Sạp Bói Xuyên Công Ty - Chương 150
Cập nhật lúc: 2025-04-13 13:45:05
Lượt xem: 13
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/6fTjxREp2d
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Lúc này, ở bên kia, Chu Tuấn Kiệt đang ngồi xổm ở góc tường, Hạ Hương Quân ép sát vào người cậu ta, còn Giang Trì đứng cách hai người một mét.
Chu Tuấn Kiệt vẫy tay, "Giang Trì, lại đây, lỡ mà quái vật bất ngờ xông ra, tôi còn có bùa vàng của đại sư để chặn nó."
Giang Trì một tay đút túi, "Xét tình hình vừa rồi, người đó rất mạnh, quái vật trong tay cô ta không trụ được quá ba chiêu, không xuất hiện lại đâu."
Lời vừa dứt, bên ngoài vang lên âm thanh quen thuộc.
Thùng! Thùng!
Chu Tuấn Kiệt hét lớn: "Tới rồi! Lại tới nữa rồi!!"
Giang Trì vẫn một tay đút túi, dựa lưng hờ hững vào tường.
Chu Tuấn Kiệt vừa nhìn thấy người tới, hai mắt trợn to như chuông đồng, "Trời đất!!"
Lâm Khê từ tốn bước vào trước, chiếc trống da người nhảy nhót theo sau, trông như một con thú cưng.
Thùng!
Chu Tuấn Kiệt hét lên: "Đại sư, ngầu thật!!"
Lâm Khê dừng lại ở cửa, chiếc trống da người cũng dừng lại, nó vận dụng cái đầu thông minh của mình, "Đại sư, tìm người."
Nó đã học được cách gọi đại sư.
Chiếc trống này khá lễ phép, Lâm Khê vẫy tay, "Ngươi đi đi."
"Cảm ơn, đại sư."
Chiếc trống da người nhảy nhót đầy phấn khích, hướng về góc tường, "Ta tới rồi, ta tới rồi."
Vân Mộng Hạ Vũ
Chu Tuấn Kiệt mở to mắt nhìn chiếc trống nhảy tới, toàn thân cậu ta run bần bật, "Không, không phải ta... Ta không quen ngươi đâu, trống nhỏ."
Giang Trì túm lấy cổ áo cậu ta, nhấc lên rồi ném sang một bên, "Chiếc trống da người tìm không phải là cậu, mà là Hạ Hương Quân."
"Ờ ờ." Chu Tuấn Kiệt ngơ ngác một lúc lâu, cuối cùng cũng phản ứng lại, "Hả?"
Suốt hai mươi năm trời, cậu ta không học được gì nhiều, chỉ học được một điều: không hiểu thì phải hỏi, người ngốc càng phải hỏi nhiều.
Chu Tuấn Kiệt giơ tay, "Hạ Hương Quân làm sao vậy?"
Giang Trì nhìn cậu ta với ánh mắt giống như đang nhìn một tên ngốc, khoanh tay lại rồi hỏi ngược: "Lúc chúng ta cùng đi vào nhà vệ sinh, tại sao con quái vật lại đuổi theo các cậu mà không đuổi theo tôi?"
Chu Tuấn Kiệt buột miệng đáp: "Vì cậu mạnh, con quái vật bị dọa bởi khí thế vương giả của cậu, nên không dám đuổi theo."
Giang Trì bị cậu ta chọc cười, "Cảm ơn vì đã khen ngợi tôi!"
"Không cần cảm ơn." Chu Tuấn Kiệt cười ngờ nghệch, "Vậy tại sao nó lại không đuổi theo cậu?"
Giang Trì nhìn về phía người đang ngồi thu lu ở góc tường, "Con quái vật giữ lại nhiều người như vậy chỉ để tìm cô ta."
Hạ Hương Quân sợ đến khóc, "Tôi không biết, thật sự không biết cái gì gọi là trống da người."
Từ nhỏ đến lớn, cô ấy chỉ biết đi học theo đúng lộ trình, chưa từng gặp thứ gì như trống da người, nói chi đến ma quỷ.
Dáng vẻ sợ hãi của cô ấy trông không giống giả vờ, khiến Chu Tuấn Kiệt có phần đau lòng.
Hạ Hương Quân lắc đầu, "Xin lỗi, ta thật sự không biết ngươi."
Chiếc trống da người nằm xuống, lăn về phía Lâm Khê, "Đại sư! Đại sư!"
Lâm Khê thở dài, "Vì ngươi gọi ta là đại sư, ta sẽ giúp ngươi nhớ lại."
Cô tiến về phía Hạ Hương Quân, "Đừng sợ, chỉ cần lấy một ít m.á.u của cô."
Chiếc trống da người nhìn đầy mong đợi, Hạ Hương Quân không ngờ rằng từ một cái trống mà cô ấy lại nhìn ra được cảm xúc. Cô ngoan ngoãn đưa tay ra, "Đại sư, cô cứ lấy đi."
Giữa cánh tay trái của Hạ Hương Quân có một vết bớt đỏ, Lâm Khê lấy một chút m.á.u và bỏ vào lá bùa.
Cô quay đầu lại nhìn chiếc trống da người, "Lại đây."
Chiếc trống da người ngoan ngoãn nhảy tới, "Đại sư."
Lâm Khê kẹp lá bùa giữa các ngón tay, lẩm bẩm một câu thần chú, lá bùa vàng hóa thành một tia sáng đỏ, chui vào bên trong trống.
Chiếc trống da người ngơ ngác vài giây, sau đó trở nên cực kỳ kích động, "Em gái, chị, em tìm thấy chị rồi."
Hạ Hương Quân mạnh dạn hỏi: "Em gái chị gái gì chứ?"
Chiếc trống da người lẩm bẩm, "Tôi là em gái, hay là chị gái... em gái và chị gái... tôi rốt cuộc là ai... chị, chị..."
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeydtruyen.com./sap-boi-xuyen-cong-ty-sewd/chuong-150.html.]
Thùng thùng thùng! Thùng thùng thùng!
Tiếng trống vang lên du dương mà trầm nặng, Lâm Khê như thể đã xuyên về thời đại đó.
Trong ngôi chùa tối tăm, hai cô bé ngồi tựa lưng vào nhau trên bậc thang, một đứa chỉ tay lên trời hét lớn: "Chị ơi, con chim nhỏ lại đến kìa."
"Tang Châu, nói nhỏ thôi, Lạt Ma mà nghe được sẽ trách phạt chúng ta."
Tang Châu lập tức bịt miệng, không dám phát ra bất kỳ âm thanh nào nữa.
Khi cô ấy và chị gái lên ba, họ bị Lạt Ma mang đến chùa, người trong nhà ai nấy đều vui mừng khôn xiết, "Đây là đại hỷ sự, hai đứa phải ngoan ngoãn nghe lời Lạt Ma."
Tang Châu không hiểu, cô ấy và chị là con của cha mẹ, con cái rời xa nhà thì cha mẹ đáng lẽ phải buồn, tại sao lại vui như vậy?
Cô ấy không thể nào hiểu nổi, ngày này qua ngày khác sống trong chùa, một tháng, rồi một năm... Cha mẹ chưa bao giờ đến thăm cô ấy một lần.
Tang Châu khóc nức nở, "Cha mẹ không cần con nữa, hu hu hu..."
Chị gái an ủi cô ấy, "Tang Châu, được Lạt Ma chọn là phúc lớn lắm, sau này chị sẽ luôn ở bên cạnh em."
Tang Châu không khóc nữa, cô ấy không bị bỏ rơi, cô ấy vẫn còn có chị, chị sẽ luôn bên cạnh cô ấy.
Hai chị em cứ thế mà lớn lên trong ngôi chùa này, Lạt Ma không cho phép họ ra ngoài, thức ăn được đưa qua một cửa sổ nhỏ, không có thịt, chỉ toàn là rau dại.
Tang Châu ăn rau dại rất lâu, rất lâu, không chịu nổi nữa bèn than thở với chị, "Em không muốn ăn rau dại nữa, em muốn ăn thịt!"
Chị gái bịt miệng cô ấy lại, "Không được nói mấy lời đó, Lạt Ma mà nghe được sẽ phạt em."
Lạt Ma, lại là người đó.
Tang Châu ghét ông ta, mọi người đều nói Lạt Ma là thần tiên chuyển thế, ai được ông ta chọn sẽ nhận được vinh quang vô thượng.
Nhưng Tang Châu lại nghĩ Lạt Ma là kẻ lừa đảo, ông ta ăn thịt uống rượu bên ngoài, còn nhốt cô ấy và chị gái trong phòng, bắt hai chị em ngày nào cũng ăn rau dại.
Ngày tháng khổ cực cứ thế trôi qua, cô ấy và chị gái dần lớn lên.
Tang Châu càng lớn càng xinh đẹp, gương mặt tròn trĩnh, đôi mắt hạnh, hai má phơn phớt hồng, làn da trắng mịn như ngọc, thổi một cái là vỡ ra.
Ai gặp cũng khen, "Da thật đẹp."
Chị gái rất vui, "Tang Châu, em lớn lên xinh đẹp như vậy, Lạt Ma nhất định sẽ thích em."
Mọi người đều xem Lạt Ma là thần tiên tối cao, được Lạt Ma yêu thích đồng nghĩa với việc được thần tiên ban phước.
Chị gái mừng cho cô ấy, nhưng Tang Châu không thể vui nổi, nếu đó là một điều tốt, cô ấy ước chị sẽ là người được ban phước.
Không biết từ khi nào, nụ cười trên mặt chị gái ngày càng ít, ánh mắt nhìn cô chị ngày càng kỳ lạ.
Tang Châu hỏi: "Chị, có chuyện gì sao?"
Chị gái chỉ lắc đầu thở dài, không nói với cô ấy thêm lời nào nữa.
Tang Châu trốn trong chăn lén lau nước mắt, "Hu hu hu... Chị cũng không cần em nữa."
Tất cả là lỗi của cái tên Lạt Ma c.h.ế.t tiệt kia, ban phước cái quái gì chứ, phước lành đó để dành cho ông đi, có muốn không?!
Một đêm nọ, chị gái đột nhiên vén chăn lên, trên tay cầm một con dao, ánh mắt lạnh lùng vô cùng.
Tang Châu sợ hãi co người lại, "Chị, chị định làm gì?"
Chị gái vẫn không nói gì, nắm c.h.ặ.t t.a.y cô, lưỡi d.a.o sắc bén cứa vào cánh tay, m.á.u đỏ thấm đẫm cả chăn.
Tang Châu đau đến khóc rống lên, "Hu hu hu... Chị ơi, em đau quá... Chị ơi..."
Cô ấy sợ đến mức ngất xỉu, khi tỉnh dậy thì không còn thấy chị gái đâu, trong sân chỉ còn lại mình cô ấy.
Tang Châu ngồi trên bậc thang nơi chị gái thường ngồi, ngẩng đầu nhìn lên bầu trời xa xăm, "Chị ơi, chị đi đâu rồi? Chị cũng không cần em nữa sao..."
Bầu trời đêm hôm nay đỏ rực, đỏ như m.á.u chảy.
Tang Châu nhìn vào vết sẹo trên tay, lẩm bẩm: "Bầu trời cũng bị thương rồi sao?"
Cửa sổ nhỏ vẫn mở như thường lệ, cô ấy đến lấy thức ăn, ngạc nhiên phát hiện có một miếng thịt lớn trên đĩa rau.
Tang Châu hỏi: "Sao hôm nay lại có thịt?"
Người đưa thức ăn cười đầy ẩn ý: "Hôm nay là ngày tế lễ thánh, khắp nơi ăn mừng, Lạt Ma nhân từ, không nỡ để cô ngày nào cũng ăn rau dại."
Sau này, Tang Châu mới biết, chị gái cô ấy đã c.h.ế.t vào ngày này.
Cô ấy ngày nào cũng phải nhai rau dại, nhưng đến ngày giỗ của chị thì lại được ăn miếng thịt mà cô ấy từng ao ước.