Sạp Bói Xuyên Công Ty - Chương 115
Cập nhật lúc: 2025-04-12 23:59:25
Lượt xem: 12
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/2fxtBlY6PS
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
"Ta cũng không rảnh giải thích với ngươi." Thích Không bước lên đỉnh núi.
Lúc nãy bỏ lại Khương Y Y, ông ta đã nhìn thoáng qua cô gái đó.
Chỉ một cái nhìn, ông ta đã hiểu cô ta rất mạnh.
Thích Không lẩm bẩm, "Thật đáng tiếc, chúng ta định sẵn là đứng ở hai phía đối lập."
Thanh Ô gọi với theo bóng lưng của ông ta, "Này, ngươi đi đâu? Hai người của Cục Quản lý Đặc biệt còn chưa c.h.ế.t mà."
Thích Không lạnh lùng đáp, "Nhiệm vụ của chúng ta là cầm chân người của Cục Quản lý Đặc biệt, c.h.ế.t hay không chẳng liên quan gì đến ta."
"Khoan đã, bây giờ chúng ta nên đi giúp đỡ." Thanh Ô nhíu mày nhăn mặt.
"Cướp mảnh vỡ là nhiệm vụ của bọn chúng." Thích Không vẫy tay, "Tạm biệt."
"Hòa thượng, ngươi đứng lại!"
Thanh Ô vừa bước được hai bước, một lá bùa màu vàng đã lao thẳng vào huyệt mệnh môn.
"Chết tiệt!"
Trực giác mách bảo gã rằng lá bùa này vô cùng nguy hiểm.
Thanh Ô theo phản xạ ném chiếc la bàn trong tay ra, rồi vội vàng chạy lên núi, "Hòa thượng, đợi ta với!"
Chiếc la bàn va chạm với lá bùa màu vàng, lập tức phát nổ.
Ngọn lửa dữ dội bùng lên thiêu cháy cả tay áo, Thanh Ô điên cuồng vỗ đập để dập lửa nhưng không thể dập tắt được.
Mùi khét lẹt nồng nặc tỏa ra trong không khí, gã mở mắt nhìn quần áo và mũ của mình bị cháy sạch.
Nếu cứ thế này, tóc của gã sẽ bị cháy hết mất.
Thanh Ô hét lớn: "Hòa thượng, dừng lại, mau tới cứu ta!"
Hòa thượng càng chạy nhanh hơn, "Cô ta đến nhanh hơn tưởng tượng."
Hai người một trước một sau lao lên đỉnh núi, tóc của Thanh Ô đã bị cháy sạch, ngọn lửa lan đến cả quần.
Nếu cháy thêm nữa, cái mạng của gã cũng không còn.
"Hòa thượng!"
Hòa thượng chắp tay niệm: "A di đà Phật."
Trong đầu Thanh Ô lại vang lên bài Đại Bi chú, ngọn lửa trên người gã dần dần biến mất.
Lần này, gã cảm thấy bài chú Đại Bi như lời thì thầm của thần tiên, nghe thật dễ chịu.
May quá, cái mạng của gã vẫn còn.
Hòa thượng quay đầu lại nhìn, cười lớn, "Giờ thì ngươi cũng thành hòa thượng rồi."
Áo trên của Thanh Ô đã bị cháy thành tro, tóc trên đầu cũng bị cháy sạch, chỉ còn mặc một chiếc quần đùi rộng thùng thình, trông cực kỳ buồn cười.
Thanh Ô che phần dưới của mình, mặt mày u ám, "Cô ta rốt cuộc là ai?"
"Cô ta à." Hòa thượng nhìn xuống thung lũng một cái, "Người trong lời tiên tri."
Thanh Ô hoàn toàn ngơ ngác, "Lời tiên tri gì?"
"Ngươi không cần biết." Hòa thượng phẩy tay, "Có duyên sẽ gặp lại."
Chớp mắt, ông ta biến mất không thấy đâu.
Thanh Ô đối diện với không khí hét lên: "Này, ngươi đi rồi, ta phải làm sao đây?"
Toàn thân gã chỉ có mỗi cái quần đùi, thế này làm sao mà gặp người ta được?
Không có ai trả lời, Thanh Ô đành tự lo liệu, gã xé một nắm lá cây rồi đan thành cái quần và áo cỏ.
Chuyện giúp cướp mảnh vỡ, gã đã quên sạch từ lâu.
…
Vài ngày trước, cục Quản lý Đặc biệt phát hiện thung lũng này rất kỳ lạ. Hai bên sườn núi cây cối đều rậm rạp, chỉ riêng chân núi thì trơ trọi, không có lấy một ngọn cỏ.
Đồn công an gần đó nhận được mấy vụ báo án, dân làng dưới chân núi vào núi đào thảo dược, nhưng lại mất tích.
Cảnh sát tìm kiếm nhiều ngày nhưng không thấy ai, phát hiện hiện tượng kỳ quái này nên báo lên cục Quản lý Đặc biệt.
Chi nhánh của cục Quản lý Đặc biệt đã cử hai người đến điều tra, kết quả là hai người này cũng mất tích.
Cục trưởng vô cùng coi trọng việc này, liền cử Vân Ngạn và Bạch Tu Viễn cùng đi tìm đồng nghiệp và dân làng mất tích.
Bạch Tu Viễn vừa đến gần khu vực này đã ngay lập tức phát hiện một luồng âm khí khác thường, đặc biệt giống như sắt vụn.
Vân Mộng Hạ Vũ
Anh ta đoán rằng các mảnh vụn này đã hút hết sinh khí, khiến xung quanh không có lấy một ngọn cỏ.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeydtruyen.com./sap-boi-xuyen-cong-ty-sewd/chuong-115.html.]
Bạch Tu Viễn cầm la bàn, nói: “Đội trưởng, bên kia sinh khí hoàn toàn không có, âm khí lại rất nặng.”
“Qua bên đó xem thử,” Vân Ngạn cầm kiếm tiền tiến lên phía trước.
Thung lũng không có tiếng chim kêu, không có gió, cứ như mọi thứ đang đứng yên.
Hai người vừa bước vào, cảnh vật xung quanh hoàn toàn thay đổi, thung lũng trơ trọi trước mắt biến mất, thay vào đó là một đại dương bao la.
Trên mặt biển sóng đánh lăn tăn, những chú hải âu trên trời bay qua bay lại, một cảnh tượng yên bình tĩnh lặng.
Bạch Tu Viễn và Vân Ngạn đứng trên bãi cát mềm, mùi mặn của nước biển xộc vào mũi.
Đột nhiên đến một nơi kỳ lạ như vậy, thực sự rất bất thường.
Bạch Tu Viễn chăm chú nhìn mặt biển, nói: “Đây là một trận pháp! Chúng ta đã vào trong một trận pháp rồi!”
Trận pháp tự tạo thành một thế giới, âm dương ngũ hành đảo lộn, mọi thứ nhìn thấy trong trận đều do người bày trận chi phối, sinh tử không do mình quyết định.
Trong trận pháp có tám cửa, Sinh môn đại diện cho sự sống, cửa Tử đại diện cho cái chết.
Trong một trận pháp không thay đổi, vị trí Sinh môn nằm ở quẻ Cấn, tức là hướng Đông Bắc.
Nhưng trong trận pháp này từ trường hỗn loạn, ngũ hành đảo lộn, vị trí Sinh môn có thể ở bất kỳ phương hướng nào, muốn tìm Sinh môn vô cùng khó khăn.
Vân Ngạn không hiểu rõ về trận pháp lắm, “Chỉ cần tìm được Sinh môn, chúng ta có thể ra ngoài.”
“Về lý thuyết là vậy.” Bạch Tu Viễn đến từ môn phái phong thủy hàng đầu, đã thấy qua đủ loại trận pháp.
Trận pháp thông thường không thể chân thực như vậy, tất cả bên trong đều là hư ảo.
Giữ cho đầu óc tỉnh táo, đi theo hướng kim la bàn chỉ là có thể phá trận.
Nhưng trận pháp này quá chân thật, họ như thật sự đang đi nghỉ dưỡng bên bờ biển, người thiếu ý chí rất dễ bị lạc lối.
Hai đồng nghiệp và dân làng mất tích có lẽ dữ nhiều lành ít.
Vân Ngạn quan sát một vòng, xung quanh chỉ có hai người, không có dấu hiệu của sự sống.
Bạch Tu Viễn giơ la bàn lên, nói: “Đội trưởng, tôi sẽ tìm Sinh môn ngay.”
“Ừ, cậu cẩn thận một chút.” Vân Ngạn cầm kiếm đứng canh phía trước anh ta.
Bạch Tu Viễn giỏi về phong thủy, nhưng là một hỗ trợ mỏng manh.
Nếu có quái vật tấn công, Vân Ngạn có thể bảo vệ anh ta.
Bạch Tu Viễn nhanh chóng niệm chú: “Thiên hữu tam kỳ, địa hữu lục nghi, phương viên bách bộ, tùy châm kiến chi!”
Kim la bàn quay nhanh chóng, cuối cùng dừng lại ở một hướng, quẻ Khảm.
Khảm đại diện cho nước, ở phía Bắc.
Bạch Tu Viễn ngẩng đầu, nói: “Quẻ Khảm ở dưới đáy biển.”
Vấn đề đặt ra, có nên xuống nước hay không?
Càng yên tĩnh, phong ba càng lớn, mặt biển nhìn có vẻ êm đềm, ai biết bên trong có gì?
Con người khi ở trong nước sẽ bị hạn chế hành động, nếu có chuyện gì xảy ra sẽ rất nguy hiểm.
Bạch Tu Viễn hỏi: “Đội trưởng, chúng ta có nên xuống nước không?”
Vân Ngạn suy nghĩ vài giây, cầm kiếm tiền đi vào mặt biển trước, “Đi thôi.”
Bạch Tu Viễn mặt mày nghiêm trọng, nói: “Đợi đã, đội trưởng, lỡ trong nước có gì thì sao.”
Vân Ngạn đứng trên bãi cát, nước biển đã ngập hơn nửa người.
Anh ta quay đầu lại, "Tuy tôi không rành về trận pháp, nhưng hiểu rằng trong trận pháp mọi thứ đều là hư ảo, những gì mắt thường nhìn thấy không nhất định là thật, có thể ở đây vốn không có biển."
"Dù cho trong biển có gì đi nữa, kiếm trong tay tôi không phải để chơi!"
Vân Ngạn chìa tay ra, "Đi thôi."
Bạch Tu Viễn tạm thời thả lỏng trái tim đang lo lắng, anh ta phải tin tưởng đội trưởng, tin tưởng bản thân mình.
Anh ta ôm lấy la bàn và lặn xuống nước, cùng đội trưởng tiến về phía đáy biển.
Càng tiến sâu vào, mực nước càng dâng cao, mặt nước dần dần ngập qua đầu hai người.
Trong biển vẫn rất yên tĩnh, những con cá dưới nước nhìn thấy hai người liền nhanh chóng bơi đi.
Nước biển mặn chát tràn vào khoang mũi, Bạch Tu Viễn thở có chút khó khăn, "Đội trưởng..."
Vân Ngạn kéo anh ta bơi về phía trước, "Không sao, sắp đến rồi."
Dưới đáy biển có một rạn san hô khổng lồ, phát ra ánh sáng rực rỡ nhiều màu sắc.
Ở giữa rạn san hô, một tia sáng trắng dịu dàng phá tan làn nước biển chiếu về phía hai người.