Sắc Đẹp Ma Quỷ - 50
Cập nhật lúc: 2024-07-15 17:49:23
Lượt xem: 13
Nhưng mà đúng là cái loa thông tin công cộng Lệ Hằng chẳng thể im lặng một chút nào. Vừa mới quay lại thì phía sau là một mảng tối đen như mực, nếu quan sát kĩ thì hình như có nhìn thấy cả ma trơi luôn đó. Dù hồi bé cũng từng thấy mấy cái đóm trắng hay xanh mà người già hay bảo là “ma trơi” nhưng chẳng ai biết rốt cuộc nó có đúng là thế hay không. Lệ Hằng cứ nhìn, cứ nhìn rồi như bị những đốm sáng ấy cuốn hút. Sau khi cô cảm thấy mấy cái con “ma trơi” kia sắp bay tới ăn con mắt của mình thì mới hét lên:
“Đây lại là nơi quái quỷ nào vậy?”
Và lần này… Lệ Hằng ăn trọn một cú vả của An muốn lệch cả hàm. Lệ Hằng tỉnh mộng hẳn, cô bưng mặt, mếu máo nói: “Lực tay cô cũng khỏe thật đấy!”
“Cô có biết tôi đau tay cỡ nào không. Nhưng nếu như không đánh mạnh như thế thì chắc cô đã trúng chiêu rồi.”
A vừa nói vừa xoa xoa cái cánh tay vừa mới đánh người rồi nói. Lệ Hằng mặc dù không phục lắm nhưng cũng không thể phản kháng, dù sao muốn sống để ra khỏi cái chỗ quái quỷ này đương nhiên là phải cần đến An rồi.
“Nhưng mà rốt cuộc đây là cái nơi nào vậy chứ?”
Lệ Hằng vẫn hỏi, An tặc lưỡi nói: “Cô có im đi không. Tôi làm sao mà biết được cơ chứ, nhưng cứ đi thôi, kiểu gì không thoát ra được.”
“Cái gì cơ, kiểu gì cũng thoát ra được ư?”
“Đúng vậy! Miễn là cô còn đủ sức để chạy.”
Lần này Lệ Hằng triệt để bị hạ gục.
“Hết mệt chưa, chúng ta đi thôi!”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com./sac-dep-ma-quy/50.html.]
Không ngờ An cũng chưa tới nỗi như ác bá, cô vẫn đợi cho Lệ Hằng nghỉ ngơi tầm mấy phút mới gọi đi. Nhưng những giây phút nghỉ ngơi ấy dường như cô không ngừng quan sát cái lũ mặt người kia, sau đó tâm trạng có tốt lên một chút, dường như đã tìm được gì đó hay ho rồi thì phải.
“Vẫn còn mệt lắm, nhưng mà đi thôi. Còn không đi thì chắc sẽ tỏi mất.”
Ý chí sống này mới đúng là Lệ Hằng chứ, mặc dù là cô hiện tại hơi ngốc hơn so với thực tại nhưng mà cũng rất chi là dễ thương. An gật đầu rồi nói: “Đừng có manh động đấy, mạnh động là tôi để cô c.h.ế.t một mình đấy.”
Lệ Hằng nghe câu này hình như có hơi sai trái bèn nói: “Đáng lẽ phải là chúng ta c.h.ế.t chung chứ, cô định khôn lỏi, bẻ cong mọi việc đấy à?”
“Tôi bẻ cong đấy thì làm sao nào. Tôi nói cho cô biết nhé, cỡ cô không có tư cách kéo tôi c.h.ế.t chung đâu, mạng của tôi quý giá lắm.”
Được rồi! Cả hai đã bắt đầu cảm thấy sai chủ đề cho nên không nói nữa. An đi ở phía trước, Lệ Hằng theo sát cô đi phía sau, vừa đi còn vừa nắm vạt áo An và liên tục nhìn về phía sau như thể mấy con da mặt người kia sẽ đến và kéo cô đi mất khiến An không hay biết vậy.
Ai ngờ mãi nhìn phía sau, đến khi quay lại phía trước thì thôi ôi, không hiểu sao mà An lại có thể bình tĩnh đi vậy. Phía mà bọn họ đang đi đến đầy rẫy những cái xác không đầu vfa có đầu. Xác không đầy thì một tay cầm đầu, một tay cầm da măt đung đưa đung đưa, còn xác có đầu thì hai tay cũng chẳng rảnh mà bận cầm tấm da mặt cố mà dán lại vào cái mặt bị lột da của mình. Tóm lại, có hàng trăm cái xác ở đây mà chẳng có cái nào là da mặt còn nguyên vẹn cả.
“An, cô có chắc là đi đúng đường chưa vậy…”
Lệ Hằng còn đang nói dở thì bất thình lình, ma xui quỷ khiến như nào mà lại nhìn xuống đất. Thế là cô nói chưa hết câu đã hai tay bấu víu lấy An như muốn nhảy thót lên người An rồi lắp bắp nói: “Máu…sao dưới đất toàn là m.á.u không vậy?”