Shopee Chạm để tắt
Lazada Chạm để tắt

Sa Vào Đêm Xuân - Chương 70

Cập nhật lúc: 2025-02-19 11:16:17
Lượt xem: 6

Ba tháng sau, khi mùa xuân vừa chạm ngưỡng cuối cùng.

Uông Thành dẫn đoàn làm phim Xuân Dạ đến Cannes tham dự liên hoan phim.

Vì Cannes không có sân bay, cả đoàn phải đáp chuyến bay thẳng đến sân bay Nice trước.

Nói ra cũng tiếc, những năm qua, Ô Mạn đã từng đến Pháp vài lần vì tuần lễ thời trang hoặc chụp ảnh tạp chí, nhưng lần nào cũng chỉ dừng chân ở Paris, chưa từng có dịp ghé thăm miền Nam nước Pháp. Cô cũng hiếm khi cho mình kỳ nghỉ thực sự, thường chỉ bay sang LA thăm Ngô Ngữ Lan, hoặc đi Nhật Bản, Hàn Quốc hay Đông Nam Á—những nơi có thời gian bay ngắn để có thể tranh thủ nghỉ ngơi được nhiều hơn.

Thế nên, đây là lần đầu tiên cô đặt chân đến miền Nam nước Pháp.

Còn Truy Dã thì đã từng đến một lần, so với cô có thể coi là có kinh nghiệm hơn. Vì vậy, suốt chuyến bay, cậu thao thao bất tuyệt với cô bằng giọng điệu của một "người từng trải", trong giọng nói toàn là sự phấn khích.

“Tháng Năm ở miền Nam nước Pháp đẹp y như tranh sơn dầu vậy, ánh nắng trong vắt đến mức không thể tin được. Lần trước anh không chuẩn bị trước, đạo diễn Uông lại cực kỳ gian xảo, tự đeo kính râm rồi ung dung xuống máy bay trước. Còn anh thì ngơ ngác chạy theo phía sau, trời ạ, suýt thì bị chói mù mắt luôn!”

Uông Thành ngồi ở hàng ghế trước nghe thấy, bật cười nói: “Thôi nào, cậu kể mãi chuyện này suốt hai năm rồi đấy. Lần này tôi cố tình đưa các cậu đến sớm một ngày, muốn đi đâu chơi thì đi, thư giãn thoải mái đi. Đến hôm lễ khai mạc thì tập trung ở Cannes. Thế này đã coi như chuộc lỗi được chưa?”

Truy Dã nghịch ngợm dựa vào lưng ghế của Uông Thành, chớp mắt cười: “Đạo diễn Uông, ngài sáng suốt đến mức tôi chỉ muốn hôn ngài một cái thôi.”

Uông Thành liếc nhìn Ô Mạn đầy ẩn ý: “Hai cái hôn đó, để Ô Mạn thay tôi nhận đi.”

Ô Mạn ho khẽ hai tiếng, vội vàng xua tay: “Đạo diễn đừng nói linh tinh nữa.”

Uông Thành chỉ cười mà không nói gì thêm.

Dưới bàn, Truy Dã lặng lẽ ngoắc ngoắc ngón út của cô.

Bên ngoài cửa sổ là bầu trời xanh trong vắt của Nice, không một gợn mây.

Chu Yêu Yêu

Sau khi cả đoàn rời khỏi sân bay Nice, Uông Thành cùng các thành viên khác lập tức bắt tàu hỏa đến Cannes.

Ô Mạn và Truy Dã lại giả vờ nói rằng họ muốn đi tham quan những nơi khác nhau, vẫy tay tạm biệt mọi người xong, hai người lại âm thầm chuyển hướng, vòng một vòng lớn rồi quay về điểm xuất phát.

“Vị tiên sinh này, trông anh có chút quen mắt nhỉ.”

“Chị gái, cách bắt chuyện này hơi cũ rồi đấy.”

Hai người nhìn nhau cười, tay trong tay bước ra ngoài, lên xe buýt ở sân bay đi vào trung tâm thành phố.

Vì đây là lần đầu tiên Ô Mạn đến đây, vừa ngồi xuống đã tò mò ngó nghiêng cảnh sắc vụt qua ngoài cửa sổ.

Truy Dã thì cúi đầu lướt điện thoại, không biết đang xem gì mà bỗng nhiên bật cười.

Sự chú ý của Ô Mạn bị thu hút, tò mò hỏi: “Anh đang xem gì thế?”

Cậu không ngẩng đầu, thản nhiên đáp: “Lướt Weibo.”

Ô Mạn tò mò ghé lại gần nhìn thoáng qua, lập tức phát hiện bí mật của cậu.

— Cái tên này, bình thường dùng tài khoản chính thì tỏ vẻ lạnh lùng kiêu ngạo, hóa ra là vì toàn bộ thời gian lướt mạng đều dùng tài khoản phụ!

Ô Mạn tức muốn hộc máu. Trước đây cô còn từng phân vân suy nghĩ không biết khi nào cậu mới đăng Weibo, hóa ra là cô lo chuyện thừa!

Mặc dù trong giới ai cũng có ít nhất một tài khoản phụ, thậm chí có người còn sở hữu nhiều hơn một, nhưng không hiểu sao, cô luôn có cảm giác Truy Dã không phải kiểu người sẽ lén lút dùng tài khoản phụ để lướt mạng.

Kết quả, cô nhập nickname tài khoản phụ của cậu vào thanh tìm kiếm, xem xong liền hoàn toàn câm nín.

— Tổng số bài đăng: hơn 1.000 bài.

Cái này cũng lắm lời quá đi?!

Ô Mạn kéo xuống dưới, phát hiện mọi bài đăng trên tài khoản Weibo chính của cô đều bị cậu chia sẻ đi chia sẻ lại nhiều lần, y hệt một con bot tự động.

Cô nhịn không được hỏi: “Anh chuyển tiếp nhiều lần vậy để làm gì?”

“Giúp em tăng tương tác!”

“Em có phải idol đâu!”

“Chị gái mà anh không đẩy số liệu thì còn ai đẩy nữa!”

Ô Mạn lật trắng mắt, rồi nhìn vào phần danh hiệu trên trang cá nhân của cậu, ngón tay run run chỉ vào một dòng: ‘Đại fan siêu thoại của Xuân Dạ Couple’

Cô không thể tin nổi: “Cái thứ này là sao nữa?!”

Nhắc đến chuyện này, Truy Dã lập tức hứng khởi.

“Đây là thứ anh mới phát hiện ra gần đây!” Cậu hào hứng nói, “Sau khi video thanh minh của chúng ta được đăng tải, có người lập một siêu thoại (super topic) ghép đôi anh với em, đặt tên là Xuân Dạ Couple. Mấy fan này sáng tạo lắm, ngày nào anh cũng đăng nhập điểm danh rồi vào xem!”

Cậu quẹt quẹt điện thoại, tìm một bài đăng rồi giơ lên cho cô xem: “Đây này, anh vừa mới thấy cái này, lợi hại ghê chưa?”

Ô Mạn mở hình ảnh lên, đó là bức ảnh hai đứa trẻ—một bé gái đang ôm một con thú nhồi bông, còn bên cạnh là một bé trai đang ôm lấy bé gái.

Bé gái đó, cô nhìn là nhận ra ngay, vì đó chính là ảnh hồi bé của cô.

Còn cậu bé trai kia...

Cô nhìn chằm chằm bức ảnh, rồi lại nhìn sang Truy Dã.

“Là anh à?”

Truy Dã gật đầu: “Fan ghép chúng ta thành thanh mai trúc mã đấy. Đỉnh thật luôn, hồi đó rõ ràng anh đang cầm một cây kem, vậy mà trong ảnh này, từ cây kem lại biến thành em.”

Cậu bật cười sảng khoái, giọng điệu còn mang theo một chút hâm mộ: “Nếu bức ảnh này là thật thì tốt biết bao.”

Ô Mạn bị lời cậu nói làm cho d.a.o động, ánh mắt dừng trên bức ảnh lâu hơn một chút.

Nếu như... nếu như họ thật sự cùng nhau lớn lên từ bé thì sao? Chứ không phải bị ngăn cách bởi mười một năm cách biệt?

Cô nhẹ nhàng vuốt ve mép ảnh, khẽ nói:

“Có lẽ ở một vũ trụ song song nào đó, chúng ta đúng là như vậy. Anh sẽ bảo vệ em, em cũng sẽ bảo vệ anh, chúng ta nương tựa vào nhau mà trưởng thành.”

Truy Dã gật đầu mạnh mẽ: “Có khi ở vũ trụ song song nào đó, chúng ta còn kết hôn từ lâu rồi ấy chứ.”

Ô Mạn cố ý trêu chọc: “Anh nghĩ đẹp nhỉ, hai vũ trụ song song em đều thuộc về anh rồi, chẳng lẽ cái tiếp theo cũng là của anh luôn sao?”

Truy Dã khẽ mím môi, bàn tay đặt sau eo cô bỗng siết lại, không chút báo trước nhéo nhẹ một cái.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com./sa-vao-dem-xuan/chuong-70.html.]

Cậu ghé sát tai cô, cười khẽ: “Anh tin là dù ở thế giới nào đi nữa, anh cũng sẽ bất chấp tất cả để giành lại em.”

Mặt Ô Mạn thoáng đỏ lên, cô vội vã giả bộ trả điện thoại lại cho cậu, nhưng cuối cùng vẫn không nhịn được mà liếc thêm một lần nữa vào bức ảnh kia.

… Khuôn mặt của cậu bé trong ảnh, có một sự quen thuộc kỳ lạ, như thể nó đang gõ nhẹ vào ký ức xa xôi của cô.

Nhìn như thế này, cô thật sự đã từng gặp Truy Dã ở Thanh Linh, phải không?

Ký ức đó, giống như một tấm gương bị phủ bụi, mơ hồ đến mức không thể nhìn rõ.

Ngày họ đến Nice là thứ Hai, đúng lúc quảng trường Cours Saleya ở khu phố cổ mở phiên chợ trời hàng tuần. Thế là hai người quyết định đi thẳng đến khu phố cổ.

Nice tuy nhỏ nhưng có nhiều ngõ ngách quanh co, vậy mà Truy Dã như một chiếc GPS sống, dẫn cô rẽ trái rẽ phải vài lần là đã tìm đúng đường.

Ô Mạn ngạc nhiên: “Anh chỉ mới đến đây một lần mà nhớ đường rồi sao?”

Cậu tự hào ưỡn ngực: “Anh lang bạt khắp nơi từ năm mười sáu tuổi, có thể không giỏi thứ khác, nhưng đi qua đâu thì chắc chắn nhớ đường.”

Cô bật cười: “Ngành du lịch mà thiếu anh đúng là một tổn thất lớn.”

Nói xong, cô dời sự chú ý sang những món đồ lạ mắt ở chợ trời.

Các gian hàng bày bán đủ loại mặt hàng: tranh sơn dầu, đồ thủ công mỹ nghệ, hàng hiệu vintage, trang sức, quần áo… Không một cô gái nào có thể cưỡng lại sức hút của những món đồ tinh xảo mang đậm hơi thở thời gian, và Ô Mạn cũng không ngoại lệ.

Còn Truy Dã, giống như mọi người bạn trai trên thế giới bị kéo đi mua sắm, cam chịu đi bên cạnh cô mà không một lời than phiền.

Hai người đi ngang qua một gian hàng, thấy bên chân người chủ có một chú chó nhỏ đang bị xích. Nó sủa ăng ẳng với những người qua đường, khiến bà chủ bất đắc dĩ lắc đầu, rồi lấy một tờ giấy dán giá 20 euro lên lưng con chó.

Nhìn một lúc, bà chủ cảm thấy giá này chưa hợp lý, bèn bóc ra, thêm một dãy số 0 vào phía sau, rồi dán lên đầu nó.

Chú chó ư ử một tiếng, rúc vào chân bà.

Bà chủ bật cười, bế con ch.ó lên, hôn nhẹ lên cái đầu tròn xoe của nó.

Ô Mạn phì cười trước cảnh tượng này, vô thức dừng lại nhìn. Truy Dã thì bật cười thành tiếng:

“Chiêu này hay đấy. Lần sau Tiểu Hoàng mà dám ị bậy trên giường anh nữa, anh cũng sẽ đem nó ra chợ trời, dán giá lên người cho nó biết sợ!”

Ô Mạn gật gù phụ họa: “Có lý, em cũng nên chuẩn bị một xấp giấy ghi giá. Nếu anh làm chuyện gì khiến em không vui, em sẽ dán giá lên người anh rồi dắt anh đi dạo khắp phố.”

Truy Dã nhướn mày: “Ý chị gái là… anh là cún con của em sao?”

Cậu cúi xuống, bắt chước chú chó con, nhẹ nhàng cọ cằm vào cổ cô, môi trề xuống giả bộ ấm ức, nhưng đôi mắt lại tràn ngập ý cười.

Ô Mạn giơ tay vò rối mái tóc của cậu: “Với cái chiều cao này, ít nhất cũng phải là đại cẩu rồi, hơn nữa còn là loại oai phong lẫm liệt.”

Cậu nhắm mắt lại, hưởng thụ làn gió ấm áp, ánh nắng dịu dàng, và cả bàn tay cô trên đầu mình.

“Không, anh muốn làm cún con, quấn lấy em.”

Nhưng tay cậu thì lại làm điều ngược lại—kéo cô vào lòng mình.

Hai người đi dạo một vòng, cuối cùng không mua gì cả, chỉ chọn mỗi người một cây kem với hương vị nghe rất kỳ quặc.

Khi nhân viên quầy kem đưa cho họ, còn kèm theo một cái nháy mắt với Ô Mạn. Cô lịch sự đáp lại bằng một nụ cười, nhưng hành động này bị Truy Dã bắt gặp.

Cậu hừ nhẹ, đứng ngay tại quầy cắn một miếng kem, như thể đang cố gắng “hạ hỏa”, tỏ ra mình là người rộng lượng.

Ô Mạn cười hỏi: “Ngon không?”

Cô chỉ vào cây kem vị xương rồng trên tay cậu —thật sự là một hương vị kỳ lạ.

Cậu ta tiếp tục hừ nhẹ: “Cũng không tệ.”

Ô Mạn tò mò đưa tay ra: “Cho em thử một miếng nào.”

Cậu ta cầm viên kem đưa tới, nhưng ngay khi cô sắp nhận lấy, bàn tay còn lại bất ngờ chen vào, nhẹ nhàng nắm lấy cổ tay áo cô, kéo cô đến gần, cúi xuống mút một miếng kem rồi đưa đến môi cô.

Chuông nhà thờ ở khu phố cổ vang lên, âm thanh trang nghiêm và sâu lắng, kéo dài từ thế kỷ trước đến tận thế kỷ XXI, vượt qua hàng trăm năm, vang vọng đúng vào khoảnh khắc đôi môi họ chạm nhau.

Bầu không khí nghiêm trang bị vị ngọt của kem hòa tan. Chỉ là một cái chạm thoáng qua, Ô Mạn chớp mắt, hơi mơ hồ nhắm rồi lại mở, nhìn thấy mái tóc dài lòa xòa của người thanh niên in bóng lên bức tường cũ, như một nhành bồ công anh mùa xuân, quấn lấy vị mật rồi rơi xuống môi cô.

Truy Dã trẻ con liếc xéo nhân viên quầy kem một cái, rồi thổi lên khúc khải hoàn chiến thắng, đắc ý nắm tay cô rời đi.

Ô Mạn giả vờ bực bội búng nhẹ lên trán cậu ta, nhưng đầu lưỡi lại khẽ đưa ra, l.i.ế.m đi hạt giống bồ công anh còn vương trên khóe môi.

Sau đó, họ cứ thế dạo quanh khu phố cổ mà không có điểm đến. Cuối xuân tháng Năm dần nối tiếp đầu hè, thời tiết lưng chừng giữa ấm áp và nóng bức, nhưng làn gió thổi qua lại mát lành, lướt nhẹ trên làn da như những đợt sóng lúa mì cuộn trào trên cánh đồng. Hai cánh đồng lúa giao hòa trong gió, giống như đôi tay họ đang quấn lấy nhau.

Trên đường có người chạy bộ, có quý ông già ngồi bên đường kéo đàn accordion, có cả những người bán bong bóng, vài đứa trẻ tóc xoăn xúm lại bên chân người bán, tò mò nhìn ông ta dùng hai cây đũa dài nhúng vào dung dịch, kéo ra một quả bong bóng khổng lồ, lấp lánh như một giấc mơ.

Lũ trẻ reo lên thích thú, cười đùa, tiếng cười lan xa, hòa vào giọng nói bâng quơ của Truy Dã bên tai.

Ô Mạn chợt nghĩ, có lẽ trong đời cô, chưa từng có một buổi chiều nào dịu dàng và ấm áp đến thế.

Họ bắt chuyến tàu chiều muộn đến Cannes, nửa tiếng sau, tàu vào ga.

Đây là một nhà ga nhỏ bé, chẳng ai ngờ được cánh cổng hẹp này đã từng đón biết bao nhân vật danh giá.

Vừa đặt chân xuống nơi này, tâm trạng Ô Mạn đã hoàn toàn khác biệt so với nửa giờ trước khi còn ở Nice. Cảm xúc trầm xuống theo từng bước chân, nhưng cô giấu đi điều đó, giả vờ thoải mái bước ra cổng, đưa mắt quan sát thị trấn nhỏ bé được bao bọc giữa núi và biển này.

Lúc này, ánh đèn đã dần sáng lên, làn gió biển mằn mặn phảng phất trong không khí, những ngôi nhà quanh sườn núi san sát nhau, ánh đèn vàng ấm áp len lỏi qua từng ô cửa sổ. Kiến trúc ở đây không hùng vĩ, khiến một thành phố lừng danh như Cannes trở nên thật bình dị.

Nhưng chỉ cần bước chân đến bờ biển, những cửa hàng xa xỉ trải dài và các khách sạn sang trọng san sát nhau lập tức phô bày sự hào nhoáng của nơi này.

Hành lý của họ đã được gửi đến khách sạn từ trước, hai người tay không đi tìm bữa tối.

Truy Dã muốn dẫn cô đến một nhà hàng mà cậu ta rất thích. Nhớ đến bài phỏng vấn nọ, Ô Mạn trêu ghẹo: “Không biết lần này ông chủ có giảm giá cho anh không nhỉ?”

Truy Dã xoa mũi, cười khẽ: “Lần đó anh đi một mình mà… Đưa bạn gái đến thì thôi vậy, đòi giảm giá mất mặt lắm.”

Chẳng mấy chốc, họ đã đến nhà hàng mà cậu ta nhắc tới, nằm ngay trên con phố đối diện Palais des Festivals.

Ngồi ở bàn ngoài trời trên tầng hai, họ có thể nhìn thấy một góc của tòa nhà Lễ hội.

Chẳng bao lâu nữa, họ sẽ khoác lên mình những bộ lễ phục lộng lẫy, bước trên thảm đỏ, tiến đến thời khắc huy hoàng nhất trong đời.

Cô không biết ngày đó có phải là một bước ngoặt không. Những năm qua, những tai tiếng mà cô phải gánh, sự đánh giá của chính cô về tài năng của bản thân, sự hy sinh của cô vì bộ phim này—tất cả liệu có được xóa bỏ và đền đáp?

Hay đến cuối cùng, chỉ là một niềm vui ngắn ngủi rồi tan biến?

Loading...