Sắc Đẹp Ma Quỷ - 40
Cập nhật lúc: 2024-07-15 12:02:02
Lượt xem: 21
“Lệ Hằng, cô ở đâu?”
An vừa quệt nước mưa vừa hét lớn, nhưng giọng của cô lại không thể át tiếng gió đang gào thét. Vừa định hét thêm tiếng nữa thì đột nhiên một tiếng sét giáng xuống, từ ánh sáng của tia sét kia, An nhìn thấy Lệ Hằng đang đứng trước mặt mình, thế nhưng toàn thân Lệ Hằng toàn là m.á.u cùng với khuôn mặt dập nát không còn miếng ngũ quan nào.
“Lệ Hằng, cô làm sao vậy? Là phe địch của cô làm ư?”
An vừa nói vừa tiến tới muốn sờ Lệ Hằng nhưng cô lại phát hiện phía trước mặt nơi Lệ Hằng đứng chỉ hoàn toàn là trống trơn không có bất cứ thứ gì. Tiếng sét thứ hai giáng xuống, cô lại nhìn thấy chính bản thân mình đứng đó chứ không phải là Lệ Hằng. Cô ở phía trước mặt tóc tay thưa thớt, mặt mày hốc hác, dáng vẻ xanh xao như một người bệnh sắp chết.
Được rồi! Chính An cũng biết bản thân cô trông như vậy, không cần dọa làm gì. Chỉ là bây giờ cô đang lo cho Lệ Hằng, bởi vì dù sao Lệ Hằng vẫn có giá trị lợi dụng rất lớn. Cho dù An cảm thấy bản thân như vậy cũng tồi không khác gì bọn ma quỷ kia, nhưng dù sao mục đích của cô vẫn lương thiện hơn bọn ma quỷ kia nhiều. Muốn làm được việc lớn thì việc hy sinh không thể nào thiếu được.
“Bọn bây không cần dọa tao đâu, tự tao biết bản thân tao như thế nào. Nhưng mà cho dù tao chỉ còn chút hơi tàn đi chăng nữa thì tao vẫn sẽ trụ cho đến khi trả thù được bọn bây.”
An như điên cuồng gào thét giữa trời mưa, nếu như là bình thường e là sẽ bị bắt vào bệnh viện tâm thần rồi. Bệnh nhân tâm thần thì làm gì có ai trả lời, nhưng sau đó, An đột nhiên nghe phía sau có tiếng rơi lộp bộp. Ma xui quỷ khiến gì mà An lại tưởng tượng rằng đó chính là tứ chi của Lệ Hằng rơi, vì vậy cô vừa khẩn trương vừa sợ hãi quay lại.
May mà không phải là tứ chi của Lệ Hằng, nhưng cái đến cũng không khá hơn là bao. Không biết từ đâu rơi xuống một đống điện thoại di động, dù đang trong mưa nhưng An vẫn nhìn thấy tất cả màn hình điện thoại đều đang sáng lên và không bị hư hao gì bởi nước mưa.
Ảo thật đấy!
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com./sac-dep-ma-quy/40.html.]
Dù cho có là ma quỷ đi chăng nữa nhưng đồ công nghệ mà không ướt mưa như thế này thì đúng là ảo quá mà. Trừ phi nó là điện thoại ma, nếu không thì chủ nhân của đám điện thoại đó đúng là xứng đáng giành kỉ lục thế giới mà.
Dường như đám điện thoại đó không những phát sáng mà chúng nó còn phát cái nội dung gì đấy. An đi tới, cúi xuống xem thử thì thôi ôi, nhưng cái điện thoại kia đều đang chiếu một đoạn video giống nhau. Bên trong video chính là một người đang quay lưng lại và nhảy múa, ừ thì cái hành động nhảy múa này có hơi lạ. Nhưng nếu là nhảy múa bình thường khi phát vào lúc này cũng sẽ trở thành lạ thôi.
Trong lúc An đang suy nghĩ xem mục đích của việc phát video này thì cái người đang quay lưng múa trong điện thoại đột nhiên quay đầu cái vù. Còn chưa kịp nhìn mặt mũi thì người đó đã đưa tay lên lột da mặt của mình xuống, đây là một hành động vô cùng chân thực, khiến An lập tức nghĩ ngay đến việc hung thủ lột da mặt nạn nhân chắc chắn sẽ giống như vậy.
“Cô có bao nhiêu bản lĩnh mà lại dám đòi điều tra các vụ án mà chúng tôi gây ra chứ?”
An đang tiếc thương cho các nạn nhân thì cô bị giọng nói lạnh lẽo phía sau làm giật mình. Không để bản thân yếu thế, cô lập tức đứng dậy, quay đầu nhìn về phía sau rồi nói: “Vậy các người là ai mà lại dám tùy ý g.i.ế.c người chứ. Ma quỷ có luật của ma quỷ, con người có luật của con người. Nếu như các người còn muốn yên ổn thì nhân lúc mọi chuyện chưa bung bét mà nhanh chóng thu tay đi.”
An vừa nhìn đã biết người phía sau chính là Bạch Thủ, cô ta chuyên điều khiển con rối, và cô ta chính là một con quỷ đội lốt người. Bạch thủ nghe An nói thì cười ha hả, cái điệu cười của cô ta đúng là khiến người khác tức điên lên mà. Sau khi cười lăn cười lộn xong, cô ta mới nói: “Cô chỉ là một con kiến mà thôi, mà lại dám lớn giọng với tôi à?”
“Theo như quyền hạn của tôi có thể c.h.ặ.t đ.ầ.u cô xuống bất cứ lúc nào, chẳng qua tôi không giống với các người thôi!”
Câu nói này của An đúng là khá chính xác, theo như vai vế quan hệ thì Bạch Thủ nhất định phải cung kính nói chuyện với An, nhưng cụ thể vì sao như thế thì An vẫn không muốn nói. Dù sao quá khứ cũng chỉ là quá khứ, An vốn đã không muốn nhớ lại cái quá khứ ấy rồi!