Sa Vào Đêm Xuân - Chương 73: Giường đôi (Phần 2)
Cập nhật lúc: 2025-02-19 21:26:09
Lượt xem: 4
Địa điểm ghi hình chương trình thực tế này là tại Thượng Hải. Tổ sản xuất đã chọn một căn biệt thự nhỏ mang phong cách dân quốc, có khu vườn xinh đẹp. Nghe nói, họ đã khóa hết các phòng dư thừa, chỉ để lại ba phòng ngủ.
Trước khi khởi hành, Ô Mạn cố ý đặt vé máy bay lệch giờ với Truy Dã. Hai người đến sân bay Hồng Kiều một trước một sau, cố tình tránh mặt nhau.
Khi cô đến nơi, Truy Dã vẫn chưa tới. Nhân viên đón cô, Trần Thiến, dè dặt hỏi:
“Truy Dã lão sư sẽ đến trên chuyến sau. Một chiếc xe khác đã điều đi đón các lão sư khác ở Hồng Kiều rồi. Không biết cô có thể đợi khoảng mười phút, đi chung xe đón Truy Dã lão sư không ạ?”
Ô Mạn không do dự mà lắc đầu ngay: “Không cần đâu. Các cô cứ chở hành lý và đội của tôi đến trước là được.”
Trần Thiến sững sờ: “A… Ý cô là… cô không đi cùng ạ?”
“Đúng vậy.”
Ô Mạn ném hành lý cho Triệu Bác Ngữ, dứt khoát quay lưng rời đi.
Trần Thiến nhìn theo bóng lưng cô, trong lòng thấp thỏm lo lắng, vội hỏi Triệu Bác Ngữ: “Ô Mạn lão sư có phải đang giận không?”
Triệu Bác Ngữ tranh thủ bổ sung: “Quan hệ giữa cô ấy và Truy Dã không tốt. Lần sau đừng sắp xếp họ đi chung nữa, nhớ đấy.”
Anh ta vì che giấu mối quan hệ của cặp đôi này mà hao tâm tổn trí không ít.
Trần Thiến nghe vậy, tim như rơi xuống một nhịp: “Tôi còn tưởng… còn tưởng rằng…”
Tưởng rằng họ là những người đặc biệt của nhau.
Thật ra, cô đề nghị Ô Mạn đi chung xe cũng có chút tư tâm… Cô chưa từng nói với ai, nhưng cô chính là một CP fan của "Xuân Dạ Couple", hơn nữa còn là một trong những người “đặt cược” sớm nhất.
Ngay từ khi "Xuân Dạ" khởi quay, chỉ với một tấm ảnh hậu trường bị lộ ra, cô đã bắt đầu “đẩy thuyền” hai người họ. Không có lý do gì đặc biệt, chỉ vì phản ứng hóa học của họ quá tuyệt vời.
Lúc đó, cô cũng không thực sự tin rằng hai người này có gì với nhau. Đến cả Weibo còn chẳng follow nhau nữa mà, thì đòi hỏi gì?
Mãi cho đến khi video bị lộ gần đây—lúc ấy, cô tưởng mình đã tự đắp kín quan tài, nhưng vẫn ngồi bật dậy như một bệnh nhân hấp hối, hét lên:
“Tôi vẫn còn có thể ship mà!”
Lễ trao giải Cannes hôm đó, cô đã theo dõi toàn bộ quá trình. Khi nhìn thấy hai người họ mười ngón tay đan vào nhau, cùng nhau bước lên sân khấu, cô không hiểu sao mình lại xúc động, vừa lau nước mắt vừa với tay lấy khăn giấy xì mũi, còn vô tình làm đổ lon Coca trên bàn.
Chính khoảnh khắc đó, cô chợt cảm thấy—CP mà cô ship khác với những CP khác.
Họ đã từng hòa vào nhau như nước với sữa, cùng nhau bước lên đỉnh cao. Vào khoảnh khắc vinh quang nhất, người ở bên cạnh chính là đối phương—vậy trong lòng họ, người kia chắc chắn sẽ để lại dấu ấn rực rỡ chứ?
"Bọn họ diễn cảnh yêu nhau trên màn ảnh. Nhưng vào một khoảnh khắc nào đó, ai dám chắc, bọn họ không thực sự yêu nhau?"
Cô vẫn luôn tin tưởng như thế. Tin rằng giữa họ có một mối quan hệ đặc biệt, dù đó có phải tình yêu hay không, đối phương nhất định là người không thể thay thế.
Niềm tin này kéo dài… cho đến giây phút Ô Mạn quay lưng rời đi.
Không có máy quay.
Không cần phải diễn.
Vậy mà cô ấy còn chẳng muốn ngồi chung xe với Truy Dã.
Hai năm qua, niềm tin của cô sụp đổ hoàn toàn chỉ trong một câu nói của Triệu Bác Ngữ. Mọi hy vọng vụt tan thành tro bụi.
Rõ ràng, đây là chuyện chẳng liên quan gì đến cô. Rõ ràng, từ đầu đến cuối, tất cả chỉ là tưởng tượng của riêng cô—một giấc mộng đẹp nơi ốc đảo giữa sa mạc.
Nhưng tại sao lại đau lòng thế này?
Như thể vừa trải qua một mối tình đơn phương lặng lẽ nhưng sâu sắc, một tình yêu vĩ đại mà chẳng ai hay biết.
—
Khoảng hai mươi phút sau, trợ lý của Truy Dã gọi cho Trần Thiến, báo rằng anh đã đến nơi.
Nhưng cô lại chẳng hề thấy bóng dáng anh đâu—chỉ có hành lý và nhân viên đi cùng được chuyển đến.
… Sao mà giống y chang cái tình huống vừa nãy vậy?
Trợ lý của Truy Dã thì chẳng lấy làm lạ: “Anh ấy lại bày trò đột xuất thôi. Nói là muốn tạt qua gặp một người bạn, sẽ không lâu đâu, bảo chúng ta cứ đi trước.”
Trần Thiến chỉ có thể ậm ừ gật đầu, nhưng lòng lại thấp thỏm hơn.
"Bạn" mà anh ấy nói…
…Có khi nào là bạn gái bí mật của Truy Dã không?
*Đệch! Hôm nay đúng là một ngày đại BE! (Bad Ending) **
Trong xe, Triệu Bác Ngữ thấy sắc mặt của Trần Thiến, lập tức nở một nụ cười đầy ẩn ý.
Anh ấy sợ rằng nếu cả hai người cùng thực hiện hành động giống nhau, nhân viên sẽ suy diễn lung tung, nên vội vàng ra tay “tiêm phòng” trước. Bây giờ xem ra mũi tiêm này hiệu quả thật, chậc, đúng là không hổ danh mình.
Tại lối vào ga tàu điện ngầm ở sân bay, Ô Mạn đứng quay lưng về phía đám đông, lướt điện thoại.
Trong WeChat, Truy Dã nhắn tin nói rằng chuyến bay bị hoãn một chút, cậu vẫn còn bị giữ trong khoang máy bay, bảo cô đợi thêm lát nữa.
Cô bất đắc dĩ đáp: “Sớm đã nói rồi, em tự đi cũng được mà. Anh cứ ngồi xe của tổ chương trình đi, như thế họ sẽ ít nghi ngờ hơn.”
Cô biết Truy Dã chắc chắn sẽ không đồng ý, nên ra quyết định trước rồi mới báo lại: “Anh không đồng ý cũng chẳng sao, em đi trước đây.”
Vừa định cất điện thoại, cậu đã gửi yêu cầu gọi thoại đến.
“Alo.” Ô Mạn vừa nhận cuộc gọi vừa bước đến máy bán vé bên cạnh. “Anh có gọi cũng vô ích thôi, em đã vào ga rồi.”
Cô chớp mắt không do dự mà nói dối, nhưng đầu dây bên kia, giọng nói lười biếng của Truy Dã truyền đến.
“Thật sao? Nhưng anh thấy em vẫn đang loay hoay với cái máy bán vé kìa.”
“?!”
Ô Mạn giật mình, lập tức nhìn quanh.
Trong dòng người tấp nập, Truy Dã đứng sừng sững ở không xa. So với cậu, những người xung quanh đều biến thành những đường nét mờ nhạt lướt qua tầm mắt cô.
Cô nhìn vào điện thoại: “Anh lừa em?”
“Muốn cho em một bất ngờ nhỏ thôi.” Anh cầm điện thoại, thì thầm, cách một khoảng đông người nhưng giọng cậu lại truyền vào tai cô vô cùng rõ ràng. “Mới không gặp hai, ba tiếng mà đã cực kỳ, cực kỳ nhớ em rồi.”
Khuôn mặt ẩn sau lớp khẩu trang của Ô Mạn hơi nóng lên.
… Chắc chắn là do thiếu oxy.
Cô ho khan hai tiếng đầy gượng gạo: “Vậy anh còn không mau qua đây?”
Họ không đứng cạnh nhau lên tàu điện ngầm, dù sao đây cũng không phải nước ngoài. Nếu họ đi cùng nhau sẽ quá thu hút sự chú ý, lỡ như có fan nào mắt tinh nhận ra thì không dễ xử lý.
Thế nên, họ duy trì một khoảng cách an toàn nhưng vẫn đứng trong cùng một toa, có thể nhìn thấy nhau từ xa.
Mãi đến khi xuống tàu, họ mới giả vờ bị dòng người xô đẩy mà va vào nhau, khẽ chạm tay rồi lặng lẽ móc ngón út lại.
—
Khi gần đến căn biệt thự nhỏ, họ cũng cố ý căn thời gian lệch nhau, không vào cùng lúc.
Lúc này, các máy quay trong nhà đã bật, quá trình quay ngày đầu tiên đã chính thức bắt đầu.
Khi Ô Mạn đến nơi, đã có hai người tới trước—Giản Quần và Tần Phàm Lệ, theo kịch bản thì tối nay họ là cặp đôi giường đôi.
Giản Quần xuất thân từ sao nhí. Nếu tính cả thời gian đóng phim từ nhỏ, Ô Mạn đáng ra phải gọi anh một tiếng tiền bối. Nhưng đến tận bây giờ, dấu ấn của anh trong mắt khán giả vẫn là “sao nhí”, điều này có nghĩa là anh vẫn chưa có tác phẩm nào đủ xuất sắc để thoát khỏi cái mác đó.
Vừa thấy Ô Mạn bước vào, câu đầu tiên anh thốt ra đã đầy ẩn ý:
“Wow, người nổi tiếng nhất gần đây đến rồi! Mau cho tôi chạm tay lấy may, cầu mong tôi cũng nhận được kịch bản đỉnh như thế.”
Ngữ điệu có chút châm chọc.
Có lẽ, đây cũng là suy nghĩ của rất nhiều người. Danh tiếng của cô đã bị bôi xấu nhiều năm qua, không phải chỉ một bộ phim đạt giải tại Cannes là có thể khiến công chúng thay đổi cái nhìn ngay lập tức.
Điều cô cần làm chính là lấy đó làm khởi đầu, tiếp tục cố gắng, để một ngày nào đó bắt tất cả bọn họ phải tâm phục khẩu phục.
Ô Mạn nhanh chóng thông suốt vấn đề, chẳng buồn nổi giận, chỉ cười hờ hững: “Anh chạm nhẹ thôi nhé, tôi còn phải cầu nguyện có đạo diễn nào mắt mù chọn trúng tôi nữa.”
Nụ cười của Giản Quần khựng lại, thoáng có chút xấu hổ.
Thấy không khí có vẻ gượng gạo, Tần Phàm Lệ lập tức lên tiếng hòa giải. Cô là người có độ tuổi nằm giữa Ô Mạn và Kỷ Tư Gia, chuyên gia dẫn dắt nhiều chương trình giải trí. Tổ sản xuất chọn cô chính vì sợ dàn sao lớn tụ lại dễ xảy ra tình huống khó xử, nên cần một người biết khuấy động không khí.
Cô lập tức tỏ vẻ thân thiết: “Chị Mạn, có cần em dẫn đi xem phòng không? Em với Tiểu Quần vừa đi một vòng, giường đôi của tổ chương trình bé đến mức đáng sợ, còn chẳng bằng ổ mèo nhà em!”
“Thật á?”
Đúng lúc này, Truy Dã bước vào, nghe được câu cuối cùng của Tần Phàm Lệ.
Cô nàng lập tức sáng mắt nhìn về phía cửa: “Đây chẳng phải là Truy Dã trong truyền thuyết sao? Cuối cùng cũng được gặp cậu ngoài đời rồi!”
Truy Dã cười nhạt: “Chào chị Phàm Lệ.”
Tần Phàm Lệ hí hửng: “Trái tim thiếu nữ của tôi ơi… Nếu tôi mà được ghép đôi với cậu, tôi còn thấy giường hơi to nữa cơ.”
Cô biết rõ đối tượng ghép đôi của mình không phải Truy Dã, nhưng mấy câu trêu đùa kiểu này cũng chẳng hại gì.
Dù sao, chương trình thực tế mà—càng loạn càng vui.
Truy Dã lơ đãng liếc nhìn Ô Mạn một cái, mặt ngoài vẫn bày vẻ cà lơ phất phơ:
“Vậy thì đành mong tối nay bốc thăm trúng chị Phàm Lệ rồi.”
Lúc này, bên ngoài vang lên tiếng động—hai người cuối cùng cũng đến.
Hai người lặng lẽ liếc nhìn nhau, như thể đang đối diện với một kẻ địch mạnh, cảnh giác nhìn về phía cửa.
Người bước vào đầu tiên là Kỷ Tư Gia.
Cô mặc một chiếc áo hai dây hở rốn, làn da lộ ra vô cùng bắt mắt, không hề kém cạnh vết bớt của Ô Mạn về độ thu hút ánh nhìn. Nhưng điểm khác biệt là dấu ấn của cô không phải bẩm sinh mà là một hình xăm—hai chiếc phong hỏa luân của Na Tra.
Miệng cô vẫn đang nhai kẹo cao su, hờ hững liếc nhìn mọi người một cái, khẽ gật đầu rồi ngồi xuống ghế sô-pha bên cạnh.
Ngay sau cô một nhịp, Ông Thiệu Viễn bước vào—một người đàn ông phong thái ôn hòa, nhã nhặn.
Hai tay anh xách vài túi quà, lịch thiệp chào hỏi mọi người:
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com./sa-vao-dem-xuan/chuong-73-giuong-doi-phan-2.html.]
"Không biết sở thích của mọi người thế nào, chỉ là chút quà nhỏ, mong mọi người đừng chê nhé."
Anh lần lượt phân phát túi quà, khi đến lượt Ô Mạn, anh còn nhẹ nhàng nháy mắt với cô:
"Lần trước gặp cô, vẫn còn là một cô bé nhỉ."
Ô Mạn khẽ ngẩn người.
"Lần trước… chắc là bốn năm trước?" Cô lục lại ký ức, nhớ đến một lần họ gặp nhau tại chương trình đón giao thừa của đài truyền hình. "Khi đó tôi đã hai tám, hai chín rồi mà anh lại nói như thể tôi là đồng cô núi Thiên Sơn vậy."
Ông Thiệu Viễn từng thể hiện nhạc phim cho một số bộ điện ảnh mà cô đóng. Chỉ là những năm gần đây anh dần rút khỏi giới, cộng thêm chuyện của Dụ Gia Trạch, nên hai người gần như không liên lạc. Nhưng dù vậy, khi gặp lại, họ vẫn có thể trò chuyện thoải mái.
Chu Yêu Yêu
Những chuyện này cô sớm đã kể hết với Truy Dã, vậy mà khi cậu nhìn thấy Ông Thiệu Viễn đứng cạnh chị gái mình, cười nói rôm rả, chân mày vẫn vô thức cau lại một chút.
Ánh mắt cậu lén liếc về phía họ, nhưng bỗng nhiên bị một bóng người chắn ngang.
"Nghe nói cậu 20 tuổi đã đoạt ảnh đế?"
Kỷ Tư Gia nhai kẹo cao su, giọng nói nhàn nhạt vang lên trước mặt cậu.
Truy Dã bất ngờ nhướng mày. Cậu cứ tưởng cô ấy sẽ giữ hình tượng cool ngầu đến cùng.
Nhưng giờ cậu chẳng có tâm trạng trò chuyện, chỉ hờ hững "ừ" một tiếng, rồi mượn cớ quan sát phòng khách để tiếp tục dõi theo hai người kia.
"Năm ngoái tôi 20 tuổi, đoạt quán quân rapper." Kỷ Tư Gia đột nhiên vứt ra một câu chẳng liên quan. "Xem ra chúng ta cũng khá hợp đấy chứ."
"?"
Ánh mắt Truy Dã cuối cùng cũng dừng lại, lần đầu tiên nghiêm túc nhìn cô.
Cô kiêu ngạo nhướng cằm: "Tiêu chuẩn chọn bạn giường của tôi rất cao, số người tôi công nhận không nhiều, nhưng cậu là một trong số đó."
Truy Dã chợt hiểu ra: "Tôi còn không biết, hóa ra ảnh đế Cannes lại là tấm vé thông hành để làm bạn giường của cô?"
"Cậu đừng hiểu sai ý tôi." Kỷ Tư Gia nhướn mày. "Chúng ta là cùng một loại người, đúng chứ?"
Truy Dã lười biếng hỏi lại: "Vậy chắc cô cũng biết, nếu người như chúng ta không hứng thú với ai đó thì sẽ làm gì rồi chứ?"
Cô hơi nhíu mày, động tác nhai kẹo cũng chậm lại.
Cậu giơ tay ra dấu nhường đường: "Đó là, làm phiền tránh ra một chút."
Kỷ Tư Gia nhìn theo bóng lưng cậu rời đi, không hề tức giận hay bối rối.
Khóe môi cô khẽ nhếch lên, lẩm bẩm đầy hứng thú: "Thú vị đấy."
—
Ngày đầu tiên đến nơi, mọi người đều đã trải qua chặng đường dài, ai cũng mệt mỏi, chẳng ai có hứng vào bếp. Cuối cùng, cả nhóm quyết định gọi một bàn tôm hùm cay làm bữa tối.
Trên bàn ăn, nam ngồi một bên, nữ ngồi một bên.
Ô Mạn bê đĩa tôm đặt lên bàn, đúng lúc nhìn thấy chỗ đối diện Truy Dã bị ai đó ngồi xuống trước.
Cô lặng lẽ nhìn qua—người đó chính là Kỷ Tư Gia.
Cô ta chẳng động tay động chân làm gì, nhưng lại nhanh chóng cướp được chỗ mà cô muốn ngồi nhất.
Chỗ đó vốn là của Tần Phàm Lệ, nhưng cô đã quá quen với những tình huống xã giao này. Thấy vậy, cô chỉ khựng lại một chút rồi đổi sang chỗ bên cạnh.
Ô Mạn giả vờ không thấy gì, thản nhiên ngồi xuống vị trí ở giữa. Đối diện cô là Giản Quần, anh ta dường như vẫn có chút ngại ngùng, liền vỗ vai Ông Thiệu Viễn, ra hiệu đổi chỗ.
Ông Thiệu Viễn rất thoải mái, không phản đối, thậm chí còn tiện tay đặt con tôm đã bóc sẵn vào đĩa của cô.
Ô Mạn sững người, ngẩng đầu lên thấy anh tự nhiên đặt thêm một con tôm bóc sẵn vào đĩa của Tần Phàm Lệ và Kỷ Tư Gia.
Cao thủ.
Cô lễ phép nói cảm ơn, nhưng đúng lúc đó, có thứ gì đó khẽ chạm vào bắp chân cô dưới bàn.
Cô không để ý, cầm con tôm đã bóc sẵn đưa lên miệng. Nhưng ngay khi chuẩn bị cắn xuống, chân cô lại bị ai đó lướt nhẹ qua một cách mập mờ.
Giờ thì đến kẻ ngốc cũng phải hiểu rồi.
Ô Mạn liếc sang Truy Dã, chỉ thấy cậu vẫn điềm nhiên chiến đấu với con tôm trên tay, ra vẻ tập trung. Nhưng dưới mặt bàn—khu vực duy nhất trong phòng khách không có camera— cậu lại đang giở trò.
Cô ngồi thẳng dậy, cố ý rút tờ khăn giấy trước mặt cậu, nhân tiện trừng mắt nhìn cậu một cái.
Truy Dã giả vờ không thấy, chỉ có khóe mắt khẽ cong lên khi nhìn con tôm hùm trước mặt.
Kỷ Tư Gia, người nãy giờ quan sát cậu, khó hiểu hỏi: “Cậu nhìn một con tôm mà cũng dịu dàng vậy sao? Bảo sao người ta nói cậu là tên lãng tử đa tình.”
Truy Dã khẽ cười, không đáp.
Cậu vẫn kiên nhẫn nhìn con tôm trên tay, từng chút một bóc lớp vỏ cứng bên ngoài, để lộ phần thịt mềm mại, đỏ trắng xen lẫn bên trong, rồi cắn nhẹ vào phần đuôi, chậm rãi đưa nó vào miệng.
—
Bữa tối diễn ra được một lúc, Tần Phàm Lệ từ chỗ để giày gần cửa cầm về một tờ giấy nhiệm vụ của chương trình.
“Mọi người dừng một chút, nhiệm vụ đến rồi đây!”
Cô mở tờ giấy ra đọc:
“Xin mọi người hãy kiểm tra đáy đĩa của mình. Hai người có cùng hình vẽ sẽ là cặp đôi dùng chung giường trong một tuần tới.”
Mọi người trong lòng đều đã đoán được kết quả, nhưng vẫn giả bộ háo hức lật đĩa lên xem.
Ông Thiệu Viễn giơ đĩa lên, cười với Ô Mạn: “Xem ra vận may của tôi cũng không tệ.”
Ô Mạn cũng đáp lại bằng một nụ cười có phần khoa trương: “Tôi cũng vậy.”
Truy Dã thì chẳng buồn lật đĩa, từ tốn ăn hết con tôm cuối cùng, liếc quanh bàn một lượt rồi dừng ánh mắt trên Kỷ Tư Gia:
“Là cô à?”
Diễn xuất vô cùng tự nhiên.
So với cậu, Kỷ Tư Gia lại có vẻ hơi lố, cố tình nói với vẻ đầy tự tin: “Bất ngờ không?”
Không khí chững lại một giây. Truy Dã thật sự không biết nên tiếp lời thế nào với sự tự tin đầy bí ẩn của cô.
Tần Phàm Lệ, ngồi ở mép bàn, nhanh nhẹn chen vào một câu bông đùa, làm bộ tiếc nuối chỉ vào đĩa của mình: “Em trai Truy Dã à, xem ra chúng ta tạm thời có duyên mà không phận rồi.”
Truy Dã nhướn mày, nhẹ nhàng chớp mắt: “Không sao, vài ngày nữa tôi sẽ tìm chị.”
Cậu nói với Tần Phàm Lệ, nhưng hướng đó—còn có Ô Mạn.
Tần Phàm Lệ ôm ngực, quay sang Giản Quần: “Đừng quyến rũ tôi! Tôi thấy Tiểu Quần cũng khá được mà!”
Giản Quần trợn mắt: “Cảm ơn chị đã nhớ đến tôi tận bây giờ.”
—
Ông Thiệu Viễn mở một chai rượu vang, rót đầy ly cho mọi người.
Anh giơ ly lên trước, cười nói:
“Ngày đầu tiên mọi người có thể chưa quen nhau, tôi đề nghị mỗi người uống một chút, men say sẽ giúp tạo bầu không khí vui vẻ hơn.”
Rượu thực sự là một thứ kỳ diệu.
Nó là chất xúc tác cho hormone, là bộ lọc nhan sắc tự nhiên. Không ít đôi nam nữ dù ban đầu chẳng có chút hứng thú, chỉ cần chuốc nhau vài ly, trong mắt đối phương liền như vừa được phẫu thuật thẩm mỹ, đẹp đến mức có thể ôm hôn ngay lập tức.
Mọi người lần lượt nâng ly, chỉ có hai người không hưởng ứng.
Truy Dã cúi đầu, thản nhiên nói: “Ăn tôm hùm tôi chỉ thích uống bia.”
Kỷ Tư Gia chống cằm, cười nhạt: “Tôi không cần rượu cũng có thể vui vẻ thả lỏng.”
"Xì—"
Nghe câu nói đó, Giản Quần không nhịn được mà khẽ hít vào một hơi.
Ông Thiệu Viễn thoáng sững người, sau đó bật cười trêu ghẹo: "Hai người đúng là có chung tần số, chẳng trách lại được ghép chung một phòng."
Truy Dã dùng khăn lau sạch tay, nhìn thẳng vào anh:
"Anh nghĩ người ta được ghép đôi là vì tần số giống nhau sao?"
Một bên, Tần Phàm Lệ bắt đầu đổ mồ hôi lạnh.
Vị ảnh đế trẻ tuổi này không định trực tiếp vạch trần chuyện chương trình cố tình sắp xếp đấy chứ? Nếu đúng vậy thì cô cũng chẳng buồn cứu vãn nữa, thôi cứ để tổ chương trình tự biên tập mà cắt bỏ vậy.
Ô Mạn khẽ run tay, suýt nữa làm rớt ly rượu vang. Cô lập tức quét ánh mắt đầy đe dọa về phía cậu.
Ông Thiệu Viễn không đoán được suy nghĩ của Truy Dã, đành cân nhắc từ ngữ rồi nói:
"Dù sao cũng là một kiểu duyên phận."
Truy Dã gật đầu, rồi lại lắc đầu.
"Duyên phận có nhiều loại, trong đó có một loại gọi là nghiệt duyên."
Cậu vừa dứt lời liền bắt gặp ánh mắt sắc bén của Ô Mạn, lập tức nở nụ cười vô hại:
"Ồ, tôi không có ý bảo ai tự nhận đâu. Mọi người có mặt ở đây, đương nhiên là một loại duyên tốt rồi."
Cậu nâng ly rượu vang lên: "Cạn vì đêm nay."
Mọi người nhất thời bị cú chuyển hướng đột ngột này làm cho sững sờ. Nhưng sau khi lấy lại tinh thần, ai nấy đều bật cười nâng ly, ngay cả Kỷ Tư Gia cũng bĩu môi rồi miễn cưỡng nhập cuộc.
Bầu không khí căng thẳng vừa rồi lập tức tiêu tan, trở nên hòa hợp hơn cả lúc trước.
—
Kim đồng hồ trên tường chậm rãi tiến đến con số 11.
Bữa tiệc kéo dài cũng đến hồi kết, sáu người lần lượt rời khỏi phòng khách, chuẩn bị trở về phòng.
Phần quan trọng nhất của ngày đầu tiên—đã sắp bắt đầu.