Shopee Chạm để tắt
Lazada Chạm để tắt

Sắc Đẹp Ma Quỷ - 60

Cập nhật lúc: 2024-07-15 19:25:48
Lượt xem: 11

“Ra đi, ra ngoài đi!”

Lệ Hằng ngồi gục xuống tại chỗ, cô lấy hai tay ôm đầu cố chịu đựng, cố xua đuổi những tạp âm kia ra ngoài. Nhưng sau khi đuổi những tạp âm kia đi thì trong đầu cô chỉ còn vọng lại một câu nói duy nhất: “Ra đi, ra ngoài đi!”

“Ai, ai nói?”

Câu hỏi của Lệ Hằng bị bỏ ngõ, nhưng sau đó cô còn cảm thấy đau đầu dữ dội hơn. Rốt cuộc thứ đó bảo ai đi ra ngoài chứ?

Lúc này đây Lệ Hằng mới nhớ tới câu nói kia của An,câu nói rằng cô rất khó để trở ra ngoài nguyên vẹn. Có lẽ An đã nói đúng, nhưng cô sẽ mất đi chỗ nào. Nếu như mất đi hiện thể vậy sao cái thứ kia không trực tiếp tấn công cô mà lại bảo cái gì ra đi…

Vừa nghĩ đến đây thì ý thức của Lệ Hằng đã dần biến mất, khung cảnh phía trước mặt tối sầm lại, sau đó cô hôn mê và ngã xuống đất. 

Lúc Lệ Hằng tỉnh lại đã thấy bản thân nằm ở một căn phòng xa lạ, cả người đau nhức khó tả và đầu óc cũng mơ hồ lắm. Dù sao có c.h.ế.t thì giãy giụa cũng không có tác dụng, vì vậy cho nên cô quyết định nằm im nghỉ ngơi thêm một lát nữa. Nào ngờ nhắm mắt chưa xong thì nghe thấy cửa phòng cót két mở ra, kèm theo đó là một giọng vừa xa lạ vừa quen thuộc: “Sao vậy, lười nhát quen rồi à, cô không định dậy và làm việc à?”

Tất cả những gì trong giấc mơ cuối cùng rồi cũng chỉ sẽ vĩnh viễn ở lại trong mơ mà thôi. Lệ Hằng xinh đẹp tự nhiên bình yên ở nhà đã không còn, chỉ còn lại hiện thực tàn khốc, một Lệ Hằng phải đi lấy da mặt người khác đeo lên mặt mình để được xinh đẹp, một Lệ Hằng phải ngày đêm đi tìm con mồi và ủ mưu sai khiến người khác đi g.i.ế.c người lột da mặt. 

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com./sac-dep-ma-quy/60.html.]

Đã bị nói là lười nhát thì Lệ Hằng sẽ lười nhát luôn vậy. Dù sao bây giờ cô cũng không có tinh thần, càng không muốn đối diện với hiện thực tàn khốc này. Nhưng mà kì lạ thay, ngay khi cô vừa nhắm lại muốn kệ đời thì đột nhiên giống như có một thứ gì đó xui giục cô hay một cơn gió lạ nào đó thay đổi tâm tính cô vậy. Ngay lúc này, sao mà cô cảm thấy yêu đời đến vậy, yêu công việc đến vậy và…

Mở bừng mắt, dáng vẻ và suy nghĩ của Lệ Hằng thay đổi đến mức đối lập. Cô xuống giường, việc đầu tiên là nở một nụ cười tươi rói nhìn vào kẻ vừa vào. Rõ ràng là mới mấy giây trước đây thôi cô đã rất sợ hãi và kinh tởm người đàn ông này, bởi vì anh ta chính là chồng của An, người đàn ông còn đáng sợ hơn ma quỷ. Mà anh ta cũng chính là chàng thanh niên tài xế taxi chiều hôm đó, và là kẻ cầm đầu của tổ chức ma quỷ này. 

Thế nhưng…bây giờ Lệ Hằng lại cảm thấy bản thân như có sức mạnh vô biên cùng với tham vọng to lớn. Cái ác, cái ác đã chiếm lĩnh tâm trí cô. Như An, cô ấy đã nói đúng, Lệ Hằng sẽ ra ngoài không được nguyên vẹn. Và dĩ nhiên, cái không vẹn kia mà An nói không phải là sứt đầu mẻ trán, cụt tay què chân mà là khuyết đi một nửa linh hồn. Nửa linh hồn thiện của Lệ Hằng đã mãi mãi ở lại trong giấc mộng kia, và bị Tà thần ăn mất.

Như thế mới bi ai làm sao!

Từ giờ phút này Lệ Hằng đã đánh mất chính bản thân mình, chỉ còn lại tâm ngự trị!

“Như vậy mới đúng chứ, rất có sức sống, rất có tinh thần làm việc!”

Kẻ kia nở một nụ cười đáp trả, vậy mà Lệ Hằng lại dửng dung, cô như thể tò mò muốn lột cái lớp da mặt của hắn xuống mà xem rốt cuộc bên trong lớp da mặt đẹp đẽ kia là thứ gì tồn tại mà hắn lại có thể ra tay tàn độc như thế. Kẻ kia thấy Lệ Hằng nhìn trân trối nhìn mình thì rất đắc ý nói: “Có phải là khuôn mặt này rất đẹp không. Yên tâm đi, về sau chúng ta sẽ còn tạo ra được nhiều khuôn mặt đẹp đẽ hơn như vậy nữa!”

Lệ Hằng nở một nụ cười bố thí nói: “Nhưng trước đó tôi muốn lột lớp da mặt này của ngài xuống để xem thử.”

Lệ Hằng vừa nói vừa đưa tay kề gần sát mặt kẻ kia như thể muốn thật sự lột lớp da mặt xuống vậy. Kẻ kia cũng không hề mải mai có một chút tức giận, ngược lại rất tán thưởng đưa tay muốn bắt lấy tay Lệ Hằng thì bị cô lấy tay đi mất. Kẻ kia nói: “Rất tốt! Đưa cô vào đó đúng là không uổng phí!”

Lệ Hằng nghe thấy câu nói này thì đột nhiên cau mày một cái. Một cơn đau đầu thoáng qua, cô cảm giác như bản thân đã quên đi một thứ gì đó rất quan trọng, mất đi một thứ gì đó rất quý giá.

Loading...