Sa Vào Đêm Xuân - Chương 67
Cập nhật lúc: 2025-02-18 21:00:21
Lượt xem: 9
Khoảnh khắc Ngô Ngữ Lan vẽ trong không trung bằng ngón tay, Ô Mạn cảm thấy những năm tháng oán hận mẹ dường như cũng tan biến theo.
Cô đã sống đến độ tuổi mà mẹ từng trải qua, đứng ở vị trí mà mẹ từng đứng. Ô Mạn không kìm được mà tự hỏi: Nếu năm đó đứa bé trong bụng cô được sinh ra, và cô phải rời khỏi giới giải trí vì điều đó, thì cô sẽ có cảm giác gì?
Cô đã từng nghĩ, có lẽ chính mình cũng sẽ không dành cho đứa trẻ ấy bất kỳ tình yêu nào.
Chắc chắn sẽ chỉ có căm ghét, tiếc nuối và bất cam.
Mỗi khi nghĩ đến điều này, cô lại cố thuyết phục bản thân: Hãy thử hiểu mẹ một chút. Ngô Ngữ Lan cũng là một con người, mẫu tính là một phần của nhân tính, nhưng không phải là toàn bộ nhân tính. Vì thế, bà không yêu cô, cô phải học cách hiểu điều đó.
Nhưng hiểu là một chuyện, chấp nhận lại là chuyện khác.
Cô vẫn không thể vượt qua được rào cản trong lòng mình.
Cô tự hỏi: Mình dựa vào đâu mà phải chịu đựng sự bất công này? Thật vô lý.
Vậy nên cô đưa Ngô Ngữ Lan sang Los Angeles, chu cấp đầy đủ về vật chất nhưng vẫn giữ khoảng cách, không để bản thân quá thân mật với bà. Bà nuôi cô khôn lớn, cô phụng dưỡng bà khi về già – đó là toàn bộ mối quan hệ mẹ con của họ trong kiếp này.
Suốt bao năm qua, cô chưa từng thực sự ở bên cạnh bà, dù chỉ một tiếng đồng hồ. Nếu không phải vì trút bầu tâm sự như đang xả rác vào thùng rác rồi vội vã rời đi, thì cũng chưa từng có lần nào cô thật sự nhìn bà thật lâu.
Nhìn vào gương mặt đã mất đi oán hận đè nặng cả đời, để thấy sự yêu thương và dịu dàng tiềm ẩn trong tiềm thức của bà.
Bà cũng từng có lúc muốn yêu cô một cách thật lòng, đúng không?
Ô Mạn thất thần bước ra khỏi viện dưỡng lão, lúc này cô rất muốn gặp Truy Dã, muốn tìm cậu để nói chuyện. Nhưng bên Mỹ đã vào buổi tối, còn cậu có lẽ đang quay phim.
Cô đành từ bỏ ý định, cứ thế đi bộ vô định dọc theo phố xá.
Mải chìm trong cảm xúc của mình, cô không nhận ra rằng, từ lúc rời khỏi viện dưỡng lão, phía sau cô vẫn luôn có một chiếc xe hơi màu đen theo sát – không quá gần cũng không quá xa.
Khi cô đi vào một con đường vắng vẻ hơn, cửa xe đột ngột bật mở, hai gã đàn ông da đen lao xuống.
Một tên siết chặt cô từ phía sau, tên còn lại lập tức lấy một chiếc khăn tay tẩm thuốc mê bịt lên mũi cô.
Ô Mạn chỉ kịp hét lên một tiếng ngắn ngủi, rồi tứ chi mềm nhũn, bị chúng kéo lên xe.
Liều thuốc mê không quá mạnh, nên một lúc sau Ô Mạn dần tỉnh lại.
Cô nhận ra tay chân mình đã bị dán chặt bằng băng keo đen, ngay cả miệng và mắt cũng không ngoại lệ. Điện thoại đã bị lấy mất.
Bên cạnh cô có ai đó, nhưng đối phương hoàn toàn im lặng.
Bên trong xe yên ắng đến mức cô chỉ nghe thấy tiếng tim mình đập dữ dội. Ô Mạn thử động đậy, nhưng vô ích, dây trói quá chặt.
Sau cơn choáng váng và hoảng loạn ngắn ngủi, cô cố gắng trấn tĩnh, buộc bản thân phải bình tĩnh, trong khi đầu óc nhanh chóng suy đoán tình hình trước mắt.
Chúng không cướp tiền, không xâm hại cô, dường như chỉ có một mục đích duy nhất – đưa cô đến một nơi nào đó.
Ít nhất, tạm thời cô vẫn an toàn.
Nhưng cảm giác bất an trong lòng Ô Mạn ngày càng mãnh liệt hơn.
Chiếc xe lái thẳng qua những con phố sầm uất, rồi rẽ vào một vùng ngoại ô hẻo lánh gần cảng biển, cuối cùng dừng lại trước một biệt thự rộng lớn.
Cô hoàn toàn không biết mình đang ở đâu.
Mắt vẫn bị bịt kín, cô lảo đảo bị kéo xuống xe.
Động tác của bọn chúng rất thô bạo, trực tiếp vác cô lên vai như một con vật.
Cô cảm nhận mình đang bị đưa đi rất xa.
Mất đi khái niệm về thời gian, đầu bị dốc ngược khiến m.á.u dồn xuống, nhưng cô vẫn lờ mờ cảm nhận được hoàng hôn chưa tắt hẳn. Dù bị bịt mắt, cô vẫn thấy một vài tia sáng đỏ rực của mặt trời xuyên qua kẽ hở.
Khi cô đang cố gắng ước tính thời gian di chuyển dựa vào hoàng hôn, một giọng nói già nua vang lên bên tai.
"Tháo bịt mắt cho cô ta."
Một thứ tiếng Anh cứng nhắc, mang âm điệu Trung Quốc.
Ngay sau đó, cô bị đặt xuống đất, đôi mắt cảm nhận được một lực kéo mạnh – lớp băng keo đen bị giật ra thô bạo khỏi da cô.
Tiếp đến là miệng.
Cơn đau này chẳng khác nào bị đưa đến một tiệm làm đẹp chui ngoài vỉa hè, bị lột lông theo cách thô bạo và tàn nhẫn nhất.
Ô Mạn chớp mắt vài lần, thích nghi với ánh sáng xung quanh.
Cô nhận ra mình đang ở trong một căn biệt thự xa hoa đến mức trống trải và lạnh lẽo.
Khu vườn rộng lớn kéo dài đến bến cảng riêng, nơi một chiếc mô-tô nước đang lặng lẽ neo đậu.
Người vừa cất tiếng nói bước xuống từ chiếc mô-tô đó.
Ông ta đứng trong bóng tối, khiến cô không thể nhìn rõ mặt, nhưng khí chất lạnh lẽo quái dị của ông ta khiến cô lập tức nhận ra –
Cha của Dụ Gia Trạch.
Tim cô thắt lại, không dám lên tiếng vội vàng.
Người đàn ông gìa không vội vàng quay đầu, một tên vệ sĩ lập tức mang đến một chiếc ghế câu cá và dụng cụ cần thiết. Ông ta ung dung ngồi xuống, giống như cô hoàn toàn không tồn tại, chậm rãi ném dây câu xuống biển, mắt khép hờ, tựa như đã đạt đến cảnh giới tĩnh tâm tuyệt đối.
Ô Mạn vẫn bị trói chặt, ngã ngồi trên mặt đất, sự im lặng đến ngạt thở khiến cô không kìm được nữa mà lên tiếng.
"Ông nghĩ đây là nước Mỹ thì có thể tùy tiện bắt cóc người sao?"
"Suỵt—"
Ông ta không quay đầu lại, lạnh nhạt nói: "Đừng làm ồn, sẽ dọa cá của tôi chạy mất."
Ngữ điệu và thần thái của ông ta giống hệt Dụ Gia Trạch, thậm chí còn có phần đáng sợ hơn, khiến Ô Mạn lập tức nổi cả da gà.
Nhưng cô sẽ không ngoan ngoãn chịu trói. Nếu chỉ cần bảo cô im lặng là cô phải im lặng, vậy thì cô chẳng khác nào cá nằm trên thớt, mặc người ta c.h.é.m giết.
Ô Mạn suy tư một lúc, cố giữ bình tĩnh, thăm dò:
"Dụ lão gia, ông bắt cóc tôi đến đây, là vì chuyện gần đây Dụ Tinh bị nghi ngờ trốn thuế phải không? Ông đã biết tin tức là do tôi tung ra rồi."
Ông ta nhàn nhạt đáp:
"Coi như cô thông minh."
Ô Mạn nghiến răng:
"Tôi còn nắm giữ chứng cứ quan trọng hơn. Muốn tôi tiêu hủy cũng không phải không được, nhưng với một điều kiện—ông phải thả tôi đi. Từ nay chúng ta nước sông không phạm nước giếng. Nhưng nếu tôi gặp chuyện, những tin tức đó sẽ tự động phát tán ra ngoài, lúc đó không liên quan đến tôi nữa."
Lúc này Dụ lão gia mới lười biếng quay đầu lại, nhìn cô một cái.
"Thú vị đấy. Đến lúc này rồi mà cô vẫn còn muốn ra điều kiện với tôi?"
Ông ta bật cười khẽ, giọng nói tràn đầy giễu cợt.
"Không hổ là thứ mà Gia Trạch nuôi bên cạnh bao năm nay. Nếu tôi trẻ hơn một chút, có lẽ cũng sẽ có hứng thú với cô đấy."
Ô Mạn không kìm được mà rùng mình một cái.
"Cô nghĩ chỉ với chút tin tức đó mà có thể gây ra bao nhiêu tổn hại cho Dụ Tinh?"
Dụ lão gia quăng mồi câu trong tay xuống nước, nhếch môi cười lạnh.
"Muốn chơi một ván cờ hay, phải biết trước đâu mới là tử huyệt chí mạng. Chỉ cần ăn được quân tướng, mất xe mất mã cũng chỉ là chuyện nhất thời."
Bảo tiêu bên cạnh ông ta chợt bước lên, ghé tai thì thầm vài câu.
Dụ lão gia khẽ gật đầu, ánh mắt dời xuống cần câu trong tay, hứng thú nhìn mặt biển lăn tăn gợn sóng.
"Cá sắp cắn câu rồi."
Ngay sau đó, Ô Mạn nghe thấy tiếng bước chân từ phía sau.
Cô gắng gượng quay đầu lại, liền thấy vạt áo khoác đen của Dụ Gia Trạch lướt qua trước mắt.
Khi ánh mắt anh ta chạm đến bóng dáng bị trói thành một đống trên mặt đất của cô, thoáng lóe lên vẻ kinh ngạc, nhưng ngay sau đó liền hạ tầm mắt, nét mặt trở về bình thản như thường.
Chu Yêu Yêu
"Cha."
Anh ta cất giọng không chút cảm xúc.
Dụ lão gia không thèm ngẩng đầu, vẫn chuyên chú nhìn mặt biển, thờ ơ nói:
"Con đến thật không đúng lúc. Con cá này sắp cắn câu, vậy mà con lại làm nó chạy mất."
"Là con đến trễ."
Dụ Gia Trạch chậm rãi xoa ngón tay, ánh mắt lạnh lùng.
"Vì con vừa đi tìm cô ấy."
Anh ta giơ tay chỉ vào Ô Mạn.
"Không phải cha đã giao chuyện này cho con xử lý sao? Cần gì đích thân đến đây?"
"Vì con làm việc quá kém cỏi, Gia Trạch."
Dụ lão gia chậm rãi rắc thêm một nắm mồi câu xuống nước.
"Mấy năm trước, con hồ đồ phạm sai lầm, ta còn có thể cho qua. Nhưng bây giờ đã lớn đến từng tuổi này rồi, sao vẫn gây ra họa lớn như vậy? Lại còn vì một người phụ nữ? Con khiến ta quá thất vọng."
Bàn tay Dụ Gia Trạch thả hai bên áo khoác nhẹ nhàng nắm chặt lại.
Ô Mạn yên lặng quan sát cuộc đối đầu giữa hai cha con bọn họ. Hiện tại, lựa chọn tốt nhất của cô chính là giữ im lặng, không xen vào cuộc nói chuyện này.
Cô nhất định phải nghĩ cách tự cứu lấy mình.
Dụ Gia Trạch không biểu cảm, đáp:
"Chỉ là một sự cố, con sẽ xử lý ổn thỏa."
"Sự cố?"
Dụ lão gia nheo mắt lại, giọng điệu nguy hiểm.
"Người phụ nữ bên cạnh con, ta đã cảnh cáo con bao nhiêu lần rồi?"
Ông ta lạnh giọng:
"Sự cố, chưa bao giờ là một sự cố thực sự."
"Con cam đoan sẽ không có lần sau."
"Vậy con biết, làm sao để bảo đảm chứ?"
"…"
"Ta chẳng phải đã dạy con rồi sao?"
Ô Mạn chợt cảm thấy tim mình co rút mạnh mẽ, cơ thể theo bản năng dâng lên một loại dự cảm cực kỳ nguy hiểm.
Cô hơi trợn to mắt, sợ hãi nghe thấy giọng nói lạnh lùng của Dụ lão gia vang lên—
"Hủy diệt, để tránh hậu họa."
Cơ thể Dụ Gia Trạch khẽ chấn động, anh ta nghiến răng thốt ra từng chữ:
"Cha có cần con nhắc nhở không? Cô ấy bây giờ không còn là nghệ sĩ nhỏ mà con từng nuôi nữa, cô ấy là con gái của Đường Gia Vinh."
"Chỉ là con riêng mà thôi."
Dụ lão hừ lạnh, đầy khinh miệt.
"Trò vặt của Đường Gia Vinh, lừa được người ngoài, nhưng không qua mắt được ta. Dù có phiền phức đôi chút, nhưng nội tạng người c.h.ế.t vẫn có thể dùng để cấy ghép, chẳng phải sao?"
Dụ Gia Trạch cười nhạt, nhưng ánh mắt tối sầm:
"Cha, xét về góc độ thực tế, đây không phải là cách làm sáng suốt nhất. Con cảm thấy cha có hơi cảm tính rồi."
Dụ lão gia giận dữ, quăng mạnh cần câu xuống đất, móc câu bị văng ra, rơi xuống bãi cỏ ngay gần chỗ Ô Mạn.
Cơ hội đến rồi!
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com./sa-vao-dem-xuan/chuong-67.html.]
Đôi mắt của Ô Mạn sáng lên, nhưng ngay lập tức cô cúi đầu xuống, không để họ phát hiện ra sự thay đổi trong cảm xúc của mình. Hiện tại, tất cả mọi người đều tập trung vào cuộc đối đầu căng thẳng giữa hai cha con họ Dụ, cô phải cố gắng thu nhỏ sự hiện diện của mình để tiếp cận móc câu. Ít nhất, cô cần tự cởi trói trước, tìm cơ hội trốn thoát.
Dụ lão gia quát lớn:
"Chẳng lẽ ta không biết điều gì mới thực sự có lợi nhất sao?! Nhưng tại sao ta phải làm vậy? Đến bây giờ mà con vẫn chưa hiểu à?!"
Yết hầu của Dụ Gia Trạch khẽ trượt lên xuống, một tiếng cười nhạo thoát ra từ môi anh.
"Sao con lại không biết chứ? Con hiểu rõ hơn ai hết. Hành hạ con chẳng phải là niềm vui cả đời của cha sao?"
"Con điên rồi à? Đang nói linh tinh gì vậy?!"
"Chẳng lẽ không phải sao? Cha hận con, nên cha muốn xóa sạch tất cả những gì con yêu thương. Đây chính là cách cha hành hạ con."
Dụ lão gia như thể vừa nghe thấy một chuyện hoang đường, lạnh lùng ném xuống bốn chữ:
"Chấp mê bất ngộ."
Dụ Gia Trạch cười khẩy:
"Là con chấp mê, hay là cha? Cha hận mẹ con, nên kéo theo cả con cũng hận. Những năm qua, thay vì dùng cách này để liên tục giày vò con, tại sao cha không cho con một cái c.h.ế.t gọn gàng? Giống như cách cha từng tự tay bóp c.h.ế.t mẹ con vậy?!"
Đang di chuyển về phía móc câu, Ô Mạn nghe thấy câu chất vấn xé tim của Dụ Gia Trạch mà không khỏi sững sờ.
Dụ lão gia vẫn bình thản giải thích:
"Ta đã nói rồi, đó chỉ là một tai nạn. Đừng bắt ta phải nhắc lại lần nữa."
"Con chỉ cần nhớ rằng, con mang dòng m.á.u nhà họ Dụ. Mọi việc ta làm, đều là vì con."
Mặt trời đỏ như m.á.u sắp khuất bóng, treo lơ lửng nơi chân trời như ngọn đèn dầu leo lét sắp cạn.
Dụ lão gia liếc nhìn sắc trời, khẽ hất cằm với đám vệ sĩ. Người đối diện lập tức hành động, đưa khẩu s.ú.n.g trong tay cho Dụ Gia Trạch.
Giọng nói Dụ lão gia lười biếng vang lên:
"Mau giải quyết đi. Chuyện dọn dẹp hậu quả không cần con lo. Cuộc hôn nhân với Đường Ánh Tuyết cũng sẽ không bị ảnh hưởng. Ta sẽ xử lý giúp con."
Dụ Gia Trạch nhìn khẩu s.ú.n.g nặng trịch trong tay, giọng nói lơ lửng:
"Cha thật chu đáo quá rồi."
— Hai kẻ điên.
Ô Mạn nhìn thấy khoảnh khắc khẩu s.ú.n.g được trao vào tay Dụ Gia Trạch, bất chấp tất cả mà đẩy nhanh tốc độ, cố gắng áp sát chiếc móc câu sắc nhọn. Chỉ một chút nữa thôi... chỉ một chút nữa thôi...
Mồ hôi túa ra đầy trán cô, giống như một con cá hấp hối vừa bị vớt lên từ biển cả, giãy giụa vô vọng trong bụi cỏ. Nhưng cô vẫn chưa thể tự giải thoát, chưa thể tiến thêm dù chỉ một bước.
Dụ Gia Trạch nâng khẩu s.ú.n.g đã lên đạn, nhắm thẳng vào giữa trán Ô Mạn, tháo chốt an toàn.
"Cạch."
Khoảnh khắc ấy, cô nhìn thấy họng s.ú.n.g tối đen đối diện mình, tạo thành một đường thẳng tắp, không thể tránh né.
Dụ lão gia đã quay lưng lại, tiếp tục ngồi xuống, đổi sang một chiếc cần câu mới.
Ông ta ngáp dài:
"Trước khi ta câu được con cá tiếp theo, ta cho con chút thời gian để suy nghĩ."
Dụ Gia Trạch nghiến chặt răng hàm, từng chữ bật ra kẽ răng:
"Con nhất định phải làm vậy sao?"
"Chỉ khi con làm vậy, con mới có thể gánh vác tương lai của nhà họ Dụ."
Dụ Gia Trạch nhìn chằm chằm vào Ô Mạn bằng đôi mắt đỏ ngầu đầy tơ máu, nhưng ánh nhìn của anh đã xuyên qua cô, hướng đến một khoảng trống vô định.
"Vậy còn Dụ Thần Dương?"
Cha Dụ lắc đầu:
"Nó không thông minh bằng con, không có năng lực bằng con, tính cách lại mềm yếu, không đáng tin."
"Thế tại sao, cổ phần nhà họ Dụ, nó lại chỉ xếp sau con?"
"Làm anh trai, con cũng quá so đo rồi đấy. Nó không có năng lực, thì cần số cổ phần đó để an thân lập mệnh."
Dụ Gia Trạch trầm mặc. Ô Mạn thấy anh ta chậm chạp không nổ súng, bèn mở mắt ra. Từ đôi mắt trống rỗng của anh, cô nhìn thấy giọt nước mắt chưa kịp rơi xuống.
Cô chợt nhận ra, số phận của mình và anh ta giống nhau đến lạ kỳ.
Chỉ là, anh ta còn đáng thương hơn cô.
Cô là một đứa con ngoài giá thú, bao năm nay, Đường Gia Vinh với cô chẳng khác gì hai kẻ xa lạ. Ông ta thiên vị Đường Ánh Tuyết cũng là chuyện đương nhiên.
Còn Dụ Gia Trạch thì sao? Anh ta sinh ra đã lâu như vậy, sống dưới cùng một mái nhà với cha mình, vậy mà lại bị nhào nặn thành một thanh vũ khí lạnh lùng của gia tộc, một tấm lá chắn để bảo vệ người em trai.
Không ai từng dạy anh ta cách yêu thương một người.
Những gì anh ta thấy, những gì anh ta học được, từ trước đến nay chỉ có hủy diệt.
Chính tay anh ta bóp c.h.ế.t con chim sáo yêu quý.
Người mẹ bị cha g.i.ế.c hại.
Tất cả những gì anh ta yêu thương, đều bị hủy diệt.
Và giờ đây, đến lượt cô sao?
Dụ Gia Trạch run rẩy giơ tay lên, cố gắng nuốt nước bọt, tiếng ù tai vang vọng không dứt.
Giọng nói già cỗi của người cha, như quỷ Satan thì thầm mệnh lệnh cuối cùng.
"Cá cắn câu rồi."
Một tiếng sấm xé trời—
"Đoàng——!"
Viên đạn đầu tiên sượt qua chân cô, bay vào bụi cỏ.
"Đoàng—"
Lại một phát s.ú.n.g nữa, lần này trúng đích, nhưng quá lệch.
Ô Mạn run rẩy cúi đầu, tận mắt nhìn m.á.u tươi từ bụng mình tuôn trào.
Có lẽ hôm nay, mạng của cô thực sự sẽ kết thúc tại đây. Cảm giác bất lực và sự lạnh lẽo của số phận đã định sẵn xâm chiếm toàn thân—cuối cùng, bản giao kèo với quỷ dữ cũng phản phệ cô, không thể có kết cục tốt đẹp.
Cận kề cái chết, Ô Mạn lại không cảm thấy sợ hãi.
Thứ duy nhất cô nhớ đến là căn phòng nhỏ bé đêm đó, gương mặt của Truy Dã giàn giụa nước mắt vì vui mừng khi ôm lấy cánh tay cô.
Cô mới vừa thuộc về cậu, tên ngốc ấy đã vui đến nhường nào.
Nếu cậu nghe tin cô chết, chắc sẽ đau lòng lắm. Nhất định sẽ khóc còn xấu hơn lúc ấy.
Nhưng cậu nhất định, nhất định không được làm chuyện dại dột, đừng đi theo cô khi cuộc đời vẫn còn dài phía trước.
Nếu có kiếp sau, cô sẽ đợi cậu thêm vài chục năm trên đường Hoàng Tuyền, để cậu không còn phải vất vả đuổi theo cô nữa.
Vậy nên, xin đừng vội vã đi theo cô.
Vô thức, khóe môi Ô Mạn khẽ nhếch lên, một nụ cười dịu dàng mà đầy bi thương, đ.â.m thẳng vào mắt của Dụ Gia Trạch.
Từng ký ức về cô như một chiếc kính vạn hoa, xoay tròn trong khoảnh khắc này.
Ánh mắt thận trọng thăm dò lúc mới gặp.
Ánh mắt rực rỡ khi cười dưới pháo hoa.
Ánh mắt bất an khi nói dối nhưng lại lộ sơ hở.
Ánh mắt giả vờ dửng dưng khi tặng quà nhưng vẫn lén quan sát anh.
Ánh mắt c.h.ế.t lặng sau khi mất đi đứa con duy nhất của họ.
Mười năm qua, người duy nhất luôn ở bên anh, từng chút, từng chút một về cô mà anh tưởng mình không hề để tâm, lại hiện lên rõ ràng như từng thước phim khắc sâu vào ký ức.
Mà tất cả những điều ấy, giờ đây sắp bị xóa nhòa dưới đôi mắt khép hờ của cô.
Ngón tay siết cò của anh đã trắng bệch.
Dụ lão gia cau mày, lúc cá mắc câu liền thúc giục: “Sao còn chưa b.ắ.n trúng? Kỹ thuật b.ắ.n ngày xưa vứt hết cho ta rồi sao?”
"Đoàng—"
Lần này trúng đích.
Mặt biển cuộn trào dữ dội, bầy cá hoảng loạn bơi tán loạn. Bầu trời rực cháy ánh hoàng hôn, tranh đấu sắc đỏ cùng vệt m.á.u tung bay.
Ô Mạn nhíu chặt mi mắt, nhưng không cảm nhận được bất kỳ cơn đau nào từ cái chết.
...Chưa chết?
Cô mơ hồ mở mắt, chỉ thấy Dụ Gia Trạch đã dịch họng súng—nhắm thẳng vào phía sau đầu Dụ lão gia.
Người đàn ông lớn tuổi không hề quay lại, c.h.ế.t dưới tay chính "chú chó trung thành" mà mình luôn tin tưởng.
Dụ Gia Trạch quét mắt nhìn xung quanh, trầm mặc vài giây rồi nói: "Chủ nhân của các người đã chết, cút đi."
Anh ta giờ đã trở thành một kẻ điên thực sự.
Ai lại muốn dây vào kẻ điên chứ? Đám vệ sĩ nghe vậy, sắc mặt hoảng loạn vội vàng tháo chạy. Cơ thể chưa kịp lạnh của ông già bỗng trở nên cô độc nằm trên bến cảng, trông thật hiu quạnh.
Nhưng Ô Mạn vẫn bị trói tay chân, bụng lại trúng đạn, muốn chạy cũng không nổi, chỉ có thể mở to mắt nhìn Dụ Gia Trạch bước đến bên xác Dụ lão gia, đá nhẹ một cái, lạnh giọng hỏi: “Này, lão già, thực sự c.h.ế.t rồi sao?”
Dụ lão gia trợn trừng mắt, c.h.ế.t không nhắm mắt.
Nhìn bộ dạng đó của ông ta, Dụ Gia Trạch bật cười khàn khàn.
Anh ta nửa ngồi xuống, một tay nắm lấy sau gáy ông già, nhấc lên, tay kia áp họng s.ú.n.g vào thái dương ông.
"Đoàng—"
"Đoàng—"
"Đoàng—"
"Đoàng—"
Anh ta không chớp mắt, bóp cò liên tục cho đến khi hết đạn. Máu chung dòng tộc b.ắ.n đầy mặt anh ta, nhưng anh ta chỉ cười, cười đến khi kiệt sức, rồi mới nhìn về phía Ô Mạn.
Cơ thể Ô Mạn theo bản năng run rẩy.
Nhưng cô vẫn dốc hết sức, buộc mình không né tránh mà nhìn thẳng vào anh ta.
Hai người, cách nhau vài mét, im lặng đối diện.
Những tia sáng cuối cùng của mặt trời lụi tắt, gương mặt anh ta trở nên mơ hồ. Anh ta đứng thẳng dậy, từng bước, từng bước tiến lại gần cô.
Căn biệt thự tối đen không bật đèn, những ánh đèn neon xa xăm không thể chiếu tới nơi này. Mảnh đất bị mặt trời bỏ rơi đã hóa thành nghĩa địa của quỷ Satan.
Tên ác ma phản nghịch, tay nhuốm máu, cúi xuống trước mặt cô.
Một tay anh ta vẫn cầm súng, tay còn lại lột bỏ găng tay da, lộ ra làn da trắng lạnh lẽo, đặt lên vết thương của cô.
Mặc cho lớp m.á.u nóng thấm vào, lòng bàn tay anh ta vẫn lạnh lẽo, chẳng thể truyền cho cô chút hơi ấm nào. Máu cô vẫn không ngừng chảy.
Anh ta dùng chút dịu dàng cuối cùng, giọng nhẹ như gió thoảng: “Đau không?”
Môi Ô Mạn run rẩy, chẳng thể thốt ra lời nào.
Anh ta rút con d.a.o quân dụng Thụy Sĩ từ áo khoác, cắt đứt sợi dây trói chặt cô, nhìn chằm chằm cô, khẽ nói:
"Cô mãi mãi không được quên tôi."
"Bay đi." anh ta nói.