng chẳng có gì đâu.”

"Không thể để chị của tôi đi ngủ với cái bụng đói được." Cậu nói với giọng dỗ dành như đang dỗ trẻ con, "Tôi gọi đồ ăn ngoài nhé? Giờ này... McDonald's? KFC? Mà chị có ăn mấy thứ này không nhỉ..."

"Giờ thì tất nhiên là không ăn rồi." Ô Mạn chớp mắt vài cái, rồi chia sẻ với cậu: "Nhưng để tôi nói cho một bí mật, hồi nhỏ tôi thèm KFC lắm đấy."

Cô vẫn còn nhớ hồi cấp hai, ở đầu phố mở cửa hàng KFC đầu tiên.

Vào một buổi chiều tan học sớm giữa mùa hè, cô đeo cặp sách đi ngang qua cửa hàng, hơi nóng từ bên trong ùa ra xua tan đi cái oi bức xung quanh, còn mang theo một hương thơm đặc trưng—mùi gà rán, mùi sữa béo ngậy...

Cô hít sâu một hơi, đứng đó không nhấc chân đi nổi.

Tiền tiêu vặt mẹ cho vốn chẳng đủ mua gì, cô phải dành dụm mấy ngày mới đủ để mua một chiếc burger.

Cắn một miếng, ngon đến mức cô chẳng nỡ cắn miếng thứ hai, liền cẩn thận nhét nó vào cặp, nghĩ bụng để tối về từ từ ăn.

Nhưng lần đầu tiên làm chuyện xấu lại thiếu kinh nghiệm, chẳng mấy chốc đã bị mẹ phát hiện.

Mẹ cô mặt đen lại, lạnh lùng nói: "Con có biết mấy thứ đồ ăn rác rưởi này sẽ làm con béo lên không? Quan trọng nhất khi lên hình chính là vóc dáng! Đồ ăn này, có cho chó mẹ cũng không cho con ăn."

Thế là cô chỉ có thể trơ mắt nhìn mẹ không chút do dự ném chiếc burger mới cắn một miếng vào thùng rác.

"Sau này tôi còn lén mua vài lần nữa, càng ngày càng có kinh nghiệm hơn. Biết giấu sau chậu hoa thì sẽ không bị phát hiện." Ô Mạn đắc ý kể, "Đạo cao một thước, ma cao một trượng."

Truy Dã siết chặt cô vào lòng.

"Ước gì có một cỗ máy thời gian..." Cậu thì thầm bên vai cô, "Để tôi quay về trước cửa hàng KFC năm đó, dẫn cô bé con đó vào ăn sạch cả quán."

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com./sa-vao-dem-xuan/chuong-61.html.]

Ô Mạn bất giác tưởng tượng ra cảnh Truy Dã của hiện tại dắt theo cô bé tuổi thiếu niên của mình bước vào KFC, hình ảnh ấy vừa kỳ quái, vừa có chút ngứa ngáy khó tả.

Cô nghiêm túc đùa: "Wow, thế thì cảm ơn anh trai nhé."

Truy Dã sững người, không nhịn được lập tức lao lên giường, đè cô xuống, nghiến răng nghiến lợi: "Chị nói lại lần nữa?"

"Nói gì cơ?"

"Đừng giả vờ, cái cách chị vừa gọi tôi ấy!"

Ô Mạn cố tình ngáp thật to, nhắm mắt lờ đờ nói: "Aizz, buồn ngủ quá rồi, ngủ thôi ngủ thôi~"

"..."

Truy Dã tức đến nghiến răng nghiến lợi, chỉ có thể bất lực nhéo eo cô một cái.

Mặc dù Truy Dã ngủ ngay bên cạnh, nhưng nửa đêm Ô Mạn vẫn giật mình tỉnh giấc.

Cô với lấy điện thoại xem, lúc này mới chỉ bốn giờ sáng.

Cô nhẹ nhàng rút mình ra khỏi vòng tay cậu. Chàng trai tuổi đôi mươi ngủ rất say, Ô Mạn nhìn khuôn mặt khi ngủ của cậu, trong lòng không khỏi cảm thấy ghen tị.

Cô lặng lẽ xuống giường, chạy vài vòng dưới lầu, rồi mua sữa đậu nành và quẩy mang về. Khi trở lên, nhóc con vẫn còn ngủ.

Thế là cô đành lặng lẽ ăn hết phần của mình trước.

Chưa đợi Truy Dã thức dậy, chuông cửa vang lên.

Người đến là Triệu Bác Ngữ. Vì tối nay có buổi họp báo chính thức để công bố việc thành lập studio, hai người cần bàn bạc trước về quy trình.

Có điều, Ô Mạn không ngờ anh ta lại đến sớm như vậy... Nghĩ đến người vẫn còn ngủ trong phòng, cô không khỏi cảm thấy phiền muộn. Vì cô không muốn công khai mối quan hệ này quá sớm.

Triệu Bác Ngữ ôm một thùng lớn bước vào, nói: "Nhìn thấy cái này ở cửa nhà cô, tiện tay mang vào luôn."

"Chuyển phát nhanh?"

Ô Mạn nhíu mày, cô không mua gì trên mạng, huống hồ lại là một kiện hàng to thế này.

Trong lòng mơ hồ đoán được... Chắc là Dụ Gia Trạch gửi đến.

Cô nhanh chóng mở ra xem, quả nhiên là những món đồ cô từng để lại trong biệt thự mà chưa mang đi—chìa khóa xe anh ta tặng, túi xách, trang sức, thậm chí còn có cả những chiếc cúp cô nhận được trong những năm qua.

Triệu Bác Ngữ liếc mắt nhìn thùng đồ, cũng đoán được bảy tám phần.

Ô Mạn đóng nắp hộp lại, bình thản nói: "Tối nay mang nó đến buổi họp báo đi."

"Để làm gì?"

"Nếu anh ta đã gửi đến, thì cứ tận dụng nó đi."

Triệu Bác Ngữ lẩm bẩm: "Cô lại giấu cái gì nữa đây?"

Anh ta liếc nhìn hai phần bữa sáng trên bàn, mắt sáng lên: "Không tệ nhỉ, biết thương tôi rồi? Còn mua sẵn bữa sáng cho tôi?"

Anh ta ngồi xuống, cắm ống hút vào ly sữa đậu nành, thì bỗng nghe thấy một giọng nói trầm thấp vang lên:

"Cái đó là của tôi."

Tay Triệu Bác Ngữ run lên, nghi ngờ bản thân chưa tỉnh ngủ, nghe nhầm rồi chăng?

Thế nhưng, giọng nói kia ngày càng đến gần, cho đến khi một bóng người ngồi xuống đối diện anh ta.

Một gương mặt còn vương vẻ ngái ngủ, mái tóc rối bù—chỉ nhìn qua cũng biết tối qua Truy Dã đã qua đêm trong phòng Ô Mạn.

Chuyện này đúng là câm nín hết sức! Cái cậu này sao lại tự dưng xuất hiện vậy chứ?!

Ánh mắt anh ta đảo qua Truy Dã, rồi nhìn sang Ô Mạn—cô lộ rõ vẻ lúng túng.

Cô ho nhẹ một tiếng, nói: "Ban đầu tôi không định nói với anh sớm như vậy, nhưng nếu đã bị bắt gặp rồi thì cũng không giấu nữa. Cậu ấy..."

Chưa kịp nói hết câu, Truy Dã đã lên tiếng cướp lời, ngồi thẳng lưng, tinh thần phấn chấn, kiêu ngạo tuyên bố:

"Tôi là bạn trai của cô ấy."

Triệu Bác Ngữ mất vài giây để tiêu hóa thông tin này, rồi bình tĩnh hỏi:

"Từ bao giờ?"

"Tối qua."

Trong nháy mắt, Triệu Bác Ngữ từ tâm thế hóng hớt chuyển sang trạng thái của một ông bố bảo vệ con gái: Truy Dã còn trẻ, danh tiếng lẫy lừng, quan trọng nhất là có cả đống tin đồn tình ái—nghe thế nào cũng không giống một đối tượng yêu đương đáng tin cậy.

Anh ta thật sự muốn kéo tai Ô Mạn mà hỏi cho ra lẽ—trai trẻ đẹp thế này, ngủ một lần cho biết là được rồi, sao lại còn chơi thật?!

Trong lòng thầm cá cược, không quá ba tháng, chắc chắn sẽ chia tay!

Bề ngoài thì anh ta thăm dò: "Hai người định thế nào với mối quan hệ này?"

Đừng có nói với tôi là muốn công khai như Hà Tuệ Ngữ đấy nhé. Tôi sẽ trực tiếp c.h.ế.t tại chỗ luôn.

Ô Mạn liếc nhìn Truy Dã: "Vẫn chưa bàn tới."

Nhưng Truy Dã thì không chút do dự đáp:

"Ý tôi là phải giấu. Đây là biện pháp cần thiết để bảo vệ Ô Mạn. Gần đây tin đồn giữa cô ấy và Dụ Gia Trạch đang ầm ĩ trên mạng, tôi không muốn cô ấy bị chỉ trích vì tôi."

Nghe vậy, tim Ô Mạn như bị ai đó bóp chặt một cái.

Cô vốn dĩ muốn giữ kín mọi chuyện, nhưng lại sợ nói thẳng ra sẽ làm tổn thương Truy Dã, nên mới lấp lửng cho qua.

Cô không muốn cậu cảm thấy mình là một mối quan hệ không thể công khai, chỉ là sự lựa chọn thứ hai.

Nhưng cậu thì hoàn toàn không để tâm đến điều đó.

Bởi vì cậu đã học được cách giấu đi lưỡi d.a.o sắc bén sẵn sàng đối chọi cả thế giới kia.

Chỉ cần có thể, cậu sẽ không để những cơn gió cuồng nộ mà mình gây ra làm tổn thương người cậu yêu.

Ban đầu, Truy Dã định đến buổi họp báo để ủng hộ Ô Mạn, nhưng vì cả hai đã quyết định bảo vệ mối quan hệ này, cậu tuyệt đối không thể xuất hiện. Sau khi rời khỏi nhà cô, cậu liền vào đoàn phim và bật livestream để theo dõi đúng giờ.

Chu Yêu Yêu

Còn Triệu Bác Ngữ, anh cho người mang cả thùng đồ lớn đó đến hiện trường buổi họp báo, không biết Ô Mạn đang có ý định gì.

Đúng 20:08 tối, buổi họp báo bắt đầu.

Sau khi hoàn tất các trình tự theo kế hoạch, đến phần chính thức tuyên bố chấm dứt hợp đồng với Dụ Tinh, Ô Mạn kéo chiếc thùng lớn đựng cúp lên sân khấu.

Cô cầm micro, hướng ánh mắt về phía truyền thông đông nghịt bên dưới, ngẩng đầu nhìn thẳng vào ống kính.

"Những điều tôi sắp nói sau đây có thể sẽ làm tổn thương những người yêu thích tôi. Nhưng chính vì các bạn yêu thích tôi, nên tôi bắt buộc phải nói ra."

"Kể từ khi ra mắt đến nay, tôi đã nhận được rất nhiều giải thưởng và danh hiệu lớn nhỏ. Tôi từng tự hào về chúng, nhưng bây giờ, tôi cảm thấy xấu hổ."

Cô đưa tay vào thùng, lấy từng chiếc cúp ra, mỗi lần lấy một cái, cô đều đọc rõ tên giải thưởng.

Cuối cùng, tất cả các chiếc cúp được xếp ngay ngắn trên bàn, dựng thành một cột trụ của sự ô nhục.

"Tất cả những giải thưởng này đều là do tôi dùng thủ đoạn không quang minh chính đại để cướp đoạt từ những diễn viên xứng đáng hơn."

Câu nói vừa dứt, cả hội trường chìm vào một bầu không khí nặng nề.

Bất kể là truyền thông tại hiện trường hay những người đang theo dõi qua màn hình, tất cả đều nín thở.

Triệu Bác Ngữ đứng dưới sân khấu, mặt cắt không còn giọt máu, nếu không có Vi Vi đỡ lấy, e rằng anh đã ngã xuống.

Tin đồn mua giải vốn đã lan truyền khắp nơi, nhưng khi chính đương sự thừa nhận, chuyện này coi như đã bị định tội, và cô sẽ bị chế giễu mãi mãi.

Ánh mắt bình tĩnh của Ô Mạn lướt qua từng người bên dưới, sau đó, cô cúi gập người thật sâu.

"Tôi xin lỗi những người đã bị tôi làm tổn thương. Tôi cũng sẵn sàng chấp nhận mọi sự phán xét của công chúng."

"Tôi không phủ nhận quá khứ của mình. Trước đây, tôi đã làm những điều không công bằng, và tôi không biết phải bù đắp như thế nào. Hầu hết số tiền kiếm được trong những năm qua, tôi đã quyên góp cho các tổ chức từ thiện. Không phải để mong được tha thứ, mà bởi vì những thứ không thuộc về tôi, tôi sẽ không giữ lại."

"Từ hôm nay trở đi, tôi sẽ không còn dùng những thủ đoạn hèn hạ để phá vỡ quy tắc nữa. Tôi sẽ dùng thực lực của mình để cạnh tranh. Chỉ vậy thôi."

Cô giơ con d.a.o rọc giấy lên, dứt khoát cạo xóa tên mình trên từng chiếc cúp.

Bên trong thư phòng của biệt thự, Dụ Gia Trạch chống cằm nhìn màn hình máy tính bảng, ánh mắt lạnh lùng theo dõi từng hành động gần như điên cuồng và tuyệt vọng của cô.

Cô không chỉ xóa đi tên mình, mà còn xóa cả dấu vết của anh trong cuộc đời cô.

Cơn giận dữ đến cực hạn khiến anh bật cười, tay vung lên quét mạnh chiếc máy tính bảng xuống bàn.

Màn hình vỡ tan tành, những mảnh kính phản chiếu gương mặt anh, tạo thành một khuôn mặt méo mó đầy những vết nứt.

Gương mặt đó dán chặt vào màn hình điện thoại khi anh nhấn gọi một số.

Bóng đen phản chiếu trong mắt anh tựa như Tu La đến từ địa ngục.

Trong căn phòng yên tĩnh, giọng nói trầm thấp vang lên, như một lời triệu hoán từ địa ngục—

"Đăng video đó đi."

"Nếu cô ta thích tự hủy hoại bản thân đến vậy, tôi sẽ không cho cô ta đường lui."

Loading...