Sạp Bói Xuyên Công Ty - Chương 126
Cập nhật lúc: 2025-04-12 23:59:47
Lượt xem: 8
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/6fTjxREp2d
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
“Ý cậu là gì?”
Đám hồ ly nhỏ vẫn chưa kịp phản ứng thì Bạch Thụy đã nhảy xuống khỏi lưng Thanh Hồ, chặn đường đi của tất cả mọi người.
Thanh Hồ vội vàng dừng lại, “Bạch Thụy, cậu làm gì vậy?”
Bạch Thụy ngẩng đầu, đôi mắt lạnh lùng, cậu ta vừa định mở miệng thì một chiếc thuyền đột ngột hạ xuống từ trên đầu.
Cậu ta và Thanh Hồ đều giật mình.
“Ai?”
Thanh Hồ cảnh giác nhìn chằm chằm vào chiếc thuyền đột nhiên xuất hiện, trên lưng ông ta đều là những chú hồ ly nhỏ chưa trưởng thành, nếu lại gặp kẻ thù, Hồ Tộc phương Đông Bắc sẽ bị diệt sạch.
Bạch Thụy cũng đang quan sát chiếc thuyền, nhẹ nhàng, thân thuyền dường như làm bằng giấy.
Một con hồ ly màu tím nhảy xuống, vui mừng hét lên: “Chú Thanh Hồ, Bạch Thụy, hai người không sao thật là tốt quá.”
Thanh Hồ vô cùng vui mừng, “Bạch Nhu!”
Đám hồ ly nhỏ vô cùng phấn khởi, “Nhu Nhu, chúng tôi cứ tưởng cậu c.h.ế.t rồi.”
Bạch Thụy thoáng chút ngạc nhiên trong đáy mắt, “Bạch Nhu, cô sao lại…”
Chưa nói hết câu, chiếc thuyền trước mặt đột nhiên biến mất, ba người xuất hiện trước mắt đám hồ ly.
Hai nam một nữ, hai người đàn ông trông rất bẩn thỉu, dáng vẻ vô cùng thảm hại, trông giống như vừa từ châu Phi đào mỏ về.
Cô gái trông khí thế bừng bừng, Bạch Thụy lén liếc nhìn cô bằng khóe mắt.
Chỉ một cái liếc, tim cậu ta đã run lên, cô gái này dường như có thể nhìn thấu mọi thứ.
Bạch Thụy không khỏi run rẩy.
Bạch Nhu vỗ vai cậu ta, “Cậu nghĩ gì thế? Gặp lại tôi không vui à?”
“Không.” Bạch Thụy nặn ra một nụ cười, “Thấy cô vẫn ổn, tôi đương nhiên vui.”
Bạch Nhu cảm thấy cậu ta có chút kỳ lạ, nhưng không nghĩ nhiều, tối nay gặp phải Lang Nhân hung ác, chắc chắn Bạch Thụy cũng rất sợ hãi.
Bạch Nhu an ủi: "Đừng sợ, tôi đã mang viện binh đến rồi."
Thanh Hồ tiến lên một bước: "Bạch Nhu, họ là ai?"
"Người của cục Quản lý Đặc biệt." Bạch Nhu vội hỏi, "Cô đâu rồi? Còn gã Lang Nhân đó?"
Thanh Hồ cúi đầu: "Ở cấm địa."
"Sao lại vào đó?" Bạch Nhu nhìn về phía Lâm Khê, "Cấm địa của Hồ Tộc không có lệnh của tộc trưởng thì không được vào, chúng ta..."
"Đừng lắm lời." Lâm Khê gõ nhẹ vào đầu cô ta, "Nhanh dẫn ta đi."
"Ồ ồ." Bạch Nhu nhanh chóng biến lớn, "Đại sư, tôi biết một con đường tắt, cô mau lên đi."
Lâm Khê nhảy lên lưng cô ta, quay đầu dặn Vân Ngạn và Bạch Tu Viễn: "Canh chừng bọn họ."
Con hồ ly màu tím thoáng cái đã biến mất, Thanh Hồ muốn đuổi theo: "Bạch Nhu, đừng đi chịu c.h.ế.t chứ."
Vân Ngạn và Bạch Tu Viễn liếc nhau, một trái một phải chắn trước mặt ông ta: "Xin lỗi, phiền các vị ở lại đây."
Tiểu sư tổ bảo là "canh chừng", chứ không phải bảo vệ.
Vân Ngạn lấy ra thẻ căn cước của cục Quản lý Đặc biệt: "Xin hãy hợp tác."
Thanh Hồ trợn tròn mắt: "Người của cục Quản lý Đặc biệt Đế Kinh, tại sao các người không đuổi theo? Gã Lang Nhân đó đặc biệt mạnh."
Vân Ngạn nhìn về phía xa: "Cô ấy còn mạnh hơn."
Thanh Hồ không hiểu: "Một cô gái gầy guộc nhỏ bé, có thể mạnh tới mức nào?"
Bạch Tu Viễn nói phóng đại: "Siêu mạnh vô địch, cô ấy là người lợi hại và toàn diện nhất mà tôi từng gặp."
"Thật sao?" Thanh Hồ nghi ngờ đánh giá họ, "Hai người đàn ông to xác các anh lại an tâm trốn ở phía sau, để một cô gái nhỏ ra tiền tuyến đánh nhau?"
Bạch Tu Viễn điềm tĩnh nói: "Tôi quá yếu, không muốn kéo chân sau."
Vân Ngạn lên tiếng: "Tôi cũng vậy."
Ra khỏi Bát Môn Kim Tỏa Trận, tiêu hao nửa cái mạng, tay phải của anh ta giờ còn đau.
Đi chỉ tổ kéo chân sau, liên lụy đến tiểu sư tổ.
Thanh Hồ: "..."
Lần đầu tiên ông ta thấy hai người đàn ông lại thoải mái nhận mình yếu như vậy, cô gái nhỏ đó thật sự mạnh đến thế sao?
Bạch Tu Viễn ngồi phịch xuống: "Nghỉ chút đi, móng vuốt của ông chảy m.á.u rồi."
"Ồ, được." Thanh Hồ nằm xuống, l.i.ế.m vết thương trên móng vuốt.
Vân Ngạn lấy ra một lọ thuốc đan dược đưa cho ông ta: "Thuốc đặc chế của cục Quản lý Đặc biệt, có hiệu quả rất tốt cho vết thương của con người, ông thử xem."
"Cảm ơn." Thanh Hồ yên tâm hơn, hai người này trông không giống người xấu.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeydtruyen.com./sap-boi-xuyen-cong-ty-sewd/chuong-126.html.]
Bầu không khí căng thẳng tan biến, mấy con hồ ly con tò mò đảo mắt.
"Cục Quản lý Đặc biệt là gì?"
"Các anh trai, tên của các anh là gì?"
"Các anh trai, tại sao mặt các anh lại đen thế? Chẳng lẽ đi ăn cắp than à?"
Vân Ngạn im lặng, khóe miệng Bạch Tu Viễn giật giật: "Không phải ăn cắp than, là đánh nhau với kẻ xấu."
Vân Mộng Hạ Vũ
"Các anh thắng hay thua?"
Bạch Tu Viễn ngẩng cao cằm: "Dĩ nhiên là thắng."
"Ồ, anh thật giỏi."
Mấy con hồ ly con tưởng tượng ra một trận chiến kinh thiên động địa, giống như tập cuối của Ultraman, càng thêm sùng bái hai người đàn ông trước mặt.
Bạch Tu Viễn có chút chột dạ, anh ta chỉ c.h.é.m mấy nhát, còn không đụng được một sợi lông của ma quỷ, lại còn bị chúng cười nhạo.
Mấy con hồ ly con vừa nói vừa làm động tác, tâm trạng tốt hơn nhiều.
Bạch Thụy luôn cúi đầu, đột nhiên lên tiếng: "Chú Thanh Hồ, chỗ này không an toàn lắm, chúng ta đổi chỗ chờ Bạch Nhu họ đi."
Thanh Hồ quan sát xung quanh, không có chỗ nào để ẩn nấp, cảm thấy lời của Bạch Thụy có lý, đang định đứng lên.
Vân Ngạn lên tiếng ngăn lại: "Không cần, cứ ở đây, có nguy hiểm chúng tôi bảo vệ các cậu."
Thanh Hồ lại ngồi xuống: "Làm phiền rồi."
"Không có gì, đây là trách nhiệm của chúng tôi." Vân Ngạn chăm chú nhìn chằm chằm vào con hồ ly vừa nói.
Con hồ ly màu đỏ hình như có gì đó không đúng, khi họ bay xuống, nó đứng ở phía trước, còn những con hồ ly khác đều ngồi trên lưng Thanh Hồ.
Xích Hồ vừa rồi muốn làm gì?
Thôi kệ, không nên hành động thiếu suy nghĩ, mọi chuyện đợi tiểu sư tổ về rồi tính.
Cấm địa của Hồ Tộc Đông Bắc.
Những viên nội đan đủ màu sắc lơ lửng trên không trung, Bạch Mị ngồi giữa, trên tay ôm lấy viên nội đan của mình.
“Xin lỗi… Ta là tộc trưởng mà không thể bảo vệ mọi người…”
Vô số nội đan khẽ động, như thể đang nói: "Tộc trưởng, không trách người, tất cả là lỗi của kẻ xấu."
Nước mắt Bạch Mị chực trào ra, khóe miệng rỉ máu, “Tối nay, ta sẽ báo thù cho Hồ Tộc Đông Bắc!”
Ầm!!!
Những tiếng nổ liên tiếp vang lên, người phụ nữ ôm chặt quả cầu ma pháp nép sau lưng gã Lang Nhân, tay bấu chặt áo hắn.
“Hôi Trí, chặn cho ta!”
Hôi Trí muốn chửi thề, “Cái quái gì! Sao cô không tự đi mà chặn?”
Hắn định né đi nhưng người phụ nữ dùng hắc ma pháp trói hắn lại tại chỗ.
Hôi Trí thầm nguyền rủa, mắt mở to nhìn những tiếng nổ đì đùng bên tai.
BÙM! BÙM! BÙM!!!
Mỗi tiếng nổ một lớn hơn, cả không gian rung chuyển, hang động như sắp sập đến nơi.
Hôi Trí bị lực va chạm khổng lồ hất tung, rơi mạnh xuống đất, tạo ra một hố sâu.
Không còn Lang Nhân chắn phía trước, người phụ nữ phải trực diện đối mặt với sức mạnh của vụ nổ nội đan. Cô ta không ngờ những con hồ ly này không định sống nữa, kéo tất cả mọi người c.h.ế.t cùng.
Không biết đã nổ bao nhiêu lần, Bạch Mị nằm thoi thóp trên đất, thở ra nhiều hơn hít vào.
Mất đi nội đan, bà ta không thể duy trì hình dạng người, sinh khí ngày càng tiêu tan.
Chưa thấy tận mắt t.h.i t.h.ể của hai kẻ kia, bà ta không thể c.h.ế.t được.
Bạch Mị cố gắng mở mắt, đưa móng vuốt từng bước lê tới trước.
Mỗi bước đi, trên mặt đất lại thêm một vệt máu.
Người phụ nữ nằm bất động trên mặt đất, không rõ sống chết, quả cầu ma pháp trong tay lăn qua một bên.
Gã Lang Nhân rơi xuống một cái hố, Bạch Mị bò qua đó xem hắn c.h.ế.t chưa.
“Khụ khụ, khụ khụ khụ…”
Trên người Lang Nhân đầy vết thương lớn nhỏ, cánh tay trái bị nổ bay mất, nhưng hắn vẫn còn sống.
“May quá… Tối nay trăng tròn, da ta dày thịt ta chắc… chịu đòn được… khụ khụ khụ…”
Hắn phun ra một ngụm m.á.u lớn, “Auuuuu, đồ hồ ly c.h.ế.t tiệt, ta chưa chết, ngươi mới c.h.ế.t chắc!”
Bạch Mị nghe tiếng sói tru quen thuộc, đứng c.h.ế.t trân không dám động đậy.
Gã Lang Nhân này đầu óc đơn giản, nhưng cơ thể lại cực kỳ cường tráng, vậy mà vẫn chưa chết.
Bà ta không còn sức g.i.ế.c gã Lang Nhân này, không thể báo thù cho tộc nhân Hồ Tộc Đông Bắc đã chết.