Sạp Bói Xuyên Công Ty - Chương 147

Cập nhật lúc: 2025-04-13 13:44:58
Lượt xem: 18

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/9ABI0AOJHL

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Ánh mắt Giang Trì dừng lại vài giây trên lá bùa, “Cho tôi mượn lá bùa này.”

“Không được!” Chu Tuấn Kiệt giữ chặt lá bùa, “Cậu không tin có ma, sao còn đòi lấy bùa của tôi?”

Giang Trì cười nhẹ, từ trong balo lấy ra một chuỗi hạt Phật châu, “Bùa và Phật châu chắc cùng loại.”

Chuỗi hạt Phật tròn nhẵn, trên đó khắc một dòng chữ Phạn phức tạp, nhưng nó đã nứt ra đầy vết rạn, như thể sắp vỡ ngay lập tức.

Chu Tuấn Kiệt tròn mắt, “Mẹ kiếp, cậu lấy cái đó ở đâu ra? Đã nói là không tin có ma mà?”

Giang Trì vẫn giữ vẻ thản nhiên, “Mua năm mươi triệu mà có.”

Anh hai thường hay đến một ngôi chùa để quyên tiền hương khói. Anh ấy ngốc, đầu óc chậm chạp, dễ bị lừa.

Giang Trì từng đến ngôi chùa đó xem thử, gặp được trụ trì, đại sư Tuệ Minh.

“Thí chủ, lão nạp xem mệnh, sau này cậu sẽ gặp kiếp nạn sinh tử, chín phần chết, một phần sống.”

Giang Trì chẳng hề tin, “Xằng bậy.”

Tuệ Minh đại sư lấy ra một chuỗi hạt Phật châu, “Đây là vật do vị trụ trì trước để lại, đã được hấp thụ hương khói bảy bảy bốn mươi chín ngày trước tượng Phật, trên đời chỉ có một chuỗi này…”

Giang Trì hừ lạnh một tiếng, “Anh hai tôi có một chuỗi giống y hệt, ông lừa được anh ấy, nhưng không lừa được tôi.”

Tuệ Minh đại sư điềm tĩnh sửa lời: “Ha ha, lão nạp nhầm, trên đời này chỉ có hai chuỗi.”

Giang Trì gặng hỏi: “Rốt cuộc ngài lừa anh hai tôi bao nhiêu tiền?”

Tuệ Minh đại sư cười tít mắt, “Vị thí chủ đó từ tâm, đã quyên năm mươi triệu tiền hương khói cho bá tánh.”

Giang Trì không buồn quan tâm, “Một chuỗi hạt vớ vẩn, anh hai tôi đúng là ngốc.”

Tuệ Minh đại sư chắp tay trước ngực, “A Di Đà Phật, người xuất gia không nói dối, chuỗi Phật châu này tuyệt đối đáng giá, nếu không tin, bảy năm sau quay lại tìm lão nạp.”

Giang Trì bị khơi dậy lòng hiếu kỳ, bỏ ra năm mươi triệu mua chuỗi hạt. Cậu ta muốn xem thử vị hòa thượng này có bản lĩnh gì.

Cậu ta đã nghiên cứu rất lâu nhưng không phát hiện được gì. Đến hôm nay, chuỗi hạt đột nhiên thay đổi, nó sắp vỡ rồi.

Giang Trì bình tĩnh phân tích: “Tôi đã đấu với quái vật ba lần, chuỗi hạt có ba vết nứt, điều này chứng tỏ nó có thể chống đỡ được đòn tấn công của quái vật, nhưng không thể g.i.ế.c c.h.ế.t nó.”

Khóe miệng Chu Tuấn Kiệt giật giật, “Cậu chưa c.h.ế.t đúng là may mắn.”

Giỏi thật! Đánh nhau với ma xong còn bình tĩnh như vậy, quả thật lợi hại!

Giang Trì cất chuỗi Phật châu, “Chuỗi hạt này không còn tác dụng nữa. Giả sử bùa của cậu có hiệu quả tương tự, hãy thử dùng nó để bắt quái vật.”

Chu Tuấn Kiệt kinh ngạc, “Cậu còn muốn đi đánh nhau nữa à?!”

Giang Trì nhìn chằm chằm vào cánh cửa, “Những người khác đều biến mất, chỉ còn lại ba chúng ta, quái vật sớm muộn gì cũng sẽ tìm đến đây. Cuối cùng chúng ta cũng phải đối đầu với nó.”

“Thà ngồi chờ chết, không bằng chủ động tấn công.”

Vân Mộng Hạ Vũ

Chu Tuấn Kiệt lập tức từ chối, “Không, không đi! Bố tôi sẽ đến cứu tôi, chắc chắn sẽ đến cứu tôi.”

Giang Trì không hiểu: “Chúng ta đã bị mắc kẹt ở đây 26 giờ 45 phút 13 giây rồi. Bố cậu, từ lúc phát hiện cậu mất tích, sau đó đến báo cảnh sát, cuối cùng mới tìm người giúp.”

“Anh cả của tôi còn chưa tìm ra tôi, thì dựa vào bố cậu và nhà họ Chu sao? Ha! Đợi họ đến, t.h.i t.h.ể chúng ta cũng lạnh rồi.”

Chu Tuấn Kiệt càng nghe càng hoảng sợ.

Giang Trì nói có lý, bố không thể đoán được rằng cậu ta bị ma bắt. Đợi khi ông ấy lặn lội khắp nơi rồi mới tìm đại sư cứu mạng, thì cậu ta đã c.h.ế.t từ lâu rồi.

Chu Tuấn Kiệt run rẩy hỏi: “Vậy... phải làm sao bây giờ?”

"Tự cứu."

Giang Trì phân tích rất nhanh, "Những thứ ở đây không có gì khác biệt so với trong triển lãm, người bên ngoài không thấy chúng ta, và chúng ta cũng không thể ra ngoài. Từ đó có thể suy ra đây là một không gian khác."

"Không gian khác?" Chu Tuấn Kiệt đầy thắc mắc, "Cậu không tin vào ma quỷ, sao lại biết nhiều thế?"

Giang Trì nhìn cậu ta với ánh mắt như đang nhìn một kẻ ngốc, "Cậu quá coi thường khoa học rồi. Không gian khác trong khoa học được định nghĩa là một không gian bốn chiều độc lập với thế giới thực..."

"Thôi, thôi, thôi." Chu Tuấn Kiệt nghe mà đau đầu, "Đừng nói mấy thứ chuyên môn, tôi là kẻ dốt đặc, nghe không hiểu. Nói tôi biết phải làm gì?"

Giang Trì lấy từ trong túi ra một cái bình lớn, bên trong có một khối bạc trắng, trông rất đẹp, lấp lánh.

Chu Tuấn Kiệt mở to mắt, "Đây là vũ khí bí mật?"

Giang Trì thốt ra một chữ, "Natri."

"Natri cái gì? Tôi hỏi cậu đây là vũ khí gì?" Chu Tuấn Kiệt đờ đẫn nhìn cái bình.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeydtruyen.com./sap-boi-xuyen-cong-ty-sewd/chuong-147.html.]

Giang Trì không muốn giải thích một vấn đề đơn giản như vậy.

Hạ Hương Quân yếu ớt lên tiếng, "Anh Chu, đây là... nhà vệ sinh"

"Nhà vệ sinh." Chu Tuấn Kiệt ngơ ngác, "Trong phim thì nhà vệ sinh là nơi xảy ra nhiều sự kiện kỳ bí nhất. Cô không sợ c.h.ế.t à? Đến nhà vệ sinh làm gì?"

Hạ Hương Quân kéo tay áo của cậu ta, "Trong nhà vệ sinh có nước..."

"À, đúng rồi, đúng rồi." Chu Tuấn Kiệt vỗ mạnh vào trán, "Cậu định cho nổ nhà vệ sinh!!"

Giang Trì vẫn giữ vẻ mặt điềm tĩnh, "Hiện tại trong tay tôi chỉ có thứ này. Khối natri ném vào nước trong nhà vệ sinh sẽ lập tức phát nổ, tiếng nổ lớn sẽ vang khắp không gian này, và người bên ngoài sẽ nhận ra có điều gì đó bất thường."

"Nếu có thể bắt được con quái vật, chúng ta sẽ trực tiếp thoát ra ngoài thì tốt hơn."

Chu Tuấn Kiệt giật giật khóe miệng, "Nổ nhà vệ sinh, hay thật."

Đúng là tiếng tăm lẫy lừng của kẻ hỗn thế ma vương, không người bình thường nào nghĩ đến việc nổ nhà vệ sinh cả.

Hạ Hương Quân có một thắc mắc, "Nếu chưa kịp chạy đến nhà vệ sinh mà quái vật bắt được chúng ta thì sao?"

Giang Trì bình tĩnh trả lời: "Tôi đã cân nhắc vấn đề này rồi, quái vật không nhanh, hoàn toàn có thể lẻn vào nhà vệ sinh dưới mũi nó và ném khối natri vào."

Hạ Hương Quân ngập ngừng nói: "Ý là anh sẽ dụ con quái vật, còn chúng tôi sẽ chọn thời cơ để ném khối natri."

Giang Trì khẽ cười, "Đúng vậy."

Chu Tuấn Kiệt nuốt nước bọt, "Không phải chứ, thật sự làm sao!"

Cậu ta thật sự khâm phục, anh trai này quả thật quá liều lĩnh!

Chuỗi hạt phật bị vỡ, còn dám đối mặt với quái vật, đúng là không sợ chết!

Ánh mắt Chu Tuấn Kiệt rơi xuống lá bùa bình an trong tay, cậu ta nắm chặt, "Đây là thứ giữ mạng của tôi, tôi sẽ không đưa nó cho cậu."

Giang Trì dời ánh nhìn, "Thứ này có tác dụng gì? Có thể chống đỡ bao nhiêu lần tấn công?"

Chu Tuấn Kiệt lắc đầu, "Tôi không biết..."

Giang Trì nhíu mày, "Tạm coi như chống đỡ được một lần, một lần là đủ rồi."

Thùng, thùng, thùng! Thùng, thùng, thùng!!

Tiếng gõ cửa quen thuộc vang lên, Chu Tuấn Kiệt run rẩy, "Đến rồi, nó đến nữa rồi!!"

Giang Trì đưa khối natri cho Hạ Hương Quân, "Tôi sẽ đi dụ con quái vật, gặp nhau ở nhà vệ sinh."

Hạ Hương Quân căng thẳng tột độ, "Anh Giang..."

Giang Trì nhìn cánh cửa đang không ngừng rung động, "Nhanh lên, nếu con quái vật chặn chúng ta trong căn phòng này, tất cả sẽ c.h.ế.t chắc!"

Cậu ta tung chân đá bật cánh cửa, tiếng gõ cửa lập tức ngưng bặt, xung quanh im ắng lạ thường, bóng tối như mực đen phủ khắp nơi.

"Đi thôi."

Giang Trì dẫn đầu bước ra ngoài.

Thùng, thùng, thùng!!

Tiếng gõ cửa lại vang lên, có thứ gì đó đang đuổi theo cậu ta.

Hạ Hương Quân cố gắng nén sợ hãi, "Anh Chu, nhanh lên, chúng ta phải đi nhanh."

Giang Trì đã hy sinh bản thân mình, quái vật đều bị cậu ta dụ đi rồi, thân là đàn ông không thể hèn nhát.

Chu Tuấn Kiệt một tay kéo Hạ Hương Quân, tay kia giơ lá bùa bình an lên, "Đi, đi, đi, không phải sợ."

Cậu ta sải bước về phía trước, Hạ Hương Quân yếu ớt lên tiếng, "Anh Chu, nhầm rồi, đường này cơ."

Chu Tuấn Kiệt: "..."

Hai người thành công rẽ sang một lối khác, nhà vệ sinh chỉ còn cách hai mươi mét.

Sắp đến rồi, sắp đến rồi.

Thùng, thùng, thùng!!!

Phía sau vang lên một giọng nói khàn khàn, khó nghe, "Đừng đi, không được đi..."

"Chết tiệt!!" Chu Tuấn Kiệt kéo Hạ Hương Quân chạy thục mạng, "Giang Trì làm gì thế? Cậu ta bị g.i.ế.c rồi!!"

Đã muốn ra vẻ, giờ thì xong đời, trực tiếp về gặp Diêm La Vương.

Loading...