Sắc Đẹp Ma Quỷ - 32
Cập nhật lúc: 2024-07-15 09:04:41
Lượt xem: 33
Lệ Hằng giờ dây thần kinh đã tốt hơn rất nhiều, chí ít bao nhiêu đây cũng không đủ để làm cho cô sợ hãi. Nhưng thứ mà cô ghét nhất chính là sự im lặng vô bờ bến này, cuối cùng cô cũng đã lên tiếng: “Người đến là ai, của phe phái nào. Nếu như đã đến thì còn ngại gì mà không ra mặt nói chuyện?”
Giọng điệu của Lệ Hằng hết sức bình thường, cứ như cô đang nói chuyện với một người bạn nào đó chứ không phải là đang nói chuyện với ma quỷ vậy. Nhưng thứ chờ đợi cô vẫn là sự im lặng, điều đó khiến cho Lệ Hằng không vui, cô nói tiếp: “Nếu như đã đến thì hãy nói ra ý đồ của bạn, đừng để chúng ta phải đối đầu trong gay gắt.”
Cuối cùng thì chờ đợi của cô cũng được đáp lời, đối phương là giọng một phụ nữ lạnh lẽo, cô ta nói: “Hừ! Đồ thấp kém. Đừng tưởng cô may mắn được anh ta nhìn thấy và trọng dụng thì đã mơ tưởng bản thân lợi hại lắm.”
“Cô là ai?”
“Tôi là ai ư? Cô mà cũng có tư cách hỏi câu đó sao?”
Đối phương lại lạnh giọng trả lời. Lệ Hằng cũng không có hứng thú lắm, cô từ từ đưa tay nâng sửa chiếc gương, xoay mặt gương lên một chút, muốn nhìn thấy kẻ đang đứng phía sau cô kia. Quả nhiên, kẻ phía sau cũng không hề muốn né tránh. Dù cho Lệ Hằng có chuẩn bị sẵn tâm lí rồi nhưng ngay khi nhìn thấy diện mạo kẻ đó trong gương thì cô vẫn có chút sợ hãi.
Kẻ kia phản chiếu trong gương quả nhiên không ngoài dự đoán, là một khuôn mặt vỡ nát kì dị. Nếu như muốn miêu tả thì chỉ có một cách đó chính là khuôn mặt cô ta trông giống như bị rơi từ tầng cao xuống dập nát vậy, muốn kinh dị bao nhiêu có bấy nhiêu. Lệ Hằng nuốt khan một cái, sau đó cố giữ bình tĩnh mà nói: “Cô chính là Thu, nạn nhân đã từng nhảy lầu ở công ty đó ư?”
Đối phương cười khan một tiếng, giọng nói cô ta lạnh lẽo như ma quỷ giễu cợt ai oán từ địa ngục truyền tới. Khuôn mặt cô ta vốn đã khó xem rồi, bây giờ khi cười lên còn trông đáng sợ hơn gấp mấy lần, đúng là một tổ hợp dọa c.h.ế.t người mà.
“Cô có dọa c.h.ế.t tôi cũng không có ít gì đâu. Hay ít ra cô vẫn thừa biết là cô không thể dọa tôi c.h.ế.t dễ dàng như vậy được.”
Nghe Lệ Hằng nói như thế, có vẻ đối phương cũng nhận thức được là như vậy thật cho nên liền tắt cười rồi đưa tay vuốt mặt xuống. Mặt gương lúc này đã hết méo mó, Lệ Hằng chỉ cần điều chỉnh một chút là có thể nhìn rõ người ở phía sau. Nhưng mà lúc này đối phương đã xõa tóc xuống và hơi nghiên người lại, bởi vì động tác nhanh quá cho nên Lệ Hằng căn bản không kịp nhìn thấy khuôn mặt của cô ta. Hay là nói cách khác, một khi ma quỷ không muốn cho mình nhìn thấy mặt của chúng thì dù cho có làm cách nào đi chăng nữa cũng không thể nhìn thấy được. Nếu như miễn cưỡng muốn nhìn, chỉ e là sẽ chỉ nhìn thấy được khuôn mặt kinh dị mà thôi.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com./sac-dep-ma-quy/32.html.]
Ngay lúc này thì Lệ Hằng không còn nghi ngờ gì nữa rồi. Bóng dáng nghiên người xõa tóc che mặt kia vô cùng quen thuộc, chính là cô gái mà lần đầu tiên Lệ Hằng gặp trên hành lang hôm đó, nói cách khác thì chính là người đã cài ứng dụng chụp hình ma quỷ kia vào điện thoại cho Lệ Hằng. Mà cô ta hiện giờ cũng không phải ai xa lạ, chính là cô nhân viên tên Thu đã từng nhảy lầu ở công ty mà Lệ Hằng đã điều tra hồ sơ được.
Nhưng Lệ Hằng đã hỏi qua, ở phe phái mà cô đang hợp tác hoàn toàn không có cô gái, hay chính là ma nữ tên Thu này, cho nên một trăm phần trăm chính là đến từ phía đối địch. Với sự thông minh của Lệ Hằng thì không khó để hiểu được sự ngay lúc này. Thu chính là người đã cài ứng dụng kia cho cô, ban đầu vốn chỉ là muốn để cô trở thành con mồi. Cho nên mới hết lần này tới lần khác sai người dọa nạt cô. Nhưng bây giờ đã khác, cô ta đã thấy được khả năng của cô, vậy chắc chắn cô ta sẽ đến để dụ cô đổi phe.
Nghĩ ngợi chỉ qua mấy phút thì Lệ Hằng nói: “Cô hôm nay đến đây là muốn mời tôi hợp tác ư?”
Ma nữ Thu lại cười, nhưng lần này nghe có vẻ đỡ sợ hơn lần trước. Đợi cho cô ta cười mỉa mai, cười ngây dại, cười khinh bỉ cho hả hê rồi mới nói: “Cô đánh giá bản thân cao quá chăng?”
“Không thì sao! Nếu như muốn g.i.ế.c tôi thì hẳn một mình cô sẽ không đến. Từ lần trước người của phe cô hại tôi không thành thì chắc cô đã rõ xung quanh tôi luôn có người theo bảo vệ, cô đương nhiên sẽ không muốn trực diện đối đầu, mà sẽ sai mấy con tốt thí đi như lần trước.”
Lệ Hằng vẫn cứ là dõng dạc, cứ như cô mới là người cầm cáng chứ không phải kẻ đến. Nhưng cho dù cô không thể cầm cáng đi chăng nữa thì cô cũng không thể nào cầm lưỡi được.
Cứ cho là Lệ Hằng có nói đúng sự thật đi chăng nữa thì Thu vẫn không thể nào chấp nhận, không có cách nào chấp nhận, lòng tự tôn của cô ta không cho phép cô ta chấp nhận. Vì vậy, cho dù cho có yếu ớt đi chăng nữa thì cô ta vẫn phải vùng vẫy phản kháng, cô ta nói: “Cho dù là đúng, thì cô căn bản cũng không thể nào như cô tự tưởng tượng, đánh giá bản thân cô quá cao nhất định sẽ không có kết cục tốt.”
“Nói nhiều chi băng nói ít, lời nói của ma nữ thì có bao nhiêu giá trị. Chi bằng nói ít, im lặng nghe tôi phổ cập kiến thức còn có ý nghĩa hơn.”
Nghe Lệ Hằng nói như vậy, mặc dù Thu rất tức giận nhưng cũng không thể làm gì hay phản kháng. Lần này cô ta đến vô cùng dè dặt, chứng tỏ cô ta cũng rất dè chừng thế lực bên phía Lệ Hằng. Cắn răng bị một con người mà cô ta từng khinh thường sỉ nhục, Thu miễn cưỡng nói: “Ta chỉ là không ngờ một kẻ tưởng chừng vô dụng như ngươi lại có thể đi được tới bước này, đúng là khiến người khác giật mình mà.”
Nghe thế, Lệ Hằng không biết từ đâu lại nảy ra câu nói như này: “Khiến ma khác giật mình thì đúng hơn!”