Sắc Đẹp Ma Quỷ - 34
Cập nhật lúc: 2024-07-15 11:58:16
Lượt xem: 30
Ở bên kia phía Lệ Hằng, sau khi Thu đàm phán không thành công và liên tục bị Lệ Hằng đi nước trên nên đã triệt để chọc cô ta tức điên tiết lên. Nói đi cũng phải nói lại, thần kinh của ma quỷ thường đâu cấu tạo giống như người sống đâu. Trước khi bọn chúng c.h.ế.t đi, sẽ chỉ mang theo oán hận, đến khi c.h.ế.t đi không biết sẽ bị tẩy não thành cái gì. Bởi vì, cho dù là thành cái gì đi chăng nữa thì cũng sẽ tuyệt đối không còn sợi dây thần kinh tức giận đâu. Nhưng giờ Lệ Hằng có thể chọc giận ma nữ An thành như vậy đúng là không thể không khen bản lĩnh cao của cô.
Bẵng đi một ngày Lệ Hằng không triển khai nhiệm vụ mới, cũng không liên lạc với Ý Phương sai cô ta làm việc. Dù sao bây giờ cũng không nên dồn dập quá mức, chủ yếu sống tốt trước đã. Tất nhiên là bây giờ Lệ Hằng vừa mới ra tay nên mới như thế, về sau không ai nói được cô sẽ trở thành loại người gì. Liệu cô có giữ được bản tính của mình hay không, hay cuối cùng cũng bị ma hóa.
Đến chiều tối muộn Lệ Hằng mới ló ra khỏi cửa, cô vốn muốn tìm chỗ nào đó ăn uống ngon lành một chút nhưng vì muốn uống chút bia rượu cho nên không lái xe đi mà tùy tiện vẫy một chiếc taxi. Ai ngờ đâu rằng cô vốn chỉ muốn sống bình thường một hôm nhưng cũng không có cách nào, vừa lên xe không lâu thì tài xê quay sang hỏi: “Quý khách muốn đến đâu?”
“Tôi cũng không rõ! Phiền bác tài đưa tôi đến nhà hàng nào ngon, xa một chút cũng được, tiền bạc không thành vấn đề.”
Nghe giọng thì tài xế kia là một thanh niên nhỏ tuổi, anh ta nghe xong cũng không có chút biểu hiện nào mà chỉ ừ nhẹ. Lệ Hằng cũng an tâm chút ít, nhưng ai mà ngờ ngay khi cô vừa nhắm mắt lại thì đã nghe tài xế kia hỏi: “Cô gái, sơ tâm của cô là gì?”
Câu hỏi này nghe quen lắm, Lệ Hằng bởi vì trước nay chưa từng có ai quan tâm tới cô cho nên ngay khi cô nghe câu hỏi này thì đã lập tức mở bừng mắt. Lẽ nào chính là tài xế lúc trước đã chở cô đi, trước đây anh ta không những không chê diện mạo xấu xí của cô mà quan tâm. Nhưng điều khiến cho Lệ Hằng ngạc nhiên đó chính là cô đã đeo mặt nạ khác rồi mà, tại sao anh ta vẫn nhận ra cô. Hay là anh ta bản tính chính là như vậy, gặp cô gái nào cũng hỏi như thế?
Nghĩ đến đây thì Lệ Hằng thất vọng hẳn, cô vốn cho rằng nhân cơ hội này nhất định phải làm bạn với anh tài xế kia. Thế nhưng có vẻ anh ta chỉ là một kẻ cặn bã không hơn không kém, làm cô mất công cảm động một phen.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com./sac-dep-ma-quy/34.html.]
Thế nhưng chuyện tiếp theo đó đã khiến Lệ Hằng kinh ngạc, bởi vì anh ta giống như đọc được suy nghĩ của Lệ Hằng vậy, anh ta nhỏ giọng nói: “Tôi biết cô là ai, có phải gần đây cô đã đi phẫu thuật thẩm mỹ hay không?”
“Anh…anh làm sao mà biết được?”
Lệ Hằng lắp ba lắp bắp nói, giọng điệu sợ sệt còn hơn cả sợ ma. Bởi vì so với sợ ma, cô càng sợ con người biết quá nhiều về cô hơn. Nhưng xem ra cô lo lắng hơi thừa, bởi vì anh ta rất bình thường nói: “Cô sao vậy, sao cứ như gặp ma vậy. Yên tâm đi, tôi không phải là kẻ biến thái cuồng theo dõi gì đâu. Chẳng qua tôi nhận ra mùi nước hoa trên người cô, nó là hàng ngoại xách tay, không nhiều người dùng nó đâu.”
Nghe đến đây thì trái tim treo lơ lửng của Lệ Hằng cuối cùng cũng trở lại bình thường, cô buộc miệng nói đùa: “Anh có thể làm thám tử được rồi đó. Sao nào, anh cảm thấy diện mạo hiện tại của tôi có phải là tốt hơn trước nhiều không?”
Không ngờ rằng anh ta đến nhìn một cái dù là nhìn vào gương chiếu hậu cũng không muốn nhìn, chỉ nói: “Diện mạo bên ngoài chẳng qua cũng chỉ là để nhìn mà thôi. Tôi không quan tâm đến vẻ bề ngoài đó, tôi chỉ quan tâm sơ tâm của cô như thế nào, và cuối cùng cô có giữ được sơ tâm bên ngoài được hay không thôi.”
Cái tên này đúng là…
Đã không muốn quan tâm đến vẻ bề ngoài mà còn hỏi người ta có phải đã phẫu thuật mặt không…
Nhưng chỉ vừa mới nghĩ đến đây thì Lệ Hằng lại…có chút lạnh sống lưng. Nghĩ lại mới thấy kể từ lúc cô lên xe tới giờ đến cả nhìn cô một cái cũng xem nhìn mà sao lại đã biết cô phẫu thuật mặt chứ. Càng huống hồ lúc cô vẫy xe luôn đeo khẩu trang kín mít kia mà…
Vì để chứng thực mọi chuyện nên cô đã quyết tâm tìm hiểu. Tên tài xế này mặc áo khoác che kín cổ, trên đầu còn đội cả mũ lưỡi trai, căn bản khó lòng mà nhìn thấy mặt của anh ta được. Di chuyển ánh nhìn lên một chút, hóa rah ai chiếc gương chiếu hậu trên chiếc xe này hoàn toàn không hề tồn tại.