Sắc Đẹp Ma Quỷ - 12
Cập nhật lúc: 2024-07-15 08:13:48
Lượt xem: 62
“Rầm!”
Một tiếng va đập mạnh vào cửa kính cửa sổ, rèm treo trên cửa kính khẽ động. Rõ ràng nơi ấy không thể nào có gió vươn tới, nhưng rèm bây giờ đang động đậy. Lệ Hằng vã mồ hôi lạnh, cô càng sợ khi tấm rèm ấy bay lên thì cô sẽ phải nhìn thấy cái thứ đáng sợ vô hình bên ngoài kia.
“Rầm!”
Lại thêm một tiếng nữa, nếu để ý kĩ thì nghe sẽ giống như tiếng gõ cửa, chỉ là người gõ hơi thô bạo một chút. Giây sau đó, tiếng cười khanh khách vang lên. Lệ Hằng lúc này đã hoàn toàn sụp đổ, cô run rẩy, liên tục nuốt khan củng cố tinh thần. Cô sợ rằng giây tiếp theo đây hai chân sẽ chẳng còn đứng vững nữa mà đổ rạp xuống đất rồi ngất đi.
“Rầm!”
Quá tam ba bận, đã đến tiếng gõ thứ ba. Cánh cửa rung lắc cực mạnh phát ra những âm thanh quái gỡ chói tai. Lệ Hằng thu người ngồi phịch xuống đất, ném luôn mảnh thủy tinh mà ôm đầu rên rỉ. Nhưng ngay giây phút cô cam chịu số phận thì cánh cửa phòng bệnh lách tách mở ra.
Cảm giác giống như bạn trôi giữa dòng nước lũ trong tuyệt vọng và tìm thấy nhánh cây cứu mạng vậy. Lệ Hằng vốn đã từ bỏ sinh mệnh thì giờ phút này lại tìm thấy sự sống. Cô nhìn bóng dáng nữ y tá lúc sáng đang đẩy cửa bước vào mà như nhìn thấy thiên thần. Ngay khoảnh khắc có người bước vào phòng, âm thanh bên ngoài cửa sổ đã biến mất không chút dấu vết.
“Cô ơi, cô không sao chứ?”
Nữ y tá bật điện sáng choang, nhìn thấy Lệ Hằng với đống đổ nát mảnh vỡ m.á.u me thì vội vàng lấy băng gạc sơ cứu. Lệ Hằng hai mắt đờ đẫn, vẫn chưa hoàn toàn bình thường.
“Sao lại không bật điện để bị thương thế này. Cô không muốn xuất viện nữa à?”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com./sac-dep-ma-quy/12.html.]
Y tá vừa băng bó vết thương cho Lệ Hằng vừa quở trách. Lệ Hằng nghe đến đây thì đột nhiên nói: “Tôi...”
Vẫn là không nói nên lời, bởi vì cô căn bản còn không biết điện đóm đã tắt lúc nào, bởi vì rõ ràng ban đầu cô đã bật hết điện trong phòng rồi kia mà. Sau khi băng bó xong, y tá đỡ cô đứng dậy rồi nói: “Cô mau ngủ đi, mai sáng sẽ được xuất viện.”
Lệ Hằng yên lặng lên giường nằm, sau khi y tá muốn đi gọi nhân viên quét dọn thì cô đột nhiên kéo vạt áo y tá lại rồi nói: “Ở lại với tôi được không, tôi sợ lắm!”
Từ chối mới là bình thường. Nhưng lúc này điện trong phòng đột nhiên chập chờn rồi tắt hẳn, chỉ còn chút ánh sáng mờ ảo không rõ từ đâu soi tới.
“Ơ...”
Lệ Hằng nhận ra không đúng, chỉ là đã không kịp nữa rồi. Đây có lẽ là lần đầu tiên trong cuộc đời mà cô mong người ta từ chối mình. Nhưng không, cô sẽ phải thất vọng rồi, bởi vì nữ y tá đã nở một nụ cười ma quái rồi gật đầu nói: “Được!”
Lệ Hằng vội vã bật dậy nhưng đã muộn, nữ y tá đẩy cô lại xuống giường rồi trói cô lại. Động tác nhanh đến mức khiến cô không kịp trở tay. Lệ Hằng cảm thấy đầu óc quay cuồng, không gian cũng đang dần bị bóp méo. Nữ y tá cầm cây kim tiêm to trên tay, khuôn mặt cô ta dần bị biến dạng, cô ta lạnh lùng nói: “Ngủ đi, ngủ ngon nhé!”
Sau khi nói xong câu đó, nữ y tá dứt khoác đ.â.m cây kim kia xuống yết hầu của Lệ Hằng. Lệ Hằng lúc này đã thật sự phó mặt cho trời, cô chẳng còn sức để giãy giụa hay níu kéo sinh mệnh. Thế là hết, kiểu gì cũng phải chết, nhưng c.h.ế.t kiểu này đúng là quá âm ức rồi.
Ý nghĩ oan ức ấy loé lên trong đầu Lệ Hằng, cô ngay lúc này từ trạng thái mơ hồ bỗng trở về thực tại. Nghe thấy một tiếng đổ vỡ, Lệ Hằng mở mắt và nhận ra nữ y tá đang té sấp xuống chiếc bàn bên cạnh và gây ra tiếng đổ vỡ ấy. Nhưng ai là người đã làm như thế, liệu có phải là giọng nói bên ngoài cánh cửa sổ kia muốn giành sinh mệnh của cô hay không?
Mặc kệ thôi, liều mạng giãy giụa mới được. Lệ Hằng nhanh chóng cảnh tỉnh chính mình, sau đó cố gắng cứa đứa dây trói tay chân rồi nhảy xuống giường. Nhưng tiếc là còn chưa chạy ba bước đã bị nữ y tá kéo chân nắm lại.