Sạp Bói Xuyên Công Ty - Chương 152

Cập nhật lúc: 2025-04-13 13:45:09
Lượt xem: 16

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/1qOhGTDgg7

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Lâm Khê thở dài, rút lại lời vừa nói, Mạnh Bà kiếp này không được việc, canh Mạnh Bà pha loãng quá.

Cô bước đến bên người nằm trên mặt đất: "Nhân sinh không thể sống lại, đừng khóc nữa, nhưng duyên phận của hai người không chỉ dừng lại ở kiếp này."

Hạ Hương Quân ngẩn ngơ: "Đại sư, ý cô là sao?"

Lâm Khê nâng cánh tay cô ấy lên: "Vết bớt đỏ trên tay cô, giống hệt với vết thương của Tang Châu năm xưa."

Linh hồn của Tang Châu bị phong ấn trong trống da người, dần dần biến thành dáng vẻ của chị cô ấy.

Chị đã khắc vết thương của em gái lên linh hồn, mang theo đến kiếp này.

Tang Châu chưa từng quên chị, chị gái cũng không quên cô ấy.

Lâm Khê tính nhẩm bằng ngón tay: "Kiếp này vẫn còn một đoạn tình chị em, đây là duyên phận mà hai người tự tranh thủ được."

Cả Tang Châu và Hạ Hương Quân đều sững sờ, trong đầu chưa kịp hiểu ra.

Lâm Khê nói thẳng hơn: "Hạ Hương Quân, một năm nữa mẹ cô sẽ sinh một em gái."

Hạ Hương Quân vô cùng kích động.

Cô ấy hiểu ra lời của đại sư, Tang Châu sẽ đầu thai vào bụng mẹ mình, lại một lần nữa trở thành em gái của cô ấy.

Tang Châu cũng hiểu, nhảy lên vui mừng: "Cảm ơn, đại sư."

Hạ Hương Quân chân thành nói: "Cảm ơn đại sư."

Lâm Khê thản nhiên: "Không cần cảm ơn, phí xem quẻ là một ngàn, lát nữa nhớ trả."

Hạ Hương Quân cuối cùng cũng bật cười: "Chắc chắn tôi không quên đâu."

Tang Châu vẫy tay: "Chị ơi, một năm sau gặp lại nhé."

"Tạm biệt." Hạ Hương Quân rơi nước mắt tiễn cô ấy rời đi.

Tang Châu đi rồi, Quỷ Môn cũng biến mất theo.

Chu Tuấn Kiệt hỏi: "Đại sư, bây giờ chúng ta có thể ra ngoài chưa?"

"Được." Lâm Khê mở cửa: "Tôi đi đây, các người cứ tự nhiên."

Chu Tuấn Kiệt nhanh chân chạy theo: "Ha ha, đại sư, cùng đi nhé."

Giang Trì suy nghĩ một giây, rồi cũng đi theo sau.

Hạ Hương Quân không đứng dậy, vẫn ngồi ngơ ngác bên cạnh trống da người.

Lâm Khê lười quan tâm đến hai kẻ lẽo đẽo theo sau, cô muốn đi xem Quý Hành và những người khác ra sao rồi.

Vừa đẩy cửa, tiếng hét vang khắp trời.

"Ahhh! Ahhh!!"

Quý Hành hòa vào nhóm người đang la hét mà không chút ngại ngùng, bởi vì cậu ta cũng đang hét lớn.

Lâm Khê bất lực ôm trán, thật sự không nỡ nhìn.

Quý Hành thấy người đứng ở cửa, lập tức lao ra: "Chị đại, cuối cùng chị cũng tới rồi."

Lâm Khê dùng linh khí bịt tai lại: "Ồn ào quá, rốt cuộc cậu đã làm gì?"

Quý Hành cười ngây ngô: "Có câu nói rằng nếu đánh không lại thì phải gia nhập, em đã cố hết sức rồi."

"Chị đại, tình hình này em thật sự bó tay."

Vân Mộng Hạ Vũ

Lâm Khê hết lời để nói, cô bước vào phòng, chỉ trong ba giây, dùng một tay hạ gục từng người, tất cả đều nằm dài trên đất.

"Hiểu chưa?"

Quý Hành há hốc miệng: "Hiểu rồi, dùng vũ lực trấn áp."

Lâm Khê bước ra khỏi phòng, ném một lá bùa vàng, kết giới mà trống da người tạo ra biến mất.

Mọi người trở lại góc của phòng triển lãm tầng ba, tiếng còi xe vang lên bên tai.

Chu Tuấn Kiệt vui mừng vẫy tay: "Về rồi, tôi về rồi!!"

Quý Hành lúc này mới để ý đến người phía sau: "Ồ, đồ ngốc, lần này phải cảm ơn tôi đã đưa chị đại đến cứu cậu, nếu không thì xác cậu đã lạnh rồi."

Chu Tuấn Kiệt vỗ vai cậu ta: "Cảm ơn, nhất định cảm ơn."

"Thế thì còn tạm được." Quý Hành vừa quay đầu thì đối diện với một gương mặt đẹp trai, giật nảy mình: "Cậu là... là ai ấy nhỉ?"

Chu Tuấn Kiệt nhỏ giọng nhắc: "Giang Trì, người cho nổ toilet, cũng là người đã solo với quái vật, cậu tốt nhất đừng chọc cậu ta, kẻo cậu ta nổ tung đầu cậu đấy."

Quý Hành nuốt khan: "Ha ha, người nổ toilet, chào anh."

"À phì! Chào Giang Trì."

Giang Trì lạnh lùng lướt mắt qua, trong đầu phán đoán cả hai người này đều ngốc, không hổ là bạn bè của nhau.

Cậu ta đút một tay vào túi, hơi nhếch cằm: "Ai là anh của cậu?"

Quý Hành không chút nao núng, nhanh chóng đổi giọng: "Bạn học Giang Trì, thế được chưa?"

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeydtruyen.com./sap-boi-xuyen-cong-ty-sewd/chuong-152.html.]

Giang Trì hờ hững đáp một tiếng, người này mặt dày hơn Chu Tuấn Kiệt.

Quý Hành còn định nói gì đó, nhưng Lâm Khê đã nắm lấy cổ áo cậu ta kéo đi: "Đừng lắm lời, Tiền Phú Quý đang đợi chúng ta dưới kia."

"Chu Tuấn Kiệt, đi theo, cùng tìm ba cậu lấy tiền."

Chu Tuấn Kiệt chạy theo: "Tới đây, đại sư."

Giang Trì nhìn Lâm Khê thật lâu, rồi bước xuống lầu theo hướng ngược lại. Vị đại sư này cho cậu ta cảm giác rất kỳ lạ.

Tầng dưới.

Giang Đình cau mày: "Giang Trì đâu rồi?"

Hứa Ngôn Thừa đáp: "Giang tổng, chắc cậu ấy đang ở đây, vừa rồi trên tầng ba có tiếng nổ, rất có thể là do cậu ba gây ra."

Giang Trì gây chuyện như vậy chẳng lạ gì, học chán máy tính thì nghịch hóa học, thi thoảng nổ tung cái nhà cũng là chuyện bình thường.

Giang Đình hỏi: "Lần này nổ cái gì?"

Hứa Ngôn Thừa khẽ nói: "Hình như là toilet."

Giang Đình cười khẩy một tiếng: "Cậu ta càng ngày càng giỏi giang."

Giang Trì đúng là "cậu em ngoan", học máy tính thì đột nhập vào công ty nhà mình, học hóa học thì nổ tung nhà vệ sinh thuộc tập đoàn Giang Thị.

Hứa Ngôn Thừa cười trừ:

"Giang tổng, thang máy hỏng rồi, đi đường này."

"Ừm." Giang Đình vừa đi được vài bước thì bất ngờ nhìn thấy một bóng lưng, anh ta ngây ra vài giây.

"Giang tổng, có chuyện gì vậy?"

Hứa Ngôn Thừa nhìn theo ánh mắt anh ta: "Người kia là thiếu gia nhà họ Quý, anh họ cậu ấy là Phó Kinh Nghiêu."

Giang Đình không có chút ấn tượng nào với thiếu gia nhà họ Quý, nhưng lại biết rõ Phó Kinh Nghiêu, đối thủ lớn nhất của anh ta, một hòn đá ngáng đường trong thương trường, dù hóa thành tro anh ta cũng nhận ra.

Giang Đình thu lại ánh mắt, tâm trạng càng thêm tồi tệ.

"Hóa ra là người nhà họ Phó."

"Tiếp tục tìm Giang Trì."

Cửa thang máy mở ra, Hứa Ngôn Thừa vừa nhìn thấy Giang Trì phía trước liền gọi ngay: “Cậu ba.”

Giang Trì giả vờ không nghe thấy, nhanh chóng bước đi, không muốn đối mặt với trợ lý của anh trai, mỗi lần gặp anh ta chắc chắn không có chuyện gì tốt lành.

“Giang Trì.”

Giọng nói trầm ấm vang lên, Giang Trì dừng bước, tay trong túi quần siết chặt hơn, anh trai quả thật đã đích thân đến.

“Giang Trì.”

Giọng điệu vẫn bình thản, nhưng đầy áp lực. Giang Trì xoay người, cúi đầu, ngoan ngoãn gọi một tiếng: “Anh trai.”

Giang Đình nhanh chóng nhìn lướt qua cậu ta, thấy cậu ta vẫn bình an đứng đây, mới thở phào nhẹ nhõm.

Hai người em, người nào cũng không khiến anh ta yên tâm.

Giang Trì len lén ngước nhìn lên, thấy gương mặt anh trai trầm ngâm, tỏa ra luồng khí lạnh, cậu ta không dám nói gì, chỉ im lặng.

Hứa Ngôn Thừa liếc nhìn bên này, nhìn bên kia, trong lòng thầm thở dài, Giang tổng thật quá vất vả.

Cậu hai thì ngang bướng, hễ không vui liền vi phạm hợp đồng, tiêu xài hoang phí.

Cậu ba thì càng bướng bỉnh hơn, suốt ngày nghịch ngợm mấy loại hóa chất, không vui liền cho nổ tung vài chỗ.

Giang tổng mỗi ngày sau khi làm việc xong, còn phải đi dọn dẹp hậu quả cho hai người em.

Hứa Ngôn Thừa cảm thấy xót xa cho Giang tổng nhà anh ta, tiến lên hai bước: “Cậu ba, lần này là chuyện gì? Tại sao cậu lại cho nổ nhà vệ sinh?”

Giang Trì cau mày, làm sao cậu ta có thể giải thích với anh trai đây?

Nói thẳng rằng cậu ta bị quái vật nhốt ở một nơi không ra được, phải dựa vào việc cho nổ để thu hút sự chú ý của thế giới bên ngoài, anh trai chắc chắn sẽ không tin.

Trước khi trải qua chuyện này, nếu có ai nói như vậy, cậu ta cũng tuyệt đối không tin, thậm chí còn nghĩ rằng người đó bị điên.

Giang Trì suy nghĩ một lát rồi bỏ qua việc giải thích: “Không có lý do.”

Hứa Ngôn Thừa ngớ người, không có lý do mà lại cho nổ nhà vệ sinh thuộc tập đoàn Giang Thị, cậu ba quả thật vẫn bướng bỉnh, chuyện này cậu ta làm ra hoàn toàn không có gì bất ngờ.

Giang Trì đưa một tay đút túi: “Nhà vệ sinh là do tôi cho nổ.”

Cái giọng khinh thường, cái vẻ mặt đáng ghét, thái độ dửng dưng, mất tích hai ngày rồi mà cậu ta vẫn còn kiêu ngạo như vậy.

Giang Đình không biểu lộ cảm xúc, nhìn cậu em không ra gì trước mặt, xác định cậu ta vẫn không biết hối cải.

Bầu không khí căng thẳng, thời gian từng giây từng phút trôi qua, Giang Trì từ việc đút một tay vào túi chuyển sang đút cả hai tay vào túi, mồ hôi lạnh sau lưng đổ ra không ngừng, tim đập ngày càng nhanh.

Tiêu rồi, anh trai không nói gì, chắc chắn anh ấy đang tức giận.

Chỉ là cho nổ một cái nhà vệ sinh thôi mà, nhà họ Giang giàu có, không đến mức phải tính toán mấy đồng tiền nhỏ đó, cùng lắm cậu ta thiết kế một trò chơi để giúp anh trai kiếm lại tiền.

Giang Đình đột nhiên nắm lấy cánh tay cậu ta, đôi mắt lạnh băng, ngay cả không khí xung quanh cũng như giảm xuống vài độ.

Giang Trì có chút hoảng loạn: “Anh, có chuyện gì cứ nói, dù là hình phạt gì em cũng nhận.”

Loading...