Sắc Đẹp Ma Quỷ - 2
Cập nhật lúc: 2024-07-15 08:08:34
Lượt xem: 233
Thời gian kéo dài một tiếng đồng hồ, lúc này bên ngoài ban công tầng tám ấy có một cái bóng mờ ảo quay lưng bỏ đi. Mà Lệ Hằng vì sợ hãi và đau buồn mà dần mệt mỏi chìm vào giấc ngủ lúc nào không hay. Ngày hôm sau dù mệt rã rời nhưng Lệ Hằng vẫn cố gắng đi làm, và cô vẫn bị tăng ca như mọi khi.
Hơn 7 giờ tối, mấy đồng nghiệp còn ném cho cô một chồng tài liệu rồi giở giọng kênh kiệu nói với nhau: "Ôi cái đồ xấu xí, nghe nói cô ta đã bị bạn trai đá rồi. Chúng ta giúp cô ta thêm việc làm là đang làm phước đó nha."
Lệ Hằng cúi gầm mặt, nhưng những tiếng cười của đồng nghiệp giống như thứ gì đó kinh khủng lắm đã lẩn quẩn trong đầu cô. Hai tay cô siết chặt, cố nín nhịn. Bởi vì công việc này của cô vất vả lắm mới có được nên cô không muốn vì chút tranh cãi này mà đánh mất nó. Lệ Hằng vẫn chăm chỉ làm việc đến hơn 9 giờ tối, cô vừa đói vừa buồn ngủ nên rời khỏi ghế vào nhà vệ sinh rửa mặt cho tỉnh táo.
Nào ngờ ngồi trong nhà vệ sinh nhưng vẫn nghe những đồng nghiệp còn tăng ca khác ở ngoài bồn rửa mặt tiếp tục nói xấu cô. Đại khái là cô A nói như thế này: Nếu như cô ta không phải vừa giỏi vừa làm việc như một con ch.ó thì còn lâu giám đốc mới tuyển cô ta!”
“Đúng vậy! Tuyển một con ch.ó với lương thấp hơn người khác thì dại gì không làm.”
Cô B phụ hoạ tiếp lời, sau đó cô A nói tiếp: “Giống như C nhà mình vừa có nhan sắc vừa có ngoại hình thì chẳng cần làm việc vất vả. Giám đốc lúc nào cũng muốn làm đẹp công ty, chỉ cần xinh đẹp là được trả lương thôi!”
Những câu nói đó đều lọt hết vào tai của Lệ Hằng, cô đẩy cửa nhà vệ sinh hơi mạnh tay, kết quả ba cô gái đang nói xấu cô ở bồn rửa mặt đều vội vã bỏ đi. Lệ Hằng đứng nhìn mình nước mắt giàn giụa trong gương, cô thật sự muốn hét to để vơi nỗi lòng. Thậm chí hiện tại cô còn có mong muốn biến khỏi thế giới này để không phải chịu những miệt thị kia nữa.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com./sac-dep-ma-quy/2.html.]
“Sao vậy, chưa gì đã muốn c.h.ế.t sao?”
Một giọng nói ngọt ngào đầy ma mị vang lên ở phía sau lưng Lệ Hằng. Cô ngẩng đầu lên, trong gương xuất hiện một cô gái mặc váy đỏ với mái tóc đen dài. Cô gái kia tầm hơn hai mươi tuổi, dung mạo có thể nói là xinh đẹp tuyệt trần. Lệ Hằng không khỏi xuất hiện một tia ghen tị, cô hỏi: “Cô là ai vậy, chúng ta có quen nhau sao?”
“Chúng ta là đồng nghiệp mà, tại vì chị chưa gặp tôi thôi.”
Cô gái kia nở một nụ cười mị hoặc, cô ấy đang chăm chú rửa tay. Lệ Hằng tuy rằng do mặc cảm mà từ chối tiếp chuyện nhưng cô vẫn len lén nhìn cô gái kia. Đang nhìn thì cô gái kia đột nhiên ngẩng đầu làm Lệ Hằng giật mình, nhưng cô ấy chỉ thân thiện nói: “Nếu đã không thể xinh đẹp bên ngoài, sao chị không thử xinh đẹp trên hình ảnh?”
“Tôi xấu như thế này, lên ảnh sao có thể đẹp được?”
“Chị không biết thời buổi này, thành phố này công nghệ phát triển cỡ nào sao. Trên điện thoại chị có một ứng dụng có thể chụp hình trở nên xinh đẹp, sao chị không thử dùng?”
Cô gái kia liếc nhìn điện thoại của Lệ Hằng để trên bồn rửa mặt. Nhưng Lệ Hằng khẳng định rằng bản thân chưa từng tải những ứng dụng như thế. Vậy mà cô gái kia cứ khăng khăng, cô ấy nói: “Sao chị không thử nhỉ?”
Vừa nói xong câu đó thì cô ấy đã quay lưng đi. Lệ Hằng cảm thấy thật sự kì quái, nhưng sự tò mò đã khiến cô cầm điện thoại lên và kiểm tra. Kết quả là cô giật mình suýt đánh rơi điện thoại, trên điện thoại cô xuất hiện một cái ứng dụng. Biểu thị màn hình là chức năng làm đẹp, nhưng ứng dụng kia lại không hề có tên. Và Lệ Hằng chắc chắn rằng bản thân cô chưa từng tải ứng dụng nào như thế cả.
Lúc này cô cầm điện thoại lên và chạy ra ngoài. Dù cô gái kia vừa mới đi ra nhưng bây giờ lại không hề thấy bóng dáng cô ấy đâu. Hành lang vắng ngắt này chẳng có bất cứ ai ngoài cô cả...