Sạp Bói Xuyên Công Ty - Chương 149

Cập nhật lúc: 2025-04-13 13:45:03
Lượt xem: 16

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/706qrPyEa2

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Thùng thùng thùng!!

Quái vật duỗi đôi tay đẫm m.á.u về phía trước: “Ta đến rồi, cuối cùng ta cũng đến rồi…”

“Ngươi đừng lại gần đây!!” Chu Tuấn Kiệt nhắm mắt lại hét toáng lên.

Tại sao không đi bắt Giang Trì, lại lao vào cậu ta?

Chẳng lẽ những ngày qua ở bên Quý Hành lâu quá, bị lây cái xui xẻo của cậu ta?

Chu Tuấn Kiệt muốn khóc nhưng không có nước mắt, siết chặt lá bùa vàng trong tay: “Hu hu hu… Tôi không muốn chết... Hức... Tôi còn chưa có bạn gái... Vẫn còn nhiều thời gian tươi đẹp... Hu hu hu…”

“A a!!” Quái vật đột nhiên thét lên đau đớn, Chu Tuấn Kiệt len lén mở mắt ra: “Chuyện gì xảy ra vậy?”

Cậu ta nhìn về phía người ở cửa, trong mắt lóe lên tia hy vọng: “Cô là... vị đại sư kia!”

Chu Tuấn Kiệt nhận ra cô, trong vụ án bút tiên, Quý Hành đã từng triệu tập vị đại sư này.

Khoảnh khắc này trí tuệ của cậu ta bỗng tăng vọt, bố cậu ta phát hiện cậu ta mất tích, Quý Hành nghe chuyện này, và tìm đại sư đến cứu người.

Cậu ta hưng phấn vẫy tay: “Đại sư, cứu mạng!!”

Giang Trì nhìn chằm chằm vào người đứng ở cửa, chỉ là một cô gái bình thường thôi mà, Chu Tuấn Kiệt bị ảo giác rồi chăng.

Chu Tuấn Kiệt bất chấp tất cả lao tới: “Đại sư, có phải ba tôi mời cô đến cứu tôi không?”

“Ừ.” Lâm Khê giơ tay đẩy cậu ta ra: “Đừng cản đường, im lặng mà đứng yên.”

Chu Tuấn Kiệt lập tức bịt miệng, ngoan ngoãn đứng qua một bên, đồng thời dùng ánh mắt ra hiệu cho Hạ Hương Quân lại gần, ở bên đại sư mới an toàn.

Hạ Hương Quân muốn lại gần nhưng bị quái vật chặn đường, cô ấy liên tục lùi lại phía sau.

Chu Tuấn Kiệt sốt ruột hét lên: “Đại sư, đó là bạn học và hàng xóm của tôi.”

“Biết rồi.” Lâm Khê cầm một lá bùa vàng kẹp giữa các ngón tay, lóe lên trước mặt quái vật.

Quái vật đứng sững lại, ánh mắt đờ đẫn trong giây lát, cảm nhận được một luồng khí mạnh mẽ ập tới, nó hoảng hốt bỏ chạy.

Lâm Khê vung tay vỗ vào đầu nó, quái vật thét lên hai tiếng, sau đó hóa thành một vũng máu, lập tức biến mất như thể đã bốc hơi.

Chu Tuấn Kiệt sững sờ: “Ôi trời! Quái vật c.h.ế.t rồi!”

Thật là đỉnh! Cô này đúng là đỉnh thật!

Khoảnh khắc này, cậu ta cực kỳ muốn quỳ xuống gọi cô là mẹ.

Giang Trì thoáng lộ vẻ ngạc nhiên trong mắt, cô gái này thật sự là đại sư? Lá bùa trong tay cô ta còn mạnh hơn cả chuỗi hạt Phật, có thể làm quái vật bị thương.

Phản ứng đầu tiên của cậu ta là năm mươi triệu mua chuỗi hạt Phật, bị hớ rồi.

Cộng thêm chuỗi của anh hai, một trăm triệu cho hai chuỗi hạt Phật, lỗ nặng rồi.

Giang Trì chăm chú nhìn lá bùa đó, trong lòng trỗi lên cơn tò mò mãnh liệt, muốn tháo ra nghiên cứu.

Lâm Khê nhận thấy một ánh mắt nóng bỏng đang dán chặt vào mình, cô quay đầu lại nhìn, đồng tử co rụt lại.

Người này... Cậu em song sinh của cô!

Ánh mắt hai người giao nhau trong không trung, Lâm Khê và Giang Trì đồng thanh mở miệng: “Cậu/Cô nhìn cái gì?”

Lâm Khê thản nhiên quay đi, Giang Trì cũng làm như vậy, hừ lạnh một tiếng.

Chu Tuấn Kiệt nhìn trái nhìn phải, hai người này có chút ăn ý, nhìn kỹ đôi mắt họ giống hệt nhau.

Cậu ta hỏi: “Hai người quen nhau à?”

“Không quen.” Giang Trì hơi nhíu mày, vừa đối mặt với cô gái đó, một cảm xúc kỳ lạ dâng lên trong lòng.

Thật lạ! Tim dường như đập nhanh hơn vài nhịp.

Thường thì khi cảm xúc dâng trào, nhịp tim mới tăng nhanh, nhưng cậu ta chưa từng gặp cô gái này, tại sao lại có d.a.o động cảm xúc như vậy, phải về nghiên cứu kỹ mới được.

Chu Tuấn Kiệt cảm thấy bầu không khí có chút kỳ quặc, cẩn thận hỏi: “Đại sư, quái vật c.h.ế.t rồi, cô mau dẫn tôi ra ngoài tìm ba tôi.”

Lâm Khê từng từ từng chữ nói: “Quái vật chưa chết.”

Không gian này do quái vật tạo ra, không gian chưa biến mất, nghĩa là quái vật vẫn chưa chết.

Không, không thể gọi thứ này là quái vật.

Chu Tuấn Kiệt trợn tròn mắt, "Không phải chứ? Chưa chết! Vừa rồi thứ ma quái đó là cái gì?!"

Thùng! Thùng! Thùng!

Âm thanh tử vong quen thuộc lại vang lên, Chu Tuấn Kiệt bịt chặt tai, trốn sau lưng Lâm Khê, "Đại sư, tiếng gõ cửa lại tới, lại tới nữa rồi!"

Lâm Khê lắng tai nghe kỹ, "Đây không giống tiếng gõ cửa, mà giống..."

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeydtruyen.com./sap-boi-xuyen-cong-ty-sewd/chuong-149.html.]

"Tiếng trống!" Giang Trì buột miệng nói.

Lâm Khê liếc nhìn cậu ta một cái, rồi nói tiếp, "Từ lúc bước vào đây, tôi đã nghe thấy âm thanh này khắp nơi, nhưng không thấy ai gõ cửa cả."

"Tiếng trống?" Chu Tuấn Kiệt ngay lập tức có linh cảm không lành, "Tại sao lại có tiếng trống?"

Vân Mộng Hạ Vũ

Lâm Khê giải thích: "Bởi vì chúng ta đang đứng trên mặt trống, mỗi bước đi đều tương đương với việc gõ vào mặt trống."

Chu Tuấn Kiệt đơ người, "Ý cô là gì?"

Lâm Khê lười giải thích thêm, "Các cậu không nhận thấy mặt đất có gì khác thường sao?"

Chu Tuấn Kiệt gật đầu, "Bảo sao tôi cứ bị ngã suốt, hóa ra là vì thế."

Lâm Khê bỏ qua lời cậu ta, "Mặt đất ở đây mềm hơn một chút so với gạch lát thông thường, lại còn có độ đàn hồi."

Giang Trì đứng im lặng.

Con ma chiếm chỗ ở?

Lâm Khê đã rời đi, Chu Tuấn Kiệt co rúm vào một góc, "Hai người qua đây, chúng ta đợi đại sư quay lại."

Giang Trì cụp mắt xuống, "Cô ta rốt cuộc là ai?"

Chu Tuấn Kiệt trả lời theo phản xạ, "Đại sư, đại sư siêu đẳng lợi hại."

Hỏi cũng như không, Giang Trì nhìn ra cửa, im lặng.

Ở phía bên kia, Lâm Khê lần theo luồng âm khí, bước vào một căn phòng có âm khí nặng nhất.

Căn phòng rất rộng và trống trải, ở giữa có một chiếc kệ trưng bày, trên đó là một chiếc trống da người được đặt dưới lớp kính, trông vừa bí ẩn vừa quái dị.

Đây chính là bản thể của con ma – chiếc trống da người thực sự.

Lâm Khê bước thêm hai bước, mặt trống da người rung lên dữ dội, phát ra âm thanh trầm nặng của trống.

Thùng! Thùng! Thùng!

Trong đầu Lâm Khê hiện lên một cảnh tượng, đầy bi ai, cô độc, đau đớn, luyến tiếc, bất lực, và cả nỗi nhớ nhung...

Vô số loại cảm xúc tiêu cực bao vây lấy cô, Lâm Khê như đang đứng trong cảnh lột da, những người bên dưới mặt mày hớn hở, còn cô gái bị treo giữa phòng thì khuôn mặt đã tái nhợt không còn chút sức sống.

Niềm vui và nỗi bi thương cực độ đan xen vào nhau.

Lâm Khê lắc nhẹ đầu, bước về phía chiếc trống da người.

Chiếc trống này đã giam cầm bao nhiêu người, nhưng lại không g.i.ế.c bất cứ ai, trên thân nó cũng không mang nợ máu.

Tiếng trống như đang kể lại lời cầu xin, chứ không phải lời tuyên chiến.

Lâm Khê mở lớp kính ra, "Đừng gõ nữa, ngươi muốn gì?"

Tiếng trống ngừng lại, một giọng nữ khàn khàn phát ra từ trong trống, "Tìm người, đừng đi, ta đã trở về."

Giọng nói của cô ta rất chậm, rất chậm, trên không trung của chiếc trống da người xuất hiện một bóng hình mờ nhạt, m.á.u thịt không ngừng nhấp nhô, m.á.u tươi nhỏ xuống mặt trống, giống như những đóa hoa Mạn Châu Sa trên đường Hoàng Tuyền.

Bóng hình từ từ mở miệng, phát ra tiếng rít rít.

Lâm Khê khựng lại một chút, bóng hình này không có lưỡi, cũng không có da.

Nghe nói, trống da người chọn những cô gái trong trắng để chế tác, những cô gái này bị cắt lưỡi, đ.â.m thủng màng nhĩ, rồi bị giam giữ trong ngôi chùa tối tăm, không thấy ánh mặt trời cho đến khi bị lột da.

Bóng hình này hẳn chính là cô gái đã được chọn, sau khi chết, linh hồn cô ta đã bám vào chiếc trống da người, giờ mới tỉnh lại.

Lâm Khê đứng trước chiếc trống, "Ngươi muốn tìm ai?"

Bóng hình lắc đầu, rồi lại gật đầu, "Tìm người."

Cô ta đã ngủ quá lâu, không còn nhớ rõ.

Chiếc trống da người nhảy xuống khỏi kệ trưng bày, lộ ra bên dưới tấm giấy đã ngả vàng.

Lâm Khê liếc nhìn, trên đó ghi chép về câu chuyện dùng trống da người để tế lễ.

Người xưa cho rằng, da của các thiếu nữ trong trắng là thanh sạch và thần thánh, sau khi làm thành trống hoàn chỉnh thì có thể giao tiếp với thiên giới.

Một nghi thức tàn nhẫn như vậy không hề có chút thần thánh nào, mà đầy rẫy sự đẫm máu. Những cô gái được chọn hầu hết đều đến từ những gia đình nghèo khổ, và tất cả chỉ là cái cớ của những kẻ hưởng lợi.

Chiếc trống da người nhảy hai cái tại chỗ, "Tìm người!"

"Ngươi rốt cuộc muốn tìm ai?"

Lâm Khê chợt nghĩ đến ba người mà mình đã gặp, Chu Tuấn Kiệt, Giang Trì và cô gái không rõ tên, cô đại khái đã hiểu ra.

"Đi theo ta."

Lâm Khê dẫn chiếc trống da người quay lại.

Loading...