Shopee Chạm để tắt
Lazada Chạm để tắt

Sa Vào Đêm Xuân - Chương 7

Cập nhật lúc: 2025-02-09 18:43:28
Lượt xem: 35

Tim của Ô Mạn đột nhiên lỡ mất một nhịp mà chẳng rõ lý do, rồi liền nghe Truy Dã lười biếng vá lại câu nói:

"So với hình tượng Đặng Lệ Chi mà tôi tưởng tượng khi đọc kịch bản ban đầu thì có chút chênh lệch, điều này sẽ ảnh hưởng đến cảm xúc nhập vai của tôi, hơi phiền đấy."

Nhịp tim rơi trở lại chỗ cũ, biến thành một cơn giật nhẹ trên trán.

Chu Yêu Yêu

Cô lẩm bẩm trong lòng: "Bụng dạ tể tướng có thể chèo thuyền, không chấp nhặt với đám trẻ con."

Trước khi quay, đạo diễn Uông yêu cầu hai người họ đi lại vị trí tổng thể, sau khi xác định góc máy và bố cục cảnh quay thì chính thức bắt đầu.

Tấm bảng phân cảnh vang lên một tiếng cách, ống kính bắt đầu quay.

Tổ đạo cụ làm mưa xối xuống như trút nước, trong chớp mắt chiếc áo sơ mi trắng của Truy Dã đã ướt đẫm. Những giọt nước nhỏ bám đầy trên mái tóc ngắn lởm chởm của hắn, trông như một chú nhím nhỏ vô gia cư.

Chú nhím nhỏ ấy ướt sũng, co ro ngồi nép dưới cửa cuốn ven đường để trú mưa, dòng người xung quanh vội vã lướt qua, chẳng ai dừng lại vì hắn cả.

Hắn cúi đầu, cởi dây giày của mình rồi lại buộc lại, cứ thế lặp đi lặp lại, không biết chán.

Không rõ đến lần thứ mấy thì có một bàn tay nhanh hơn hắn, giữ chặt sợi dây giày.

Nhân vật Trần Nam do Truy Dã thủ vai sững sờ ngẩng đầu lên, nhìn thấy Ô Mạn – cũng chính là Đặng Lệ Chi, đang kẹp một chiếc ô xám trên vai, ngồi xổm xuống buộc dây giày giúp hắn.

Áo quần của cô cũng như chiếc ô, toàn bộ đều mang sắc xám ảm đạm, vạt áo vướng chút mưa gió phả nghiêng, gột sạch mùi dầu mỡ bám trên người cô, để lại một hương thơm ẩm ướt đến say lòng.

Cả hai đều không nói gì, Trần Nam đờ đẫn nhìn bàn tay đang giúp hắn buộc dây giày.

Đó vốn là một đôi tay rất đẹp, thon dài và mềm mại, nhưng lại đầy những vết chai sần cũ kỹ.

Những vết chai ấy chính là minh chứng cho quãng thời gian cô đã sống nhiều hơn hắn rất nhiều năm.

Hắn lầm bầm: "Sao lại thắt một cái nút phức tạp thế này?"

"Như vậy, lần sau khi cậu cởi ra, có lẽ sẽ thấy thú vị như đang giải đố vậy."

"Chị không hỏi tôi vì sao không về à?"

"Tôi không cần hỏi, tôi hiểu rất rõ." Đặng Lệ Chi bình thản đáp, "Có những khi, sau khi mua đồ ăn về nhà, rõ ràng sắp đến giờ cơm, đáng lẽ phải vào bếp nấu nướng, nhưng tôi lại bất giác đứng bên đường, chờ đèn đỏ đổi thành xanh, rồi lại đỏ…"

"Đó là chị lười biếng thôi."

Đặng Lệ Chi bật cười: "Cậu nghĩ vậy cũng được."

Đạo diễn Uông Thành vẫn luôn quan sát qua màn hình giám sát, lúc này bèn cầm bộ đàm lên: "Dừng lại một chút."

Tổ đạo cụ lập tức tắt mưa, hai người họ đứng dậy, nhìn về phía đạo diễn. Ô Mạn hơi bất an hỏi:

"Có phải vừa rồi cảm xúc của tôi không đúng không?"

Đạo diễn Uông không trả lời, mà hỏi ngược lại: "Cô nghĩ chỗ nào không đúng?"

Ông ta trên phim trường như biến thành một con người khác, không có chút biểu cảm thừa thãi nào, thân hình thấp hơn Ô Mạn một chút nhưng lại tỏa ra một áp lực đáng sợ.

Bốn phương tám hướng, ánh mắt của mọi người đều dồn vào cô.

Cô há miệng, nhưng không biết phải nói gì.

Đã lâu lắm rồi cô không bị ai đó ngắt lời khi đang diễn, rồi bị chỉ thẳng mặt ám chỉ rằng "Cô diễn không đạt", làm cô lúng túng không biết đặt mặt mũi vào đâu.

Thế nên, nhất thời Ô Mạn không kịp phản ứng, đầu óc trở nên mơ hồ và rối rắm. Lúc thì nghĩ Đặng Lệ Chi rốt cuộc nên nói câu đó bằng dáng vẻ gì, lúc lại thấy mọi người đang nhìn mình, thật mất mặt, rồi lại nghĩ cảnh quay đầu tiên mà đã xảy ra sai sót, chẳng lẽ cô thật sự vô dụng đến thế sao?

Không khí trở nên ngột ngạt, đột nhiên Truy Dã hắt hơi một cái.

"Nếu cứ lãng phí thời gian thế này tôi sẽ cảm lạnh mất. Đạo diễn, đợi tôi một chút, tôi đi dán thêm miếng sưởi ấm đã."

Nói xong, hắn ta ngang nhiên rời đi, để mặc mọi người đứng đó.

Đạo diễn Uông nói: "Vừa hay, mọi người nghỉ ngơi một lát đi."

Bầu không khí căng thẳng bị phá vỡ, phim trường lại trở nên nhộn nhịp.

Ô Mạn cũng trở về ngồi xuống chiếc ghế xếp nghỉ ngơi, cầm kịch bản lên, lẩm bẩm đọc:

"Đặng Lệ Chi buộc xong dây giày, nhìn Trần Nam, bình tĩnh nói với cậu..."

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com./sa-vao-dem-xuan/chuong-7.html.]

"Cô cảm thấy sự bình tĩnh này là thật sao?"

Đạo diễn Uông đột nhiên ngồi xuống đối diện cô, liếc qua kịch bản chi chít ghi chú trên tay cô, sắc mặt mới dịu lại đôi chút.

"Không." Ô Mạn buột miệng thốt lên, rồi mới từ tốn suy nghĩ và nói: "Cô ấy biết cuộc sống của mình rất tệ, nhưng vẫn luôn tô vẽ cho nó đẹp đẽ. Nhưng vì muốn an ủi Trần Nam, cô ấy mới chia sẻ phần này với cậu. Nhưng cô ấy cảm thấy chuyện này rất mất mặt, vì nguyên nhân sâu xa phía sau là cuộc hôn nhân không tình dục. Đối với một người phụ nữ, điều đó rất đáng xấu hổ, nên cô ấy chỉ có thể giả vờ bình tĩnh."

"Cô vẫn hiểu Đặng Lệ Chi quá phiến diện." Uông Thành lắc đầu. "Giống như những gì cô nói khi thử vai, cô ấy có thể chịu đựng cuộc sống như vậy suốt tám năm, một phần là vì cô ấy kìm chế chính mình. Nhưng khi sự kìm nén đạt đến cực hạn, cô có từng nghĩ con người sẽ trở nên thế nào không?"

Ô Mạn chần chừ đáp: "…Có lẽ là tự ghét bỏ bản thân?"

"Không, mà là chấp nhận. Một phần tính cách của cô ấy đã bị đồng hóa. Cô ấy không chỉ bị trói buộc trong cuộc hôn nhân không dục vọng, mà còn bị mắc kẹt trong linh hồn đã c.h.ế.t của chính mình. Mà tất cả những điều này thường diễn ra một cách vô thức, nếu không có một sự kiện đặc biệt nào đó, có người đến c.h.ế.t cũng không nhận ra. Thế nên sự bình tĩnh của Đặng Lệ Chi không phải là giả vờ, mà là không tự nhận thức được."

Tim Ô Mạn bỗng nhói lên như bị kim chích.

Cảm giác đó thật kỳ lạ, như một con cá voi đơn độc giữa hoang đảo, băng qua khoảng thời gian dài đằng đẵng, cuối cùng nghe được một tiếng gọi.

Khoảnh khắc này, linh hồn cô và Đặng Lệ Chi đã hòa làm một.

"Cảm ơn đạo diễn, tôi nghĩ… tôi đã hiểu rồi."Lần quay thứ hai sắp bắt đầu, Ô Mạn đứng ở đầu phố, cứ thế lặng lẽ đứng yên để nuôi dưỡng cảm xúc.

Xung quanh là dòng người qua lại, đều là diễn viên quần chúng địa phương, nhân lúc chưa quay thì lén lút chụp ảnh, bàn tán rì rầm, nhưng Ô Mạn hoàn toàn không hay biết.

Ánh mắt cô trống rỗng nhìn về phía con đường, ngọn đèn đỏ ở ngã tư đường phố. Rẽ qua góc đường là một khu chợ hải sản lớn, cô thường đến đó mua cá, rồi tự tay xách về nhà. Góc tường ven đường mãi mãi chẳng thể sạch được lớp bùn đen, trên lối đi cho người khiếm thị có một viên gạch vỡ nằm đó từ bao giờ, chẳng ai buồn dọn dẹp. Giữa khung cảnh tẻ nhạt ấy, bỗng nhiên xuất hiện một vệt trắng sáng bừng cả thế giới.

Đó là thiếu niên áo sơ mi trắng – Trần Nam, cúi đầu lặng lẽ ngồi co mình trước cánh cửa cuốn cũ kỹ.

Ô Mạn không nhớ lúc nào Uông Thành đã hô “bắt đầu,” chỉ cảm nhận được bầu trời đêm bỗng đổ mưa. Hạt mưa rơi lộp độp trên chiếc ô cô đang giương, cô chợt nghĩ, hóa ra người này trông cũng cô độc như mình.

Cô đi ngược dòng người, bước qua cơn mưa xối xả đến trước mặt hắn, thấy hắn đang tự đùa nghịch với dây giày. Cơ thể cô phản ứng nhanh hơn ý thức, cô ngồi xuống, phá vỡ sự cô độc của hắn.

Trần Nam trầm giọng nhìn động tác của cô, nói:

"Sao lại thắt một cái nút phức tạp thế này?"

"Như vậy, lần sau khi cậu cởi ra, có lẽ sẽ thấy thú vị như đang giải đố vậy."

"Chị không hỏi tôi vì sao không về à?"

"Tôi không cần hỏi, tôi hiểu rất rõ." Đặng Lệ Chi bình thản đáp, "Có những khi, sau khi mua đồ ăn về nhà, rõ ràng sắp đến giờ cơm, đáng lẽ phải vào bếp nấu nướng, nhưng tôi lại bất giác đứng bên đường, chờ đèn đỏ đổi thành xanh, rồi lại đỏ…"

Sự bình thản của cô ẩn chứa một nỗi mơ hồ khó nhận ra, nói đến đây liền ngừng lại.

"Đó là chị lười biếng thôi."

Đặng Lệ Chi sững sờ: "Thật sao?"

Cô không làm theo kịch bản, vô thức thốt ra hai chữ này. Nói xong, trong lòng mới giật mình, nhưng Uông Thành không hô “cắt.”

Cảnh quay vẫn tiếp tục, cảnh này diễn suôn sẻ.

Ô Mạn chưa kịp hoàn toàn thoát khỏi trạng thái vừa rồi, vẫn ngồi xổm tại chỗ hồi tưởng lại cảm giác khi nãy.

Loại diễn xuất không thể kiểm soát này, dù chỉ diễn ra trong vài phút ngắn ngủi, lại mang đến cho cô cảm giác thành tựu hơn cả khi đứng trên sân khấu trung tâm văn hóa Hồng Kông. Đây là điều mà bao năm diễn xuất cô chưa từng trải qua.

Triệu Bác Ngữ nói không sai, nếu muốn phá vỡ giới hạn của bản thân, cô nhất định phải có một đạo diễn giỏi, và… một bạn diễn xuất sắc.

Màn thể hiện vừa rồi của Truy Dã không hề có chút gượng gạo nào, thậm chí khẩu âm còn mang theo chút giọng Quảng. Tấm lưng hắn hơi còng xuống một cách vô thức, đó là dáng vẻ của người đã ngồi lì trong lớp học nhiều năm. Thực tế, hắn vốn có tư thế lưng thẳng, hoàn toàn không có bất cứ khuyết điểm nào về dáng điệu.

Tài năng đến mức khiến Ô Mạn, từ ghen tị, phải nảy sinh một chút khâm phục.

Thế nhưng, dù lợi hại đến vậy, Truy Dã cũng không thể ngay lập tức thoát vai. Hắn vẫn ngồi xổm trước mặt Ô Mạn, chăm chú nhìn cô chằm chằm.

Xung quanh vô cùng náo nhiệt, đoàn phim đang chuẩn bị cho cảnh quay tiếp theo, cần đổi bối cảnh, thiết bị ánh sáng cũng phải di chuyển theo. Mọi người bận rộn tối mắt tối mũi, chẳng ai để ý đến hai diễn viên chính vẫn đang ngồi xổm trước cánh cửa cuốn, chưa muốn thoát khỏi cảm xúc. Đặc biệt là khi ánh sáng bị di dời, khu vực họ đang ngồi bỗng tối đen như một sân khấu vừa hạ màn.

Không ai nhúc nhích, vẫn giữ nguyên khoảng cách như khi quay, gần gũi mà xa cách trong bóng tối.

Ô Mạn nhận ra ánh mắt Truy Dã lướt qua bờ môi mình. Ánh mắt hắn rất chuyên chú, hoàn toàn khác với vẻ thờ ơ khi trò chuyện cùng cô trước đây.

Từ xa, tiếng mèo hoang cất lên trong đêm, từng tiếng, từng tiếng một, làm lòng người bồn chồn bứt rứt.

Cô nghĩ, có lẽ Truy Dã vẫn đang chìm đắm trong vai Trần Nam.

Bởi vì cảnh tiếp theo… là cảnh hôn.

Loading...