Sạp Bói Xuyên Công Ty - Chương 155-159
Cập nhật lúc: 2025-04-13 13:45:15
Lượt xem: 18
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/1qOhGTDgg7
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Một lát sau, trên đầu vang lên một tiếng cười trầm thấp, "Khê Khê, hóa ra em nhớ anh nhiều đến vậy."
Lâm Khê đỏ mặt đến tận cổ, "Em không có! Bọn chúng đọc mấy sách linh tinh, nói bậy thôi."
Cô bực bội nói: "Anh không được cười em."
"Anh không cười em." Đôi mắt Phó Kinh Nghiêu đầy ý cười, anh cúi người đến gần cô, giọng nói trầm thấp và quyến rũ vang bên tai.
"Khê Khê, phòng anh đủ rộng, giường cũng đủ lớn."
Từng chữ từng chữ rõ ràng chui vào tai, Lâm Khê toàn thân cứng đờ, tim đập thình thịch, mặt đỏ như máu.
Phó Kinh Nghiêu cũng hư rồi, trà giải nhiệt của bác gái Hà hoàn toàn không có tác dụng, ngược lại còn có phản ứng ngược.
"Anh, anh..." Lâm Khê ấp úng hồi lâu, "Em, em..."
Phó Kinh Nghiêu khẽ cười, hai tay ôm lấy eo cô, cằm anh đặt lên vai cô, "Khê Khê, dọn qua phòng anh ở đi, vợ chồng ngủ riêng lâu ngày không tốt cho tình cảm."
Cô và anh vốn chẳng có tình cảm gì, hôn nhân của họ là do trưởng bối sắp đặt, trước khi kết hôn hoàn toàn không biết đến người này.
Lâm Khê đứng ngẩn ngơ, đầu óc trống rỗng.
Phó Kinh Nghiêu tưởng cô không muốn, tiếp tục thuyết phục: "Khê Khê, em cần khí tím, ở gần anh hơn sẽ tốt hơn, như vậy chuyện lần trước sẽ không bao giờ xảy ra nữa."
Đúng rồi, cô cần khí tím để trấn áp vận xui, nếu không thì thiên lôi lại phải đuổi theo cô.
Lần trước gặp may, Phó Kinh Nghiêu vừa hay chờ cô ở bên dưới, lần sau thì không biết được. Nếu lại gặp chuyện phải tiêu hao khí tím...
Khí tím có thể sửa chữa linh hồn, để cứu vớt sinh linh, cứu nhiều sinh mệnh hơn.
Lâm Khê đồng ý, "Anh nói có lý, dọn qua phòng anh cũng được."
Đôi mắt Phó Kinh Nghiêu tràn đầy niềm vui, anh khẽ thở phào nhẹ nhõm.
Tối qua anh không thể nào ngủ được, cứ nghĩ làm cách nào để lừa vợ qua ở cùng, nghiên cứu suốt cả ngày.
Anh đã tìm đọc rất nhiều tài liệu, đặc biệt đi hỏi Hoàng Văn Xương - người có nhiều kinh nghiệm và hôn nhân hạnh phúc, lập tức thông suốt.
Phó Kinh Nghiêu vừa định thực hiện kế hoạch, không ngờ mọi chuyện lại thuận lợi đến thế.
Mấy tinh linh nhỏ thật hiểu chuyện, giúp anh rất nhiều, ngày mai phải thưởng cho chúng một bữa thật lớn.
Phó Kinh Nghiêu cúi xuống nhìn người trước mặt, "Khê Khê, dọn qua bây giờ có được không?"
Ngày mai cô tỉnh táo lại chắc chắn sẽ hối hận, phải đưa người vào phòng ngay bây giờ.
Lâm Khê được bao quanh bởi luồng khí tím dày đặc, tâm trí đã hỗn loạn từ lâu, không nghe rõ Phó Kinh Nghiêu nói gì, chỉ trả lời qua loa, "Ừ ừ."
Khê Khê đồng ý rồi, đồng ý ngủ chung với anh.
Phó Kinh Nghiêu mỉm cười, bế bổng cô lên, nhanh chóng bước vào phòng, sợ cô đổi ý.
Khê Khê à Khê Khê, cho dù em có hối hận cũng vô ích, đã vào rồi thì cả đời đừng mong trốn thoát.
Lâm Khê chớp mắt một cái, cô đã nằm trên giường của Phó Kinh Nghiêu, thân hình ấm áp ôm chặt vào ngực. Lúc này cô mới nhận ra chuyện vừa xảy ra.
Trời ơi! Cô đã đồng ý! Đồng ý rồi!!
Đồ còn chưa chuyển, người đã nằm trong chăn của anh.
Lâm Khê kéo chăn trùm kín đầu, hít một hơi sâu, toàn là mùi của Phó Kinh Nghiêu.
Hương thơm lạnh lẽo của đàn hương càng nồng hơn khi được nhiệt độ cơ thể hòa tan. Cô kéo chăn ra, ngơ ngẩn nhìn lên trần nhà.
Nóng quá, vẫn không ngủ được.
Bàn tay trên eo cô siết chặt hơn, giọng anh khàn đặc, "Không ngủ được à? Chúng ta nói chuyện hoặc làm gì đó khác nhé."
Lâm Khê: ??!
Anh muốn làm gì?!
Lâm Khê cứng đờ, vội nhắm mắt lại, "Em ngủ rồi, lập tức ngủ rồi."
Phó Kinh Nghiêu khẽ gõ nhẹ vào chóp mũi cô, tiếng cười trầm thấp vang lên từ lồng n.g.ự.c anh, "Đùa thôi, đừng căng thẳng."
Vừa mới dỗ được vợ vào giường, không thể dọa cô chạy mất. Có những việc phải từ từ mà tiến.
Lâm Khê xoay người, quay lưng lại với anh, "Hừ! Anh lại cười em."
Hôm nay cô không biết đã bị "mất mặt" bao nhiêu lần, cả đời cô đều vứt hết thể diện vào ngày hôm nay rồi.
Anh còn cười cô, đúng là đồ đáng ghét.
"Anh không cười mà." Phó Kinh Nghiêu kéo người bên cạnh lại vào lòng, "Vợ à, đừng giận anh mà."
Chiêu đầu tiên mà Hoàng Văn Xương dạy là: trong hôn nhân, khi gặp chuyện phải xin lỗi trước, bất kể ai đúng ai sai.
"Khê Khê, vợ à, xin lỗi, anh sai rồi..."
Lâm Khê che mặt, toàn thân nóng bừng.
Khê Khê, vợ à...
A a! Đàn ông mà làm nũng thì thật sự là chí mạng!!
Cổ tay Lâm Khê bỗng lóe sáng, bốn người giấy nhỏ tò mò ló đầu ra.
Oa! Không ngờ chủ nhân lại như vậy.
Tiểu Mộc không chui ra được, nhưng vẫn cười với vẻ hân hoan.
Ngọt! Ngọt quá đi!
Thích cặp đôi của chủ nhân quá, thật là ngọt không thể tả, cuối cùng nó đã hiểu cảm giác mà những cuốn tiểu thuyết hay viết về tình yêu ngọt ngào.
Phó Kinh Nghiêu thoáng nhìn thấy ánh sáng rực rỡ đủ màu, hơi nới lỏng tay, "Khê Khê, cổ tay em."
"Hửm?"
Lâm Khê mở mắt, đối diện với bốn cái đầu nhỏ có kiểu tóc khác nhau, khóe miệng chúng đều hiện lên một nụ cười bí ẩn.
Chết tiệt! Bị chủ nhân bắt quả tang rồi!
Tiểu Kim, Tiểu Thủy, Tiểu Hỏa và Tiểu Thổ nhanh chóng rụt lại, nhưng không kịp nữa, tay cô đã túm được tóc của chúng.
Lâm Khê lắc lắc mấy người giấy nhỏ trong tay, "Các ngươi không còn là những tiểu tinh linh trong sáng nữa, đều học hư hết rồi."
Trước đây, các tiểu tinh linh sẽ không làm chuyện như là rình trộm như thế này.
Tiểu Kim giơ bàn tay nhỏ xíu lên, "Chủ nhân, em sai rồi, là do em không quản tốt Thủy, Hỏa và Thổ. Chủ nhân phạt em một mình đi."
"Không, còn có bọn em nữa." Tiểu Thủy, Tiểu Hỏa và Tiểu Thổ cũng giơ tay lên, "Chủ nhân, đừng trách anh Kim, bọn em cũng sai."
Bốn người giấy nhỏ bĩu môi, đôi mắt to tròn ngây thơ nhìn chờ đợi hình phạt.
Lâm Khê bật cười, "Tất cả các ngươi bị phạt cấm túc một tuần."
Phó Kinh Nghiêu nhẹ giọng cầu xin, "Khê Khê, mấy tiểu tinh linh không cố ý đâu, tha cho bọn nó một lần này đi."
Các tiểu tinh linh từng giúp anh, anh cũng muốn giúp lại bọn nó.
Lâm Khê ngước mắt lên nhìn, "Còn anh nữa, cũng bị cấm túc cùng."
Phó Kinh Nghiêu khẽ nhếch môi cười, kéo cô vào lòng, "Khê Khê định cấm túc anh thế nào đây?"
"Không có anh bên cạnh, liệu Khê Khê có ngủ ngon không?"
Một tiếng "Khê Khê", hai tiếng "Khê Khê", da mặt người này ngày càng dày.
Lâm Khê chui vào trong chăn, bốn người giấy nhỏ tranh thủ trốn vào vòng tay trên cổ tay cô, không dám ló ra nữa.
Hoan hô, cảm ơn bảo bối của chủ nhân.
Lâm Khê không còn tâm trí quan tâm đến các tiểu tinh linh nữa, nhắm mắt lại, cố gắng điều hòa cảm xúc.
Phó Kinh Nghiêu không trêu cô nữa, anh cẩn thận đắp kín chăn cho cô, "Khê Khê, ngủ đi."
Lâm Khê không đáp lại, chẳng mấy chốc đã ngủ thiếp đi.
Sáng hôm sau, Lâm Khê tỉnh dậy, Phó Kinh Nghiêu đã không còn bên cạnh, nhưng trong chăn vẫn còn lưu lại hơi ấm của anh.
Cô ngồi dậy, ngẩn ngơ một lát, "Đây là phòng của Phó Kinh Nghiêu, mình lại ngủ ở đây."
Lâm Khê đứng dậy xuống giường, chạy về phòng của cô.
Vừa mở cửa ra, Phó Kinh Nghiêu đã đứng trước cửa với hàng loạt túi lớn túi nhỏ, "Khê Khê, em dậy rồi."
Lâm Khê giật mình, anh đang đẩy hai chiếc vali lớn bằng tay trái, tay phải cầm theo một đống đồ.
Cô nhíu mày, "Anh đang làm gì vậy?"
Phó Kinh Nghiêu khẽ mỉm cười, "Dọn nhà."
"Tối qua Khê Khê đã đồng ý dọn vào phòng của anh ở chung, bây giờ không được nuốt lời đâu."
Khóe miệng Lâm Khê giật giật, "Không cần vội đến thế chứ?"
Sáng sớm đã lo dọn nhà, cứ như sợ cô sẽ chạy mất vậy.
Phó Kinh Nghiêu đặt đồ xuống, đẩy cô vào trong, "Cốc, kem đánh răng, bàn chải và khăn mặt... anh đã đặt trên kệ rửa mặt rồi, Khê Khê đi rửa mặt trước đi, anh đã đặt bữa sáng, sắp mang tới."
Mọi thứ anh đều sắp xếp đâu ra đấy, Lâm Khê còn biết làm gì hơn ngoài ngoan ngoãn chấp nhận?
Cô quay người đi đến kệ rửa mặt, trên kệ có hai chiếc cốc giống hệt nhau, một chiếc màu đen, một chiếc màu hồng.
Những thứ khác cũng được sắp xếp gọn gàng ở chỗ dễ thấy, kiểu dáng gần như y hệt nhau.
Chương 156:
Khi cô dọn vào đây, chẳng mang theo gì cả, mọi thứ ở đây đều là Phó Kinh Nghiêu chuẩn bị.
Thì ra ngay từ đầu, anh đã mua đồ đôi rồi.
Lâm Khê vỗ vỗ mặt, rửa mặt xong thì xuống lầu ăn sáng.
Trên bàn ăn bày hơn ba mươi món, có cả đồ ăn kiểu Trung và kiểu Tây, nhiều gấp đôi so với khi v.ú Ngô ở đây.
Lâm Khê kinh ngạc, "Nhiều thế này ăn hết được không?"
"Ăn hết chứ." Phó Kinh Nghiêu nhướng mày, "Có mấy tiểu tinh linh giúp mà."
Lâm Khê xoay cổ tay, "Ra đi, có đại tiệc đây."
"Oa!"
Tiểu Kim, Tiểu Thủy, Tiểu Hỏa và Tiểu Thổ bay ra, cảm ơn Lâm Khê và Phó Kinh Nghiêu, "Cảm ơn chủ nhân, cảm ơn bảo bối của chủ nhân."
Lâm Khê phẩy tay, "Được rồi, ăn đi, im lặng mà ăn."
Phó Kinh Nghiêu nhìn quanh, "Tiểu Mộc đâu rồi?"
Tiểu Mộc đang bị phạt cấm túc, ngửi thấy mùi thơm ngào ngạt thì nước mắt chảy dài.
Hu hu, cuối cùng thì chỉ có nó là phải chịu hết mọi tội lỗi.
Tiểu Mộc đập cửa phòng giam, "Chủ nhân, em cũng muốn ăn! Thả em ra đi!"
Lâm Khê nghe thấy tiếng động, kéo Tiểu Mộc ra khỏi phòng cấm túc, "Ngoan ngoãn mà ăn, vứt hết những suy nghĩ lung tung trong đầu đi, không được làm hư mấy tiểu tinh linh trong sáng nữa."
Tiểu Mộc giơ bốn ngón tay lên thề, "Được ạ, em thề, em sẽ không làm hư các tinh linh trong sáng nữa, nếu không em sẽ mất luôn khu rừng nhỏ của mình."
Lâm Khê bất đắc dĩ bật cười, thề thốt gì mà lạ đời.
Cô thả Tiểu Mộc ra, "Ăn đi."
Tiểu Mộc dụi dụi lòng bàn tay cô, giọng nũng nịu, "Chủ nhân tốt nhất."
Bốn người giấy còn lại cũng học theo nó, ôm lấy cánh tay của Lâm Khê làm nũng, "Chủ nhân tốt nhất."
Phó Kinh Nghiêu nắm lấy tay cô, "Khê Khê tốt nhất."
Sáu người làm nũng, tiểu tinh linh thì không nói làm gì, ngay cả Phó Kinh Nghiêu cũng học theo.
Lâm Khê không biết nói gì hơn, "Tất cả ngồi xuống, im lặng ăn đi."
"Dạ vâng."
Tiểu Kim, Tiểu Mộc, Tiểu Thủy, Tiểu Hỏa và Tiểu Thổ ngồi theo thứ tự, cầm đũa lên ăn một cách nghiêm túc, má phồng lên giống hệt những chú chuột hamster.
Lâm Khê nhìn qua, rồi cúi đầu ăn tiếp.
Ăn xong bữa sáng, cô đeo balo nhỏ lên, "Đi thôi, đi làm."
Phó Kinh Nghiêu kéo tay cô lại, "Khê Khê, không cần chăm chỉ như vậy, hôm nay là Chủ Nhật, được nghỉ mà."
Lâm Khê hơi ngạc nhiên, "Nghỉ sao? Anh cũng nghỉ à?"
"Ông chủ cũng là người, cũng cần nghỉ ngơi chứ." Phó Kinh Nghiêu cười mỉm, "Khê Khê, hôm nay ở bên anh được không?"
Anh đã hỏi vậy, Lâm Khê còn biết làm gì hơn, đành đồng ý.
Cô ngáp một cái, "Được, nghỉ một ngày, tối qua mệt quá, chưa ngủ đủ, em lại buồn ngủ rồi."
Phó Kinh Nghiêu vòng tay ôm lấy eo cô, "Chúng ta ngủ thêm một chút nữa."
Lâm Khê bị nhấc bổng lên, theo phản xạ ôm lấy cổ anh, "Anh cũng ngủ sao?"
Cổ họng Phó Kinh Nghiêu khẽ chuyển động hai lần, "Ngủ cùng em."
Hai người rời đi, năm người giấy ngoan ngoãn ở lại dưới lầu, không dám làm phiền chủ nhân và bảo bối của cô ấy.
Tiểu Thổ nắm chặt tay, hét lên, "Oa, đây chính là tình yêu đẹp như trong những câu chuyện mà Tiểu Mộc kể."
Dạo gần đây, Tiểu Mộc đã kể rất nhiều câu chuyện như "Tôi kết hôn với chủ tịch trăm tỷ", "Cô vợ dịu dàng, đừng chạy", "Chủ tịch bá đạo cưng chiều"...
Bốn tiểu tinh linh đã mở ra cánh cửa của một thế giới mới.
Tiểu Mộc ho khan vài tiếng, vỗ nhẹ lên đầu từng đồng bạn, "Khụ khụ, đừng nhìn nữa, chúng ta đi tu luyện."
Nếu bị chủ nhân phát hiện, nó lại bị phạt cấm túc nữa.
Người bên cạnh hô hấp đều đặn, ngủ rất say.
Phó Kinh Nghiêu hoàn toàn không buồn ngủ, buông tay xuống giường, đắp chăn lại cho cô, rồi nhẹ nhàng đóng cửa, đi sang phòng bên cạnh để thu dọn đồ đạc.
Anh mở điện thoại, ghi chú lại những thứ đã cũ hoặc hư hỏng, sau này sẽ đi mua mới.
Lâm Khê tỉnh dậy, chạy ngay về phòng mình xem xét.
Trời ơi, phòng trống trơn, tốc độ dọn dẹp thật đáng kinh ngạc.
"Khê Khê, em xem còn thiếu gì không?" Phó Kinh Nghiêu từ trong bước ra.
Lâm Khê xua tay, "Không thiếu gì cả."
Từ khi chuyển vào đây, cô chẳng phải lo lắng gì hết, váy áo, túi xách, giày dép trong tủ đều được thay mới định kỳ.
Lâm Khê nhắc nhở, "Mua ít váy thôi, không cần mua mấy đồ trang điểm, em hầu như không dùng."
Phó Kinh Nghiêu mỉm cười, chậm rãi nói, "Trợ lý mỗi tháng sẽ gửi đồ mới đến. Em muốn mặc thì mặc, không thì cứ để đấy, có người dọn dẹp định kỳ."
"Em có thể không dùng, nhưng anh muốn chuẩn bị. Em xứng đáng có mọi thứ tốt nhất."
Lâm Khê che mặt, "Tùy anh vậy."
Phó Kinh Nghiêu học từ ai mà những câu nói này cứ trôi chảy như vậy, ngày nào cũng thế, làm sao mà chịu nổi?
Lâm Khê chuyển chủ đề, "Bây giờ chúng ta làm gì?"
"Xuống lầu trước đã." Phó Kinh Nghiêu vừa đi vừa nói, "Chúng ta đi dạo Đế Kinh, vài ngày nữa là sinh nhật ông nội, tiện thể mua quà."
"Ông nội sắp sinh nhật?!" Lâm Khê lập tức tỉnh táo, "Sinh nhật ông cụ Quý tổ chức linh đình như vậy, chắc sinh nhật ông nội anh cũng lớn lắm."
Phó Kinh Nghiêu cúi đầu, "Không cần đâu, ông nội không thích ồn ào. Mấy năm trước, sinh nhật ông đều đưa bà nội đi du lịch nước ngoài. Năm nay có em ở đây, nên ông cụ và bà nội mới không đi."
Vừa nói, trong lòng anh cảm thấy chua xót. So với Lâm Khê, anh cứ như đứa cháu nuôi vậy.
"Ông nội bà nội thật có tâm." Lâm Khê hỏi, "Quà sinh nhật của ông nội phải chuẩn bị kỹ lưỡng. Ông ấy thích gì?"
Phó Kinh Nghiêu nói, "Ông nội không thiếu thứ gì, tặng gì cho có ý nghĩa là được. Mấy năm trước ông không ở nhà, quà người khác tặng, ông còn không thèm nhìn."
Lâm Khê bật cười, "Thế quà anh tặng thì sao?"
Phó Kinh Nghiêu trầm ngâm ba giây, "Anh trả tiền cho chuyến du lịch."
Sau khi tổ chức sinh nhật, ông nội mang về một đống hóa đơn, từ tiền khách sạn, vé máy bay đến cây kem, anh đã quen với việc này rồi.
Lâm Khê cười đến gập người, "Ha ha, ông nội thú vị thật. Năm nay không du lịch, anh định tặng gì?"
Ánh mắt họ giao nhau, Phó Kinh Nghiêu tiến một bước, cúi đầu thì thầm bên tai cô, "Khê Khê, chuyện này nhờ em."
Hai người ở gần nhau, Lâm Khê đẩy anh ra, "Khụ khụ, ban ngày ban mặt, đứng đàng hoàng đi. Giờ mình đi mua quà."
"Không vội, còn mấy ngày nữa mà." Phó Kinh Nghiêu nắm lấy cổ tay cô, "Hôm nay ra ngoài chơi đi."
Mong muốn này chưa kịp thực hiện thì vừa ra cửa, họ đã gặp ngay gương mặt âu lo của Hoàng Văn Xương.
Lâm Khê dừng chân, "Luật sư Hoàng?"
Cô đã gặp luật sư Hoàng hai lần, một lần ở đồn cảnh sát, một lần ở công ty.
Hoàng Văn Xương thấy người quen, mắt lập tức sáng lên, anh ta vẫy tay mạnh mẽ, "Phó tổng! Phu nhân!!"
Phó Kinh Nghiêu nhíu mày, anh có dự cảm không lành, kế hoạch hôm nay e là đổ bể rồi.
Hoàng Văn Xương cảm nhận được một luồng sát khí lạnh lẽo, lập tức đứng thẳng lại.
Phó tổng hình như giận rồi??
Không đúng, anh ta cố ý chờ đến trưa mới tới, chẳng lẽ lại phá hỏng chuyện tốt của Phó tổng và phu nhân sao?
Theo kinh nghiệm của anh ta, giờ này mọi chuyện phải xong xuôi rồi chứ, Phó tổng đâu có kiểu bỏ mặc vợ mình mà làm chuyện không hay.
Hoàng Văn Xương nở một nụ cười gượng, da mặt cứng đơ, "Phó tổng, tôi có chuyện rất quan trọng muốn gặp phu nhân, mong anh thông cảm."
Phó Kinh Nghiêu biết phải làm sao, vợ mình nổi tiếng khắp nơi, ai có chuyện cũng đến tìm cô.
Lần trước là Trần Chiêu, lần này lại đến lượt Hoàng Văn Xương.
Hoàng Văn Xương là cấp dưới đắc lực của anh, hôm qua còn giúp anh một chuyện, không lý nào vô duyên vô cớ đến Đế Cảnh Viên tìm người, chắc chắn có chuyện khẩn cấp.
Phó Kinh Nghiêu trấn tĩnh lại, "Nói đi."
Hoàng Văn Xương lao tới trước mặt Lâm Khê, hoảng hốt kêu lên: "Phu nhân, có ma! Nhà tôi có ma!!"
Lâm Khê nhìn anh ta từ trên xuống dưới, "Trên người anh mang theo không ít âm khí, quả thật đã gặp ma."
Luồng âm khí này rất quen thuộc, giống hệt với luồng từ viên hồng ngọc từng bị con ma dâm đãng nhập vào.
Cô hỏi, "Anh đã đi đâu? Có nhặt được gì không?"
Chương 157:
Hoàng Văn Xương nước mắt nước mũi tèm lem, "Phu nhân ơi, tôi ngày nào cũng đi làm đúng giờ, về nhà đúng giờ, không la cà, không mua sắm linh tinh, suốt ngày chỉ hai điểm đi về."
"Nhà tôi có vấn đề, con trai tôi cũng có vấn đề." Anh ta nuốt nước bọt, "Buổi tối luôn có tiếng động lạ, con trai tôi bị sốt, thường nói mê sảng."
"Phu nhân, cô cứu con trai tôi với."
Lâm Khê lập tức quyết định, "Đi thẳng đến nhà anh, trên đường kể rõ tình hình."
Hoàng Văn Xương liên tục gật đầu, "Phu nhân mời cô, xe của tôi ở bên này."
Lâm Khê vừa định đi, Phó Kinh Nghiêu giữ lấy cô, "Đi cùng, giải quyết xong rồi chọn quà cho ông nội."
"Được." Lâm Khê lên xe của Phó Kinh Nghiêu, "Luật sư Hoàng, dẫn đường đi."
Hoàng Văn Xương hơi ngẩn ra, sau đó lái xe đi trước dẫn đường.
Đi được một đoạn, anh ta chợt nhận ra có điều không đúng, anh ta và phu nhân ngồi ở hai xe khác nhau, làm sao để trao đổi? Làm sao kể rõ tình hình hiện tại?
Hoàng Văn Xương suy nghĩ một lúc, rồi bấm điện thoại của Phó tổng.
Chuông reo vài giây thì máy được bắt, giọng của Lâm Khê vang lên, "Luật sư Hoàng, anh nói đi, tôi đang nghe."
Hoàng Văn Xương vô cùng cảm động, phu nhân quả thật là người tốt.
Anh ta sắp xếp lại ngôn từ, "Khoảng ba ngày trước, tôi nằm trên giường ngủ, thường nghe thấy tiếng kẽo kẹt..."
Gia đình Hoàng Văn Xương hạnh phúc, hôn nhân viên mãn, anh ta và vợ là bạn học, vào ngày cuối kỳ thi, cả hai đã thổ lộ tình cảm.
Sau khi tốt nghiệp đại học, hai người kết hôn, cuộc sống rất ngọt ngào.
Vợ anh ta sinh cho anh ta hai cậu con trai sinh đôi, đứa lớn tên là Hoàng Diệc Thần, đứa nhỏ là Hoàng Diệc Hiên, giờ đã năm tuổi, đang học mẫu giáo.
Hôm đó, Hoàng Văn Xương như thường lệ tan làm về nhà, đưa tay ôm lấy hai đứa trẻ, "Các con, có nhớ ba không?"
Hoàng Diệc Thần né tránh cái ôm của anh ta, "Ba, đừng gọi con là bé con, con có tên, hãy gọi là Hoàng Diệc Thần."
Hoàng Diệc Hiên thì hào hứng đáp lại, "Con thích ba gọi là bé con, bé con đương nhiên nhớ ba."
Vân Mộng Hạ Vũ
Hai đứa con tuy trông giống hệt nhau, nhưng tính cách hoàn toàn trái ngược, khí chất cũng khác nhau, rất dễ phân biệt.
Hoàng Văn Xương vừa xoa trán vừa cười, ôm lấy Hoàng Diệc Hiên, xoa đầu Hoàng Diệc Thần, "Thần Thần, Hiên Hiên, ba biết rồi."
Hoàng Diệc Thần giọng non nớt sửa lại, "Hãy gọi tên đầy đủ của con là Hoàng Diệc Thần, đừng gọi là bé con, cũng đừng gọi là Thần Thần."
Hoàng Diệc Hiên mút ngón tay, "Anh ơi, anh thật tự cao, chẳng đáng yêu chút nào."
Hoàng Diệc Thần chống nạnh, "Em thật trẻ con, ai lại năm tuổi rồi mà còn gọi là bé con?"
Hoàng Văn Xương bật cười lớn, "Hoàng Diệc Thần, và cả bé con Hiên Hiên, đi rửa tay ăn cơm nào."
Lúc này, cả hai đứa trẻ đều hài lòng.
Vợ anh ta là An Nhã đã chuẩn bị xong bữa tối, cả nhà vui vẻ ăn cơm xong, Hoàng Văn Xương hỏi hai cậu con trai, "Tối nay ngủ với bố nhé?"
Hoàng Diệc Thần không ngần ngại từ chối, "Không."
Hoàng Diệc Hiên hào hứng giơ tay, "Con muốn."
Hoàng Văn Xương nhìn con trai lớn, "Con thực sự không muốn ngủ cùng ba mẹ sao?"
Hoàng Diệc Thần nghiêm túc trả lời: "Con là một cậu bé lớn rồi, phải tự ngủ một mình."
"Con không sợ à?"
"Không sợ!"
Hoàng Văn Xương tôn trọng ý muốn của con, bế Diệc Hiên về phòng ngủ.
Đến một giờ sáng, trần nhà vang lên âm thanh như viên bi lăn trên sàn.
Ting ting tang! Tùng tùng tùng tang!
Hoàng Văn Xương bị đánh thức bởi tiếng ồn, trong đầu thầm nghĩ: Nhà nào có con nít nghịch ngợm, giữa đêm lại thức chơi bi?
Không đúng, tầng trên đâu có ai ở.
Hoàng Văn Xương tỉnh táo ngay lập tức, phản ứng đầu tiên là lấy điện thoại ra tìm kiếm: "Tại sao trần nhà có tiếng bi lăn?"
Các câu trả lời trên mạng muôn hình vạn trạng, có người nói là do kết cấu thép bê tông co giãn vì nhiệt, chuyện này rất bình thường.
Lòng Hoàng Văn Xương thoáng yên tâm, anh ta nhìn vợ và con trai nhỏ đang ngủ say bên cạnh, rồi nhắm mắt ngủ tiếp.
Tối đó, giấc ngủ của anh ta cực kỳ không thoải mái, bên tai luôn vang lên những âm thanh hỗn loạn, có tiếng bước chân, tiếng bóng đập vào sàn, tiếng bi vỡ.
Ting ting tang! Ta ta ta!
Sáng hôm sau, Hoàng Văn Xương thức dậy trong trạng thái mệt mỏi, liên tục ngáp dài, "Mệt quá, em có nghe thấy tiếng gì không?"
An Nhã nhíu mày, "Đêm qua ồn ào quá, Diệc Hiên ngủ thế nào?"
Hoàng Diệc Hiên vỗ tay, "Con ngủ rất ngon, con mơ thấy anh trai đến chơi cùng con."
"Anh trai đã thay đổi, anh ấy trở nên trắng, lạnh, rồi trong suốt..."
Hoàng Văn Xương càng nghe càng cảm thấy kỳ lạ, "Hỏng rồi!"
Anh ta vội vàng lao sang phòng bên cạnh, "Diệc Thần, Diệc Thần..."
Hoàng Diệc Thần ôm chặt lấy anh ta, nước mắt lã chã tuôn rơi, "Ba, ba, con nhớ ba quá."
Hoàng Văn Xương nhẹ nhàng vỗ về lưng con, "Diệc Thần đừng sợ, ba ở đây rồi."
"Ba ơi, ba ơi..."
Hoàng Diệc Thần nắm c.h.ặ.t t.a.y anh ta, sau đêm đó, con trai lớn trở nên dính lấy anh ta, đi đâu cũng bám theo.
Hoàng Văn Xương nghĩ con trai anh ta đã bị dọa sợ, nên kiên nhẫn an ủi, rồi đêm lại đến.
"Ai muốn ngủ cùng ba nào?"
"Con muốn!" Thái độ của Hoàng Diệc Thần hoàn toàn thay đổi, cậu bé là người đầu tiên giơ tay, "Con muốn ngủ với ba mẹ."
Hoàng Diệc Hiên cũng giơ tay nhỏ, "Con cũng muốn."
"Được rồi, được rồi, tối nay hai bảo bối đều ngủ cùng ba mẹ."
Hoàng Văn Xương và An Nhã cùng hai đứa con ngủ. Lúc đang chìm vào giấc ngủ, anh ta lại nghe thấy tiếng ting ting tang tang.
Hình như nghe thấy con trai lớn hét lên: "Đồ ba tồi, ba lại không nhận ra con!"
"Diệc Thần?"
"Làm ơn gọi tên đầy đủ của con, Hoàng Diệc Thần."
Hoàng Văn Xương giật mình tỉnh dậy, tim đập thình thịch, có gì đó không ổn, nhưng cụ thể là gì?
Anh ta vỗ nhẹ vào mặt mình, "Hai đứa con đang yên ổn nằm bên cạnh, đừng nghĩ lung tung."
Hoàng Văn Xương lại ngủ tiếp, mơ màng nghe thấy âm thanh đập vào tai, đến sáng, anh ta phát hiện trên mặt mình có một vết bầm đen giống như dấu tay.
"Ai đã đánh tôi một cái?"
An Nhã mặt mày hoảng hốt, "Văn Xương, em mơ thấy Diệc Thần, nó nói chúng ta nhận nhầm người, nhưng Diệc Thần đang nằm ngay cạnh, làm sao có thể nhầm được?"
Lúc này, Hoàng Diệc Hiên tỉnh dậy, cậu bé đẩy mạnh Hoàng Diệc Thần, vừa khóc vừa đánh, "Anh không phải là anh trai, trả anh trai cho em, trả anh trai cho em..."
Hoàng Diệc Thần ngồi ngây ra, mặc cho em đánh.
Hoàng Văn Xương vội vàng tách hai đứa con ra, "Diệc Hiên, con ngủ nhầm rồi, đây là anh trai con, Diệc Thần."
"Không phải, anh ấy không phải!" Hoàng Diệc Hiên kiên quyết chỉ vào con búp bê màu hồng ở cạnh giường, "Anh trai là Patrick, Patrick mới là anh trai!"
Hoàng Văn Xương cảm thấy chóng mặt, cái gì thế này, sao con búp bê màu hồng có thể là Hoàng Diệc Thần được?
Tối hôm đó, hai đứa con sốt cao, Hoàng Diệc Thần luôn miệng gọi: "Ba ơi, mẹ ơi, đừng đi..."
Hoàng Diệc Hiên cứ gào lên: "Patrick mới là anh trai, anh trai là Patrick..."
Hoàng Văn Xương bối rối vô cùng, đưa hai đứa con đến bệnh viện kiểm tra, bác sĩ kê thuốc hạ sốt nhưng không có tác dụng, ngược lại càng sốt cao hơn.
Hoàng Văn Xương lo lắng vô cùng, tình cờ anh ta nhắc chuyện này với Trần Chiêu.
Trần Chiêu đề nghị anh ta đi tìm phu nhân, "Chuyện này tôi có kinh nghiệm, tôi đã từng tận mắt chứng kiến bản lĩnh của phu nhân, chắc chắn một trong hai đứa con của anh có vấn đề."
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeydtruyen.com./sap-boi-xuyen-cong-ty-sewd/chuong-155-159.html.]
Hoàng Văn Xương gấp gáp chạy đến Đế Cảnh Viên để tìm người.
"Phu nhân, tình hình là như vậy, Diệc Thần và Diệc Hiên bây giờ nằm ở nhà, không đi học được, phiền phu nhân xem giúp hai đứa trẻ."
"Không vấn đề."
Hoàng Diệc Thần, Hoàng Diệc Hiên và Patrick... Lâm Khê đại khái hiểu ra chuyện gì.
Một lát sau, giọng Hoàng Văn Xương vang lên, "Phó tổng, phu nhân, đến rồi."
Hai chiếc xe đậu ở bãi đỗ xe của khu chung cư, Lâm Khê và Phó Kinh Nghiêu xuống xe, đi cùng Hoàng Văn Xương lên thang máy về nhà.
Chương 158:
An Nhã đứng đợi ở cửa từ sớm, thấy ba người bước lên, cô ấy lập tức bước ra chào đón, "Phó tổng, phu nhân."
Hoàng Văn Xương giới thiệu, "Đây là vợ tôi, An Nhã."
An Nhã, như tên của cô ấy, khí chất dịu dàng thanh lịch, rất xứng đôi với Hoàng Văn Xương.
Phó Kinh Nghiêu hơi cúi đầu, "Chào cô."
Lâm Khê gật đầu chào, "Chào cô."
An Nhã lấy ra hai đôi dép mới, "Phó tổng, phu nhân, mời vào, uống trà hay cà phê?"
"Không cần, tôi muốn xem bọn trẻ trước." Lâm Khê thay dép rồi nhanh chóng bước vào, nhanh chóng quan sát xung quanh, "Luật sư Hoàng, nhà anh có một chút âm khí."
Hoàng Văn Xương hoảng hốt, "Phu nhân, cô đang nói là trong nhà tôi có ma?"
"Ừ." Lâm Khê đẩy cửa phòng có âm khí nặng nhất, "Ma nằm giữa Diệc Thần, Diệc Hiên và Patrick."
Hoàng Văn Xương sợ hãi tột độ, "Phu nhân, có cần chuẩn bị gì không? Máu chó mực, nếp, tỏi, kiếm bạc, vân vân."
"Không cần, chỉ là tiểu quỷ." Lâm Khê đứng ở cửa phòng, "Mọi người vào đi."
Hoàng Văn Xương và An Nhã nhìn nhau, bước nhanh vào phòng, trong lòng vô cùng lo lắng, không thể để hai đứa trẻ gặp chuyện.
Hoàng Diệc Thần và Hoàng Diệc Hiên mỗi người nằm một nửa giường, con búp bê Patrick nằm cạnh Hoàng Diệc Hiên.
Hoàng Diệc Thần thấy người đến, giơ tay ra, giọng mềm mại, "Ba, mẹ, ôm con, con muốn được ôm."
Hoàng Diệc Hiên xoay người trừng mắt nhìn anh ta, siết chặt con búp bê Patrick, "Không! Ba mẹ không được ôm cậu ta! Cậu ta không phải anh trai, Patrick mới là anh trai."
Hoàng Diệc Thần: "Anh là anh trai, Patrick là đồ xấu xa."
Hoàng Diệc Hiên: "Patrick là anh trai, cậu mới là đồ xấu xa."
Hoàng Diệc Thần: "Patrick là đồ xấu xa!"
Hoàng Diệc Hiên: "Chính cậu mới là đồ xấu xa!"
Hai đứa bắt đầu cãi nhau, đồng loạt quay về phía cửa, nhìn Hoàng Văn Xương, "Ba, ba nói đi, ai là anh trai? Ai là đồ xấu xa?"
Hoàng Văn Xương những ngày qua không ngủ ngon, anh ta cảm thấy kiệt sức. Anh ta nhìn hai đứa con và con búp bê màu hồng, cầu cứu Lâm Khê, "Đại sư, mau thu phục con ma đi."
Lâm Khê từng bước tiến lại gần, "Mau ra đây, đừng ép ta phải ra tay!"
Hoàng Diệc Hiên mở to mắt, "Chị gái xinh đẹp, chị là ai?"
Lâm Khê nhẹ nhàng đáp: "Chị là người sẽ cứu anh trai em."
Hoàng Diệc Hiên bĩu môi, rồi òa khóc, "Hu hu hu... Anh trai đã biến thành Patrick rồi..."
"Tối qua, Patrick đến chơi với em... Không, không phải Patrick, là anh trai đến chơi với em, anh trai nói rằng bây giờ anh ấy không còn là anh trai, mà anh ấy mới thật sự là anh trai..."
Hoàng Diệc Thần cắn chặt môi dưới, "Em à, em nhìn nhầm rồi, anh là anh trai đây, Patrick là anh trai của SpongeBob mà."
"Hừ! Anh không phải!" Hoàng Diệc Hiên ôm chặt con búp bê màu hồng, "Anh là tên xấu xa màu hồng, em sẽ gọi Squidward đến bắt anh!"
Hoàng Diệc Thần thật sự tin lời em trai nói, hai tay ôm đầu, hét lên: "Đừng! Em à, đừng gọi Squidward đến bắt anh!"
Hoàng Diệc Hiên nước mắt lưng tròng nhìn Lâm Khê, "Squidward, mau bắt tên xấu xa màu hồng đi."
Lâm Khê im lặng, trí tưởng tượng của trẻ con thật phong phú, cô thở dài, "Chị không phải Squidward."
Hoàng Diệc Hiên ngẫm nghĩ một lúc, "Ồ đúng rồi, chị là chị gái xinh đẹp, không phải Squidward đen thui."
"Không có Squidward, thì anh trai làm sao đây?" Cậu bé chu môi, nắm chặt con búp bê màu hồng khóc nức nở, "Anh trai, anh trai, hu hu hu..."
Hoàng Diệc Thần cũng khóc, "Hu hu hu... Ba mẹ không cần con nữa... Em trai cũng không cần tôi nữa..."
Tiếng khóc của trẻ con vang vọng khắp phòng, khiến mọi người đau đầu, An Nhã vội vàng bước tới dỗ dành hai đứa con trai, "Đừng khóc, đừng khóc, có mẹ ở đây mà."
Hoàng Diệc Thần lao vào vòng tay của mẹ, "Mẹ, mẹ ơi, mẹ đừng bỏ con."
Hoàng Diệc Hiên ngẩng đầu lên, thấy tên xấu xa màu hồng đã giành mất mẹ, cậu bé ôm lấy Patrick, leo lên giường, "Mẹ, cậu ta không phải là anh trai, con muốn anh trai ôm con."
Hai đứa trẻ giống hệt nhau ngồi trước mặt An Nhã, khiến cô ấy không biết phải làm gì, đầu óc rối tung lên.
Đây chính là hai đứa con trai của cô ấy, Thần Thần và Hiên Hiên.
Mà búp bê màu hồng kia là cái gì?
An Nhã liếc nhìn con búp bê Patrick màu hồng trong tay Hiên Hiên, tim cô ấy đột nhiên đập mạnh, dâng lên một cảm giác khó tả.
"Hu hu hu... Mẹ ơi." Hoàng Diệc Thần ôm chặt lấy cổ cô ấy, khóc đến nỗi không thở nổi.
Hoàng Diệc Hiên không chịu thua, mở to miệng khóc nức nở, "Mẹ ơi! Hu hu hu!"
An Nhã cố gắng dỗ dành nhưng không có tác dụng, hai đứa càng khóc càng to, tiếng khóc vang vọng khắp cả tòa nhà.
Lâm Khê túm lấy cả hai đứa, giọng nghiêm nghị: "Không được khóc! Đứa nào còn khóc, chị sẽ gọi Squidward đến bắt đi!"
Cô chị này thật hung dữ, giống hệt cô giáo Vương.
Hoàng Diệc Thần và Hoàng Diệc Hiên lập tức im bặt, đôi mắt tròn xoe đầy nước mắt, không dám phát ra âm thanh nào.
Lâm Khê liếc nhìn hai đứa, "Yên lặng, ngồi ngay ngắn."
Hoàng Diệc Thần xếp bằng ngồi thẳng dậy, Hoàng Diệc Hiên cũng ngoan ngoãn ngồi thẳng lên, đặt con Patrick xuống.
Dường như đôi mắt của Patrick hơi động đậy.
Hoàng Diệc Hiên do dự một lúc, giơ tay nhỏ lên, "Chị, em có thể cử động một chút không?"
Lâm Khê gật đầu, "Được."
Hoàng Diệc Hiên liền đặt lại con búp bê màu hồng ngay ngắn, kéo thẳng hai cái chân của nó ra.
Patrick không thể bị Squidward bắt đi, anh trai cũng không được.
Hai đứa ngồi thẳng hàng với con búp bê, căng thẳng nhìn Lâm Khê.
Hoàng Văn Xương kinh ngạc, "Phu nhân, thật lợi hại."
Trẻ con mà đã khóc thì nhức đầu lắm, ít nhất cũng phải khóc nửa tiếng, phu nhân chỉ cần một câu đã ngăn chúng khóc, thật sự là khắc tinh của bọn trẻ.
Lâm Khê tiến về phía Hoàng Diệc Hiên, đưa tay lấy con búp bê màu hồng.
Hoàng Diệc Hiên dang tay ra, "Chị ơi, đừng gọi Squidward bắt anh trai."
Lâm Khê bị cậu bé chọc cười, "Không có Squidward đâu, chị sẽ cứu anh trai em, để Thần Thần quay lại cơ thể của mình."
Hoàng Diệc Hiên ngẫm nghĩ vài giây, "Chị ơi, chị thật sự có thể đuổi tên xấu xa màu hồng đi, để anh trai trở về như cũ à?"
Lâm Khê xoa đầu cậu, "Tất nhiên là chị làm được, chị rất giỏi, Hiên Hiên tin chị nhé?"
Hoàng Diệc Hiên gật đầu mạnh mẽ, "Cô giáo bảo rằng chị gái xinh đẹp là tiên nữ, em tin chị."
Cậu bé cố giơ cao con búp bê Patrick, "Chị gái xinh đẹp, đây là anh trai em, anh ấy không thể động đậy, không thể nói chuyện, chị mau dùng phép tiên cứu anh ấy đi."
Lâm Khê cầm lấy con búp bê màu hồng, quay sang nhìn Hoàng Diệc Thần bên cạnh, "Ngươi tự ra ngoài, hay để ta lôi ngươi ra?"
Hiện tại linh hồn của Hoàng Diệc Thần đã bị hoán đổi, cơ thể cậu bị một hồn ma không rõ nguồn gốc chiếm giữ, còn linh hồn thật sự của cậu đang ở trong Patrick.
Có điều, dựa vào tình hình vừa rồi, con ma chiếm cơ thể của Hoàng Diệc Thần có lẽ cũng là một đứa trẻ.
Hoàng Diệc Thần sợ hãi, co rúm lại, "Tôi không muốn ra ngoài, không muốn trở thành Patrick lạnh lẽo."
"Đây là cơ thể của người khác, ngươi không có quyền quyết định."
Lâm Khê nắm lấy cổ tay của cậu ta, tụ linh khí vào đầu ngón tay, nhẹ nhàng điểm ba cái lên trán của Hoàng Diệc Thần, một hồn ma trong suốt liền bay ra ngoài.
Hồn ma này trông khoảng năm, sáu tuổi, mặt trắng bệch như tờ giấy, tai, mũi và miệng đều đầy m.á.u tươi, nó lơ lửng trên không trung, chưa kịp phản ứng gì.
Đây là một hồn ma trắng bình thường, vừa c.h.ế.t không lâu.
Người bình thường không thể nhìn thấy hồn ma trắng, Lâm Khê lấy ra một lá bùa hiện thân, đưa vào cơ thể hồn ma.
Trước mắt mọi người đột nhiên xuất hiện một bóng ma trong suốt, Hoàng Văn Xương sợ hãi không thôi, đây là lần đầu tiên anh ta nhìn thấy ma sống, sợ đến phát run.
An Nhã cũng hoảng hốt, thế giới quan của cô ấy đang sụp đổ, trên đời này thật sự có ma!
Chương 159:
Phó Kinh Nghiêu đã thấy chuyện này quá bình thường rồi, lần trước anh đã thấy bà nội của Trần Chiêu, lần này chỉ là một con ma nhỏ mà thôi, nhìn không có vẻ gì nguy hiểm, với năng lực của Lâm Khê thì chắc chắn có thể giải quyết được.
Hoàng Văn Xương lén liếc sang người đàn ông bên cạnh, gương mặt bình thản, khí độ vững vàng như núi, không ngạc nhiên chút nào, chẳng trách Phó tổng có thể cưới được đại sư Lâm.
Sống chung với đại sư Lâm, ngày nào cũng thấy ma, cần phải có một trái tim thật vững vàng.
Hoàng Văn Xương không có được khí phách như vậy, chân anh ta run lẩy bẩy, ôm chặt lấy vợ, "Đừng sợ, có đại sư ở đây rồi."
"Em không sợ, em chỉ thấy hơi bất ngờ thôi." An Nhã thắc mắc, "Văn Xương, anh đừng có run thế."
Hoàng Văn Xương run không ngừng, "Anh có run đâu."
An Nhã mỉm cười, ôm chặt lấy anh ta.
Lâm Khê quay lại, "Chỉ là hồn ma trắng bình thường, không có sức tấn công, mọi người qua đây đi."
"Ồ ồ." Hoàng Văn Xương bước từng bước một, càng đi càng run, bảo không sợ là nói dối, sợ hãi mới là phản ứng tự nhiên.
Lâm Khê nghi ngờ nhìn anh ta, "Luật sư Hoàng, tôi ở đây, anh sợ gì chứ? Ma không ăn thịt anh đâu."
Hoàng Văn Xương càng run hơn, hóa ra ma có thể ăn thịt người!
An Nhã cười nói: "Văn Xương từ nhỏ đã nhát gan, xem một bộ phim kinh dị mà gặp ác mộng cả nửa tháng."
Hoàng Diệc Hiên chớp chớp mắt, "Ba, ba đúng là một kẻ nhát gan."
Con trai cũng nói như vậy, Hoàng Văn Xương lặng lẽ suy sụp.
Thì ra trong nhà này, anh ta là người nhát gan nhất.
Từ nhỏ anh ta đã sợ ma, vì vậy mới học luật, dưới ánh sáng chói lọi của Tổ quốc, yêu ma quỷ quái không có nơi nào để ẩn náu.
Không ngờ cuối cùng vẫn phải gặp ma, Hoàng Văn Xương nặn ra một nụ cười, "Phu nhân, bây giờ làm gì nữa?"
"Đưa con trai lớn của anh trở về, rồi hỏi chuyện đứa hồn ma nhỏ này."
Lâm Khê nhấc cánh tay của búp bê màu hồng lên, kéo linh hồn ra khỏi nó, linh hồn của Hoàng Diệc Thần nhắm chặt mắt, lông mày nhíu lại.
Lâm Khê đọc câu thần chú: "Tam hồn thất phách, quy vị!"
Linh hồn của Hoàng Diệc Thần và cơ thể hợp lại làm một, cậu từ từ mở mắt, người đầu tiên cậu gọi là Hoàng Diệc Hiên.
"Em trai..."
Hoàng Diệc Hiên có cảm giác, ôm chầm lấy anh trai, "Anh, cuối cùng anh cũng trở về rồi."
Hoàng Diệc Thần đồng thời vươn tay ôm lấy em trai: "Hiên Hiên, anh về rồi đây."
Hoàng Diệc Hiên nghe thấy giọng nói quen thuộc, vui sướng bật khóc: "Anh ơi, em đã triệu hồi chị tiên, đuổi tên đại ác ma màu hồng đi rồi, em có giỏi không?"
"Đúng đúng, em là giỏi nhất." Hoàng Diệc Thần nhẹ nhàng đẩy em trai một cái: "Em dậy đi."
Hoàng Diệc Hiên ngoan ngoãn đứng dậy, đưa tay về phía Lâm Khê: "Chị ơi, chị có thể trả lại em Patrick được không?"
Lâm Khê đưa con búp bê màu hồng cho cậu bé: "Cầm lấy."
"Cảm ơn chị."
Hoàng Diệc Hiên cười ngọt ngào, nhận lấy con búp bê màu hồng liền lập tức đổi sắc mặt. Cậu nắm chặt hai chân của Patrick, hung hăng đập vào m.ô.n.g búp bê.
"Hừ! Tên đại ác ma màu hồng! Dám bắt nạt anh trai ta, ta đánh ngươi tét mông!"
Hoàng Văn Xương vừa buồn cười vừa bất lực: "Hiên Hiên, Patrick vô tội mà, cậu ấy là một ngôi sao biển tốt."
Hoàng Diệc Hiên dừng tay: "Ba nói đúng, thầy mực mới là kẻ xấu."
Cậu bé xoa xoa m.ô.n.g con búp bê màu hồng: "Patrick, xin lỗi nhé, lát nữa tao sẽ bôi thuốc cho mày, không đau đâu."
Hoàng Văn Xương: "..."
Anh ta ngượng ngùng cười khẽ: "Phó tổng, phu nhân, Hiên Hiên có trí tưởng tượng rất phong phú, tư duy hơi lộn xộn."
Lâm Khê khoát tay: "Hiên Hiên vẫn ổn, ngày nhỏ tôi còn ảo tưởng hơn thế này nhiều."
Cô từng vẽ bùa nổ tan nát đạo quán, học trận pháp để nhốt sư phụ, bắt rắn độc để trêu chọc các ông già râu bạc, một cú đ.ấ.m làm bị thương sư phụ của Vân Ngạn, ngày nào cũng leo lên nóc nhà, chẳng ai dám đụng vào cô.
Nhớ lại những chuyện đó, Lâm Khê ngượng ngùng che mặt.
Phó Kinh Nghiêu đứng lặng lẽ phía sau, thu hết biểu cảm của cô vào mắt, khóe môi bất giác cong lên. Khê Khê hồi nhỏ chắc chắn rất đáng yêu.
Lâm Khê khẽ ho một tiếng: "Khụ khụ, nói chuyện chính đi."
Cô quay sang nhìn hồn ma bên cạnh: "Ngươi tên là gì? Tại sao lại cướp thân xác của người khác?"
Hồn ma không dám nhìn cô, sợ hãi co rúm lại: "Tôi, tôi... hu hu hu..."
Chưa kịp nói, hồn ma đã khóc trước.
Tiếng khóc của ma quỷ vô cùng khó nghe, âm thanh sắc nhọn như móng tay cào vào bảng đen, rít lên khiến người ta đau đầu.
Hoàng Văn Xương thời đi học ghét nhất loại âm thanh này, nghe đến phát bực cả người.
"Phu nhân, đại sư..."
Lâm Khê vỗ nhẹ lên đầu hồn ma: "Câm miệng!"
Hồn ma ôm miệng, ánh mắt đầy ấm ức nhìn cô: "Thầy mực, đừng bắt em mà."
Lâm Khê: "..."
Hóa ra hồn ma này cũng là một đứa trẻ, tưởng cô là thầy mực đáng sợ.
Hoàng Diệc Hiên nhảy xuống giường: "Tên ác ma, chị đẹp như thế, sao lại là con mực xấu xí được."
Hoàng Diệc Thần cũng nhảy xuống giường: "Chị ơi, em biết tên của nó, nó tên là Niên Niên."
Hồn ma gật đầu: "Đúng rồi, tôi là Niên Niên."
Hoàng Diệc Hiên hỏi: "Niên Niên, sao cậu không về nhà, lại đến nhà chúng tôi làm gì?"
"Cậu ta đã đồng ý rồi mà." Niên Niên chỉ về phía Hoàng Diệc Thần: "Cậu ta rõ ràng đã đồng ý."
Hoàng Diệc Thần hừ lạnh: "Tôi chỉ đồng ý cho cậu ở một đêm thôi, nhưng cậu không chịu ra, còn nhốt tôi vào trong Patrick."
Niên Niên nhỏ giọng phản bác: "Tôi không có."
"Cậu có, tên đại ác ma." Hoàng Diệc Hiên không hiểu rõ chuyện gì xảy ra, nhưng anh trai chắc chắn là đúng.
Niên Niên mếu máo, sắp khóc đến nơi.
"Tôi không phải ác ma."
"Cậu chính là ác ma!"
"Tôi không..."
Lâm Khê lên tiếng: "Không được cãi nhau, chị hỏi, các em trả lời."
Cô vừa cất giọng, ba đứa trẻ lập tức im lặng, đứng ngay ngắn, hỏi gì đáp nấy.
Chuyện này rất đơn giản.
Cha mẹ của Niên Niên sinh cậu ra rồi giao cho ông nội chăm sóc. Niên Niên chỉ gặp bố mẹ đúng hai lần trong đời.
Ông nội đã già, không còn nhiều sức lực để trông nom trẻ con.
Một tuần trước, Niên Niên chơi đùa bên sông, không may trượt chân ngã xuống hồ và c.h.ế.t đuối.
Sau khi chết, hồn phách của cậu bé ngơ ngác trôi dạt trên mặt sông, tình cờ thấy Diệc Thần, Diệc Hiên và An Nhã đang tay trong tay đi cùng nhau.
Cảnh tượng đó khiến trái tim Niên Niên đau nhói, mẹ của người ta yêu thương họ như vậy, còn mẹ của mình thì không cần mình nữa.
Nụ cười của An Nhã giống như mẹ, Niên Niên muốn có mẹ, nên đi theo ba người họ, bị một lực hút kéo vào cơ thể của Patrick.
Niên Niên phấn khởi vẫy tay chào, nhưng chẳng ai đáp lại. Cậu ta vô cùng sốt ruột: "Ba ơi, mẹ ơi... Ai cứu con với, cứu Niên Niên với..."
Cậu ta làm loạn, gây ra những âm thanh kỳ quặc, hy vọng ai đó chú ý đến.
Đêm đó, Hoàng Diệc Thần ngủ một mình, vô tình nhìn thấy hồn ma Niên Niên, ban đầu có chút sợ hãi, nhưng sau khi biết được câu chuyện đáng thương của nó, cậu bé không còn sợ nữa.
Niên Niên khóc không ngừng: "Hu hu, tớ muốn mẹ, tớ muốn có mẹ, tớ có thể mượn mẹ của cậu ôm một cái không?"
Hoàng Diệc Thần ngập ngừng một lát rồi đồng ý: "Chỉ cho mượn một ngày, ngày mai phải đổi lại."
Hai người đổi thân xác cho nhau, Hoàng Diệc Thần trở thành Patrick, không thể cử động cũng không thể nói.
Một ngày trôi qua, Niên Niên không muốn đổi lại, Hoàng Diệc Thần hoảng sợ, bị nhốt trong con búp bê màu hồng mà không ngừng giãy giụa.
"Ba mẹ ơi, con ở đây! ! !"
Hoàng Diệc Thần ra sức hét lớn: "Ba ơi, mở mắt nhìn đi, con mới là Hoàng Diệc Thần!"
Ba chỉ trở mình tiếp tục ngủ.
Hoàng Diệc Thần đành phải đi gọi em trai.
Hai anh em sinh đôi có tâm linh tương thông, Hoàng Diệc Hiên cảm nhận được hơi thở của anh trai, ôm chặt con búp bê màu hồng khóc ròng: "Anh ơi, em nhất định sẽ đánh bại tên đại ác ma màu hồng, cứu anh ra ngoài."
Chương 160:
Toàn bộ sự việc là như vậy, Hoàng Văn Xương thở phào nhẹ nhõm: "Thì ra là vậy, chỉ là một tiểu quỷ muốn có bố mẹ."
An Nhã thở dài: "Đứa trẻ này thật đáng thương."
Niên Niên rưng rưng nước mắt: "Tôi không cố ý, ba mẹ của Diệc Thần tốt quá, tôi không nỡ rời xa."
Lâm Khê ngồi xổm xuống: "Nhưng ngươi không nên chiếm lấy thân thể của Diệc Thần, đó là bố mẹ của cậu ấy."
Niên Niên theo bản năng sợ hãi: "Chị thầy mực, không, chị ơi, em biết lỗi rồi."
Cậu ta quay sang xin lỗi Hoàng Diệc Thần: "Xin lỗi cậu."
Hoàng Diệc Thần lắc đầu: "Thôi bỏ đi."
Hoàng Diệc Hiên nghe xong thì bật khóc, cậu bé lau nước mắt, ôm chặt lấy cánh tay của Lâm Khê: "Chị ơi, Niên Niên đáng thương quá, chị đừng giao cậu ấy cho con mực xấu xa."
Thằng bé vẫn còn chìm đắm trong thế giới của Patrick, Lâm Khê day day thái dương: "Không có con mực nào hết, chị sẽ đưa Niên Niên đến nơi mà cậu ấy nên đi."
Niên Niên sụt sịt: "Chị ơi, nơi đó là nơi nào?"
Lâm Khê nghiêm túc nói với cậu: "Cậu đã trở thành ma rồi, nên đi tới địa phủ tìm những người mặc đồ đen và đồ trắng."
"Người mặc đồ đen và đồ trắng." Niên Niên gật đầu: "Chị ơi, em sẽ nhớ."
Lâm Khê xoa đầu cậu bé: "Niên Niên, sau này cậu sẽ có bố mẹ của riêng mình."
Mắt của Niên Niên lập tức sáng lên: "Thật không chị?"
"Ừ, chị chưa bao giờ nói dối." Lâm Khê căn dặn: "Niên Niên làm theo lời chị, nhất định sẽ tìm được bố mẹ yêu thương cậu."
Ánh mắt Niên Niên bừng sáng: "Chị ơi, em sẽ ngoan ngoãn nghe lời chị, đi tìm bố mẹ của mình."
Lâm Khê mở cửa quỷ môn, từng đợt khí lạnh tràn ra, cô nắm tay Niên Niên bước đến bên cửa: "Đi đi."
Niên Niên luyến tiếc quay đầu lại: "Con có thể ôm mọi người một cái không?"
Hoàng Diệc Thần và Hoàng Diệc Hiên tiến tới ôm lấy cậu ta: "Niên Niên, tạm biệt."
An Nhã cũng nhẹ nhàng ôm cậu bé như trước: "Niên Niên, tạm biệt."
Cả nhà bốn người chỉ còn lại Hoàng Văn Xương, anh ta nở nụ cười gượng gạo, nhẹ nhàng chạm vào trán tiểu quỷ: "Tạm biệt."
Tạm biệt, không gặp lại nữa.
Niên Niên vẫy tay: "Diệc Thần, Diệc Hiên, tạm biệt."
Cậu ta sẽ đi tìm bố mẹ của riêng mình, những bố mẹ giống như của Diệc Thần và Diệc Hiên, những bố mẹ yêu thương cậu.
…
Tiễn Niên Niên đi, Lâm Khê thu lại con búp bê màu hồng, lấy ra hai lá bùa bình an, "Thần Thần, Hiên Hiên, lại đây."
Hoàng Diệc Hiên tò mò nhìn lá bùa, "Chị ơi, đây là cây đũa phép của chị à?"
Lâm Khê phì cười, "Không phải đũa phép, đây là bùa bình an, để bảo vệ các em bình an lớn lên."
Trẻ con vốn có dương khí yếu, gần đây lại tiếp xúc với âm khí, ban đêm ngủ không yên, đặc biệt là Hoàng Diệc Thần, cậu bé từng bị ma nhập, những ngày này linh hồn không ổn định, bùa bình an có thể định thần an hồn.
Hoàng Diệc Hiên nhận lấy bằng cả hai tay, "Oa, trông lợi hại quá, cảm ơn chị."
Hoàng Diệc Thần bước lên hai bước, có chút ngại ngùng, "Cảm ơn chị."
"Không cần cảm ơn, ba em trả tiền rồi." Lâm Khê thành thạo lấy điện thoại ra, "Luật sư Hoàng, bùa bình an một nghìn một lá, đưa Niên Niên về địa phủ hai nghìn."
Hoàng Văn Xương vội vàng chuyển khoản, giá vậy mà còn rẻ, phu nhân xinh đẹp lại tốt bụng, anh ta nhất định sau này phải chăm chỉ làm việc, không dám chơi đánh bài lúc làm việc nữa.
An Nhã rót hai ly trà đỏ, "Phó tổng, phu nhân, vô cùng cảm ơn hai người, mời nghỉ ngơi một chút, tôi đi chuẩn bị thức ăn."
"Không cần phiền phức." Lâm Khê cất điện thoại đi, "Chúng tôi lát nữa sẽ đi."
Hoàng Diệc Hiên cẩn thận cất lá bùa, ôm lấy cánh tay cô, "Chị ơi, chị ở lại thêm chút nữa đi mà, em có nhiều chuyện muốn hỏi chị lắm, ở lại thêm chút nữa đi mà."
Hoàng Văn Xương kéo cậu bé ra, "Phu nhân, Hiên Hiên tính rất dễ gần, gặp ai cũng nói vài câu, mong cô đừng để ý."
"Không sao." Lâm Khê ngồi xuống, "Dù sao hôm nay tôi cũng được nghỉ, có nhiều thời gian."
Hoàng Diệc Hiên cực kỳ vui mừng, "Chị ơi, chị là người đẹp nhất mà em từng gặp, chị có phải tiên nữ trên trời không? Trên trời trông thế nào? Có nhiều thứ vui không? Niên Niên đi đâu rồi? Em còn được gặp anh ấy không..."
Lâm Khê véo nhẹ má phúng phính, chậm rãi giải thích cho cậu bé.
Hoàng Văn Xương lòng bàn tay đổ mồ hôi, đứa con trai nhỏ miệng lưỡi thật giỏi, không biết thừa hưởng từ ai.
Anh ta lén liếc sang người bên cạnh, Phó tổng mặt không cảm xúc ngồi bên cạnh phu nhân, tỏa ra khí lạnh.
Hoàng Diệc Hiên hắt xì, "Ba ơi, lạnh quá, vặn nhỏ điều hòa đi."
Hoàng Văn Xương điên cuồng ra hiệu bằng mắt, lạnh không phải do điều hòa, mà là do người.
Hoàng Diệc Hiên lúc này mới chú ý đến người đàn ông cao lớn, "Chị ơi, anh ấy là ai?"
Lâm Khê bật thốt, "Anh ấy là chồng chị."
Phó Kinh Nghiêu nhíu mày, sắc mặt dịu đi không ít.
Khê Khê nói từ "chồng" một cách tự nhiên như vậy, chẳng lẽ cô thường nói điều này trước mặt người khác?
Ừ, chắc cô nói nhiều rồi, nên mới thành thạo như thế.
Đôi mắt to tròn của Hoàng Diệc Hiên tràn đầy thắc mắc, "Chồng là gì? Ăn được không?"
Lâm Khê cười ha hả, "Không ăn được, giống như ba mẹ em vậy."
"Ồ, em hiểu rồi." Hoàng Diệc Hiên giọng non nớt hỏi, "Hai người có hôn nhau không? Có ôm nhau ngủ không? Ba mẹ em cũng thế mà..."
"Hiên Hiên!"
Hoàng Văn Xương vội vàng bịt chặt miệng cậu bé, ngón chân cào cào xuống đất vì xấu hổ.
Cái gì mà lung tung thế này, trẻ con không biết học đòi, nói mấy chuyện này trước mặt Phó tổng và phu nhân, anh ta đúng là mất hết mặt mũi.
Hoàng Văn Xương vô cùng lúng túng, "Ha ha, trẻ con không biết gì, xin đừng để bụng."
Anh ta nghiêm khắc nhắc nhở, "Hiên Hiên, xin lỗi đi."
Hoàng Diệc Hiên quay lại nhìn, thấy ba mình đang giận, cậu bé ngoan ngoãn đi xin lỗi, "Chị ơi, xin lỗi chị."
"Chú ơi, xin lỗi chú."
Phó Kinh Nghiêu nhàn nhạt liếc qua cậu bé, "Chú?"
Hoàng Diệc Hiên sững sờ, không được gọi là chú à?
Cô giáo Vương từng dạy cậu bé rằng người càng lớn tuổi càng không thích cười, người này chưa từng cười lần nào.
Cậu bé vận động cái đầu nhỏ thông minh, tự tin hét lên: "Ông ơi!"
Phó Kinh Nghiêu: "..."
Lần thứ hai nghi ngờ, chẳng lẽ anh già đến vậy rồi?
Hoàng Văn Xương chỉ muốn chết, "Hiên Hiên, gọi là anh."
"Không được gọi là anh." Hoàng Diệc Hiên đếm trên ngón tay, "Con gọi ba là ba, gọi chú ấy là anh, vậy thì... chú ấy cũng phải gọi ba là ba."
Hoàng Văn Xương thở dài một hơi, "Cầu xin con đừng nói nữa."
Cái đầu của Hiên Hiên, để Phó tổng gọi anh ta là ba, mai khỏi cần đi làm nữa!
Lâm Khê cười cong cả người, "Ha ha, logic của Hiên Hiên không có lỗi."
Giọng Phó Kinh Nghiêu mang theo chút u sầu, "Khê Khê, chúng ta nên đi thôi."
Khó khăn lắm mới rảnh được chút thời gian, giờ lại tiêu tốn ở đây, còn bị đứa trẻ gọi là chú, là ông, anh có chút tổn thương.
Lâm Khê uống một ngụm trà, "Chúng ta đi thôi."
"Chị ơi, đợi chút." Hoàng Diệc Hiên chạy vào phòng lấy một con búp bê màu vàng tặng cô, "Cái này tặng cho chị."
Hoàng Diệc Thần thấy vậy, lấy ra một khối rubik, "Chị ơi, cái này tặng chị."
Hai món quà đặt trước mặt, Lâm Khê mỉm cười nhận lấy, "Cảm ơn Thần Thần và Hiên Hiên."
Hai đứa con trai song sinh của luật sư Hoàng, đáng yêu, thông minh nhưng vẫn giữ được sự ngây thơ.
Lâm Khê đứng dậy, "Chúng tôi đi đây, tạm biệt."
Hoàng Văn Xương thở phào, "Phó tổng, phu nhân, tạm biệt."
An Nhã nói: "Phó tổng, phu nhân, tạm biệt."
Hoàng Diệc Hiên vẫy tay, "Chị ơi tạm biệt, chú ơi tạm biệt."
Hoàng Diệc Thần cũng vẫy tay, "Chị ơi tạm biệt, chú ơi tạm biệt."
Lâm Khê mỉm cười vẫy tay chào, ra khỏi cửa vẫn cười tươi.
Phó Kinh Nghiêu liếc sang cô, "Vui thế à, em rất thích trẻ con?"
Lâm Khê thuận miệng đáp, "Hai đứa trẻ đáng yêu như vậy, ai mà không thích."
Khê Khê thích trẻ con, lại là hai đứa!
Con của anh và cô chắc chắn cũng sẽ đáng yêu và thông minh như Thần Thần và Hiên Hiên.
Nếu định có con, từ hôm nay anh phải sửa lại những thói quen xấu, mỗi đêm nhất định phải...