Sa Vào Đêm Xuân - Chương 69
Cập nhật lúc: 2025-02-19 11:02:56
Lượt xem: 8
Trước khi rời khỏi sân thượng, Truy Dã đã giáng cho Đường Gia Vinh một đòn cuối cùng.
“Nếu ông nghĩ lời tôi nói là phóng đại, thì hãy nhìn cái này.”
Cậu lấy điện thoại ra, cho ông ta xem một bức ảnh trong album.
Trong ảnh, một bà lão với gương mặt đờ đẫn ngồi bên mép giường. Trên đầu giường là đóa hoa hồng leo mà Ô Mạn lần trước đã mang đến cắm vào bình. Bà nhìn chằm chằm vào đóa hoa ấy, nhưng vẻ mặt không hề có biểu cảm gì.
Bà thậm chí còn không biết rằng, ngay giây phút con gái vừa tặng hoa xong, cô đã bị bắt cóc, suýt chút nữa là không thể trở về.
Bà vô ưu vô lo, nhưng chính sự vô tư ấy lại khiến người ta đau lòng.
Truy Dã vẫn chưa có cơ hội đến thăm bà, cậu luôn túc trực bên giường bệnh của Ô Mạn. Nhưng Triệu Bác Ngữ biết địa chỉ viện dưỡng lão, đã thay cậu đến một chuyến và chụp lại bức ảnh này.
Môi Đường Gia Vinh vốn đang mím chặt, nhưng khi nhìn thấy bức ảnh ấy, ông ta lập tức sụp đổ. Khóe miệng run rẩy hai cái, như thể có thứ gì đó đè nặng khiến ông không thể chịu đựng nổi.
Ông ta lắc đầu không dám tin.
“Không thể nào… Đây không thể là…”
Truy Dã không chút nể tình, đánh tan sự tự lừa dối của ông ta.
“Đây chính là Ngô Ngữ Lan.”
Đường Gia Vinh lập tức giật lấy điện thoại của Truy Dã, dùng hai ngón tay phóng to khuôn mặt trong ảnh.
Chu Yêu Yêu
Ông chỉ thoáng nhìn một cái đã vội vàng lướt qua, ánh mắt run rẩy dừng lại trên đóa hồng leo.
Như thể bà vẫn là cô gái năm nào.
Hình như là khi bà mới hơn hai mươi tuổi, vẫn luôn đi theo bên cạnh ông. Ông đến phim trường, họ lén lút hôn nhau ở đó—trong xe riêng, trong phòng hóa trang, hay sau những tấm màn nơi đoàn phim tấp nập người qua lại. Mỗi lần được ông hôn, bà lại giống như một đóa hồng chín mọng, chao đảo rơi khỏi cành, không do dự lao vào vòng tay ông.
Nhưng bây giờ, khuôn mặt này đã đầy nếp nhăn, đôi mắt đục ngầu, mái tóc lấm tấm bạc trắng.
Bà không còn là cô gái nhỏ với ánh mắt linh động trong vòng tay ông nữa.
Năm đó bà cũng rất mong manh, giống như một tấm gỗ mỏng có thể gãy bất cứ lúc nào. Nhưng thực ra, dù có dùng bao nhiêu sức cũng không thể bẻ gãy bà, chỉ cần nhẹ nhàng đến gần, ôm một cái thật khẽ, thì bà lại tự mình vỡ vụn.
Nhưng sự mong manh của hiện tại, thậm chí không cần ai chạm vào, đã là tình trạng kiệt quệ, chỉ cần một cơn gió nhẹ cũng đủ để gãy đôi. Những mảnh vỡ ấy mang theo gai nhọn, xuyên thấu trái tim ông.
Ông từng nghĩ rằng, trái tim đã trải qua bao sóng gió, đã từng đặt *stent này của mình sẽ không còn rung động nữa.
(*stent = ống đỡ động mạch, là một dụng cụ hình ống, làm bằng kim loại hoặc nhựa, được sử dụng để chống đỡ các mạch m.á.u bị tắc nghẽn. Stent được sử dụng để điều trị bệnh động mạch vành, nhồi m.á.u cơ tim cấp, và các tình trạng tắc nghẽn mạch m.á.u khác. )
Nhiều năm trôi qua, có lẽ trên thế giới này, người duy nhất từng yêu ông một cách thuần túy, không phải vì thân phận cậu cả nhà họ Đường năm xưa, chính là bà—người đã lặng lẽ sinh cho ông một đứa con, suốt mấy chục năm không hề đến quấy rầy, dù bà đã rơi vào hoàn cảnh khốn cùng.
Từ trước đến nay, ông chưa từng tin vào chữ “tình”.
Thứ đó chẳng qua chỉ là câu chuyện thần thoại để lừa những kẻ ngốc mà thôi.
Nhưng hóa ra, ông thực sự đã từng gặp một kẻ ngốc như vậy, vào những năm tháng đẹp nhất của đời người.
Truy Dã thấy ông ta thất thần, sắc mặt lạnh nhạt định lấy lại điện thoại, nhưng Đường Gia Vinh lại nắm chặt không buông.
Dần dần, bàn tay ông ta bắt đầu run rẩy. Không cần Truy Dã giằng co, ông đột nhiên buông điện thoại, quay sang ôm lấy n.g.ự.c mình.
Thân thể già nua chao đảo mấy lần, rồi quỳ sụp xuống trước mặt Truy Dã.
Chuyện này hoàn toàn nằm ngoài dự liệu của Truy Dã. Cậu không ngờ chỉ một bức ảnh đơn giản lại có thể khiến Đường Gia Vinh phát bệnh tim. Sững lại một giây, cậu lập tức lao xuống cầu thang, chạy đến hành lang tìm y tá cầu cứu:
“Trên sân thượng có người phát bệnh tim! Cần cấp cứu ngay! Nhanh lên!”
Đường Gia Vinh lập tức được đẩy vào phòng phẫu thuật cấp cứu. Đường Ánh Tuyết hoảng loạn, không còn tâm trí để tiếp tục truy đuổi cái gọi là “sự thật” nữa.
Dù sao thì, tất cả sự ngang ngược của cô ta đều dựa vào Đường Gia Vinh. Một khi ông ta gục ngã, cô ta cũng chẳng khác gì một con hổ giấy rỗng tuếch.
Truy Dã hoàn toàn không quan tâm ca phẫu thuật có thành công hay không. Đối với cậu, việc đầu tiên tìm người cấp cứu đã là nhân từ lắm rồi. Ngay trong ngày hôm đó, cậu lập tức làm thủ tục chuyển viện cho Ô Mạn, tránh xa cặp cha con đáng ghét kia càng sớm càng tốt.
Còn về bộ phim hợp tác kia, cậu chỉ có thể từ chối. May mắn là cậu mới quay được vài ngày, phía đoàn phim vẫn có thể kịp thời cắt lỗ.
Chỉ tiếc cho chính cậu, đây là vai diễn rất khó khăn mới giành được, bây giờ lại bị bỏ lỡ, hơn nữa còn phải bồi thường một khoản tiền vi phạm hợp đồng không nhỏ.
Nhưng so với Ô Mạn, tất cả những điều đó đều không đáng kể.
Tuy nhiên, Ô Mạn lại không nghĩ như vậy. Vừa mới hồi phục một chút, cô đã trừng mắt nhìn cậu, liên tục lải nhải:
“Anh có bị ngốc không đấy? Ở đây có Triệu Bác Ngữ chăm em là đủ rồi, anh lo việc của anh đi!”
Truy Dã mặc cho cô lải nhải, biết cô là đang lo cho mình, nên cũng không giận. Cậu múc một thìa cháo táo đỏ, khẽ "a" một tiếng, như đang dỗ trẻ con ăn cơm, ra hiệu cho Ô Mạn há miệng.
Cô đang nói dở, theo phản xạ mà hé miệng, lập tức bị thìa cháo chặn lại, nuốt vào bụng, không nói thêm được gì nữa.
Lúc này, Truy Dã mới chậm rãi nói:
“Phim có thể có nhiều bộ, nhưng khoảnh khắc em thực sự cần anh trong đời, chỉ có một lần này thôi.”
—Sau này, anh sẽ không để em có cơ hội bị thương nữa.
Nhưng câu này, cậu không nói ra.
Về những chuyện không đáng nhớ kia, cậu chẳng muốn nhắc đến, vì đó có thể trở thành công tắc mở ra ký ức của cô.
Bởi vì chính cậu cũng mắc PTSD. Từ năm tám tuổi, sau khi nhà hàng tổ chức sinh nhật của cậu sụp đổ.
Cậu biết cảm giác đó thế nào, từ đó về sau, cậu không thể nhìn thẳng vào bất kỳ vòng xoay ngựa gỗ nào nữa. Chỉ cần nhìn thấy, não bộ sẽ kéo cậu quay lại khoảnh khắc ngồi trên chiếc ghế đó, đúng lúc tòa nhà đổ sập xuống.
Khoảnh khắc ấy đối với cậu không còn là ký ức nữa, não bộ đã mất khả năng xử lý nó. Nhưng đôi mắt lại nhắc nhở não rằng, vẫn còn một ký ức kinh hoàng chưa được xếp vào ngăn tủ. Thế nên, nó sẽ bị lôi ra lần nữa, như một trải nghiệm chân thực, tái diễn từ đầu đến cuối—khứu giác, xúc giác, thính giác, thị giác, tất cả đều bị đánh thức trở lại.
Như sống trong một cơn ác mộng mà bản thân không hề nhận ra mình đang mơ. Trong suốt mấy chục năm qua, khoảnh khắc đó cứ tự động phát lại, lặp đi lặp lại, mà nút tạm dừng đã sớm hỏng mất rồi.
Nó còn đáng sợ hơn cả viêm mũi dị ứng—không dễ phát tác, nhưng một khi phát tác, cảm giác nghẹt thở như bị bụi làm tắc mũi là không thể tránh khỏi.
Đó chính là PTSD.
Nhưng may mắn là, mỗi khi nó phát tác, cô gái từng như ánh rạng đông giáng xuống thế gian ấy, luôn cưỡi chiếc xe máy điện, ào ào lao đến, hết lần này đến lần khác, chở cậu rời đi.
Nhờ có cô, vụ sụp đổ khổng lồ kia mới không thể đè cậu xuống lần thứ hai.
Mà giờ đây, người từng đưa cậu chạy trốn, lại bị vây trong chính trận sụp đổ của cuộc đời mình.
Cậu chắc chắn rằng, với những gì cô đã trải qua—bị bắt cóc, đối mặt với cái chết, tận mắt chứng kiến mạng người bị tước đoạt—rất có thể cô cũng mắc PTSD. Chỉ là cô sẽ che giấu, không muốn ai lo lắng nên không biểu hiện ra ngoài.
Vậy nên, cậu phải càng cẩn thận hơn, không thể tùy tiện chạm vào vết thương của cô.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com./sa-vao-dem-xuan/chuong-69.html.]
Nghĩ đến đây, lần đầu tiên trong đời, Truy Dã chưa bao giờ căm hận một người đến vậy.
Cậu hận Dụ Gia Trạch không chỉ đưa chị của cậu một lần dạo qua Quỷ Môn Quan, mà còn để lại trong lòng cô một vết thương không thể xóa nhòa.
Từ thể xác đến tâm hồn, cô đều bị anh ta hung hăng cướp đoạt một lần.
Mà điều đáng hận nhất chính là—người đó đã c.h.ế.t rồi.
Căm hận của cậu giống như một quả bóng bay bị thổi phồng quá mức, mà kẻ bơm hơi thì phủi m.ô.n.g bỏ đi, trốn vào dòng chảy thời gian.
Ô Mạn chuyển sang phòng bệnh thường được một thời gian, khi cơ thể có thể xuống giường đi lại, Truy Dã liền quyết định đưa cô về nước.
Cậu luôn ghi nhớ lời dặn của bác sĩ tâm lý—môi trường tương tự rất dễ kích hoạt PTSD. Los Angeles giờ đây không còn là nơi thích hợp để dưỡng bệnh nữa.
Sau khi bàn bạc với chị, cậu cũng làm thủ tục xuất viện cho Ngô Ngữ Lan, nhờ Triệu Bác Ngữ tìm một viện điều dưỡng phù hợp ở Bắc Kinh để đưa bà về nước.
Ngày rời khỏi LA là một ngày nhiều mây.
Tất cả ký ức và vết thương cũ, những dày vò và họng súng, đều bị gói ghém vào trong tầng mây dày đặc, nặng nề rơi xuống thành một trận mưa lớn.
Triệu Bác Ngữ lái xe đến đón. Lúc anh ta xuống xe, cửa xe khép lại với một tiếng cạch rất khẽ, nhưng Ô Mạn vừa nghe thấy, lồng n.g.ự.c lập tức siết chặt, nhịp tim bỗng nhiên rối loạn.
Cô vô thức siết chặt lấy tay áo Truy Dã.
Truy Dã lập tức hiểu ra điều gì, ném hành lý và balo của mình lên xe, ôm lấy Ô Mạn nói: “Tôi đưa cô ấy đi tàu điện ngầm đến sân bay. Phiền anh Triệu giúp tôi mang hành lý qua đó nhé.”
Triệu Bác Ngữ ngớ ra, còn chưa kịp hỏi, Truy Dã đã nắm tay Ô Mạn rời đi.
Ô Mạn muốn giải thích rằng cô không sao, chỉ là nhất thời tim đập nhanh, không có gì nghiêm trọng. Nhưng Truy Dã lại đung đưa tay cô, cười nói: “Cảm giác như đang hẹn hò ấy nhỉ?”
Cậu thản nhiên như thể thật sự chỉ đơn thuần muốn cùng cô chen chúc trên tàu điện ngầm.
Lời giải thích của Ô Mạn nghẹn lại nơi cổ họng. Cô nắm tay cậu chặt hơn, nỗi run rẩy trong tim dần bình ổn.
Suốt dọc đường, cậu luôn bảo vệ cô. Vừa lên tàu, cậu lập tức che chắn cô trong góc, tránh khỏi đám đông chen chúc. Cậu rất cao, ngay cả giữa những người ngoại quốc to lớn, vẫn nổi bật hơn hẳn một bậc.
Ô Mạn bị cậu ôm trọn trong lòng, ngẩng mặt nhìn lên, so sánh một chút rồi thắc mắc: “Anh có cao thêm nữa không đấy?”
Truy Dã cúi xuống nhìn bóng hai người phản chiếu trên cửa sổ toa tàu, nhướng mày nói: “Hình như có thì phải.”
Ô Mạn bực bội kéo tai cậu: “Anh mà còn cao nữa, sau này em chủ động hôn anh cũng khó đấy.”
Truy Dã thuận thế cúi xuống hôn lên má cô, cười tít mắt: “Không sao đâu, để anh hôn em là được mà.”
Tàu điện ngầm đến trạm, cửa vừa mở, dòng người lập tức ùa ra như cơn lũ.
Một phụ nữ da trắng nhân lúc đông người, khẽ áp sát lại gần, kinh ngạc reo lên: “Are you Mr. Truy?”
Cả hai người đều sững sờ. Ô Mạn suýt nữa quên mất—ở Mỹ, Truy Dã cũng có chút danh tiếng.
Cậu vừa xấu hổ vừa có chút tự hào khi bị nhận ra, ra vẻ kiêu ngạo gật đầu: “Là tôi!.”
Người phụ nữ giơ ngón cái lên khen ngợi: “Anh diễn trong Kẻ Thua Cuộc Làm Vua thật sự quá tuyệt! Tôi và em gái tôi đều rất thích anh! Nó còn nói sau này muốn lấy anh nữa cơ.”
Ánh mắt cô ấy liếc qua cánh tay Truy Dã đang vòng qua eo Ô Mạn, rồi thất vọng nói: “Nhưng xem ra, giấc mơ của nó tan vỡ rồi.”
Truy Dã mỉm cười: “Cảm ơn các bạn đã yêu thích tôi.”
Người hâm mộ ấy ngập ngừng, ngại ngùng hỏi: “Không biết tôi có thể chụp ảnh chung với anh không? Tôi muốn gửi cho em gái tôi.”
Truy Dã gật đầu: “Đương nhiên rồi.”
Ô Mạn chủ động lấy điện thoại ra: “Để tôi chụp giúp các bạn.”
Người kia rụt rè hỏi: “Tôi có thể khoác tay anh ấy không?”
Ô Mạn cười: “Ôm eo anh ấy cũng được.”
Hai người họ tạo dáng xong, Ô Mạn chuẩn bị mở camera thì tin nhắn của Triệu Bác Ngữ bất ngờ bật lên trên màn hình WeChat.
“[Hình ảnh]”
“Tôi không biết có nên gửi cái này cho cô không… Vừa rồi khi tôi lấy hành lý trên xe, cái này rơi ra từ balo của Truy Dã.”
“Trước đây tôi còn nghĩ cậu ta không đáng tin, chắc chắn không qua nổi ba tháng với cô. Nhưng bây giờ tôi chỉ muốn nói—hãy trân trọng nhau thật tốt.”
Ô Mạn mở ảnh ra.
Toàn thân cô lảo đảo hai bước, gắng gượng đứng vững, lấy lại tinh thần, tiếp tục mở camera lên.
Cô không biết mình nên biểu hiện thế nào để trông như không có chuyện gì xảy ra.
Bức ảnh mà Triệu Bác Ngữ gửi—là giấy chứng nhận triệt sản của Truy Dã.
Ngày thực hiện chính là khoảng thời gian cô nằm viện, tại cùng một bệnh viện.
Ô Mạn cố gắng tập trung vào màn hình, nhìn Truy Dã qua ống kính— cậu trẻ trung như thế, dáng người cao lớn, đường nét hoàn hảo, mang những gen ưu tú đến khó tin.
Cậu chưa từng nghĩ đến việc sau này hai người sẽ chia tay sao?
Cậu có thể gặp gỡ một cô gái khác, một người không khiếm khuyết như cô.
Họ có thể có một đứa bé thật đáng yêu, tiếp nối sự dịu dàng và tình yêu mà cậu trao đi.
Vậy mà, cậu lại ngu ngốc như vậy.
Tự chặn đường lui, lặng lẽ muốn chứng minh điều gì đó vĩnh hằng sao?
Nhưng trên đời này, thật sự có thứ gọi là vĩnh hằng không?
“Tách—”
Ngón tay run rẩy của Ô Mạn nhấn xuống nút chụp.
Hình ảnh Truy Dã—chàng trai hai mươi hai tuổi, kiêu hãnh và bốc đồng—mãi mãi đóng khung trong ga tàu điện ngầm ồn ào của LA, khắc sâu vào trái tim mềm yếu của Ô Mạn.
Thần linh ơi, tôi vẫn không dám tin vào vĩnh hằng.
Nhưng nếu tôi còn sống thêm một ngày, xin hãy để tôi ở bên cạnh anh.
Cứ để Thần yêu thương chúng sinh.
Còn tôi, chỉ cần yêu anh là đủ.