Sạp Bói Xuyên Công Ty - Chương 167-171
Cập nhật lúc: 2025-04-14 10:52:59
Lượt xem: 14
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/7V37XoD2TV
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Chương 167:
Kỳ Văn Dã trói hai tay Dương Văn Châu ra sau, xách cổ áo ông ta lên, bước nhanh về phía cửa, "Phó tổng, tôi đưa ông ta đến châu Phi."
Dám động đến phu nhân, mùa hè thì cho ra châu Phi đào mỏ, mùa đông thì gửi sang Siberia đào khoai tây, cuộc đời này ông ta sẽ được sắp xếp một cách rõ ràng, gọn ghẽ.
Lâm Khê gọi lại: "Đợi đã, chuyện còn chưa xong..."
Kỳ Văn Dã kéo ông ta quay lại, đợi xong chuyện rồi đưa đi châu Phi.
Anh ta đã lâu rồi không gặp mấy người anh em bên châu Phi, cũng có chút nhớ, chuyến này tiện thể đi thăm luôn.
Lâm Khê nhặt một tờ bùa giấy màu đen viền đỏ từ đống mảnh vụn lên, trên đó có ghi tám chữ.
Phó Kiến Hoa hỏi: "Khê Khê, trên đó viết gì vậy?"
Phó Uyển Như mặt mày hoảng loạn, điên cuồng lao tới giật lấy tờ bùa, "Đưa tôi! Đó là của tôi!!"
Kỳ Văn Dã dùng một tay ấn bà ta xuống, "Im lặng, nếu không tôi đưa bà đi châu Phi cùng gã này."
Phó Uyển Như run rẩy toàn thân, "Anh... Anh ơi, đừng xem! !"
Phó Kiến Hoa nhất quyết phải xem, Lâm Khê cất tờ bùa, "Ông ơi, đừng xem nữa, để con lo."
"Không, ông phải xem." Phó Kiến Hoa từ chối lòng tốt của cô, "Khê Khê, ông biết con muốn tốt cho ông, nhưng đây là chuyện giữa ông và Uyển Như."
"Có những chuyện phải giải quyết, ông đã sống đến chừng này tuổi, đã trải qua bao nhiêu phong ba bão táp, ông không sợ bất cứ thứ gì!"
Lâm Khê mở tờ bùa ra.
Phó Kiến Hoa nhìn thấy những chữ trên đó, rõ ràng sững người lại, "Bát tự sinh thần của ta..."
Còn có một chữ đỏ tươi, "Tử"!
…
Quý Hành từ nhà vệ sinh bước ra, định thần nhìn.
"Quái lạ! Chỉ trong một phút ngắn ngủi mà đã xảy ra chuyện gì thế này?"
Kỳ Văn Dã dùng một tay đè chặt một người, chị đại đứng giữa những mảnh vỡ của tượng Phật, ông ngoại với vẻ mặt đau khổ tột cùng.
Anh trai đầy giận dữ, khí lạnh không ngừng tỏa ra xung quanh.
Quý Hành lén lút tiến lại gần, "Này, chuyện gì đã xảy ra thế?"
Cậu ta còn chưa nói xong thì chân đột nhiên trượt, người bay thẳng ra ngoài rồi lăn tròn hai vòng trên mặt đất.
"Ôi trời ơi!"
Quý Hành muốn khóc không thành tiếng, chưa hiểu rõ tình hình đã ăn ngay cú ngã đau điếng, m.ô.n.g va chạm mạnh xuống đất.
Quản gia Lưu lúc này vừa trở về, "Ôi trời, cậu chủ nhỏ của tôi, mau đứng dậy, có sao không? Có cần gọi bác sĩ không?"
Quý Hành mượn lực đứng dậy, vừa xoa m.ô.n.g vừa nói, "Không cần, chúng ta cứ đứng sang một bên."
Khu vực trung tâm quá nguy hiểm, đứng ngoài xem náo nhiệt có vẻ an toàn hơn.
Tai Phó Kiến Hoa nghe tiếng ồn ào xung quanh, cuối cùng cũng hồi thần, giọng tràn ngập bi thương, "Phó Uyển Như, cái này là gì? Cô nói cho tôi biết, cái này là gì?!"
Phó Uyển Như cúi đầu, không còn sức mà biện giải, "Anh, đây là... là sự cố ngoài ý muốn... Em và anh Văn Châu không hiểu sao lại có thứ này."
Bà ta không biết nói dối, chút hoảng sợ hiện rõ trên khuôn mặt.
Phó Kiến Hoa đau lòng tột độ, ông cụ phát hiện ra rằng Phó Uyển Như biết rõ bên trong tượng Phật có thứ gì.
Vốn ông nghĩ rằng do Dương Văn Châu tự ý làm trò, còn em gái không hề hay biết, nhưng không ngờ cả hai người họ lại cùng nhau lừa dối ông.
Sinh thần bát tự của ông có rất ít người biết, chỉ có cháu trai và cháu ngoại biết được ông sinh vào ngày tháng năm nào, nhưng không rõ giờ chính xác.
Trên đời này, ngoài chính bản thân ông, chỉ có Phó Uyển Như và Trương Văn Tú biết.
Phó Kiến Hoa đã hiểu ra. Phó Uyển Như chính tay đem sinh thần bát tự của mình đặt vào trong đó.
Khoảnh khắc này, trái tim ông cụ đau như vỡ nát.
"Phó Uyển Như, tôi tự tay nuôi dưỡng cô lớn lên, vậy mà cô vì một người đàn ông mà đ.â.m tôi, giờ lại bày trò ma quỷ hại tôi, cô thử tự vấn xem có đối xử công bằng với tôi không?!"
Phó Uyển Như ngồi ngẩn người, nước mắt lăn dài trong hốc mắt, "Anh... Em không có cách nào khác... Thiên Phàm..."
"Uyển Như!!"
Dương Văn Châu lớn tiếng cắt ngang lời bà ta.
Đồ ngốc! Nói thêm nữa thì bí mật sẽ bị bại lộ hết.
Phó Kiến Hoa phát hiện ra bát tự trong tượng Phật thì sao chứ? Cho dù có báo cảnh sát, họ cũng chẳng quan tâm đến những chuyện kỳ quái này.
Trở về tìm đại sư, sớm muộn gì ông ta cũng sẽ đạp lên đầu cả nhà họ Phó!
Dương Văn Châu nhanh chóng điều chỉnh biểu cảm, hai hàng nước mắt chảy dài, "Anh, em và Uyển Như là vì muốn tốt cho anh, sau khi bức tượng Phật được chạm khắc hoàn thành, chúng em đã tìm đến một đại sư để khai quang."
Phó Kiến Hoa không cảm xúc, nhìn ông ta xem sẽ bịa chuyện thế nào.
Dương Văn Châu nuốt nước bọt, "Đại sư nói rằng đặt sinh thần bát tự của anh vào trong tượng Phật sẽ giúp Quan Âm Bồ Tát vĩnh viễn phù hộ anh."
Phó Kiến Hoa lạnh lùng hừ một tiếng, "Chuyện tốt như vậy, sao không đặt sinh thần bát tự của chính ông vào?"
Dương Văn Châu lập tức đổi chủ đề, bắt đầu đánh vào tình cảm, "Anh à, chúng em chỉ mong anh khỏe mạnh, năm đó chúng em đã có lỗi với anh... Uyển Như và em luôn nghĩ đến anh..."
Phó Kiến Hoa giận dữ nói, "Nghĩ muốn tôi c.h.ế.t thì có! Anh mù mắt, không nhìn ra mấy dòng chữ lớn khắc trên đó sao!"
Trương Văn Tú vỗ vỗ n.g.ự.c ông ấy, "Ông già, đừng tức giận, vì mấy người ngoài mà làm tổn hại sức khỏe thì không đáng."
Những năm qua, Phó Uyển Như luôn là mối bận tâm trong lòng ông ấy, ông ấy giữ trong lòng một nỗi buồn không thể giải tỏa.
Bây giờ đoạn tuyệt tình cảm này cũng tốt, ông cụ sẽ không phải đau lòng nữa.
Hơi thở của Phó Kiến Hoa càng ngày càng nặng, "Không sao."
Lâm Khê nhanh chóng ấn lên ba huyệt đạo trên người ông, "Ông ơi, việc này để con xử lý."
Phó Kiến Hoa lập tức cảm thấy dễ chịu hơn nhiều, cơn giận nghẹn trong cổ họng cũng tan biến.
Khê Khê giỏi quá, hơn đứt cháu trai và cháu ngoại.
Ông cụ liếc mắt nhìn Phó Kinh Nghiêu và Quý Hành.
Quý Hành nhận được ánh mắt của ông ngoại, lập tức chạy tới, "Ông ngoại, cần cháu giúp đỡ đánh người không? Gần đây cháu có tập thể hình, sức mạnh của cháu lớn lắm."
Cậu ta xắn tay áo, phô ra đám thịt thừa trên cánh tay.
Vừa giơ tay lên, lớp mỡ liền rung lắc hai cái.
Phó Kiến Hoa bị vẻ ngốc nghếch của cháu ngoại làm bật cười, "Trẻ con tránh sang một bên đi."
Quý Hành chống hông đứng chắn ở giữa, "Không đi, cháu phải bảo vệ ông bà ngoại."
Phó Kiến Hoa vỗ một cái làm cậu ta bật ra, "Với cái thân hình này, để ông bảo vệ cháu thì có."
"Ha ha, ông ngoại đừng buồn." Quý Hành cười rạng rỡ, "Ông còn có cháu, có bà ngoại, có anh cả và chị đại, không đúng, chị dâu, còn có chị gái và ba mẹ nữa."
Phó Kiến Hoa cũng cười, "Không buồn, không buồn chút nào."
Cháu ngoại nói đúng, ông cụ còn nhiều người thân lắm.
Ông và Phó Uyển Như đã cắt đứt quan hệ từ hai mươi năm trước rồi.
Phó Kiến Hoa ngồi trở lại ghế sofa, "Khê Khê, những người này giao cho cháu xử lý, ông ủng hộ mọi quyết định của cháu mà không điều kiện."
Phó Kinh Nghiêu lập tức lên tiếng, "Khê Khê, anh cũng vậy."
Quý Hành giơ tay, "Chị đại, em cũng vậy."
Trương Văn Tú cười nói, "Khê Khê, bà cũng vậy."
Kỳ Văn Dã cất lời, "Phu nhân, còn có tôi."
Quản gia Lưu và v.ú Ngô thò đầu ra, lặng lẽ giơ tay.
Trong nhà này, địa vị đã rõ ràng, Lâm Khê là người lớn nhất, không có ai hơn.
Dương Văn Châu chấn động không nói nên lời, hóa ra cả nhà họ Phó đều nghe lời một cô gái trẻ.
Phó Kiến Hoa luôn kiêu ngạo, coi thường người ngoài, làm sao ông ta lại nghe lời như thế? Cô gái này rốt cuộc là ai?!
Đúng rồi, vừa rồi chính cô ta đã đập vỡ tượng Phật và phát hiện ra lá bùa vàng!
Dương Văn Châu trợn to mắt, "Cô là ai?!"
Lâm Khê từng bước từng bước tiến đến gần ông ta, "Lá bùa này của ông từ đâu mà có?"
Chương 168:
Dương Văn Châu hoảng hốt, "Cô đừng lại gần, là do đại sư cho, cô phá hủy lá bùa của đại sư, ông ấy sẽ không tha cho cô đâu!"
"Đại sư?" Lâm Khê bật ra một tiếng chế nhạo, "Tà sư nửa mùa thì có."
Dương Văn Châu giả ngu, "Tà sư gì chứ, tôi không hiểu."
Lâm Khê giơ lên lá bùa vàng trong tay, "Thứ rác rưởi gọi là bùa đổi vận này, lá bùa cấp thấp như thế mà cũng dám đem ra? Vị tà sư này trình độ kém quá."
Một luồng khí mạnh mẽ phả tới, Dương Văn Châu sợ hãi lùi về phía sau, ông ta nhận ra cô biết về bùa đổi vận!
Lá bùa của đại sư chẳng lẽ lại tệ như vậy sao?
Không thể nào, đại sư vô địch mà...
Lâm Khê nói từng chữ một: "Đây không phải là bùa đổi vận, chỉ là đồ bán thành phẩm thôi, dùng cũng vô dụng, vận khí không dễ thay đổi như vậy đâu."
Dương Văn Châu không tin, "Không thể nào vô dụng, đại sư không lừa tôi đâu."
Lâm Khê cười nhạo, "Nếu ông ta thực sự có bản lĩnh, đổi vận cho mấy người giàu có là được rồi, cần gì phải làm đại sư?"
Lá bùa đổi vận thật sự cần viết sinh thần bát tự lên, sau đó dùng m.á.u của người nhận vận khí, tức là m.á.u của Dương Thiên Phàm, để chế tạo ra lá bùa.
Sau đó, lá bùa sẽ được đặt trong nhà của người bị đổi vận, sau ba ngày vận khí sẽ bị thay đổi.
Trong ba ngày đó, hai người không thể rời xa nhau quá lâu, phải ở cùng một chỗ.
Dương Văn Châu muốn đổi vận khí của ông nội, vì vậy ông ta mới tha thiết cầu xin ông nội giữ Dương Thiên Phàm lại, nhưng lá bùa này cấp quá thấp.
Lâm Khê phất tay, ném ra một lá bùa lửa, "Để ông thấy lá bùa thật sự là như thế nào."
Lá bùa vàng bay tới mặt Dương Văn Châu, ngay lập tức bùng lên ngọn lửa, ngọn lửa lan từ cằm xuống cổ, thiêu cháy các mảnh vỡ dưới đất.
Ầm!!!
Dương Văn Châu bị ngọn lửa dữ dội bao vây, ông ta gào thét, "A a a! Cô cất đi! Cô mau cất nó đi!"
Lá bùa vàng chỉ trong một giây đã bị thiêu rụi, Dương Văn Châu thở hồng hộc, "Suýt chút nữa tôi sợ c.h.ế.t rồi..."
Khoảnh khắc vừa rồi, ông ta trơ mắt nhìn ngọn lửa cháy trên người mình, sợ đến mức như muốn c.h.ế.t đứng tại chỗ.
Cô gái này thật đáng sợ.
Phó Kiến Hoa và Trương Văn Tú đeo kính lão.
“Ồ! Khê Khê của chúng ta thật lợi hại.”
Dùng ngôn ngữ của người trẻ, Khê Khê đúng là "yyds"! (*yyds: ngôn ngữ mạng, có nghĩa là "vĩnh viễn là thần".)
Phó Kinh Nghiêu khẽ nhếch môi cười, anh thầm nghĩ: "Vợ mình thật giỏi."
Quý Hành cực kỳ muốn vỗ tay, cậu ta thốt lên trong lòng: "Chị đại thật ngầu!"
Trực giác mách bảo cậu ta, mọi chuyện không chỉ dừng lại ở đây, chắc chắn còn điều gì to lớn hơn sắp xảy ra.
Vú Ngô cười mãn nguyện, bà ấy thầm nghĩ: "Mợ chủ thật tốt, lần này không phải dọn dẹp mảnh vỡ."
Lâm Khê khoanh tay, giọng điệu đanh thép: “Dùng bùa chú hại người, án khởi điểm ba năm, biết mà vẫn phạm tội sẽ bị tăng nặng, ít nhất là mười năm. Hại người thân thì mức phạt tăng thêm một bậc, trực tiếp tử hình.”
“Xét xử xong, tôi sẽ tự tay tiễn ông xuống gặp Diêm La Vương, đày xuống tầng thứ mười tám của địa ngục!”
Cô đứng đó, khí thế ngút trời, như một đại phản diện trong phim, lạnh lùng, bí ẩn mà mạnh mẽ.
Dương Văn Châu chưa bao giờ gặp người như vậy, ông ta sợ đến mức c.h.ế.t lặng, ông ta lắp bắp: “Không... cô không thể... tôi không muốn xuống địa ngục...”
Ông ta nói không mạch lạc: “Phó Uyển Như mới là kẻ chủ mưu, bà ta mới là đầu sỏ! Cô hãy bắt bà ta đi!”
Phó Uyển Như không thể tin được, bà ta gào lên: “Anh Văn Châu, anh đang nói gì thế?”
Trong đầu Dương Văn Châu toàn là hình ảnh địa ngục, Diêm La Vương, và án tử hình...
Con nhóc này thật quái dị, vừa có sức mạnh kỳ lạ, vừa có khả năng phóng hỏa. Chẳng trách nhà họ Phó đều nghe theo cô ta.
Chắc chắn cô ta là yêu quái lâu năm từ trong núi sâu, dùng tà thuật để kiểm soát toàn bộ nhà họ Phó.
Hoặc cô ta là lệ quỷ từ địa ngục bò lên, ăn tim người để tăng cường công lực, đặc biệt thích những trái tim đen tối đầy ác ý.
Dương Văn Châu điên cuồng giãy giụa, giọng ông ta run rẩy: “Không, cô đừng lại gần, đừng ăn tim tôi, tim của Phó Uyển Như còn đen hơn, cô hãy ăn tim bà ta, ăn bà ta đi...”
Quý Hành sững sờ, cậu ta nghĩ thầm: "Ông chú này đang tưởng tượng cái gì thế, chị đại biến thành quái vật ăn thịt người sao?"
Nhưng mà, tại sao chị đại lại dọa ông ta nhỉ?
Ừm, chị đại chắc chắn có lý do riêng.
Quý Hành tiếp tục hóng chuyện.
Phó Uyển Như ngây ngẩn nhìn người đàn ông bên cạnh, bà ta thốt lên: “Anh Văn Châu, sao anh có thể nói như vậy?”
“Đại sư là do anh tìm, tượng Phật cũng là do anh mua, tôi chỉ cung cấp ngày sinh tháng đẻ của anh trai.”
Dương Văn Châu hoảng hốt, ông ta hét lên: “Phó Uyển Như, bà câm miệng!”
Ông ta gầm lớn: “Người muốn hại Phó Kiến Hoa là bà! Năm xưa chính bà đ.â.m ông ấy một dao, muốn xuống địa ngục thì bà hãy đi!”
Phó Uyển Như hét lên thảm thiết: “Aaaa! Ông dám hét vào mặt tôi! Ông thật sự hét vào mặt tôi!”
Người đàn ông bà ta yêu suốt hơn hai mươi năm, trong giờ phút nguy cấp lại đổ hết tội lỗi lên đầu bà ta, thậm chí bảo bà ta xuống địa ngục.
Phó Uyển Như bật khóc, lần này bà ta khóc thật, trông xấu hơn nhiều so với những lần khóc giả tạo, nước mắt nước mũi tuôn trào khắp nơi.
Bà ta gào thét điên cuồng: “Tôi làm tất cả là vì ai? Chẳng phải là vì cái nhà này sao? Vì Thiên Phàm sao?”
“Thiên Phàm, ba con hét vào mặt mẹ, ông ấy không cần chúng ta nữa.”
Ánh mắt Dương Thiên Phàm lóe lên một tia hận ý, anh ta nhẹ nhàng ôm lấy bà ta, “Mẹ, đừng khóc, sao ba có thể không cần mẹ được?”
Anh ta nặng nề vỗ vai Dương Văn Châu: “Ba!”
Tiếng gọi "ba" này như đánh thức Dương Văn Châu, ông ta cố đè nén nỗi sợ hãi trong lòng: “Uyển Như, lúc nãy anh bị con nhóc kia dụ vào bẫy, cô ta đang chia rẽ gia đình chúng ta, đừng mắc lừa.”
Ông ta vừa dỗ dành, Phó Uyển Như đã tin ngay, bà ta nức nở: “Anh Văn Châu, anh yêu em nhất, đúng không?”
“Uyển Như, cả đời này người anh yêu nhất là em, kiếp sau người anh yêu nhất vẫn là em, là em là em, chính là em.”
“Anh Văn Châu...”
“Uyển Như, vợ của anh...”
Hai người giống như đôi vợ chồng bị chia cách bởi kẻ xấu, ánh mắt tràn đầy tình cảm, ra sức nắm lấy tay nhau.
Kỳ Văn Dã mặt không biểu cảm tách hai người ra, anh ta lạnh giọng nói: “Đứng yên mà nghe!”
Già rồi còn yêu với đương, có biết xấu hổ không?
Đợi phu nhân hỏi xong, một người thì bị ném sang châu Phi đào mỏ, một người bị đẩy sang Siberia trồng khoai tây, cách nhau nửa vòng Trái Đất, vĩnh viễn không gặp lại được nhau.
“Buông tôi ra.” Phó Uyển Như đưa tay ra dài ngoằng, “Anh Văn Châu...”
Dương Văn Châu an ủi: “Uyển Như, đừng sợ.”
Hai người diễn một màn chia ly sinh tử, Lâm Khê bĩu môi.
Yêu như vậy mà vẫn yêu, hôm nay cô gặp phải một cặp thật sự não tình, đáng tiếc là không mang theo trà thảo mộc của bác gái Hà.
Lâm Khê tặc lưỡi: “Miệng thì nói yêu, trong lòng lại muốn g.i.ế.c nhau, không chỉ g.i.ế.c đối phương mà còn g.i.ế.c cả con.”
Mặt Dương Văn Châu cứng lại, tim ông ta thắt lại ngay tức khắc.
Đây là bí mật lớn nhất của ông ta, con nhóc kia biết, cô ta lại biết rồi!
Không! Những người năm đó đều đã chết, đứa trẻ đó cũng đã chết, cô ta không thể nào biết được!
Không thể nào, không thể nào!
Phó Uyển Như run rẩy hỏi: “Con... con nào?”
Dương Văn Châu gượng cười, “Uyển Như, đừng nghe con nhóc kia nói bậy, cô ta rất tà môn.”
Dương Thiên Phàm ôm chặt Phó Uyển Như, “Mẹ, con đang ở đây, nào có đứa con nào khác?”
Phó Uyển Như gật đầu, cảm thấy có lý.
Con nhóc này độc ác lắm, không chỉ chia rẽ tình cảm giữa bà ta và anh Văn Châu, còn muốn hại con trai bà ta.
Phó Uyển Như hít mũi, “Anh trai, Thiên Phàm là con duy nhất của em, cũng là cháu ngoại của anh, chuyện tượng Phật là lỗi của em, anh tha cho đứa trẻ vô tội này đi.”
Chương 169:
Phó Kiến Hoa nhìn bà ta, rồi lại nhìn sang Dương Thiên Phàm, ông cụ bắt đầu nhận ra điều gì đó không ổn.
Phó Uyển Như mê muội trong tình yêu, cực kỳ hồ đồ, Dương Văn Châu nói gì bà ta cũng tin theo.
Phó Kiến Hoa trầm mặt xuống, ông cụ hỏi: “Phó Uyển Như, Thiên Phàm thật sự là con trai của cô?”
“Phải.” Phó Uyển Như không chút do dự gật đầu, “Thiên Phàm là đứa con em mang thai bảy tháng sinh ra, lúc mới sinh nó bé xíu, bây giờ mới lớn được như thế này.”
“Thiên Phàm và Văn Châu giống nhau như đúc, hai ba con trông như từ một khuôn đúc ra, chính mắt em nhìn thấy nó lớn lên.”
Dương Văn Châu gật đầu phụ họa, “Đúng, không sai, con nhóc kia chỉ nói lung tung. Anh phải tỉnh táo, sao có thể giữ loại người này bên cạnh?”
Phó Kiến Hoa lạnh lùng đáp: “Ông không có tư cách đánh giá cháu dâu của tôi. Lo mà giữ cái miệng của ông!”
Dương Văn Châu siết c.h.ặ.t t.a.y thành nắm đấm.
Kỳ Văn Dã túm lấy cổ áo ông ta, như cầm một con gà con mà lắc nhẹ: “Dám có suy nghĩ bậy bạ sao?”
Dương Văn Châu bùng lên một cơn giận, nhưng ngay lập tức lửa giận biến mất, ông ta yếu ớt đáp: “Anh, em chỉ đùa thôi.”
Phó Kiến Hoa nhìn chằm chằm ông ta, “Năm đó chính cái miệng của ông lừa Phó Uyển Như đi, tôi không phải là loại người ngu ngốc như nó, ông không lừa được tôi. Chắc chắn thân phận của Dương Thiên Phàm có vấn đề.”
Mặt Dương Văn Châu co giật, ông ta khẽ đáp: “Không có vấn đề gì cả.”
Dương Thiên Phàm ho nhẹ vài tiếng, đưa tay ôm lấy Phó Uyển Như, “Mẹ... mẹ... đừng tin lời người nhà họ Phó.”
Phó Uyển Như nhìn kỹ hai bố con ông ta, trong đầu bà ta bắt đầu hiện ra những ký ức rời rạc suốt bao năm qua.
Ngày trước, khi Dương Văn Châu theo đuổi bà ta, ông ta đã thề thốt rằng cả đời này chỉ yêu mình bà ta, mãi mãi không bao giờ phản bội.
Bà ta tin vào chồng mình, cũng tin vào con trai mình.
Phó Uyển Như ôm lấy Dương Thiên Phàm, “Thiên Phàm, con là con trai của mẹ, mãi mãi là vậy.”
“Mẹ, mẹ mãi mãi là mẹ của con.” Dương Thiên Phàm khẽ nhếch môi cười.
Dù gì thì trong người Phó Uyển Như cũng mang dòng m.á.u nhà họ Phó, có mối liên hệ này, Phó Kiến Hoa sẽ không bỏ mặc họ.
Anh ta không muốn chết, anh ta cần khí vận của nhà họ Phó để tiếp tục sống, chỉ cần một chút khí vận thôi, Phó Kiến Hoa chắc chắn sẽ cho.
Phó Uyển Như nhẹ nhàng vỗ lưng anh ta, “Thiên Phàm, con của mẹ...”
Quý Hành dần không hiểu nổi tình tiết câu chuyện, từ một vở kịch tình cảm lại chuyển sang màn đạo đức và pháp lý, câu hỏi rằng liệu đứa con này có phải là con ruột hay không.
Cậu ta không nghĩ ra, chỉ đành chờ chị đại tiết lộ sự thật.
Lâm Khê từng chữ từng câu nói: “Bà sẽ thất vọng thôi, Dương Thiên Phàm không phải con trai của bà.”
“Phó Uyển Như, chính Dương Văn Châu đã tự tay vứt bỏ con trai ruột của bà, rồi đưa Dương Thiên Phàm đến bên cạnh bà, lừa dối bà suốt hai mươi năm trời.”
Dương Văn Châu hít thở khó khăn, cứng người tại chỗ.
Làm sao con bé này biết được?
Bí mật này đã giấu kín suốt hai mươi năm, ngoài ông ta và Dương Thiên Phàm, đáng lẽ không ai biết.
Bình tĩnh, bình tĩnh, không thể thừa nhận được, con bé này đang nói nhảm, nó không có chứng cứ.
Phó Uyển Như xưa nay đầu óc không ra gì, lừa qua loa hai câu là xong.
Dương Văn Châu giơ tay ra, "Uyển Như, em tin anh, đừng tin lời con bé ma quái đó..."
Kỳ Văn Dã kéo mạnh, "Phu nhân đang nói, tất cả câm miệng, chưa đến lượt ông lên tiếng."
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeydtruyen.com./sap-boi-xuyen-cong-ty-sewd/chuong-167-171.html.]
Dương Văn Châu lườm anh ta, "Khốn kiếp, mày!"
"Ý kiến gì?" Kỳ Văn Dã giơ tay, khoe cánh tay rắn chắc với cơ bắp phát triển.
Hình xăm lớn lướt qua trước mắt, Dương Văn Châu lập tức cụp xuống, lén lút ra hiệu cho con trai.
Dương Thiên Phàm bước lên một bước, mở miệng gọi mẹ, "Mẹ ơi..."
Kỳ Văn Dã thả Phó Uyển Như ra, kéo Dương Văn Châu đi đến trước mặt Dương Thiên Phàm, "Phu nhân đang nói, cậu cũng câm miệng luôn!"
Anh ta cao lớn, toàn thân tỏa ra khí thế của dân xã hội đen, so với anh ta, Dương Thiên Phàm trông như một cậu học sinh tiểu học.
Dương Thiên Phàm nhìn qua tên to lớn trước mặt, cuối cùng ngoan ngoãn ngậm miệng, cú đ.ấ.m này có thể nổ tung đầu anh ta.
Phó Uyển Như không biết chuyện gì vừa xảy ra, bà ta vẫn chìm đắm trong dòng suy nghĩ của mình.
Thiên Phàm không phải con của bà ta, chuyện này sao có thể?
Thiên Phàm là đứa con bà ta mang nặng đẻ đau suốt bảy tháng, đứa con bà ta đã tự tay nuôi lớn, Thiên Phàm nhất định là con của bà ta!
Phó Uyển Như mở to mắt, "Cô nói dối, cô đang lừa tôi! Nếu Thiên Phàm không phải con tôi, vậy là con của ai?"
Lâm Khê nhếch môi, "Năm đó ngoài bà mang thai, còn ai nữa? Nghĩ kỹ đi, đồ đàn bà ngu ngốc."
Ánh mắt cô trong veo như nước, tựa như có thể nhìn thấu mọi bí mật của thế gian.
Trong đầu Phó Uyển Như lóe lên hình bóng một người, "Không thể nào! Người đàn bà đó đã c.h.ế.t từ lâu rồi, bà ta c.h.ế.t rồi!"
Khi đó, bà ta vừa vào đại học, quen biết đàn anh hơn một khóa là Dương Văn Châu.
Dương Văn Châu vừa đẹp trai vừa tốt bụng, chu đáo từng ly từng tí, giúp bà ta xếp hàng lấy cơm, ngày mưa thì mang ô, đến kỳ kinh nguyệt còn nấu nước đường đỏ, dẫn bà ta đi ăn sữa đậu nành với quẩy...
Phó Uyển Như và anh trai hơn tuổi nhau nhiều, hai người không có tiếng nói chung, hàng tháng ông chỉ gửi cho bà ta một khoản tiền tiêu vặt, chẳng bao giờ hỏi han gì.
Nhưng Dương Văn Châu thì khác, ở bên ông ta, bà ta cảm nhận được sự ấm áp của gia đình, chẳng bao lâu sau bà ta đã yêu Dương Văn Châu.
Vì chuyện này, bà ta đã cãi nhau một trận lớn với anh trai.
"Phó Uyển Như, mau chia tay đi, Dương Văn Châu đã có vợ chưa cưới, loại đàn ông không đứng đắn như vậy em còn muốn làm gì? Em không sợ bị bệnh à?"
"Anh, anh thì biết cái gì? Anh chỉ biết lạnh lùng đưa tiền thôi! Văn Châu sẽ mua quẩy, mua sữa đậu nành, nấu nước đường đỏ cho em, anh ấy mang lại cho em sự ấm áp của gia đình."
Phó Uyển Như không quan tâm Dương Văn Châu đã có vợ chưa cưới, người phụ nữ nông thôn đó vừa xấu vừa đen, tên lại quê mùa, không xứng với Văn Châu.
Dương Văn Châu hứa với bà ta, "Cuộc hôn nhân đó là gia đình sắp đặt, anh không thích Diêu Xuân Hoa, cả đời này anh chỉ yêu mình em."
Phó Uyển Như cảm động vô cùng, "Anh Văn Châu, chúng ta bỏ trốn đi, Phó Kiến Hoa không phải anh ruột em, anh ta không quản được em."
Hai người họ chạy đến vùng nông thôn, sống một thời gian ngọt ngào bên nhau, chẳng bao lâu sau bà ấy có thai.
Diêu Xuân Hoa kết hôn với một ông già, bà ta cũng mang thai, nhưng cuối cùng khó sinh mà chết, một xác hai mạng.
Đúng vậy, Diêu Xuân Hoa đã chết!
Phó Uyển Như cắn chặt môi, "Anh Văn Châu, người đàn bà đó c.h.ế.t rồi đúng không?"
Dương Văn Châu không dám nói gì, chỉ gật đầu.
Phó Uyển Như thì thào: "Đúng vậy, bà ta đã chết... Thiên Phàm, con là con của mẹ đúng không?"
Dương Thiên Phàm miễn cưỡng mỉm cười, "Mẹ."
Nghe thấy tiếng gọi mẹ quen thuộc, Phó Uyển Như thở phào nhẹ nhõm, "Thiên Phàm là con của mẹ, mẹ không thể nào nhận nhầm con mình."
Phó Kiến Hoa cảm thấy có gì đó không đúng, "Làm xét nghiệm ADN đi, tôi sẽ gọi bác sĩ ngay bây giờ."
"Không! Không được làm xét nghiệm ADN!" Dương Văn Châu buột miệng thốt lên.
Vân Mộng Hạ Vũ
Nếu làm xét nghiệm, bí mật sẽ bị bại lộ hết.
Phó Kiến Hoa nhìn cô em gái vô dụng, "Dương Văn Châu sao lại hoảng hốt như thế, cô còn không nhìn rõ sự thật sao?"
Ông cụ đập mạnh xuống bàn, "Phó Uyển Như, cô thật là ngu ngốc đến mức khó tin, nuôi con của người khác suốt hai mươi năm! Con của cô đâu rồi? !"
"Con của em, con của em..." Phó Uyển Như nhớ lại ngày sinh nở, càng nghĩ càng thấy không đúng.
Chương 170:
Khi đó bà ta mang thai bảy tháng, bụng đã lớn, nằm ở nhà dưỡng thai.
Dương Văn Châu ngày nào cũng đi sớm về khuya, Phó Uyển Như càng ngày càng bất an, "Anh Văn Châu, anh ở lại với em được không?"
"Uyển Như, anh trai đã cho chúng ta một khoản tiền, nhưng không thể ngồi không mà ăn hết, anh phải khởi nghiệp, phải xã giao, em ngoan ngoãn dưỡng thai đi, sinh con ra."
Dương Văn Châu ra khỏi nhà, Phó Uyển Như lén lút đi theo.
Trên mạng nói rằng đàn ông mười phần thì chín phần đi tìm gái, nhất là trong thời gian vợ mang thai.
Bà ta lo rằng anh Văn Châu cũng như vậy.
Phó Uyển Như nấp sau góc tường, anh Văn Châu lại đi gặp Diêu Xuân Hoa.
Bà ta thấy hai người họ đứng cạnh nhau, trong lòng bùng lên cơn giận dữ, lao ra túm lấy tóc của Diêu Xuân Hoa, tát liên tiếp.
"Đồ khốn nạn, không được cướp anh Văn Châu của tao, đồ khốn! Đồ khốn kiếp!"
Lúc này, bà ta động thai, vỡ nước ối.
Sau khi tỉnh lại, Dương Văn Châu ôm một đứa bé trai đặt bên cạnh bà ta, "Uyển Như, đây là con trai của chúng ta."
Bà ta hỏi: "Diêu Xuân Hoa đâu?"
Dương Văn Châu lạnh lùng đáp: "Chết rồi."
"Con của bà ta đâu?"
"Một xác hai mạng, cũng c.h.ế.t rồi."
Phó Uyển Như ôm đứa bé cười.
Chết rồi thì tốt! Diêu Xuân Hoa đã chết, không còn ai giành giật anh Văn Châu nữa.
Khoan đã, bà ta sinh con, Diêu Xuân Hoa cũng sinh con, nếu như...
Phó Uyển Như không dám tin vào suy đoán của mình, bà ta nhìn chằm chằm Dương Văn Châu, "Em và Diêu Xuân Hoa sinh con cùng một ngày, Thiên Phàm rốt cuộc là con của ai?"
Dương Văn Châu cúi đầu im lặng.
Hỏng rồi, bí mật này không thể giấu được nữa!
Nhìn thấy biểu cảm của ông ta, Phó Uyển Như sụp đổ, "Anh Văn Châu, anh nói mau, anh nói đi!"
"Thiên Phàm là con của anh, không phải con của con đàn bà khốn nạn đó!"
"Con khốn không biết xấu hổ đó c.h.ế.t lâu rồi! Đưa con của bà ta xuống địa ngục theo rồi!"
Dương Văn Châu nhắm mắt, không nói thêm lời nào.
Dương Thiên Phàm không chịu nổi nữa, "Miệng bà cứ một câu con khốn hai câu con khốn, bà mới là đồ khốn! Bà đã hại c.h.ế.t mẹ tôi, phá hoại gia đình tôi, bà mới là đồ khốn!"
"Thiên Phàm, con...!"
Phó Uyển Như từ từ quay đầu lại, nhìn đứa con trai mà bà ta đã nuôi suốt hai mươi năm, trong mắt tràn đầy vẻ kinh hoàng.
Thiên Phàm là con của Diêu Xuân Hoa và Dương Văn Châu!
Bà ta sững sờ trong suốt hai mươi giây, "Con là con của Diêu Xuân Hoa, còn con của tôi đâu?"
Phó Uyển Như lăn lộn, bò đến trước mặt Dương Văn Châu, túm lấy vai ông ta lắc mạnh, "Dương Văn Châu! Con của tôi đâu?!"
Dương Văn Châu vẫn cúi đầu.
"Anh nói đi! Anh mau nói!" Phó Uyển Như tức giận vô cùng, túm tóc ông ta vừa đánh vừa đá, "Con của tôi đâu?!"
Dương Văn Châu bị đánh đến mụ mị, nhẫn nhịn suốt hai mươi năm ông ta không muốn nhịn nữa.
Bí mật lớn nhất đã bị phát hiện, còn nhịn làm gì nữa.
Ông ta đẩy người đàn bà điên ra khỏi người, "Đồ ngu, con của cô c.h.ế.t từ lâu rồi!"
Phó Uyển Như lại túm lấy tóc ông ta, tát ông ta một cái thật mạnh, "Không thể nào! Không thể nào! Trả con cho tôi!"
Dương Văn Châu giận đến nổ đom đóm mắt, suốt bao nhiêu năm ông ta đã chịu đựng đủ sự ngu ngốc của Phó Uyển Như.
Gặp chuyện nhỏ nhặt cũng khóc đến mấy ngày, tâm trạng thay đổi thất thường, thậm chí đôi khi còn đánh ông ta.
Dương Văn Châu biết Phó Kiến Hoa âm thầm giúp đỡ công ty của ông ta, nhìn vào thể diện của nhà họ Phó, ông ta đã nén nhịn hết lần này đến lần khác, nếu không ông ta đã đá phăng người đàn bà này từ lâu.
May mắn là Thiên Phàm không phải con của Phó Uyển Như, không thừa hưởng sự ngu ngốc của bà ta.
Bây giờ, mọi bí mật đều đã phơi bày, ông ta chẳng buồn giả vờ làm người đàn ông tốt nữa.
Dương Văn Châu hét lên, "Hôm đó cô lén theo dõi tôi, không nói rõ trắng đen đã đánh Xuân Hoa, không chỉ khiến cô ấy sinh non, mà còn hại cả bản thân cô."
Phó Uyển Như nghe thấy hai chữ "Xuân Hoa", hoàn toàn suy sụp, "Xuân Hoa! Xuân Hoa! Anh đã nói là không thích người đàn bà xấu xí đó, vậy mà anh lại lén lút với cô ta, sinh ra một đứa con!"
Bà ta nghiến răng hỏi: "Rốt cuộc anh đã lên giường với Diêu Xuân Hoa bao nhiêu lần?"
"Liên quan gì đến cô!" Dương Văn Châu gầm lên: "Tôi cũng không thích cô, tôi chịu đựng cảm giác buồn nôn nằm cùng giường với cô, phục vụ cô như trâu như ngựa, tôi khinh!"
Phó Uyển Như gào lên, "Im miệng! Sao anh có thể đối xử với tôi như vậy?"
Chỉ cần nghĩ đến việc bà ta và Diêu Xuân Hoa dùng chung một người đàn ông, bà ta đã muốn nôn mửa vì ghê tởm.
Phó Uyển Như chất vấn: "Người đàn bà đó đen đúa và xấu xí, mặt mày đầy mụn nhọt, sao anh có thể làm được?"
Dương Văn Châu mắt đỏ ngầu, "Đồ ngu ngốc, tình cảm là tình cảm, còn nhu cầu thể xác là chuyện khác. Đàn ông ai cũng như nhau, suy nghĩ bằng nửa thân dưới, tắt đèn rồi thì chẳng có gì khác biệt."
Quý Hành đang vui vẻ hóng chuyện, bỗng nghe thấy câu đó, lập tức bước ra phản bác.
"Tôi chen ngang một chút, Dương Văn Châu bị loại khỏi hàng ngũ đàn ông, ông ta không phải là đàn ông, thậm chí không bằng súc sinh."
"Nói thế lại như xúc phạm súc sinh, ông ta không đại diện cho toàn bộ đàn ông cũng như toàn bộ súc sinh, không được đánh đồng một cách bừa bãi."
"Người tồi tệ chính là người tồi tệ."
Dương Văn Châu trợn mắt nhìn cậu ta, "Ha ha! Ăn uống là bản năng, ham muốn cũng là lẽ thường tình của con người. Có giỏi thì cậu thề đi, cậu chưa từng chạm vào quá hai người phụ nữ."
Quý Hành giơ tay, "Tôi là một trai tân, đến tay phụ nữ còn chưa chạm vào, thề thì thề, ai sợ ai?"
Giọng cậu ta đầy kiêu ngạo và tự tin. Phó Kiến Hoa vỗ vào sau gáy Quý Hành, "Thằng ngốc này, cháu còn tự hào nữa."
Quý Hành cười hì hì, "Ông ngoại, con nói thật mà."
Phó Kiến Hoa thở dài, "Trẻ con tránh sang một bên, đừng chen vào chuyện người lớn."
Quý Hành im lặng đứng sang một bên hóng chuyện tiếp.
Phó Uyển Như và Dương Văn Châu tiếp tục hét vào mặt nhau.
Mỗi câu hò hét, lại thêm một cái tát.
"Con tôi đâu?"
"Chết rồi, c.h.ế.t từ lâu rồi!"
Bốp!!
"Không thể nào! Trả con lại cho tôi!"
"Đồ điên! Đứa trẻ vừa ra đời đã chết, sự ngu ngốc của cô đã g.i.ế.c con cô, cô đáng bị như vậy!"
Bốp bốp bốp!!
Mặt Dương Văn Châu đầy dấu tay, sưng lên như cái đầu lợn. Ông ta hét lên, "Thiên Phàm, mau kéo người đàn bà này ra!"
Dương Thiên Phàm trốn ở góc tường, không dám bước tới.
Dương Văn Châu vùng vẫy, "Thả tôi ra, đồ đại quái vật."
Kỳ Văn Dã mặt không cảm xúc đè chặt ông ta, không biết bao nhiêu cú đ.ấ.m và tát đã rơi xuống mặt ông ta, khiến nó bầm tím hết chỗ này đến chỗ khác.
Phó Uyển Như đánh đến mệt, ngồi phịch xuống đất khóc, "Hóa ra, con tôi là một đứa trẻ c.h.ế.t non..."
Bà ta hồi tưởng lại sự việc vừa rồi, bò đến bên chân Lâm Khê, "Cô nói cho tôi nghe đi, làm ơn nói cho tôi biết, đứa trẻ còn sống không?"
Lâm Khê liếc bà ta một cái, "Khi sinh ra thì còn sống, nhưng Dương Văn Châu đã bỏ rơi nó."
Phó Uyển Như bị kích động dữ dội, "Khi sinh ra còn sống, con tôi không phải thai c.h.ế.t non."
"Dương Văn Châu!!"
Bà ta lại bò về phía Dương Văn Châu, bóp chặt cổ ông ta, "Chính anh đã g.i.ế.c con tôi!"
Dương Văn Châu há miệng thở hổn hển, "Đứa trẻ sinh non bị nhiều bệnh, không thể sống nổi, sớm muộn gì cũng c.h.ế.t thôi, tôi làm vậy là vì tốt cho cô."
Diêu Xuân Hoa mang thai đứa con của ông ta chỉ là một tai nạn.
Cha mẹ của Dương Văn Châu mất sớm, ông bà nội của ông ta cũng đã già, cha của Diêu Xuân Hoa thấy ông ta đáng thương nên giúp đỡ ông ta đi học.
Ông ta thi đậu đại học, học phí năm đầu tiên là do cha của Diêu Xuân Hoa chu cấp.
Vì món ân tình đó, hai gia đình đã sớm hứa hôn cho hai người.
Chương 171:
Dương Văn Châu từ một ngôi làng nhỏ thi đỗ vào Đế Kinh, gặp được Phó Uyển Như ngây thơ trong sáng, tâm lý của ông ta hoàn toàn thay đổi, nghĩ mọi cách để theo đuổi bà ta.
Phó Uyển Như mang họ Phó, cưới bà ta là tiết kiệm được năm mươi năm đường vòng, chỉ cần nhà họ Phó rủ lòng thương cho chút gì đó thôi, cũng đủ để ông ta trở thành triệu phú.
Mọi chuyện diễn ra rất suôn sẻ, Phó Uyển Như yêu ông ta say đắm.
Dương Văn Châu về quê chia tay với Diêu Xuân Hoa, nhưng không cẩn thận uống say, nhầm bà ta thành Phó Uyển Như mà ngủ với bà ta.
Chỉ lần đó, Diêu Xuân Hoa đã mang thai.
Phản ứng đầu tiên của Dương Văn Châu là khuyên Diêu Xuân Hoa phá thai, nhưng bà ta không đồng ý, thậm chí còn mang theo đứa con của ông ta đi lấy một ông già sắp chết.
Hôm đó, ông ta đến tìm Diêu Xuân Hoa, bị Phó Uyển Như phát hiện. Hai người phụ nữ đánh nhau, cả hai đều bị động thai, phải đưa vào bệnh viện.
Diêu Xuân Hoa sinh ra một bé trai, bị băng huyết c.h.ế.t trên giường bệnh, trước khi c.h.ế.t đã cầu xin ông ta chăm sóc con mình thật tốt.
Dương Văn Châu đã đồng ý, dù sao đó cũng là con của ông ta, sau này chỉ cần tìm một lý do để nhận nuôi là xong.
Lúc đó, Phó Uyển Như cũng sinh con. Đứa trẻ của bà ta khóc rất yếu ớt, da dẻ tím tái.
Bác sĩ nói tim phổi của đứa trẻ chưa phát triển hoàn toàn, sinh non bị thiếu oxy, sợ rằng không thể sống lâu.
"Bác sĩ, làm ơn, đứa trẻ này không thể c.h.ế.t được."
"Chúng tôi đã cố hết sức, đứa trẻ sinh ra đã bị suy yếu, cần phải phẫu thuật. Tất cả đều phụ thuộc vào số phận của nó."
Đứa trẻ của Phó Uyển Như nhất định phải sống, có con thì mới giữ chặt được bà ta.
Trong đầu Dương Văn Châu lóe lên một ý nghĩ, tráo đổi hai đứa trẻ. Dù sao thì cũng đều là con của ông ta.
Đứa trẻ khỏe mạnh sẽ giao cho Phó Uyển Như nuôi, còn đứa bé bệnh tật thì vứt bỏ đi.
Phó Uyển Như ngu ngốc như vậy, chắc chắn sẽ không bao giờ phát hiện ra.
Bí mật này đã được giấu suốt hai mươi năm, cuối cùng cũng không thể che giấu được nữa.
Dương Văn Châu giận dữ quát: "Phó Uyển Như, ai bảo hôm đó cô cứ phải theo dõi tôi? Nghe lời tôi, ngoan ngoãn ở nhà thì có phải tốt không?"
"Là cô tự khiến mình sinh non! Là cô đã sinh ra một đứa trẻ bệnh tật! Tất cả đều do cô mà ra!"
Phó Uyển Như tối sầm mặt mũi, đầu óc ong ong.
Bà ta đã rời khỏi nhà họ Phó, rời xa anh trai, từ bỏ mọi thứ vì yêu một người đàn ông suốt hai mươi năm, để rồi phát hiện ra ông ta lại là loại người như thế này.
Vô liêm sỉ, ích kỷ, bẩn thỉu và đê tiện!
Phó Uyển Như sinh non vào tháng Mười Hai, bà ta nhớ hôm đó rất lạnh, tuyết rơi dày như lông ngỗng, mặt đất phủ một lớp tuyết trắng dày cộm.
Khi bà ta ôm lấy con của Diêu Xuân Hoa, đứa con ruột của chị ta lại đang nằm lạnh lẽo c.h.ế.t dần c.h.ế.t mòn ngoài trời tuyết.
Dương Văn Châu đã tráo đổi đứa con của bà ta, đứa trẻ mà bà ta đã dốc sức sinh ra sau bảy tháng mang thai…
Thiên Phàm, đứa con trai ngời ngời tài năng, cái tên mà bà ta đã tỉ mỉ lựa chọn với ý nghĩa "bay cao như cánh buồm, chinh phục bầu trời" lại được đặt cho con trai của kẻ thù, còn đứa con ruột của bà ta thì đã c.h.ế.t ngay trong ngày chào đời, chưa kịp mở mắt nhìn bà ta, người mẹ vô trách nhiệm này...
Phó Uyển Như vừa khóc vừa cười, "Thiên Phàm bị ung thư tuyến tụy, không sống qua được tháng này. Tôi vì cứu nó mà hại anh trai, hại nhà họ Phó..."
"Ha ha ha, quả báo, tất cả đều là quả báo..."
"Con tôi c.h.ế.t rồi, con của Diêu Xuân Hoa cũng đừng hòng sống!"
"Dương Văn Châu, Dương Thiên Phàm, tôi ở dưới địa ngục đợi các người!"
Phó Uyển Như ngồi thẫn thờ trên đất, ánh sáng trong mắt bà ta đã tắt lịm.
Dương Văn Châu với khuôn mặt dữ tợn, đôi môi mấp máy như muốn mắng thêm vài câu, thì Kỳ Văn Dã kịp thời bịt miệng ông ta, "Phu nhân, xử lý thế nào?"
Ánh mắt anh ta ánh lên niềm phấn khích, tựa như chỉ cần Lâm Khê nói đưa đi, anh ta sẽ ngay lập tức tống hai người này sang châu Phi.
Lâm Khê liếc nhìn điện thoại, "Sắp đến rồi, đợi thêm chút nữa."
Trong lúc theo dõi tình hình, cô đã báo cho Cục Quản lý Đặc biệt đến bắt người, tất cả các vụ án liên quan đến huyền thuật đều thuộc thẩm quyền của họ.
Tượng Phật mang theo tà khí và lá bùa đổi vận giả nửa vời, mặc dù đã sớm bị cô nhìn thấu và chưa gây hại cho ai, nhưng vẫn được coi là tội phạm bất thành.
"Chị đại, tôi đến rồi." Khương Viện Viện chạy tới, vừa nhìn thấy đông người lập tức đứng nghiêm, "Chào mọi người, ha ha."
Trương Văn Tú khẽ liếc nhìn cô ấy một cái.
Cô gái này không tệ, tràn đầy sức sống, ánh mắt ấm áp và chân thành, thoạt nhìn là một đứa trẻ ngoan ngoãn hiểu chuyện.
Trương Văn Tú mỉm cười, "Cô bé, chào cháu, cháu là bạn của Khê Khê à?"
"Ha ha, đúng vậy, cháu và chị đại là bạn tốt." Khương Viện Viện ngượng ngùng vẫy tay, "Bà, chào bà, cháu tên là Khương Viện Viện, gọi cháu là Viện Viện được rồi."
Chuyến đi này thật đáng giá, hóa ra gia đình chị đại gọi cô là Khê Khê, sau này cô ấy cũng sẽ gọi cô như thế.
He he, Khê Khê ~~
Trương Văn Tú vỗ vai người cháu bên cạnh, "Quý Hành, đứng đờ ra đó làm gì? Khách đến rồi, mau rót trà cho Viện Viện."
Quý Hành ôm m.ô.n.g kêu oai oái, "Ngoại, bà đập trúng vết thương của cháu, đau lắm, oai oái! Rót trà là việc của v.ú Ngô."
Trương Văn Tú nhéo cậu ta một cái, "Mau đi."
Khương Viện Viện vẫy tay, "Bà ơi, không cần khách sáo, cháu có việc gấp, sẽ đi ngay thôi ạ."
Cô ấy bước đến trước mặt Lâm Khê, "Chị đại, tôi đến rồi."
Lâm Khê nghi ngờ, "Sao lại chỉ có mình cô?"
Khương Viện Viện hạ giọng, "Anh Tu Viễn bị cú sốc lớn lần trước, giờ đang khổ luyện kiếm thuật. Đội trưởng đã về Nguyên Thanh Quan đón sư phụ của anh ấy."
Lông mày của Lâm Khê giật giật, "Tịnh Nguyên Đạo Trưởng sắp đến Đế Kinh."
Tịnh Nguyên Đạo Trưởng, lão già râu trắng từng ép cô uống sữa và bị cô đ.ấ.m một trận. Ông ta xuống núi làm gì? Đến tìm cô tính sổ chăng?
"Đúng vậy." Khương Viện Viện gật đầu, "Chị đại, là ba người này phải không?"
Lâm Khê lấy ra lá bùa đổi vận giả, "Làm phiền cô rồi."
Khương Viện Viện cất kỹ, "Không phiền đâu, tìm tà thuật sư vốn là trách nhiệm của Cục Quản lý Đặc biệt, cảm ơn chị đại đã cung cấp manh mối, tôi đi trước đây, có tin tức gì sẽ báo lại."
Cô ấy xoay cổ tay, "Ba, hai, một, đi!"
Đinh đang! Đinh đang!!
Tiếng chuông kỳ lạ vang lên, Dương Văn Châu và hai người còn lại không tự chủ được mà đứng dậy, tay chân khép chặt, nhảy tưng tưng theo sau lưng cô ấy.
Khương Viện Viện vẫy tay ra sau, "Tạm biệt, Khê Khê."
Nói xong, cô ấy chạy nhanh như bay, như thể phía sau có hàng trăm con ác quỷ đang đuổi theo.
Lần đầu gọi là Khê Khê, sợ bị chị đại đánh, chạy trốn thôi.
Do chạy quá nhanh, Khương Viện Viện vấp phải một bậc thềm, đầu đập thẳng vào cây.
"Ái da!"
Cô ấy ôm đầu, vội vàng chạy tiếp, xấu hổ quá đi mất.
Lâm Khê che mặt giải thích, "Viện Viện là người của cục cảnh sát, cô ấy đưa ba người đó về đồn điều tra. Khi có tin tức sẽ thông báo cho chúng ta, không cần lo về an toàn của họ."
Phó Kiến Hoa thở dài, "Phó Uyển Như vào đó tỉnh táo lại cũng tốt, kệ nó đi, nào, mọi người ngồi xuống đi."
Lâm Khê đi thẳng đến chỗ Quý Hành, lấy điện thoại ra và đặt trước mặt cậu ta.
Quý Hành nhìn hành động quen thuộc ấy, lập tức có dự cảm xấu, "Chị đại, chị định làm gì?"
Lâm Khê khẽ ho một tiếng, "Quy định của sư môn, việc là việc, tình cảm là tình cảm, phí xem bói là một ngàn."