Sắc Đẹp Ma Quỷ - 45
Cập nhật lúc: 2024-07-15 17:44:24
Lượt xem: 17
“Ôi thật là…”
Lệ Hằng than thở một câu, sau đó lần mò xuống giường tìm nến và đốt lên. Một ngọn nến leo lét giữa căn phòng hiện tại đúng là khiến người khác lạnh theo đây mà, nhưng thôi kệ, dù sao có còn hơn không. Lệ Hằng nghĩ bụng như thế, sau đó có chút tự tin đi tới chỗ cửa sổ.
Từ ánh sáng yếu ớt bên ngoài hắc vào, Lệ Hằng ghé mắt gần đến cửa sổ để quan sát xem liệu có m.á.u chảy xuống hay không nhưng…
Hắc xì một cái, Lệ Hằng tự dưng cảm thấy trên mũi mình nhột nhột. Dự cảm chẳng lành, cô đưa tay sờ thử lên mũi thì thôi ôi, đúng là chẳng lành thật. Máu, chính là m.á.u nhưng mà không phải là m.á.u của cô, mà một quệt m.á.u tanh tưởi. Đã tanh rồi chứ, lại còn nằm ngay mũi người ta thì sống làm sao mà nổi chứ.
Với tay lấy vội rèm cửa đang được vén qua để lau cho sạch vết m.á.u thì Lệ Hằng lại cảm thấy không đúng. Con mẹ nó chứ, cái tấm rèm che bây giờ đã biến thành cái thứ đó gì đó giống với lớp da mặt người. Bởi vì Lệ Hằng đã từng cầm lấy thứ đó, cho nên lúc sờ vào cô đã phát giác ra ngay.
Ném, ném ngay, ném vội!
Đây là những gì trong đầu Lệ Hằng nghĩ ngay khi vừa chạm vào thứ đó. Và đương nhiên nghĩ là làm, không làm chỉ có nước đứng đó làm thinh rồi chờ cái thứ đó tán công. Ném vội cái thứ kia ra, nhưng xem ra muốn ném cũng không dễ như tưởng tượng một chút nào. Sao cảm giác càng ném nó lại càng quấn chặt thế này.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com./sac-dep-ma-quy/45.html.]
Con mẹ nó, đã sợ không dám nhìn rồi chứ, nó lại muốn mình nhìn bộ dạng xấu xí của nó đấy à?
Nghĩ đến đây đương nhiên Lệ Hằng còn lâu mới nhìn, vì vậy cô không chần chừ một chút nào mà lấy tay còn lại mở toạt cửa sổ ra. Quả nhiên khi vừa mở cửa sổ, một cơn gió mạnh mẽ lạnh lẽo đã từ bên ngoài lùa vào, ngang qua mặt cô mà tới chỗ cây nến và thổi tắt nó.
Tiếng “phụp” của cây nến tắt rất nhỏ, nhưng Lệ Hằng lại nghe rõ mồn một, chắc có lẽ là do cô sợ hãi nên mới đặc biệt chú ý đến nó như thế. Cô sợ hãi điều gì, ma quỷ ư, đương nhiên là không. Vậy cô sợ gì chứ, chắc có lẽ cô sợ hãi những gì bản thân đang có sẽ mất đi, sự xinh đẹp tự nhiên này sẽ mất đi.
Bên ngoài ánh trăng đang nhàn nhạt soi xuống, Lệ Hằng ngẩn đầu nhìn lên nhưng lại không thể thấy được mặt trăng đang nằm ở đâu. Hư hư ảo ảo, chắc có lẽ mặt trăng chỉ đang nằm ở hướng ngược lại trên bầu trời mà Lệ Hằng không thấy được thôi, nhưng cô lại có cảm giác vô cùng kì lạ, vô cùng khó tả.
Giống như hiện tại gió rất lớn nhưng cô lại chẳng thấy ngọn cây dừa hay bất kì cây nào trong tầm nhìn của mình chuyển động. Rõ ràng ngọn cây đang nằm im như thế nhưng lại có thể nghe được tiếng ngọn cây lao xao trong gió…
À không, chắc có lẽ cô lầm tưởng nó là tiếng ngọn cây lao xao thôi, khi bình tĩnh lắng ghe thì nó lại giống người cười khóc than thở pha lẫn vào hơn. Không gian ngột ngạt đến lạ, dù cho có gió và nhiều âm thanh nhưng Lệ Hằng lại cảm tưởng bản thân đang bị nhốt trong một chiếc hộp, tuy to lớn nhưng lại không có bất kì không khí nào, khiến cho cô không có cách nào thở được.
Mặt trăng như thể giả mạo, cái lạnh của mặt trăng nhiều quá so với bình thường. Lúc Lệ Hằng nghĩ đến đây, đột nhiên không gian xung quanh im bặt, sau đó một âm thanh đang từ từ vang lên. Vốn dĩ Lệ Hằng không phải là người am hiểu về những thứ hoa mỹ, đương nhiên cái giai điệu của bản hòa tấu đang vang vọng này càng khiến cho cô mù tịt. Mãi cho đến khi đoạn cao trào của bản hòa tấu ấy vang lên thì cô mới nhận ra đây chính là “Sonata moonlight”.