Sa Vào Đêm Xuân - Chương 8
Cập nhật lúc: 2025-02-09 19:28:04
Lượt xem: 24
Cảnh quay tiếp theo diễn ra ở chợ hải sản, nội dung nối tiếp với cảnh vừa quay trước đó—Đặng Lệ Chi tìm thấy Trần Nam và đưa cậu về nhà. Nửa đường, trời tạnh mưa, Đặng Lệ Chi chợt nhớ ra cậu vẫn chưa ăn tối, nên khi đi ngang qua chợ, cô muốn mua một con cá về nấu.
Chợ hải sản do tổ mỹ thuật tìm được cách đó không xa, đúng với yêu cầu của Uông Thành: quầy hàng san sát, lẫn lộn đủ loại, hải sản sống và c.h.ế.t chất đống trên thớt, còn có những con đang bơi lội trong bể, sục sôi bọt nước.
Từ xa, Đặng Lệ Chi đã ngửi thấy mùi tanh của cá, liền quay sang hỏi:
“Cậu vẫn chưa ăn gì đúng không?”
Trần Nam ngẩn ra, rồi khẽ “ừ” một tiếng.
“Vậy mua một con cá trắm đen đi.” Đặng Lệ Chi lẩm bẩm, “Lần trước cậu ăn món cá trắm đen nhanh đến mức chẳng còn sót một cái xương nào.”
“… Chị à, không cần phiền thế đâu, xuống tầng dưới mua cái bánh mì là được rồi. Tôi thường ăn tạm như vậy.”
Nghe cậu nói vậy, giọng Đặng Lệ Chi càng kiên quyết hơn:
“Không mất công đâu. Đi nào.”
Cô kéo Trần Nam bước vào chợ hải sản. Cơn mưa vừa tạnh, mặt đất lầy lội trộn lẫn nước biển, càng khó đi hơn. Đặng Lệ Chi mang giày cao gót, len lỏi qua những quầy hàng lộn xộn, bước đi đầy khó khăn, chỉ để chọn cho cậu một con cá trắm đen còn sống.
Trần Nam dán chặt mắt vào bóng lưng cô, lặng lẽ theo sau, có cảm giác chỉ cần cô trượt chân, cậu sẽ lập tức đỡ lấy cô từ phía sau.
Cuối cùng, họ cũng tìm thấy một quầy cá ở cuối chợ. Chủ quầy đang chơi bài với người khác, quầy hàng vắng vẻ, trong bể chỉ còn duy nhất một con cá trắm đen gầy yếu, lờ đờ nổi trên mặt nước.
Đặng Lệ Chi cúi xuống, dán sát mặt vào bể để xem con cá còn sống hay không. Trần Nam cũng cúi xuống theo, tay chống lên thành bể nước màu xanh, mặt gần như áp sát vào má cô, cùng nhau nhìn chằm chằm vào con cá.
Lưng Đặng Lệ Chi cứng đờ ngay lập tức. Cô theo phản xạ quay đầu lại, định nói “Đâu cần cậu chọn cá, sao phải đứng gần thế?”, nhưng mới chỉ kịp nói hai chữ, Trần Nam đã cúi xuống hôn cô.
Dĩ nhiên, trên thực tế, Truy Dã chỉ đơn giản là rướn mặt lại gần Ô Mạn hơn một chút, tạo ra cảm giác họ đang hôn nhau. Góc quay nhắm vào sau đầu Ô Mạn.
Uông Thành đứng sau màn hình giám sát, gật đầu: “Qua cảnh này rồi.”
Đạo diễn phụ bên cạnh khẽ xì xào:
“Không thể nào… Đạo diễn Uông bị nhập hồn à? Thật sự chấp nhận Ô Mạn dùng kỹ thuật ‘mượn góc’ cho cảnh hôn sao?!”
“Tôi biết ngay từ khi cô ta được chọn, bộ phim này tiêu đời rồi. Đúng là sức mạnh của tư bản… Không muốn quay phim nghiêm túc thì đi phá hoại mấy bộ chuyển thể từ tiểu thuyết nổi tiếng có phải hơn không?”
“Không phải vấn đề có nghiêm túc hay không. Tôi nghe nói kim chủ đứng sau cô ta rất nghiêm. Từ khi ra mắt đến giờ, tất cả các cảnh hôn của cô ấy đều dùng ‘mượn góc’, chưa từng có cảnh hôn thật nào.”
“Một sự thật thú vị: ‘nụ hôn đầu tiên trên màn ảnh’ của Ô Mạn vẫn còn nguyên vẹn.”
Sau đó, Uông Thành yêu cầu quay thêm vài cảnh cận để bổ sung, những người khác có thể kết thúc công việc hôm nay.
Chờ đến khi nhân viên đoàn phim rời đi hết, chỉ còn lại Uông Thành và đội quay phim, thu âm cần thiết, Ô Mạn và Truy Dã lại quay về chợ hải sản từ xe riêng. Cả nhóm liếc nhìn nhau, ngầm hiểu ý.
Họ sẽ quay lại cảnh hôn một lần nữa—lần này không có ‘mượn góc’, là một nụ hôn thật sự, và phải giấu kín tất cả mọi người.
Tin nhắn mà Ô Mạn gửi cho Uông Thành vào hôm trước, khi cô bốc đồng đứng trên ban công, chính là để bàn bạc về kế hoạch này.
Cô đã thành thật bày tỏ khó xử của mình, nhưng cô cũng thực sự không muốn bỏ lỡ cơ hội này, nên đã tha thiết đề nghị “đánh lừa thiên hạ”: trước mặt mọi người vẫn sẽ sử dụng kỹ thuật ‘mượn góc’ như bình thường, để Dụ Gia Trạch không hay biết. Sau đó, khi không ai nhìn thấy, cô sẽ hoàn toàn thực hiện theo yêu cầu của Uông Thành, bất chấp tất cả để hoàn thành cảnh quay.
Nhưng làm vậy sẽ rất phiền phức, tốn thời gian và công sức của mọi người, hơn nữa mỗi lần quay đều phải giữ bí mật.
Uông Thành lại nghĩ rất thoáng, chỉ nhắn lại: “Cứ coi như diễn lại một lần nữa thôi.” Hơn nữa, có những cảnh cần quay riêng trên phim trường, với những phân cảnh thân mật hoặc có mức độ cao hơn, ông càng thích tạo không gian để diễn viên có thể thả lỏng nhập vai.
Chỉ khi ấy, Ô Mạn mới bớt cảm giác áy náy một chút.
Tin nhắn cuối cùng của Uông Thành gửi đến:
“Nhưng tôi có một yêu cầu.”
“Anh nói đi!”
“Nếu sau này Dụ Gia Trạch xem bản dựng hoàn chỉnh và muốn g.i.ế.c tôi, cô nhớ cản anh ta lại.”
“… Có lẽ tôi còn bị g.i.ế.c trước cả anh.”
Ô Mạn đùa, nhưng trong lòng lại vô cùng thấp thỏm.
Cô hoàn toàn không thể đoán được phản ứng của Dụ Gia Trạch sẽ ra sao—giống như con người xưa kia không thể hình dung ngày tận thế trong lời tiên đoán sẽ diễn ra thế nào. Là sao chổi va vào Trái Đất? Là lũ thây ma tràn ngập thế giới? Hay là toàn cầu bước vào kỷ băng hà lần nữa?
Hoặc cũng có thể, vào cái ngày đó, chỉ là một buổi chiều bình thường như bao ngày khác.
Cảnh quay vừa rồi đã có góc rộng, lần này họ sẽ quay cận cảnh hai người hôn nhau.
Ô Mạn nhận thấy từ lúc xuống xe, Truy Dã vẫn luôn ngậm thứ gì đó trong miệng, có lẽ là kẹo bạc hà để giữ hơi thở thơm mát. Cô cũng đã ăn trước trên xe.
Cô hít một hơi thật sâu, cố gắng quay lại trạng thái diễn xuất ban nãy, nhưng thế nào cũng không tập trung được.
Trong đầu toàn là: hôn… hôn… hôn…
Truy Dã thấy bắp chân cô hơi run, ngạc nhiên hỏi:
“Căng thẳng đến thế sao?”
Ô Mạn mặt không đổi sắc: “Mang giày cao gót lâu rồi nên hơi mỏi.”
“Đôi này chỉ cao ba phân thôi mà. Tôi nhớ hôm ở lễ trao giải Kim Tượng, chị còn đứng vững ba tiếng trên đôi mười phân đấy.”
“… Cậu im miệng được không?”
“Dĩ nhiên.” Truy Dã không biết vô tình hay cố ý, nhắc nhở cô:
“Nhưng tôi mà im miệng thì chính là lúc tôi hôn chị đấy.”
Bắp chân Ô Mạn run dữ dội hơn.
Uông Thành ra hiệu OK từ xa, báo hiệu bắt đầu.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com./sa-vao-dem-xuan/chuong-8.html.]
Ô Mạn cúi xuống, ánh mắt cứng đờ dán chặt vào con cá trắm đen, như thể cô không phải đang nghĩ xem làm sao để nấu ngon nhất, mà coi nó như chiếc phao cứu sinh.
Cô đếm thầm trong đầu: ba, hai, một…
Ngực Truy Dã từ phía sau áp lên bờ vai cô.
Khuôn mặt cậu lướt qua má cô, mái tóc còn vương hơi mưa lướt nhẹ trên gò má, để lại một vệt nước lạnh.
Hơi thở Ô Mạn khẽ run. Gió đêm xuân thổi tung lọn tóc trước trán, ánh mắt sáng ngời của Truy Dã chiếu thẳng vào mắt cô.
Cậu chống một tay lên bể nước màu xanh, tay còn lại ôm lấy vai cô, từ từ cúi xuống…
Xung quanh không có ai, dù máy quay vẫn đang chạy, nhưng Ô Mạn lại kỳ lạ cảm thấy rằng bọn họ không phải đang diễn xuất, mà thực sự đang hôn nhau trong một góc khuất.
Đây hoàn toàn không phải là Trần Nam và Đặng Lệ Chi.
Khoảnh khắc gần sát, cô hoảng loạn né tránh.
"Xin lỗi đạo diễn!"
Cô lập tức phản ứng, xin lỗi đạo diễn vì sự thiếu chuyên nghiệp của mình.
Uông Thành phất tay: "Tôi đã dự liệu trước rồi, cô chưa từng quay cảnh thân mật thực sự, có phản ứng bài xích cũng là chuyện bình thường. Làm lại một lần nữa đi. Tôi tin cô."
Truy Dã khoanh tay tựa vào bể nước, mang theo chút uy hiếp, chậm rãi nói: "Tôi hơi buồn ngủ rồi. Nếu lần tới chị còn né, đừng trách tôi giữ eo chị không cho chạy."
Ô Mạn lạnh lùng lườm hắn: "Cậu nghĩ tôi sẽ sợ sao? Tôi chỉ là chưa quen thôi."
"Vậy lần này một lần qua nhé, chị?"
"Cứ chờ mà xem."
Lần quay thứ hai bắt đầu.
Lần này, Ô Mạn gạt bỏ rất nhiều tạp niệm trong lòng, tự thôi miên bản thân rằng mình là Đặng Lệ Chi, không hề biết sắp có một nụ hôn như vậy, vì thế cơ thể cô phải thả lỏng, không phòng bị.
Thế nhưng, khi Truy Dã tiến sát, Ô Mạn vẫn không nhịn được mà căng thẳng. Từ góc nhìn của Truy Dã, cô ngẩng cao chiếc cổ gầy mảnh, lộ ra những đường gân xanh nhạt nhòa.
Sự căng thẳng đầy lúng túng ấy khiến người ta muốn trêu chọc.
Đôi vai Ô Mạn một lần nữa bị bàn tay của Truy Dã giữ lấy, lần này hắn nắm cao hơn, ngón tay gần như chạm vào gáy cô.
Ánh mắt hắn chợt lóe lên sự tinh quái không thuộc về Trần Nam, như thể đang nói: "Nhìn xem, tôi đã nắm được nhược điểm của chị rồi, ngoan ngoãn đầu hàng đi."
Trong khoảnh khắc, Ô Mạn sững sờ. Khi cô còn chưa kịp phản ứng, môi Truy Dã đã áp xuống.
Đây là lần đầu tiên ngoài Dụ Gia Trạch, Ô Mạn hôn một người đàn ông khác.
Môi hắn không lạnh lẽo như Dụ Gia Trạch, ngược lại, rất ấm áp. Giữa răng môi còn phảng phất vị ngọt thanh của tuổi trẻ, xen lẫn chút chua nhẹ.
Truy Dã nhắm mắt nhập tâm, hàng mi dài khẽ rung động. Ánh sáng xanh thẳm từ bể nước phản chiếu lên chân mày hắn, không khí chợt tràn ngập mùi tanh của chợ cá, hòa lẫn hơi ẩm trên quần áo chưa khô, kéo Ô Mạn chìm vào một đại dương, khiến cô bắt đầu quên cách hít thở.
Trong đầu cô mơ hồ nghĩ—hóa ra lúc nãy hắn ăn ô mai, nên nụ hôn này mới có mùi hương dễ chịu đến vậy.
Nhưng đây không phải điều mà Đặng Lệ Chi nên nghĩ đến.
Uông Thành hô "Cắt", Truy Dã nhanh chóng rời đi.
Ô Mạn cứng đờ, lên tiếng: "Xin lỗi đạo diễn, vừa rồi cảm xúc của tôi vẫn chưa đúng."
Uông Thành day trán, gọn gàng dứt khoát: "Làm lại."
Ô Mạn không khỏi có chút sốt ruột, bởi lần này lỗi không phải do cô không hiểu nhân vật. Nhưng là vì điều gì? Cô không rõ lắm.
Cô ổn định tâm trạng, đang cố gắng nhập vai thì cảm giác có thứ gì đó ẩm ướt lướt qua gương mặt.
Trời bắt đầu lất phất mưa. Chợ là không gian mở, những hạt mưa nhỏ rơi xuống bể cá, b.ắ.n lên những đốm nước li ti.
Quay phim bất đắc dĩ nói: "Đạo diễn, không quay tiếp được nữa, cảnh phim sẽ không khớp."
Chu Yêu Yêu
Uông Thành cau mày, quan sát một lúc rồi thở dài. Cơn mưa phùn đêm xuân dai dẳng, thường sẽ rả rích rất lâu. Ông từ bỏ ý định chờ đợi, thở dài: "Cảnh vừa rồi cũng tạm được, ghi lại giúp tôi đi."
Cảnh hôn miễn cưỡng này có lẽ sẽ trở thành một khuyết điểm của bộ phim, nhưng dù biết vậy cũng chẳng thể chỉnh sửa, bởi đoàn phim không có đủ ngân sách và thời gian để bao trọn địa điểm quay lại lần nữa.
Mà cô chính là người gây ra khuyết điểm này.
Cơn mưa không chỉ dập tắt buổi quay, mà còn dập tắt cả lòng kiêu hãnh đã bị mài mòn suốt cả ngày hôm nay của Ô Mạn.
Cô chần chừ một lát, quyết định cúi đầu xin chỉ dẫn từ chàng trai trẻ đã sớm đoạt giải Cành Cọ Vàng.
"…Cậu có cách nào để vượt qua cảnh hôn không?"
Truy Dã nghe câu hỏi thì nhướng mày đầy kinh ngạc, không biết là vì câu hỏi hay vì cô chịu thừa nhận điểm yếu.
Hắn suy nghĩ một chút, rồi nói với vẻ đầy khó hiểu: "Chuyện này cần phải vượt qua sao?"
"Tôi trước giờ không đóng cảnh hôn."
"Trong Nghiệt Tử, tôi cũng chưa từng đóng cảnh hôn, đây cũng là lần đầu tiên của tôi."
Ô Mạn càng thêm thất bại—tại sao người ta có thể làm dễ dàng như vậy mà không hề lúng túng?!
Hắn nhìn cô, đôi mắt phản chiếu những gợn nước trong bể, trong suốt và ngây thơ, nhưng lời nói lại như một quả b.o.m nổ chậm: "Có cảm giác muốn hôn thì cứ hôn thôi, không phải sao?"
Ô Mạn còn chưa kịp phản ứng, đã nghe hắn nói tiếp:
"Tôi đang nói là Trần Nam đối với Đặng Lệ Chi."
"……"
Cô xem như đã nhìn thấu rồi, thằng nhóc này nói chuyện cứ thích nói nữa chừng.