Sa Vào Đêm Xuân - Chương 63
Cập nhật lúc: 2025-02-18 18:52:40
Lượt xem: 10
Vào lúc tám giờ tối, một đoạn video ghi lại cảnh Ô Mạn và Truy Dã quấn quýt bên nhau được đăng tải trên mạng.
Video được phát hành bởi tài khoản chính thức của bộ phim Xuân Dạ, khẳng định rằng đoạn video bị rò rỉ trước đó thực chất là cảnh quay của bộ phim, đã bị cắt ghép ác ý và tung ra nhằm bôi nhọ diễn viên. Họ tuyên bố sẽ điều tra nghiêm ngặt kẻ đã làm rò rỉ cảnh quay này.
Cùng lúc đó, tài khoản chính thức của studio Ô Mạn cũng chia sẻ lại bài đăng này, khẳng định sẽ có hành động pháp lý đối với những ai tiếp tục tung tin đồn bôi nhọ danh dự của cô.
Truy Dã cũng trực tiếp chia sẻ lại bài viết, kèm theo một câu ngắn gọn: “Xuân Dạ” nóng bỏng đến vậy, hãy cùng đón chờ.”
Cộng đồng mạng lập tức dậy sóng.
Bài đăng HOT trong khu vực ẩn danh:
“Tuyệt vời! Tôi ra lệnh cho tất cả các bộ phim nghệ thuật thất bại về doanh thu hãy đến học tập ngay chiến lược marketing của Xuân Dạ.”
Chủ bài viết:
Điều đáng chú ý nhất chính là bài chia sẻ của Truy Dã. Không thể nghi ngờ đây là chiêu trò tự tạo drama để PR. Quả thật là một nước đi quá thành công, vì bây giờ tất cả mọi người quanh tôi đều nói nhất định sẽ ra rạp xemXuân Dạ!
1L: Tôi sốc tận óc, cảm giác như bị dắt mũi vậy. Nếu đây không phải chiêu trò, tôi xin đứng ăn phân.
2L: Giám đốc truyền thông của phim này là ai? Đúng là thiên tài!
3L: Không biết nên hỏi, cảnh giường chiếu trong phim có thật không? Tôi ngơ luôn rồi.
4L: Theo tôi biết thì chỉ có Xuân Dạ...
5L: Đạo diễn Uông Thành điên rồi sao? Vì giải thưởng mà ép diễn viên làm thật ư?
6L: Đừng vội đổ lỗi! Ai bảo chắc chắn không phải hai diễn viên chính cảm xúc bùng nổ, diễn quá nhập tâm mà làm thật?
7L: Cũng có thể lắm chứ! Truy Dã từng nói trong một cuộc phỏng vấn ở Cannes rằng anh ấy luôn diễn thật!
8L: Vì một bộ phim mà hi sinh như vậy có đáng không?
9L: Thế mới trẻ vậy đã giành ảnh đế được chứ sao! Tôi xem Kẻ Thất Bại Làm Vua rồi, anh ấy diễn thực sự quá xuất sắc. Nếu đã có thực lực thì tôi thấy không vấn đề gì, rất đáng nể!
...
14L: Tôi cạn lời! Tôi ship cặp này đã hơn một năm nay, đói đến mức phải gặm vỏ cây rồi!! Vậy mà giờ mới phát hiện họ thật sự đã xxx sao??? Omg!!! Cặp đôi quốc dân!!! Trên mặt không follow nhau mà sau lưng lại làm chuyện như vậy sao???
Sau khi video được đăng tải, Ô Mạn đặc biệt lôi Dụ Gia Trạch ra khỏi danh sách chặn.
Cô chụp lại một vài khung hình táo bạo trong video, gửi cho anh ta kèm theo một tin nhắn:
"[Xấu hổ] Cảm ơn anh đã giúp chúng tôi nghĩ ra chiêu thức marketing này."
Dụ Gia Trạch gần như ngay lập tức gọi đến.
Ô Mạn thản nhiên ném điện thoại sang một bên, mặc kệ nó kêu inh ỏi như một chiếc đồng hồ báo thức phiền phức. Cô thong thả cắt một đĩa hoa quả, cắm sẵn tăm, rồi mang từ bếp ra phòng khách. Chờ đến khi tiếng chuông vẫn ngoan cố reo lên không ngừng, cô mới chịu nhấc máy.
Từ đầu dây bên kia truyền đến tiếng vỗ tay chậm rãi của Dụ Gia Trạch.
Giọng anhta có chút kỳ quái, dường như đang cố kìm nén cơn giận dữ nào đó:
"Xuất sắc đấy, chiêu này dùng rất khéo."
Ô Mạn mỉm cười nhàn nhạt:
Chu Yêu Yêu
"So với anh, tôi vẫn còn kém xa."
"Tôi đã nương tay rồi đấy." Giọng Dụ Gia Trạch âm u, "Không để cô thực sự quay video, chỉ là dàn dựng thôi. Tôi vẫn còn mềm lòng với cô, chim nhỏ."
Câu nói đó khiến Ô Mạn buồn nôn như thể vừa nuốt phải miếng táo hỏng.
Dù mọi chuyện đã đến nước này, người đàn ông này vẫn thích bọc lấy những tổn thương anh ta gây ra bằng vỏ bọc dịu dàng, vẫn trắng trợn g.i.ế.c chóc nhân danh yêu thương.
Cô cười lạnh, ném lõi táo vào thùng rác từ xa, cú ném chính xác hoàn hảo.
"Có phải anh rất tiếc không?" Giọng cô mang theo chút mỉa mai, "Tiếc vì tôi không bị cả thiên hạ phỉ nhổ, không thể khom lưng quỳ gối quay lại cầu xin anh tha thứ? Xin lỗi nhé, cảnh tượng đó đời này anh đừng hòng thấy được."
Cô dừng lại một chút, rồi nói chậm rãi:
"Thay vì rảnh rỗi châm chọc tôi, sao anh không tự nhìn xem dư luận trên mạng đang nghiêng về hướng nào đi?"
Tính toán thời gian, lúc này chắc hẳn Truy Dã đã giao tài liệu trong USB của cô cho New Line. Chỉ trong vài phút nữa, dư luận sẽ bùng nổ.
Hơi thở của Dụ Gia Trạch khựng lại trong chốc lát, giọng điệu vừa thú vị vừa nguy hiểm:
"Chim nhỏ, em học được cách mổ người rồi à?"
"Anh thực sự nghĩ tôi ngốc đến mức không cứu vãn nổi sao? Chọn cách rời khỏi anh đường đường chính chính mà không để lại đường lui cho mình à? Tôi hiểu rõ tính cách anh lắm... Nhưng tôi vẫn tôn trọng anh, tôn trọng những ân huệ mà anh dành cho tôi suốt bao năm qua, tôi không muốn đến mức tuyệt tình."
Nói đến đây, Ô Mạn dừng lại một chút để bình ổn cảm xúc, sau đó tiếp tục:
"Những gì tôi tung ra bây giờ chỉ là một lời cảnh cáo. Hợp đồng âm dương trị giá hàng trăm triệu tôi vẫn chưa công khai, nếu không thì với khoản trốn thuế khổng lồ đó, Dụ Tinh chắc chắn sẽ bị tổn thất nặng nề, đúng chứ?"
Bên kia điện thoại vang lên tiếng đồ vật bị đập vỡ dữ dội.
Ô Mạn bình tĩnh đưa điện thoại ra xa, thản nhiên nói:
"Yêu cầu của tôi rất đơn giản. Anh đi đường dương quan của anh, tôi đi cầu độc mộc của tôi. Dụ Gia Trạch, những lời tiếp theo, mong anh nghe cho thật rõ."
"——Đừng mẹ nó quấy rầy tôi nữa."
Không cho anh ta cơ hội đáp lại, Ô Mạn dứt khoát ngắt máy, chặn số và cả WeChat của anh ta lần nữa.
Sau khi chặn Dụ Gia Trạch, Ô Mạn điều chỉnh lại tâm trạng rồi gọi video cho Truy Dã.
Bây giờ cậu đã được cô ghim lên đầu danh bạ. Trước đây, khi thêm cậu lại trên WeChat, vì sợ Dụ Gia Trạch nghi ngờ, cô đã đặt biệt danh của cậu một cách đầy sơ hở: Đồng nghiệp Xuân Dạ.
Sau đó cô quên mất không sửa lại, và đến giờ nó vẫn giữ nguyên.
Nhìn dòng biệt danh ngớ ngẩn này, Ô Mạn bỗng thấy buồn cười, quyết định cứ để vậy.
Chẳng bao lâu sau, "Đồng nghiệp Xuân Dạ" nhận cuộc gọi, hình ảnh đầu tiên lọt vào mắt cậu là khuôn mặt cô đang nhịn cười.
Kết quả, cậu cũng cười ngốc nghếch theo.
Truy Dã đang ngồi trong xe riêng, vừa từ New Line trở về, bận rộn đến mức lập tức phải chạy đến phim trường. Ánh đèn đường và biển quảng cáo bên ngoài phản chiếu qua cửa kính đen, chiếu lên mặt cậu, làm lộ ra dáng vẻ khờ khạo ấy.
Cả hai chẳng nói gì, chỉ nhìn nhau qua màn hình một lúc lâu.
Cuối cùng, Ô Mạn lên tiếng trước:
"Tôi vừa chặn Dụ Gia Trạch hoàn toàn rồi."
Cậu lập tức thay đổi sắc mặt nhanh như diễn kịch Tứ Xuyên:
"Tôi thật sự muốn WeChat có thêm chức năng nghiền nát luôn, chứ chặn không thì chẳng đã gì cả." Cậu nhíu mày, bực bội nói: "Tên đó mặt dày đến thế, chuyện này chưa xong không biết anh ta lại giở trò bẩn thỉu gì nữa."
"Sẽ không đâu." Ô Mạn lắc đầu chắc nịch. "Anh ta là thương nhân, không nỡ từ bỏ khoản đầu tư chìm vào tôi, trong lòng không cam tâm. Nhưng nếu tiếp tục dây dưa, những gì tôi nắm trong tay sẽ gây thiệt hại lớn hơn nhiều so với những gì anh ta đã bỏ ra, vậy thì anh ta chẳng lấy lại được gì cả. Chỉ để đổi lấy khoái cảm trả thù mà đánh cược tất cả, không đáng. Dù anh ta thật sự muốn cá c.h.ế.t lưới rách, anh ta cũng phải kiêng dè cha mình. Chuyện công ty gặp biến cố lớn như thế, cha anh ta sao có thể không biết?"
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com./sa-vao-dem-xuan/chuong-63.html.]
Ô Mạn lười biếng nằm dài trên sofa, tự tin kết luận:
"Dụ Gia Trạch có một điểm yếu lớn nhất—đó chính là cha anh ta. Anh ta sợ ông ấy."
"Nhưng sao tôi vẫn cứ thấy lo..." Truy Dã nghe cô phân tích đâu ra đấy nhưng vẫn bất an. "Hay là tôi quay về bây giờ?"
"Cậu ở lại một hai đêm thì có tác dụng gì? Vẫn là an tâm quay về phim trường quay phim cho tốt đi. Tự dưng xin nghỉ thế này đã là rất tùy hứng rồi. Đừng quên, đây là phim hợp tác mà cục trưởng cũng rất coi trọng đấy."
Truy Dã xoa xoa mi tâm, thở dài khe khẽ:
"Tôi biết mà. Nhưng nếu lần này tôi quay về, chắc phải hai tháng nữa mới gặp lại chị được."
"Hai tháng? Sao lại nhanh vậy?"
Cậu có chút ảo não vì lỡ lời, lúng túng đáp:
"Tôi nhờ tổ điều phối dồn lịch quay của mình lại."
Ô Mạn đếm nhẩm trên đầu ngón tay một lúc:
"Như thế cũng không đủ thời gian chứ?"
Biết không giấu được nữa, cậu đành thành thật thú nhận:
"Tôi chủ động quay thêm bốn tiếng mỗi ngày."
"…Một ngày quay mười hai tiếng? Cậu muốn c.h.ế.t à?"
Tính cả thời gian hóa trang làm tóc, gần như nguyên ngày không có đủ thời gian nghỉ ngơi.
…Người này thật quá mức bướng bỉnh.
Truy Dã rụt cổ lại, như thể ánh mắt sắc bén của cô đang ngay trước mặt.
“Tôi chỉ muốn về sớm gặp chị, đúng dịp mùa xuân.” Cậu điều chỉnh tư thế, cơ thể nghiêng tựa vào lưng ghế, màn hình điện thoại chợt rung lắc. Khi hình ảnh trở lại, gương mặt cậu xuất hiện từ góc dưới lên, nhưng dù là góc độ khó nhằn đến đâu, cậu vẫn khiến người ta cảm thấy mãn nhãn.
Tư thế này khiến cậu trông rất thư thái. Một tay gối lên mặt, cậu hơi nheo mắt, tiếp tục lẩm bẩm: “Lúc đó, hoa anh đào ở Meguro sẽ lại nở. Lần này, chúng ta cùng đi ngắm nhé? Mang theo hai chai rượu nhỏ, trải tấm thảm, ngồi thưởng hoa.”
Vừa nói, cậu vừa ngáp một cái.
Từ lúc quay xong ở đoàn phim, chưa được bao lâu cậu đã vội vàng chạy về, giúp cô nghĩ cách, thu dọn mớ rắc rối, lại chạy đến New Line để tung tin. Giờ mới có chút thời gian để thở, nhưng chẳng mấy chốc lại phải lao vào quay phim, gần như không có thời gian nghỉ ngơi.
Nghe tiếng cậu ngáp, Ô Mạn bỗng thấy mũi cay cay.
Ở bên cậu, cô dường như trở nên yếu đuối hơn, dễ dàng rơi nước mắt. Nhưng không phải vì đau lòng.
Truy Dã đột nhiên thấy màn hình điện thoại tối đen, tưởng là tín hiệu kém bị ngắt kết nối, cơn buồn ngủ vừa dâng lên lập tức tan biến. Cậu hoảng hốt ghé sát vào xem, phát hiện thời gian vẫn tiếp tục chạy.
“Chị, chị nghe thấy tôi nói không?”
Ngay lúc cậu nghĩ là bị lỗi, giọng nói ấm ức của Ô Mạn truyền đến từ đầu dây bên kia.
“Ừm, tôi chỉ muốn thế này một lúc.” Cô lật úp điện thoại xuống bàn.
“Chị giận tôi sao?” Truy Dã trừng mắt nhìn màn hình đen, lắp bắp, “... Tôi hứa lần sau sẽ không liều mạng như vậy nữa.”
Ô Mạn khẽ “ừ” một tiếng, rồi mới nói: “Tôi không giận.”
“Thật chứ?”
“Thật.”
Cả hai chìm vào im lặng. Trong video chỉ còn lại âm thanh của dòng xe cộ lướt qua nhau, thỉnh thoảng có chiếc mô-tô ồn ào lao vụt qua, tiếng động cơ bất ngờ vang lên chói tai, phá tan màn đêm tĩnh mịch.
Truy Dã lập tức hỏi: “Tiếng đó có làm chị giật mình không?”
Ô Mạn nằm sấp trên sofa, mặt vùi vào cánh tay, chỉ cảm thấy người này quá đáng thật. Nước mắt cô vừa rút lại một chút, chỉ vì một câu hỏi quan tâm của cậu mà lại dâng trào.
Rõ ràng cô cách âm thanh ấy cả vạn dặm, nếu có ai bị giật mình thì cũng là cậu, người đang ở gần nó nhất.
Vậy mà, điều cậu lo lắng đầu tiên vẫn là cô.
“... Không có đâu.”
Nghe giọng điệu của cô, Truy Dã mới yên tâm lại.
“Tôi sắp đến sân bay rồi.”
“Ừm, vậy tôi cúp máy nhé?”
“Chị tuyệt tình thật đấy?” Truy Dã bật cười bất lực, “Ý tôi là, nếu chị không còn giận nữa, thì cho tôi nhìn chị đi.”
Giọng cậu ấm áp, mềm mỏng, như một chú cún nhỏ giơ móng vuốt lên làm nũng, nhẹ nhàng cào vào tim cô.
Ô Mạn rút khăn giấy lau mặt, sau đó mới bật lại camera, nhưng vẫn giữ khoảng cách, sợ cậu phát hiện điều gì.
“Lên đường bình an, vào đoàn thì chuyên tâm quay phim đi. Hai tháng nữa gặp.”
“Vậy hai tháng này, chị chỉ bận rộn với công việc ở studio thôi à?”
“Chắc vậy.”
Cả hai trò chuyện thêm về lịch trình của mình, xe chậm rãi tiến vào sân bay quốc tế Thủ đô. Truy Dã nhìn ra ngoài cửa sổ: “Tôi phải đi rồi.”
Ô Mạn gật đầu: “Cậu cúp đi.”
Cậu ghé sát camera, nghiêng mặt, chỉ vào má: “Hôn tôi một cái.”
Ô Mạn trợn mắt: “Trên xe còn có người đấy, cậu không biết ngại à?”
“Hôn một cái mà.”
Ô Mạn nhẫn tâm tắt phụt video.
Chưa đầy một giây sau, “Đồng nghiệp Xuân Dạ” gửi tới một sticker hình chú chó vàng cụp tai đầy tủi thân.
Ô Mạn cuộn mình trên sofa, nhìn sticker ấy mà bật cười.
Cô bật chế độ làm đẹp, tự chụp một tấm ảnh đang chu môi hôn gió, bốc đồng gửi cho cậu.
Chưa đầy ba mươi giây sau, cô hối hận. Vội vàng thu hồi.
“???”
“Chị vừa thu hồi cái gì?”
“[Chó vàng lăn lộn].gif”
Truy Dã nhắn ba tin liên tiếp truy hỏi, nhưng Ô Mạn kiên quyết không cho cậu xem. Cô thậm chí còn xóa luôn bức ảnh trong album, sau đó lặng lẽ đặt vé máy bay, dự định bay đến chỗ cậu vài ngày sau.
Hôn qua video, hay qua ảnh, đều chẳng có ý nghĩa gì.
Cô muốn gửi cho cậu một nụ hôn nóng hổi, bằng xương bằng thịt.