Sạp Bói Xuyên Công Ty - Chương 144
Cập nhật lúc: 2025-04-13 13:44:52
Lượt xem: 14
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/6fTjxREp2d
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Sáng nay, Vú Ngô vẫn đến làm việc dù đang ốm, vừa nấu bữa sáng vừa cười ngốc nghếch.
Tiếng cười quá quái dị, sợ làm Lâm Khê sợ hãi.
Phó Kinh Nghiêu lập tức gọi điện cho quản gia Lưu, bảo ông ta đưa Vú Ngô về, nửa tháng này không cần đến nấu nướng.
Lâm Khê uống một ngụm yến sào, “Vậy mấy ngày này ai nấu ăn?”
“Anh nấu.” Phó Kinh Nghiêu nghĩ đến trình độ nấu nướng của mình, bèn bổ sung thêm một câu, “Anh sẽ gọi đồ ăn từ khách sạn, hoặc mời đầu bếp đến nhà, em muốn ăn gì thì bảo anh.”
Lâm Khê: “Em ăn gì cũng được, không kén ăn.”
Ăn xong bữa, cô như thường lệ đến Thần Toán Đường, vừa bước vào đã ngửi thấy mùi thuốc Bắc nồng nặc.
Bác gái Hà đang pha chế loại trà mát mới, “Ô, đại sư đến rồi, thử công thức mới đi.”
Lâm Khê nhận lấy, nhấp một ngụm, vị đắng nhưng lại có chút ngọt, không khó uống như hôm qua.
Càng uống càng thấy thấm, cô vô tình uống hết hai chén.
“Bác gái Hà, để lại cho tôi ba chén.”
“Không vấn đề gì.” Bác gái Hà đặt thùng trà mát xuống, nháy mắt với cô, “Đại sư, cô định mang cho ai?”
Bên cạnh, bác gái Trương cười khúc khích, “Hê hê, tôi đoán là cho chồng của đại sư, lần trước có gặp, người vừa cao vừa đẹp trai.”
Bác gái Hà hỏi, “Đại sư, chồng cô làm sao thế? Còn trẻ mà đã nóng trong người à?”
“À, ừm.” Lâm Khê ậm ừ vài tiếng, “Bác hỏi nhiều làm gì?”
Bác gái Hà rướn người, hạ thấp giọng, “Hai người mới kết hôn, đàn ông trẻ tuổi như vậy, không phải loại nóng trong đó, mà là… kiểu nóng khác.”
“Đại sư, hiểu ý tôi chứ?”
Bác gái Trương cười hí hửng, “Hê hê, tôi hiểu mà ~”
Các người hiểu cái gì chứ?
Lâm Khê định mở miệng, nhưng bác gái Hà vỗ nhẹ lên vai cô, ý tứ sâu xa nói: “Đàn ông trẻ tuổi mà nhịn lâu quá sẽ sinh bệnh đấy.”
Bác gái Trương liếc mắt một vòng, “Đại sư, rảnh thì dẫn chồng ra ngoài dạo chơi chút.”
Lâm Khê cạn lời, ngước mắt nhìn trời, “Chồng tôi không phải khỉ, dẫn đi dạo gì chứ?”
“À đúng đúng, đại sư nói đúng.”
Bác gái Trương và bác gái Hà nhìn nhau, ánh mắt bùng cháy lửa tò mò.
Đại sư cứ gọi “chồng” thân mật như vậy, không biết người đàn ông đó nghe được thì phản ứng ra sao.
Thật sự là tò mò quá!
Bác gái Hà cười nói: “Đại sư, chúng tôi không có ý gì đâu, lâu rồi không thấy chồng cô, chỉ là tò mò thôi, ha ha.”
Lâm Khê cảnh cáo: “Chồng tôi rất bận, hai người bớt tò mò đi.”
Bác gái Hà và bác gái Trương đồng thanh: “Chúng tôi nào dám nghĩ bậy bạ về đại sư chứ?”
Lâm Khê ngồi xuống ghế đẩu, “Được rồi, bắt đầu xem quẻ.”
Tiền Phú Quý rút điện thoại ra, “Lạ nhỉ, hôm nay là thứ bảy, Quý Hành vẫn chưa tới.”
Ông ta lẩm bẩm vài câu, bắt đầu gọi tên: “Người đầu tiên…”
Lâm Khê sau một tiếng đã xem xong mười quẻ, duỗi người một cái.
Bây giờ trên người cô có luồng khí tím dày đặc, không còn lo lắng bị thiên lôi đuổi theo đánh, việc xem quẻ cũng không cần giới hạn số lần.
Tuy nhiên, cứ thế này cũng không ổn.
Lâm Khê ngáp dài, “Phú Quý, từ nay mỗi ngày chỉ nhận mười quẻ thôi, nếu có tình huống đặc biệt thì thêm một quẻ, ví dụ như gặp phải lệ quỷ, cương thi, ma cà rồng các kiểu.”
Tiền Phú Quý sững sờ, “Còn có cả ma cà rồng!!”
Lâm Khê nhún vai, “Người sói cũng có rồi, tất nhiên có cả ma cà rồng.”
Mấy loại quỷ quái xuất hiện trong Bát Môn Kim Tỏa Trận có lẽ chỉ là hình chiếu của các thành viên trong tổ chức.
Người sói đã chết, phù thủy chưa xuất hiện, không biết khi nào ma cà rồng mới ra mặt.
Lâm Khê đứng dậy chuẩn bị dọn hàng về nhà thì tiếng hét của Quý Hành vang lên từ bên ngoài.
“Chị đại, chị đại, cứu mạng!!”
Quý Hành thở hổn hển xông vào, “Chị đại, chị đừng đi… cứu mạng…”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeydtruyen.com./sap-boi-xuyen-cong-ty-sewd/chuong-144.html.]
Lâm Khê hỏi: “Cậu lại gặp phải ma nữa à?”
“Không, không phải em.” Quý Hành thở phào một hơi, “Là một người bạn cùng lớp của em, lần trước chị có gặp qua, Chu Tuấn Kiệt.”
Lâm Khê nhớ lại, “À, cái cậu lần trước bị dọa đến tè ra quần ấy.”
Quý Hành gật đầu, “Đúng rồi, chính là cậu ta.”
Chu Tuấn Kiệt từ nhỏ đã không hợp với cậu ta, luôn đối đầu, nhưng sau khi trải qua vụ án bút tiên, mối quan hệ giữa hai người đã dịu lại.
Sau vụ bút tiên, Quý Hành không dám ở ký túc xá, Chu Tuấn Kiệt cũng vậy, đi đường lúc nào cũng sợ hãi, ngày nào cũng bám dính lấy Quý Hành.
“Chờ tôi, đi học cùng nhé.”
“Cậu đi chậm chút, tôi sợ mà.”
Quý Hành vò đầu, “Chị đại, Chu Tuấn Kiệt bỗng dưng biến mất, kiểu biến mất không dấu vết, mấy ngày trước em còn gặp cậu ta.”
Lúc này, một người đàn ông bước vào cửa, Quý Hành vội giới thiệu, “Chị đại, đây là bố của Chu Tuấn Kiệt.”
Chu Diệu Tông vừa vào đã quỳ xuống, “Đại sư, xin cô cứu con trai tôi.”
Ông ấy đã tìm kiếm suốt 48 tiếng, không có chút tin tức nào về con trai, cuối cùng phải nhờ đến nhà họ Quý.
Con trai ông ấy dạo gần đây hay nói những lời lạ lùng: “Ma, trên đời này có ma.”
Lúc đầu Chu Diệu Tông không tin, nhưng con trai ông ấy chưa bao giờ qua đêm không về, lần này mất tích lâu như vậy, ông ấy càng lúc càng lo lắng.
Quý Hành nghe xong liền bảo: “Chu Tuấn Kiệt chắc chắn bị ma bắt cóc rồi, chuyện này cháu có kinh nghiệm.”
Chu Diệu Tông hoảng hốt chạy tới tìm đại sư, ông ấy chỉ có một đứa con trai, Chu Tuấn Kiệt tuyệt đối không thể xảy ra chuyện.
Trước khi đến đây, Quý Hành đã giới thiệu về sự lợi hại của đại sư.
Vân Mộng Hạ Vũ
Một câu định càn khôn, một lời quyết sinh tử, một cú đ.ấ.m g.i.ế.c lệ quỷ, đánh khắp thiên hạ không địch thủ, bất kỳ quỷ quái nào trước mặt cô chỉ có thể ngoan ngoãn đầu hàng…
Đại sư còn rất trẻ, nhưng Chu Diệu Tông không hề ngạc nhiên, với những cao nhân như vậy, việc giữ ngoại hình trẻ trung là chuyện quá đỗi đơn giản.
Từ góc nhìn của Chu Diệu Tông, ánh mặt trời đang phủ lên đại sư một lớp hào quang vàng kim, đây chính là thần tiên tại thế.
“Đại sư! Cầu xin cô cứu lấy con trai tôi!!”
Chu Diệu Tông cúi gập người chín mươi độ, thái độ vô cùng chân thành, giống như một tín đồ sùng đạo.
Lâm Khê giơ tay, “Đừng vội, từ từ nói.”
Cô liếc nhìn Quý Hành, tên này đã nói gì với ông bố này, biến cô thành thần tiên rồi.
Lâm Khê trấn an, “Đừng lo lắng, cứ bình tĩnh, nhìn tướng mặt của ông, Chu Tuấn Kiệt vẫn còn sống.”
“Thật sao?” Chu Diệu Tông vô cùng xúc động, “Cảm ơn đại sư, cảm ơn đại sư…”
Lâm Khê rót cho ông ấy một ly trà mát, “Ngồi đi.”
Chu Diệu Tông tưởng đó là nước thần, không do dự uống một hơi cạn.
Trời ơi! Thứ này khó uống kinh khủng, còn hơn cả thuốc Bắc trăm lần.
Đại sư đã làm thế, nhất định có lý do của cô.
Chu Diệu Tông muốn nôn nhưng không dám, đành phải cố nuốt xuống, cố gắng nặn ra một nụ cười rạng rỡ.
“Cảm ơn đại sư, thần dược của cô uống thật ngon.”
Lâm Khê nhìn ông ấy với ánh mắt kỳ quặc, “Đây không phải thần dược, đây chỉ là trà mát thông thường.”
Chu Diệu Tông cười ngượng ngùng, “Ha ha, trà mát do đại sư nấu khác hẳn, không giống với trà mát thông thường, ngon lắm.”
Quý Hành đã dặn kỹ, đại sư nói gì cũng đúng, đại sư làm gì cũng đúng.
Đại sư chỉ thích nghe lời ngọt, không chịu được lời khó nghe, cứ nịnh cho nhiều vào, tiền đến đủ là được.
Chu Diệu Tông vừa thưởng thức vừa nói, “Đây là loại nước ngon nhất mà tôi từng uống trong đời.”
Lâm Khê: “…”
Không cần quá khoa trương khi không có từ để nói, kỹ năng tẩy não của Quý Hành đúng là giỏi thật.
Cô khẽ ho một tiếng, “Nói vào việc chính.”
“Được được, chuyện là thế này.” Chu Diệu Tông căng thẳng xoa tay, “Đại sư, chuyện là thế này. Hai ngày trước, tôi phát hiện con trai tôi không về nhà vào buổi tối, gọi điện thoại cũng không nghe, cho người đi tìm nhưng tìm khắp nơi cũng không thấy.”
Lâm Khê hỏi: “Hết rồi?”
“Hết rồi.” Chu Diệu Tông yếu ớt nói, “Thằng Tuấn Kiệt tuy có chút bướng bỉnh, nhưng không đời nào không nghe điện thoại của tôi, việc này thật quá kỳ lạ.”
Quý Hành bổ sung, “Chị đại, hai ngày trước em có gặp Chu Tuấn Kiệt, khi đó cậu ta vẫn rất khỏe mạnh, còn mời em đi tham gia một triển lãm xe mô hình.”