Sạp Bói Xuyên Công Ty - Chương 172-178
Cập nhật lúc: 2025-04-14 10:53:01
Lượt xem: 17
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/6fTjxREp2d
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Chương 172:
"Tại sao là em phải trả?!"
Quý Hành nhìn quanh, bắt ông bà ngoại trả thì không hay lắm, còn người anh kia... Thôi bỏ đi, cậu ta không dám.
Dù sao chỉ một ngàn, coi như tiền xem kịch vậy.
Quý Hành chuyển ngay một ngàn, "Chị đại, lần sau có việc như này nhớ gọi em, em sẽ trả tiền xem kịch."
"Cuối kỳ, đã học thuộc sách chưa?" Phó Kinh Nghiêu lạnh lùng lên tiếng, "Cách xưng hô lại quên rồi, học phép tắc không đạt yêu cầu, cậu cần học lại."
Quý Hành run lẩy bẩy, vội vàng hét lên ba lần, "Chị dâu, chị dâu, chị dâu!"
Ý chí sinh tồn cực mạnh, cậu ta nhanh chóng lủi vào góc, "Chị dâu, em không đi đâu, em phải ôn thi."
Trương Văn Tú mỉm cười hài lòng.
Ồ ồ, có người ghen rồi, ghen với cả em họ nữa.
Quản gia Lưu ngẩn ngơ ghép cặp đôi trong ba giây, rồi gọi năm người giúp việc, một người lau sàn, một người lau bàn, một người rót trà, một người dọn bàn, một người đổ rác.
Phòng khách nhanh chóng trở về trạng thái ban đầu, trước mặt Lâm Khê lại có rất nhiều đồ ăn vặt. Vừa ăn hạt dưa no nê, cô dựa vào ghế sofa nghỉ ngơi.
Phó Kinh Nghiêu ngồi sát bên, Quý Hành vẫn ngồi ở góc bóc cam, ăn nhiều hạt dưa quá nóng trong người, ăn vài múi quýt cho đỡ ngấy.
Một lát sau, Quý Hành ăn hết hai quả quýt, rút điện thoại ra nhắn tin.
Bố mẹ và chị gái vẫn chưa đến, ông bà ngoại đợi họ mở tiệc.
Tin nhắn vừa gửi đi, ngoài cửa đã có ba người bước vào, Quý Minh Sơn, Phó Tâm Nhã và Quý Tranh.
Phó Kiến Hoa đứng dậy, "Mọi người đến rồi, ngồi đi."
Quý Minh Sơn khoác tay Phó Tâm Nhã bước tới, "Ba, chúc mừng sinh nhật, chúc ba phúc như Đông Hải, thọ tựa Nam Sơn."
Quý Tranh đưa quà, "Ông ngoại, chúc ông sinh nhật vui vẻ."
Phó Kiến Hoa cuối cùng cũng cười, "Tốt, tốt, ngồi xuống, ngồi xuống, sắp ăn cơm rồi."
Quý Hành vươn cổ, "Ông ngoại, bây giờ vẫn còn sớm, hay mở quà trước đi?"
Quý Minh Sơn vỗ vào sau đầu cậu ta, "Đừng nghĩ linh tinh, ngồi yên đi, lớn như vậy mà đứng không ra đứng, ngồi không ra ngồi, cả ngày cậu ngoài ăn còn làm được gì?"
Quý Hành bĩu môi, lại lại lại bị chê rồi.
Cậu ta cười tươi, "Con còn biết ngủ, biết đi vệ sinh, trời mưa còn biết che ô ~"
Một câu nói thành công khiến mọi người trong phòng bật cười, Phó Kiến Hoa cười sảng khoái, mọi bực bội vừa rồi tan biến.
"Quý Hành, tính cách của cháu, không biết giống ai?"
Quý Hành buột miệng, "Giống ông ngoại."
"Ta không giống như cháu..." Phó Kiến Hoa suy nghĩ vài giây, "Theo cách nói của bọn trẻ các cháu, cháu là một tên đại ngốc."
Quý Hành không phục hừ một tiếng, "Cháu là người vui vẻ, chứ không phải ngốc, ông ngoại phải học điều tốt chứ."
Phó Kiến Hoa trợn mắt nhìn cậu ta, "Bây giờ gan càng ngày càng lớn, còn dám dạy dỗ ta?"
"Quý Hành không dám." Quý Hành nhảy khỏi sofa chạy vào phòng ăn, "Cháu ngửi thấy mùi thức ăn thơm phức, mọi người nhanh vào ăn đi."
Phó Tâm Nhã trách mắng, "Thằng nhóc này cả ngày cứ ồn ào, học sinh tiểu học còn chín chắn hơn nó."
Phó Kiến Hoa nhìn bóng lưng Quý Hành, "Hai đứa bảo vệ nó quá tốt, Quý Hành đơn thuần, hy vọng sau này nó không phải nếm khổ vì tình yêu."
"Con cháu tự có phúc của con cháu, chuyện của lũ trẻ để chúng tự lo." Trương Văn Tú đứng dậy, "Ăn cơm thôi, trước tiên cứ ăn đã."
Mọi người đi vào phòng ăn, Quý Hành múc cho mỗi người một bát canh gà, "Canh gà v.ú Ngô nấu ngon tuyệt, lâu lắm rồi cháu mới được ăn, mọi người mau uống đi, để nguội sẽ không ngon."
Quý Minh Sơn gật đầu hài lòng, "Cuối cùng cũng biết phép tắc."
Quý Hành múc một thìa canh đưa vào miệng ba, "Nói ít ăn nhiều vào."
"Khụ khụ khụ..." Quý Minh Sơn ho sặc sụa, "Quý Hành, con muốn làm ba bỏng c.h.ế.t à?"
Quý Hành: "Xin lỗi, để con thổi cho nguội."
"Không cần, ba không muốn ăn nước bọt của con, tránh xa ra." Quý Minh Sơn ôm bát đũa, đổi sang chỗ ngồi khác, khinh khỉnh liếc nhìn thằng con ngốc nghếch.
Phó Kiến Hoa lắc đầu thở dài.
Quý Hành như thế này, không biết nhà ai sẽ chấp nhận cậu ta? Chắc lại phải độc thân cả đời?
Thôi, kệ đi.
Phó Kiến Hoa giơ ly rượu vang trong tay, "Nào, mọi người nâng ly nào."
Mọi người cùng nâng ly, "Ba / Ông nội / Ông ngoại, chúc mừng sinh nhật."
Ăn xong cơm, cắt xong bánh kem, người lớn ngồi cùng nhau trò chuyện. Lâm Khê và Phó Kinh Nghiêu ngồi cùng nhau, còn Quý Hành ngồi lặng lẽ một mình bóc quýt.
Sau bữa cơm, ăn thêm chút trái cây cho vui.
Quýt này càng ăn càng thích, không trách được nhà ông ngoại thường chuẩn bị sẵn. Đợi lát nữa gói một ít mang về.
Quý Minh Sơn liếc nhìn cậu ta một cái, rồi thu hồi ánh mắt, thằng nhóc này càng nhìn càng khiến ông ấy bực mình.
Trương Văn Tú mở lời: “Đừng lo, Tiểu Hành sẽ tìm được hạnh phúc của mình thôi. Kinh Nghiêu trước đây lạnh lùng là vậy, các con xem nó bây giờ, hận không thể thông báo cho cả thế giới biết rằng nó đã kết hôn rồi, Khê Khê là vợ của nó mà.”
Phó Tâm Nhã cảm thán: “Kinh Nghiêu thế này rất giống với anh trai. Chỉ tiếc là anh trai và chị dâu mất sớm quá, không thể nhìn thấy cảnh này.”
Trương Văn Tú nhìn ra ngoài cửa sổ: “Anh của con quả thực đã yêu mẹ của Kinh Nghiêu đến c.h.ế.t đi sống lại…”
Con dâu bà cụ sau khi sinh Phó Kinh Nghiêu không lâu thì qua đời vì bệnh tật. Con trai bà đau lòng suốt nửa năm, rồi cũng đi theo bà ấy.
Mọi người đều nói con trai bà cụ không nỡ để vợ mình cô đơn dưới âm phủ, nên đi xuống để bầu bạn với bà ấy.
Tình yêu của hai người là một câu chuyện đẹp, chỉ tiếc Phó Kinh Nghiêu còn quá nhỏ đã mất cha mẹ.
Anh từ nhỏ đã rất xuất sắc, nhưng không bao giờ để lộ cảm xúc thật, lúc nào cũng giữ vẻ mặt lạnh lùng.
Trương Văn Tú lo rằng cháu trai sẽ gặp vấn đề về tâm lý, không ngờ trời lại ban cho bà một cô cháu dâu, người đã thay đổi anh.
Khê Khê là phúc tinh của nhà họ Phó.
Phó Kiến Hoa vỗ nhẹ vào lưng bà cụ: “Chúng ta đã nói là không can thiệp vào chuyện của tụi nhỏ nữa, sau này đừng nhắc lại nữa. Hai ngày nữa chúng ta đi du lịch, mọi chi phí do Kinh Nghiêu lo, quà sinh nhật năm nay của nó còn chưa gửi cho chúng ta mà.”
Trương Văn Tú khẽ gõ lên trán ông: “Khê Khê tặng chúng ta hai món quà rồi, vậy cũng coi như Kinh Nghiêu đã tặng. Ông còn mặt mũi bảo nó trả tiền nữa à? Ông làm ông nội mà lại đi lừa cháu trai thế này.”
Phó Kiến Hoa không thèm quan tâm: “Không sao, Kinh Nghiêu nhiều tiền mà.”
Quý Tranh nói: “Ông ngoại, để cháu trả chi phí chuyến du lịch lần này cho.”
Phó Kiến Hoa khoát tay: “Không cần đâu, Kinh Nghiêu không thiếu tiền, nó rất giàu.”
Quý Tranh mỉm cười: “Cháu trai và cháu gái đều như nhau, không thể cứ để anh Kinh Nghiêu trả mãi được. Anh ấy mới kết hôn, cần nhiều tiền hơn.”
“Cháu vừa tiếp quản nhà họ Quý, để cháu trả lần này đi.”
Quý Minh Sơn và Phó Tâm Nhã đồng ý: “Để Tiểu Tranh trả, giờ con bé là tổng giám đốc tập đoàn Quý Thị rồi.”
Phó Kiến Hoa cười khà khà: “Nếu các con đã nói vậy, ta không khách sáo đâu.”
Từ khi Quý Tranh rời khỏi Hạ Đình, cô ấy đã trở nên tự tin hơn rất nhiều.
Thật tốt, trừ Quý Hành, mọi người đều đang phát triển theo hướng tốt đẹp.
Bốn người tiếp tục nói chuyện thêm vài câu, rồi Quý Minh Sơn và Phó Tâm Nhã chào tạm biệt: “Ba, mẹ, chúng con về trước.”
Phó Kiến Hoa vẫy tay: “Được, hẹn gặp lại.”
Quý Hành ôm một quả quýt trong tay: “Giờ còn sớm, hay ở lại thêm chút nữa?”
Quý Minh Sơn kéo cậu ta ra ngoài: “Đi nào, đừng làm phiền ông bà ngoại của con nữa.”
“Ơ ơ, đợi đã.” Quý Hành kêu lên, “Quản gia Lưu, gói cho cháu ít quýt mang về nhé.”
Quý Minh Sơn nắm lấy tai cậu ta: “Còn ăn còn lấy nữa, nhà mình thiếu quýt sao?”
“Ba, tai con! Đau quá!”
Tiếng cãi vã ồn ào dần xa, bốn người nhà họ Quý rời đi.
Lâm Khê và Phó Kinh Nghiêu ngồi lại một lúc rồi đứng dậy lên lầu ngủ.
Phó Kiến Hoa, Trương Văn Tú, quản gia Lưu và v.ú Ngô lẳng lặng theo sau, miệng đều nở nụ cười giống nhau.
Chương 173:
Lâm Khê vội vàng chạy vào, Phó Kinh Nghiêu chặn trước cửa: “Ông bà, đừng theo nữa, đừng làm Khê Khê sợ.”
Hai người họ tự động bước vào cùng một phòng, Phó Kiến Hoa và Trương Văn Tú lập tức rút lui: “Ngủ thôi, tất cả đi ngủ nào.”
Vú Ngô rón rén hỏi: “Quản gia Lưu, ông chuẩn bị xong chưa?”
Quản gia Lưu giơ tay ra hiệu “OK”: “Để tôi lo, bà yên tâm. Bà còn đang bị thương, đi nghỉ ngơi đi, tôi sẽ canh gác, đảm bảo không một con ruồi nào bay lọt.”
“Tối nay, hê hê hê ~~”
Phòng vẫn trống trải, trên đó là một chiếc giường rộng hai mét, một chiếc chăn, một chiếc gối, quần áo thay và khăn tắm, không có thêm gì cả.
Đây là lần thứ ba, Lâm Khê đã quen rồi.
Ở Đế Cảnh Viên, cô từng ôm Phó Kinh Nghiêu ngủ mấy đêm, chỉ nằm chung một chiếc giường thôi, trong lòng không có chút gợn sóng nào.
Phó Kinh Nghiêu đứng ở cửa: “Khê Khê, em đi tắm trước đi.”
“Được.”
Lâm Khê cầm quần áo ngủ, mười phút sau đã tắm xong. Ở nhà ông bà tắm rửa không quen, có cảm giác như bị ai đó nhìn trộm.
Cô nhìn người đàn ông bên kia: “Em tắm xong rồi, anh đi đi.”
Phó Kinh Nghiêu không nói một lời, bước vào phòng tắm.
Lâm Khê mở chăn, nhảy lên giường.
Hửm? Giường có vẻ đã đổi rồi, mềm mại và đàn hồi, có chút không ổn.
Cô lật tấm ga trải giường lên xem, phía dưới là nước, một chiếc giường nước lớn?
Lâm Khê đá nhẹ vào giường, cả người cô nảy lên ba lần.
Ồ, cũng vui phết nhỉ.
Tại sao quản gia Lưu lại đổi sang cái giường này? Nằm trên giường như thế này có tốt cho sức khỏe không? Ngủ có thoải mái hơn không?
Cô thích giường cứng hơn, ngủ trên nước không có cảm giác an toàn.
Lâm Khê nghĩ mãi mà không hiểu, cô ngây người nhìn trần nhà màu trắng, yên lặng chờ Phó Kinh Nghiêu ra.
Quan sát kỹ hơn, đèn trên trần nhà cũng đã thay, giờ là đèn hoa hồng màu vàng.
Quản gia Lưu quá rảnh rỗi, ông nội tổ chức sinh nhật, mà ông ta còn có tâm trạng bày mấy trò này.
Cửa phòng tắm mở ra, Phó Kinh Nghiêu bước tới gần, vén chăn lên nằm ở phía bên kia.
Vừa nằm xuống, anh cảm thấy có điều gì đó rất không ổn.
Lâm Khê xoay người lại đối diện với anh: “Anh cũng thấy lạ đúng không, cứ đàn hồi như mấy viên kẹo dẻo
QQ hồi bé ấy.”
“Quản gia Lưu chắc là giàu trí tưởng tượng quá, cố ý làm cái giường này để nhắc chúng ta nhớ về tuổi thơ.”
Cô vừa nhúc nhích, cả chiếc giường rung lắc.
Trong mắt Phó Kinh Nghiêu thoáng qua một tia kinh ngạc.
Cái này… Chẳng lẽ là loại giường đó?
Quản gia Lưu chắc chắn trong đầu chứa đầy những thứ linh tinh, mới làm ra chuyện này.
Lâm Khê thấy cậu im lặng, lại nhích lại gần một chút: “Phó Kinh Nghiêu, anh biết cái này là gì không?”
Phó Kinh Nghiêu nhắm mắt lại, kìm nén sự ngạc nhiên trong lòng, cậu cứng đờ nằm trên giường, không dám động đậy.
Lâm Khê chọc vào cằm anh: “Sao anh lại không nói gì với em nữa?”
Phó Kinh Nghiêu nắm lấy ngón tay cô, yết hầu rõ ràng chuyển động một cái, giọng khàn khàn nói: “Khê Khê, nằm yên, ngủ đi.”
“Được rồi, anh cũng không biết mà.” Lâm Khê xoay người tìm tư thế thoải mái: “Tắt đèn, ngủ thôi.”
“Ừ.”
Phó Kinh Nghiêu dừng lại một lát, rồi với tay tắt công tắc.
Ngay lập tức, cả chiếc giường rung lắc dữ dội, ánh đèn mờ ảo chiếu lên hai người.
“Chết tiệt!” Lâm Khê lăn vào vòng tay của Phó Kinh Nghiêu: “Động đất à?!”
Cô định ngồi dậy thì Phó Kinh Nghiêu đã ôm chặt eo cô: “Không phải động đất.”
“Cái quái gì thế này? Quản gia Lưu chơi khăm chúng ta à?”
Lực rung đẩy tới đẩy lui khiến hai người ép sát vào nhau, Lâm Khê như một con bạch tuộc quấn chặt lấy Phó Kinh Nghiêu.
“Mau tắt đi, không thì em sẽ phá tan cái thứ này mất.”
“Chờ đã, sắp xong rồi.”
Ba phút sau, Phó Kinh Nghiêu cuối cùng cũng mò tới được công tắc, anh nhấn xuống, giường ngừng rung, đèn cũng tắt theo.
Lâm Khê thở phào: “Phù… Quản gia Lưu hôm nay bị làm sao ấy nhỉ, làm cái trò này, ông ta không muốn để chúng ta ngủ à?”
Người đàn ông bên cạnh không động đậy, hơi thở của anh dần trở nên nặng nề, trong bóng tối có điều gì đó đã thay đổi.
Lâm Khê ngẩng đầu lên: “Anh sao vậy? Có bị thương ở đâu không?”
Phó Kinh Nghiêu đột nhiên xoay người, đè cô xuống, giọng khàn hỏi:
“Khê Khê, anh có thể hôn em không?”
Ánh mắt của Phó Kinh Nghiêu thâm trầm, trong đôi mắt đen láy tràn đầy một thứ khát vọng nguy hiểm nào đó. Nhiệt độ xung quanh nhanh chóng tăng lên, chiếc giường nước dưới thân hai người trở nên nóng rực.
Hai người nằm rất gần nhau, tiếng thở rõ mồn một. Phó Kinh Nghiêu chỉ cần cúi đầu một chút là có thể chạm vào má của Lâm Khê. Toàn thân Lâm Khê cứng đờ, cô nghĩ mình vừa nghe lầm.
"Anh... anh vừa nói gì?"
"Khê Khê, anh có thể hôn em không?"
"Chỉ một lát thôi, chỉ một cái, được không?"
Từng lời từng chữ vang lên rõ ràng, lần này Lâm Khê nghe thấy rất rõ. Cô sững người.
Phó Kinh Nghiêu vừa nói muốn hôn cô!
A a! Sao anh lại muốn hôn cô?
Chẳng lẽ anh cần hôn để lấy thứ gì đó từ cô, giống như cô đã lấy khí tím?
Nếu đúng là như vậy, thì có thể hôn một cái.
Đầu óc Lâm Khê ngừng hoạt động, nghĩ gì nói nấy.
"Tại sao?"
"Không tại sao cả, chỉ là anh muốn hôn thôi."
Phó Kinh Nghiêu khẽ cười, bàn tay anh nhẹ nhàng che lên mắt cô.
Trực giác mách bảo Lâm Khê có gì đó không ổn. Che mắt để làm gì?
Tư thế này không chỉ đơn giản là một cái hôn, anh trông giống y như nhân vật phản diện trong phim, kẻ biến thái hay bắt cóc người ta.
Cô đang định mở miệng, thì bất ngờ cảm nhận được một cảm giác mềm mại phủ lên khóe môi. Một luồng khí tím mạnh mẽ tràn vào cơ thể cô.
Đầu óc Lâm Khê trống rỗng, mắt bị che kín, các giác quan khác càng trở nên nhạy cảm.
Phó Kinh Nghiêu hôn rất nhẹ, chỉ chạm một chút rồi rời ra, tất cả không quá một giây, nhưng cảm giác này lại vô cùng mãnh liệt.
Cả gương mặt Lâm Khê đỏ bừng, tim đập loạn nhịp.
A a a! Anh hôn cô! Anh chủ động hôn cô!
Tại sao lại đột ngột hôn cô như vậy?!
Lâm Khê nằm ngây ngốc, đầu óc rối bời.
Bàn tay ấm áp rời đi, từ trên đỉnh đầu vang lên giọng nói hoảng hốt, có chút run rẩy.
"Khê Khê, anh... xin lỗi... em, em ngủ trước đi, anh... xin lỗi!"
Phó Kinh Nghiêu bật dậy khỏi giường, lao nhanh vào phòng tắm, đến giày cũng chẳng kịp mang.
Anh vừa hôn Lâm Khê...
Quản gia Lưu đã lắp đặt một chiếc giường lạ lùng, cài đặt những tính năng quái đản.
Giường lắc lư loạn xạ, hai người bị ép sát vào nhau, Lâm Khê cứ cọ qua cọ lại, không ngừng châm ngòi trên người anh.
Người vợ ngọt ngào mềm mại trong vòng tay, Phó Kinh Nghiêu thật sự không kiềm chế nổi nữa.
Những dục vọng bị kìm nén bấy lâu dâng trào lên bụng, anh mạnh dạn hôn Lâm Khê.
Đã hôn rồi, họ đã hôn nhau!
Lâm Khê sẽ không trách anh chứ?
Chắc là không, anh đã hỏi đến hai lần, Lâm Khê không từ chối rõ ràng, không từ chối tức là đồng ý.
Đúng đúng đúng, Lâm Khê đã đồng ý, cô cũng muốn hôn.
Phó Kinh Nghiêu đưa tay sờ lên môi, hồi tưởng lại nụ hôn nhẹ nhàng đó, khóe miệng không kìm được mà nhếch lên, nụ cười chẳng thể nào giấu nổi.
Kết hôn lâu như vậy, cuối cùng anh cũng đã hôn được cô.
Bình tĩnh, phải bình tĩnh, như vậy sẽ làm Lâm Khê sợ mất.
Càng cố bình tĩnh lại càng nóng, trong đầu không ngừng hiện lên dáng vẻ uyển chuyển của cô, hương thơm ngọt ngào ấy và cảm giác tinh tế trong khoảnh khắc đó.
Một luồng nhiệt nóng bức từ bụng dưới lan ra khắp cơ thể, Phó Kinh Nghiêu bật vòi hoa sen, dòng nước lạnh xối thẳng từ đầu xuống chân.
Ào ào!
Lâm Khê nghe thấy tiếng nước chảy, cuối cùng cũng tỉnh lại.
Cô từ từ xoay cổ cứng đờ, nhìn về phía bóng dáng cao lớn sau cánh cửa phòng tắm.
Quản gia Lưu đã lắp đặt cái công nghệ cao gì mà nằm ở đây lại có thể nhìn rõ mồn một bóng người trong phòng tắm, thực sự có một cảm giác khác biệt.
Chương 174:
Có tiếng nước chảy...
Phó Kinh Nghiêu đang tắm, anh lại tắm lần nữa!
Lâm Khê thu hồi ánh mắt, kéo chăn trùm kín đầu.
Hôn cô xong liền chạy đi tắm, chẳng lẽ ghét đôi môi cô dơ bẩn?
Ghét cô như vậy, sao còn hôn cô?!
Đồ khốn! Phó Kinh Nghiêu đúng là một tên khốn kiếp!
Lâm Khê lăn qua một bên, hốc mắt hơi đỏ lên, không biết là tức hay xấu hổ nữa.
Cuộc hôn nhân giữa hai người vốn là bị ép buộc, Phó Kinh Nghiêu không thích cô cũng là chuyện rất bình thường.
Nhưng, sao anh ta có thể ghét bỏ cô như vậy?!
Lâm Khê không cần tình cảm, chỉ cần khí tím.
Ghét bỏ thì cứ ghét bỏ, Phó Kinh Nghiêu đừng hòng thoát khỏi cô trong đời này.
Hừ, dám ghét bỏ, dám vứt bỏ cô, cô sẽ cắn c.h.ế.t anh ta, hút sạch khí tím trên người anh ta.
Ào ào!
Tiếng nước phiền phức lại vang lên.
Đồ khốn, tắm cái gì mà ba lần?
Lâm Khê dùng linh khí bịt tai lại, nhắm mắt ngủ.
Ngủ thôi ngủ thôi, mặc kệ tên khốn đó.
Dương Văn Châu nói đúng, đàn ông đều là thứ không đáng tin.
Sự nghiệp sẽ không bao giờ phản bội mình, hãy chăm chỉ bày sạp coi bói để kiếm công đức, kiếp sau đừng xui xẻo như thế nữa, bị buộc chặt với một người xa lạ.
Phó Kinh Nghiêu bước ra, cả người mang theo hơi nước, người trên giường đã ngủ rồi.
Tư thế ngủ vẫn kỳ quặc như mọi khi, quay lưng về phía anh, đầu nghiêng sang một bên, miệng thì thào hai chữ.
Hoành thánh?
Lâm Khê lại mơ thấy đồ ăn, trong những giấc mơ ngọt ngào của cô luôn có đủ loại món ngon.
Mơ thấy hoành thánh, chứng tỏ tâm trạng vẫn khá tốt.
Phó Kinh Nghiêu an tâm rồi, Lâm Khê không giận, nụ hôn đó làm cô rất vui.
Anh nhẹ nhàng leo lên giường, như thường lệ ôm lấy người bên cạnh.
Sáng hôm sau, Lâm Khê mở mắt, đập vào mắt là gương mặt điển trai quen thuộc. Cô không hề do dự mà đẩy người ra, xỏ dép chạy vào phòng tắm.
Phó Kinh Nghiêu giật mình tỉnh giấc, "Em dậy rồi à?"
Lâm Khê đi thẳng vào nhà tắm, chỉ để lại tiếng đóng cửa lạnh lùng.
Rầm!
Nỗi bất an trong lòng Phó Kinh Nghiêu dâng lên, cô giận rồi sao?
Là vì anh hôn cô tối qua nên cô giận?
A! Chết tiệt! Không nên vội vã như vậy, giờ thì cô không thèm để ý đến anh nữa rồi.
Phó Kinh Nghiêu vội vàng xuống giường, từng bước đến gần nhà tắm, trong lòng ngày càng căng thẳng.
Lâm Khê mở cửa, bước qua người anh rồi đi ra ngoài.
Quả nhiên cô giận rồi, Phó Kinh Nghiêu vội đuổi theo, "Khê Khê!"
Lâm Khê lạnh lùng đáp: "Tôi tên Lâm Khê."
Ngay cả tên "Khê Khê" cũng không cho gọi, cô thật sự giận rồi, giận rất nhiều.
Phó Kinh Nghiêu kinh ngạc, "Nếu em không thích cách gọi đó, anh có thể đổi..."
"Chưa đánh răng rửa mặt, đừng đến gần tôi."
Lâm Khê ném lại một câu, rồi quay người xuống lầu.
Phó Kinh Nghiêu đứng sững tại chỗ, anh bị ghét bỏ rồi.
Không nghe nhầm, Lâm Khê đang ghét bỏ anh.
Vì bị ghét bỏ, nên cô không thích anh chạm vào, càng không thích nụ hôn đó.
Vợ ghét bỏ anh, vợ chán ghét anh, vợ không cần anh nữa...
Phó Kinh Nghiêu cúi đầu, im lặng. Nụ cười trên khóe môi anh lập tức biến mất, cả người bao trùm một áp lực nặng nề.
Nhìn thấy Lâm Khê đi xuống lầu, anh quay lại phòng, chăm chỉ đánh răng rửa mặt đến ba lần.
Vẫn chưa đủ, vẫn chưa đủ, phải rửa thêm vài lần nữa, để vợ không còn ghét bỏ anh.
Quản gia Lưu và v.ú Ngô đứng ở cửa, len lén thò đầu ra, lặng lẽ quan sát tình hình của cậu chủ và mợ chủ.
Thấy vẻ mặt của Lâm Khê, hai người sợ hãi không thôi.
Vú Ngô thắc mắc, "Lạ nhỉ, sao mợ chủ lại xuống trước một mình thế?"
"Cậu chủ làm gì mà còn trốn trong phòng mãi không ra? Mợ chủ sắp ăn xong bữa sáng, lát nữa đi mất rồi."
Quản gia Lưu trầm ngâm, "Mợ chủ đang giận, có vẻ như cậu chủ cũng đang giận."
Vú Ngô bật thốt, "Cậu chủ giận cái gì chứ, ai bảo cậu ấy chọc mợ chủ."
Quản gia Lưu vò hai nắm tóc lơ thơ trên đầu, lo lắng đến độ xoay vòng vòng, "Trời ơi! Sắp c.h.ế.t mất, tóc mới mọc lại của tôi sắp rụng hết rồi."
Mớ tóc khó khăn lắm mới mọc ra, giờ lại không giữ được.
Quản gia Lưu không hiểu, thật sự không hiểu nổi.
"Không đúng! Tôi đã sắp xếp mọi thứ rất chu đáo, còn dùng công nghệ cao nhập khẩu từ một quốc gia nào đó, trải nghiệm tuyệt đỉnh, tại sao mợ chủ lại giận?"
"Chẳng lẽ..."
Quản gia Lưu và v.ú Ngô liếc nhìn nhau, đồng thanh thốt lên suy đoán của mình.
"Cậu chủ không được!"
Bầu không khí tối qua thật mờ ám, trước khi đi ngủ mợ chủ vẫn còn ổn, vậy mà chỉ sau một đêm ngủ dậy lại thành ra thế này.
Chỉ có duy nhất một suy đoán hợp lý để giải thích vì sao mợ chủ lại tức giận đến vậy, khiến cậu chủ phải trốn trong phòng tắm không dám ra ngoài.
Quả nhiên là cậu chủ không làm được!
Vú Ngô khó mà mở miệng, "Chuyện này... phải làm sao đây?"
Quản gia Lưu đi tới đi lui, lo đến mức giật rụng cả một nắm tóc, "Tôi có một người bạn cũng gặp phải chuyện này, để tôi hỏi xem ông ta chữa trị thế nào, không sao đâu, không sao đâu, cậu chủ nhất định sẽ khỏi bệnh."
Vú Ngô đầy lo lắng, "Hy vọng mợ chủ không chê cậu chủ, và cậu chủ có thể chữa khỏi bệnh."
Quản gia Lưu vỗ vai bà, thở dài sâu thẳm, "Chuyện này cứ giao cho tôi."
Là một quản gia ưu tú, ông ta đã được đào tạo chuyên nghiệp nhiều lần, chắc chắn sẽ chữa khỏi bệnh cho cậu chủ.
Cố lên nào!
Tại phòng ăn dưới lầu.
Lâm Khê ăn hết một cái bánh bao chỉ trong vài miếng, uống một hớp sữa, rồi lấy túi xách lên, "Ông nội, bà nội, con ăn xong rồi, con đi trước nhé, hai người cứ ăn từ từ."
Phó Kiến Hoa và Trương Văn Tú không dám thở mạnh. Khê Khê làm sao vậy?
Hôm qua còn vui vẻ lắm, vậy mà sáng nay lại như quả cà héo, ăn uống cũng chẳng ra gì.
Tên nhóc Phó Kinh Nghiêu này đã làm gì bậy bạ rồi?
Trương Văn Tú mỉm cười hiền từ, "Khê Khê, ăn thêm chút nữa đi, lát nữa để Kinh Nghiêu đưa con đi."
"Không cần đâu bà, không phiền anh ấy, con đang vội."
Lâm Khê đeo túi xách lên vai, nhanh chóng khuất khỏi tầm mắt của hai người.
Trương Văn Tú và Phó Kiến Hoa liếc nhìn nhau, rồi đồng loạt buông đũa chạy lên lầu.
Phó Kinh Nghiêu vừa mở cửa ra thì đã thấy ông nội bà nội đang lạnh lùng nhìn mình, tay cầm cây roi lông gà, ánh mắt sắc bén như lưỡi dao, trông như muốn đánh người.
Phó Kinh Nghiêu sững sờ một lúc, "Ông nội, bà nội, có chuyện gì vậy, hai người..."
"Im miệng!"
Phó Kiến Hoa và Trương Văn Tú một trước một sau vây lấy anh, "Hỏi gì trả lời đó, bớt nói nhảm, cấm nói dối, nếu không chúng ta không nhận cháu nữa!"
Vẻ mặt của hai người rất nghiêm trọng, Phó Kinh Nghiêu cúi đầu im lặng, đoán chừng đã hiểu ý định của ông bà.
Khê Khê bỏ đi rồi, cô không cần anh nữa.
Phó Kinh Nghiêu nhanh chóng chạy về phía cửa, "Chuyện của con và Khê Khê để tụi con tự giải quyết, hai người đừng can thiệp."
Vừa ra khỏi cửa, quản gia Lưu đã chắn trước mặt anh, "Cậu chủ, tôi có chuyện muốn nói với cậu."
Phó Kinh Nghiêu bước nhanh đi thẳng, "Câm miệng!"
"Đợi đã." Quản gia Lưu móc từ lưng ra một cái túi màu đen, đôi mắt láo liên đầy mưu mô.
"Cậu chủ, bí pháp ngàn năm, đảm bảo có tác dụng."
Phó Kinh Nghiêu lười để ý, "Tránh ra!"
"Cậu chủ, đừng có bệnh mà giấu, có bệnh thì phải chữa." Quản gia Lưu vừa chạy theo vừa nói, "Là quản gia, tôi vốn không nên can dự vào chuyện này, nhưng có những điều không thể không nói."
Thấy cậu chủ sắp lên xe rời đi, quản gia Lưu níu chặt cửa xe, "Tôi biết mợ chủ tại sao lại tức giận! Tôi có cách khiến mợ chủ từ nay về sau không giận cậu nữa!"
Phó Kinh Nghiêu sững người, "Cách gì?"
Quản gia Lưu cười hì hì, nhét cái túi đen vào tay anh, "Cậu chủ, giữ kỹ nhé, mỗi ngày một viên, không quá hai tuần là khỏi."
Phó Kinh Nghiêu liếc mắt nhìn thoáng qua, trên hộp có mấy chữ to tướng: "Thận hư dương nhược."
Cả khuôn mặt anh lập tức đen kịt.
Chương 175:
"Quản! Gia! Lưu! !"
Giọng nói lạnh lẽo như băng đá, quản gia Lưu cứng người, "Cậu chủ, bây giờ khoa học phát triển, bệnh sinh lý có thể chữa được, cậu đừng tự ti, bệnh tâm lý mới khó chữa..."
Phó Kinh Nghiêu từ từ quay đầu lại nhìn ông ta, trong đôi mắt đen thẳm ấy chất chứa cơn bão giận dữ, gương mặt lạnh lùng đến tột độ.
"Tháng này ông mất thưởng rồi!"
Quản gia Lưu đứng sững sờ ở cửa, chiếc túi đen rơi xuống đất vang lên tiếng "cạch" giòn tan.
Rắc! !
A! Đó là tiếng trái tim ông ta tan vỡ.
Sự nghiệp quản gia của ông ta đang phải đối mặt với thử thách lớn nhất, quản gia Lưu tự cổ vũ bản thân.
Chỉ là một tháng tiền thưởng thôi mà, bớt mua một chiếc đồng hồ Rolex là được rồi.
Không sao đâu, không sao đâu! Không! Sao! Đâu! !
Phải nhanh chóng nghĩ cách, giúp cậu chủ giữ trái tim của mợ chủ lại.
Nếu cậu chủ không chịu uống thuốc, vậy thì... hì hì hì.
...
Lâm Khê đi tàu điện ngầm đến Thần Toán Đường, lâu lắm rồi cô mới đi tàu, cảm thấy hơi không quen.
Hôm nay là thứ ba, trên tàu điện ngầm đông nghẹt người, chen chúc đến mức không có chỗ trống nào.
Lâm Khê nắm lấy cây sắt lạnh lẽo, ngẩn ngơ, tâm trạng cực kỳ tồi tệ.
Cô ôm ngực, tại sao mình không vui nhỉ?
Chỉ là một nụ hôn thôi mà, khí tím trên người cô càng đậm hơn, trong hai ba tháng không cần lo bị sét đánh, lẽ ra phải vui mới đúng.
Vui lên nào, Khê Khê.
Trong đầu cô lại hiện ra gương mặt của Phó Kinh Nghiêu, Lâm Khê tự vỗ đầu mình, lẩm bẩm: "Mình tên là Lâm Khê, không phải Khê Khê."
"Đinh đông! Trạm tiếp theo là Phố Cổ Vật, cửa tàu mở phía bên trái, quý khách chuẩn bị xuống tàu."
Lâm Khê đứng vững, từ từ di chuyển về phía cửa tàu.
Bất chợt, có một bàn tay chạm vào vai cô, thậm chí còn đẩy cô về phía trước.
Lâm Khê khó nhọc cất tiếng, "Ai đấy? Làm gì vậy?"
Gã đàn ông ẩn trong đám đông cười nham hiểm.
Ha ha, vui thật.
Gã lại vươn tay định giở trò.
Lâm Khê không quay đầu lại, cô túm lấy bàn tay đó, bẻ mạnh lên, rồi tung một cú đá về phía sau.
Tiếng hét như heo bị chọc tiết vang lên, "A a a! !"
Một gã béo hói đầu nằm lăn ra đất kêu la thảm thiết.
Đúng lúc tàu dừng lại, Lâm Khê bước ra ngoài, tiện tay gọi Khương Viện Viện đến bắt người.
Bóng lưng cô để lại ba chữ lớn: "Đừng chọc tôi!"
Những người xung quanh ngỡ ngàng nhìn mọi chuyện, mất vài giây mới kịp phản ứng.
"Tôi nhận ra gã này, thường xuyên quấy rối mấy cô gái trẻ trên tàu điện ngầm."
"Chẹp chẹp, lần này đụng phải cao thủ rồi, đáng đời!"
"Cô gái này chắc chắn từng học võ, ra tay dứt khoát gọn gàng, bái phục."
Thần Toán Đường.
Các ông bà lớn tuổi đã sớm ngồi sẵn trên ghế, chờ đợi đại sư đến.
Tiền Phú Quý và Quý Hành như thường lệ đứng hai bên cửa, thấy Lâm Khê đến liền vội vã chạy ra đón.
"Đại sư, cô đến rồi."
"Chị đại, chị đến rồi."
Lâm Khê hờ hững đáp lại một tiếng, ngồi xuống chiếc ghế nhỏ, thẫn thờ, toàn thân tỏa ra một luồng sát khí.
Tiền Phú Quý lén hỏi, "Đại sư làm sao thế?"
"Không biết nữa." Quý Hành vò đầu, "Hôm qua còn tổ chức sinh nhật cho ông ngoại, chị đại rất vui vẻ mà."
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeydtruyen.com./sap-boi-xuyen-cong-ty-sewd/chuong-172-178.html.]
Bác gái Hà rót một cốc trà lạnh, "Đại sư, uống trà không?"
Lâm Khê nhận lấy, uống cạn trong một hơi.
Đắng quá, chẳng có chút ngọt nào.
Cô ôm lấy cái cốc, tiếp tục thẫn thờ.
Bác gái Hà rót thêm một cốc, thăm dò hỏi, "Đại sư, uống thêm không?"
"Thêm hai cốc nữa." Lâm Khê uống thêm hai cốc, miệng đầy mùi thuốc bắc kỳ lạ, trí não cuối cùng cũng hoạt động lại.
Cô nhìn về phía góc phòng nơi Tiền Phú Quý và Quý Hành đang đứng, "Hai người đứng ngây ra đấy làm gì? Người xem bói đâu?"
"Chị đại, em đây."
Hôm nay là ngày Quý Hành điểm danh, cậu ta giơ điện thoại lên hô to: "Người thứ nhất... người thứ hai..."
Lâm Khê tính xong vài quẻ thì ngáp dài, cô lắc lắc đầu, tiếp tục tính toán.
Chán quá, đặc biệt là muốn đánh nhau, hy vọng có con ma hay cương thi nào đó xuất hiện để vận động gân cốt.
Quý Hành điểm danh, "Người tiếp theo, Cố Dũng."
"Đại sư! Đại sư! Cứu mạng! ! !"
Cố Dũng lao đến trước ghế nhỏ, gào thét cầu cứu điên cuồng.
Lâm Khê ngẩng đầu lên nhìn, âm khí nặng quá, chắc là vụ lớn rồi.
Cố Dũng toàn thân được bọc kín mít, trên mặt đeo khẩu trang và kính râm, hai tay đeo găng tay, không để lộ ra một chút da thịt nào.
Anh ta vừa tiến lại gần, Lâm Khê đã ngửi thấy một mùi hôi thối nhàn nhạt, giống như mùi của xác c.h.ế.t phân hủy.
"Chuyện gì vậy? Từ từ nói, không cần vội."
Cố Dũng nằm sấp trên đất thở hổn hển, mãi không mở miệng.
Quý Hành nhìn người mặc đồ đen toàn thân nằm trên mặt đất, "Này, anh bạn, mau tháo kính râm với khẩu trang xuống, anh là Cố Dũng phải không? Chị đại hỏi anh đấy."
Cố Dũng vẫn không nói gì, Quý Hành bước tới vỗ vai anh ta, "Anh bạn, anh sao thế?"
Vừa vỗ một cái, kính râm của Cố Dũng rơi xuống đất, để lộ ra một đôi mắt màu xám trắng, ánh mắt trống rỗng và đờ đẫn.
Quý Hành giật mình, "Mắt của anh... trắng quá."
Người bình thường mắt trắng và đen phân biệt rõ ràng, nhưng đồng tử của Cố Dũng chỉ có một màu trắng, không hề có chút màu sắc nào khác, trắng đến kinh hãi.
Cố Dũng vội cúi đầu, kéo khẩu trang lên cao, liên tục xin lỗi.
"Cậu nhìn thấy rồi, xin lỗi, thật xin lỗi."
Nghe kỹ thì thấy giọng nói của anh ta già nua khàn khàn, không giống như người trẻ, giống hệt một người sắp chết.
Quý Hành có chút áy náy, chẳng trách anh ta bọc kín người, nhìn thấy chắc sẽ khiến người khác sợ phát bệnh.
Cậu ta nhặt kính râm dưới đất lên, "Anh bạn, đáng lẽ phải là tôi xin lỗi, anh nói với chị đại về vấn đề mắt của mình đi, chị đại nhất định có cách chữa khỏi."
"Cảm ơn." Cố Dũng nhận lại kính râm và đeo vào, chậm rãi đi về phía Lâm Khê, giọng nói mang theo tiếng khóc.
"Đại sư, tôi sắp c.h.ế.t rồi, hu hu hu..."
"Tôi trên còn có mẹ già tám mươi tuổi, dưới còn có con nhỏ ba tuổi, giờ mà c.h.ế.t thì người thân của tôi phải làm sao?"
Lâm Khê không nhìn thấy mặt anh ta, không thể xem tướng.
Trên người anh ta quả thực có âm khí rất nặng, còn nặng hơn những người cô từng tính toán trước đây, kèm theo mùi tử khí đậm đặc.
Cô nói: "Báo ngày sinh tháng đẻ ra."
Cố Dũng trực tiếp rút chứng minh thư ra, "Đại sư, cô xem đi."
Lâm Khê lướt mắt qua, "Ngày trên chứng minh thư không đúng, đây là ngày sinh của người chết."
Cố Dũng ấp úng nói: "Vì một vài lý do mà tuổi trên chứng minh thư lớn hơn ba tuổi, tôi cũng không biết ngày sinh cụ thể."
"Không sao." Lâm Khê thản nhiên nói, "Kéo khẩu trang xuống, để tôi xem mặt anh."
Cố Dũng do dự, "Đại sư, hơi đáng sợ."
Lâm Khê không nói gì, Quý Hành lập tức tán thưởng không ngớt, "Ai mà ở phố cổ không biết danh tiếng của đại sư Lâm, một câu quyết định càn khôn, một lời quyết định sống chết, trường hợp lớn nhỏ gì cũng từng gặp qua, quỷ dữ, xác sống, ma cà rồng, người sói..."
"Anh bạn, chuyện của anh chỉ là chuyện nhỏ thôi."
Cố Dũng hít một hơi thật sâu, kéo khẩu trang xuống, lộ ra khuôn mặt trắng bệch.
Làn da của anh ta xám xịt, một vài chỗ thậm chí đã bong tróc, để lộ lớp cơ màu đỏ sẫm bên dưới.
Miệng vừa cử động, cơ bắp không ngừng co giật, tỏa ra một mùi hôi thối nồng nặc.
Những người xung quanh nín thở, không dám phát ra tiếng động, khuôn mặt tái nhợt cộng với đôi mắt xám trắng khiến anh ta trông y hệt một xác sống trong phim.
Quý Hành thốt lên trong đầu: "Ôi trời! Mình đang thấy một xác sống còn sống à?!"
Cố Dũng gượng cười cứng ngắc, "Đại sư, da của tôi đều như vậy, bác sĩ nói tôi sắp c.h.ế.t rồi, nội tạng suy kiệt, không sống qua được tháng này."
"Đừng lo, anh không c.h.ế.t được đâu." Lâm Khê rút ra một lá bùa Tịnh Âm rồi dán lên trán anh ta.
Chương 176:
Luồng khí ấm áp xua tan cái lạnh trong cơ thể, Cố Dũng lập tức cảm thấy cơ thể mình đã thay đổi.
Anh ta mở camera trước lên và nhìn, làn da vốn lồi lõm không đều giờ đã trở nên mịn màng.
Cố Dũng mừng rỡ không thôi, "Mặt của tôi, mắt của tôi đã trở lại rồi!!"
Dì hai đã nói đại sư Lâm là đại sư mạnh nhất thế giới, lúc đầu anh ta không tin, nghĩ rằng cô còn trẻ thì có thể mạnh đến mức nào?
Bây giờ anh ta kính phục đến mức không biết làm sao để diễn tả, chỉ muốn thờ phụng Lâm đại sư như một vị thần.
Không cần phải c.h.ế.t nữa, thật là tốt quá.
Cố Dũng hưng phấn hét lên: "Đại sư Lâm, cô chính là thần của tôi!"
Lâm Khê giơ tay, "Bình tĩnh, ngồi xuống."
"Lúc trước âm khí của anh quá nặng, dẫn đến cơ thể bị hóa xác, tôi đã trừ đi âm khí trong người, cơ thể tự nhiên sẽ hồi phục, nhưng chuyện này vẫn chưa kết thúc đâu."
Cố Dũng ngồi trên cái ghế nhỏ run rẩy, "Đại sư Lâm, còn chuyện gì nữa?"
"Âm khí đến từ vài nguồn, từ quỷ, xác sống, hoặc những nơi cực âm." Lâm Khê giải thích, "Có lẽ anh đã gặp một trong số đó, hoặc cả hai, nên cơ thể mới hấp thụ nhiều âm khí đến vậy."
"Nói xem, anh đã gặp phải thứ gì?"
"Thật ra tôi cũng không biết, không thấy ma quỷ hay xác sống gì cả."
Cố Dũng nắm chặt lấy mép ghế, hồi tưởng lại chuyện bảy ngày trước.
Hôm đó, anh ta tan làm lúc mười giờ, về đến nhà thì đã mười một giờ, tắm rửa xong rồi đổ người xuống giường ngủ.
Mơ màng, anh ta cảm thấy xung quanh rất lạnh, tắt điều hòa rồi tiếp tục ngủ.
Sáng hôm sau tỉnh dậy thì phát hiện mình nằm sai vị trí, rõ ràng anh ta nằm tựa đầu giường ngủ, nhưng giờ lại nằm dưới chân giường.
Cố Dũng nghĩ chắc anh ta nhớ nhầm, đạp chăn ra và nhìn thấy gối vẫn được đặt ngay ngắn ở đầu giường, lúc đó anh ta không nghĩ nhiều.
Vân Mộng Hạ Vũ
Đến ngày thứ hai tỉnh dậy, lại giống như vậy, cơ thể quay ngược 180 độ, đầu và gối nằm ở hai đầu khác nhau.
Lẽ nào là mộng du?
Đến ngày thứ ba, Cố Dũng cột tay mình vào đầu giường, yên tâm nằm xuống ngủ, lần này chắc sẽ không có vấn đề gì.
Kết quả, tỉnh dậy, sợi dây trói tay vẫn buộc ở đầu giường, còn anh ta thì lại nằm dưới chân giường, gối vẫn ngay ngắn đặt ở phía chân.
Cố Dũng lạnh cả sống lưng, ai đang trêu chọc anh ta?
Anh ta đặc biệt lắp một chiếc camera ở góc phòng, để xem kẻ nào đang làm trò quỷ.
Anh ta uống thuốc ngủ, tiếp tục ngủ.
Lại một lần nữa tỉnh dậy, Cố Dũng vẫn nằm ở chân giường, anh ta háo hức mở camera lên, chỉ cần bắt được kẻ gây rối rồi nộp cho cảnh sát, chắc chắn chuyện này sẽ chấm dứt.
Camera ghi lại rõ ràng mọi chuyện xảy ra lúc ba giờ sáng, đột nhiên anh ta từ đầu giường xuất hiện ngay lập tức ở cuối giường, không có bất kỳ quá trình di chuyển nào, còn nhanh hơn cả nháy mắt.
Một cơn lạnh sống lưng bò dọc theo tâm trí, Cố Dũng bỏ mặc camera rồi chạy ra khỏi nhà.
Bên ngoài, ánh nắng mặt trời chói chang khiến anh ta cảm thấy vô cùng khó chịu, phần da lộ ra ngoài phát ra những tiếng xèo xèo, như bị chiên trong dầu.
"A a! Quái vật!!"
Người đi đường hét lên, chạy tán loạn.
Cố Dũng sờ lên mặt mình, vội vã quay về nhà, khi nhìn vào gương, anh ta giật mình kinh hãi.
Đây là anh ta sao?
Đồng tử đã chuyển thành màu trắng, da bong tróc một mảng lớn, tỏa ra mùi hôi khó ngửi, không lạ gì khi bị coi là quái vật.
Anh ta đã đến vài bệnh viện để kiểm tra, các bác sĩ đều lắc đầu thở dài, nói thẳng rằng anh ta không sống qua được tháng này.
Cố Dũng ôm chút hy vọng cuối cùng tới phố cổ tìm đại sư, không ngờ chỉ với một lá bùa, đại sư Lâm đã cứu mạng anh ta.
Đại sư Lâm, thần tiên thời nay.
Cố Dũng thật lòng cảm tạ, "Đại sư Lâm, đại khái là như vậy, tôi mỗi ngày đi làm về đúng giờ, chưa từng đắc tội ai, không hiểu tại sao lại biến thành thế này."
Lâm Khê lập tức đưa ra kết luận, "Vấn đề nằm ở nhà anh."
Chỉ trong bảy ngày mà có thể biến một người sống thành xác sống, nhà của Cố Dũng có khả năng là nơi cực âm!
Cố Dũng cúi người: "Đại sư, phiền cô đến nhà tôi một chuyến. Căn nhà này đã ký hợp đồng ba năm, còn chưa hết hạn."
Tiền Phú Quý vỗ vào chùm chìa khóa đeo bên hông, tiếng leng keng trong trẻo vang lên.
Ông ta cười tủm tỉm nói: "Thuê nhà thì tìm tôi, tôi có mấy căn nhà nhỏ, đảm bảo không lừa ai."
Tiền Phú Quý quả là một ông chủ nhà cho thuê chuẩn mực, lúc nào cũng tranh thủ tiếp thị nhà của mình.
Cố Dũng nhất thời chưa phản ứng kịp: "A?"
Tiền Phú Quý đưa ra một tấm danh thiếp: "Sau này có cần thì cứ tìm tôi."
"Vâng, cảm ơn đại sư Mập." Cố Dũng ngơ ngác cất tấm danh thiếp đi, không ngờ đại sư còn có nghề tay trái đặc biệt như thế, làm chủ nhà.
Lâm Khê đứng dậy: "Đi thôi, tới nhà anh xem sao."
Nếu thực sự là nơi cực âm, nhà của Cố Dũng có lẽ đã trở thành ổ ma quỷ, chuyến đi này có thể sẽ thu được điều gì đó không ngờ tới.
Cố Dũng làm động tác mời, dẫn đường phía trước: "Đại sư, phiền cô rồi."
Tiền Phú Quý và Quý Hành đồng thời lao về phía cửa, giơ chìa khóa xe lên.
Hai người đồng thanh nói.
"Đại sư, ngồi xe của tôi."
"Chị đại, ngồi xe của em."
Lâm Khê hỏi: "Hai người thực sự muốn đi?"
"Ừ ừ." Tiền Phú Quý và Quý Hành kiên định gật đầu: "Chúng tôi đi giúp, có gì làm phụ."
"Được thôi, đừng có mà hối hận." Lâm Khê bước ra cửa, "Phú Quý, ông đi lái xe tới đây."
"Rõ." Tiền Phú Quý hào hứng chạy đi.
Quý Hành bĩu môi: "Chị đại, sao chị không ngồi xe của em?"
Lâm Khê liếc cậu ta một cái: "Trình lái xe của cậu khó mà đánh giá."
Quý Hành không biết đáp lại thế nào, lại thêm một ngày bị chê bai.
Cố gắng lên! Rèn luyện lái xe, học drift, cua chữ S, đua xe, vượt mặt Tiền Phú Quý.
Ba người ra ngoài, một chiếc BMW màu bạc đỗ ven đường, Tiền Phú Quý thò đầu ra: "Đại sư, Cố Dũng, lên xe."
Quý Hành mở cửa ghế sau: "Chị đại, mời chị lên xe."
Tiền Phú Quý thầm càm ràm, ra vẻ siêng năng, làm màu.
Lâm Khê lên xe, Quý Hành tự nhiên ngồi vào ghế phụ: "Anh Phú Quý, ngồi ngây ra làm gì? Lái xe đi chứ, đừng làm mất thời gian của chị đại."
Tiền Phú Quý âm thầm đảo mắt, đạp mạnh chân ga.
Không có việc gì thì gọi là "đại sư Mập", có việc lại gọi "anh Phú Quý".
Quý Hành nở nụ cười rạng rỡ: "Hì hì, anh Phú Quý, tập trung nhìn đường đi, đừng nhìn tôi."
Tiền Phú Quý thu ánh mắt lại, im lặng lái xe.
Trên mạng nói đúng, sinh viên đại học có một sự ngây thơ trong trẻo đầy ngu ngốc.
Nhà của Cố Dũng nằm trong một khu chung cư cũ ở Đế Kinh, những căn nhà hai bên đã khá xuống cấp, không có thang máy, không khí phảng phất mùi rác thải thối rữa.
Tiền Phú Quý theo sự chỉ dẫn của Cố Dũng, rẽ hết đường này đến đường khác, cuối cùng cũng tới nơi.
"Trời đất, chỗ này mà có người ở được sao?"
Cố Dũng cười gượng: "Các vị đại sư, nơi này điều kiện không tốt, mong mọi người thông cảm."
Lâm Khê phất tay: "Không sao, tôi từng sống ở nơi còn tệ hơn thế này."
Trước kia sống trong đạo quán, không có điều hòa, không có máy nước nóng, không có nước máy, phải ra giếng gánh nước, mùa đông tuyết rơi dày còn mất điện.
Giờ đây... cô bỗng nhớ tới Phó Kinh Nghiêu.
Chỗ ở, đồ dùng, quần áo, đồ ăn đều là Phó Kinh Nghiêu chuẩn bị sẵn, cô chỉ việc hưởng thụ, không phải bỏ ra một xu, sáng nay đáng lẽ không nên giận.
Hừ, ai bảo anh ta chê cô, vậy thì giận một ngày... một ngày thôi.
Lâm Khê trở lại thực tại: "Chúng ta đi thôi."
Cố Dũng dẫn đường phía trước: "Đại sư, mời cô, qua một ngõ nhỏ nữa rồi rẽ hai lần."
Lâm Khê bỗng dừng bước, nhìn về tòa nhà cũ kỹ với âm khí dày đặc, cô giơ tay chỉ: "Nhà anh ở đằng kia?"
Cố Dũng ngẩng đầu nhìn thoáng qua: "Đại sư thật là liệu sự như thần, đúng là nhà tôi, ở tầng bốn."
"Đi theo tôi." Lâm Khê sải bước nhanh tới nơi âm khí dày đặc nhất.
Với mức độ âm khí này, những người sống trong nhà sẽ bị ảnh hưởng.
Chương 177:
Vừa đi Lâm Khê vừa hỏi: "Những người khác trong tòa nhà thì sao?"
Cố Dũng gãi đầu: "Tầng một là nhà kho, tầng hai chưa cho thuê, tầng ba là một tên béo, tầng năm và tầng sáu chuyển đi từ lâu rồi, tầng bảy là tầng thượng."
Lâm Khê khóe miệng giật giật: "Vậy tức là cả tòa nhà chỉ có mình anh ở."
Cố Dũng cười nói: "Còn tên béo ở tầng ba nữa, nhưng hắn có vẻ kỳ lạ, thấy ai cũng tránh, chẳng bao giờ chào hỏi."
Lâm Khê nheo mắt nhìn âm khí dày đặc.
Tầng ba là nơi phát ra âm khí, nếu trong đó thật sự có người, e là đã c.h.ế.t từ lâu rồi.
Tòa nhà cũ kỹ không có khóa cửa dưới, bốn người đi thẳng lên tầng ba, đứng trước cửa sắt.
Cố Dũng nhắc nhở: "Đại sư, nhà tôi ở tầng bốn."
"Tôi biết, vấn đề nằm ở tầng ba, nhà anh gần đó nhất, bị ảnh hưởng lớn nhất."
Lâm Khê lùi lại hai bước, tung chân đá bay cửa sắt.
Rầm!!
Cánh cửa sắt nặng nề đập vào tường, tạo ra một lỗ lớn.
Tiền Phú Quý ôm đầu, đại sư vẫn mạnh bạo như mọi khi, cánh cửa sắt nặng thế này mà cũng bị đá tung.
Chỉ một cú đá, chỉ một cú thôi.
Nếu đá vào cổ ông ta, cái đầu của ông ta e là không giữ nổi.
Quý Hành thầm thắp cho Phó Kinh Nghiêu một ngọn nến, nếu thực sự chọc giận chị đại, đến xác cũng chẳng còn.
Không còn cửa sắt chắn ngang, mọi thứ hiện rõ trước mắt, phòng khách trống trơn, đầy không khí quái dị.
Cố Dũng trừng mắt nhìn kỹ: "Đại sư, không có ai. Đã nửa tháng rồi tôi không thấy tên béo tầng dưới, chắc hắn cũng chuyển đi rồi."
"Không, có ma."
Trong mắt Lâm Khê, cả căn phòng chật kín ma.
Đám ma chen chúc chật như nêm, từ mặt đất, tường cho tới trần nhà đều đầy ma, không còn chỗ trống nào.
Cánh cửa bất ngờ bị đá bay, đám ma hoảng loạn như nồi cháo sôi, chạy tán loạn khắp nơi.
"Ôi trời ơi! Mắt của tôi! Ai lấy mất mắt tôi rồi!"
"Á á! Ai lắp nhầm cơ thể rồi? Mau trả lại cho tôi cơ thể tám múi, vai rộng eo thon, chân dài!"
"Chết tiệt! Lưỡi của ông đây! Tôi là quỷ treo cổ, đừng kéo lưỡi của tôi, đau c.h.ế.t mất!"
"Á á á, á á á!!!"
Tiếng thét chói tai của đám ma vang vọng khắp phòng, khiến người ta nhức đầu.
Lâm Khê vung ra một lá bùa sét: "Im hết đi!!"
Xoẹt xoẹt!
Một tia sáng lóe lên, đám ma lập tức im bặt, đồng loạt nhìn về phía cô gái đứng ở cửa, không con ma nào dám nói thêm một lời.
Lá bùa sét này quá mạnh, cô gái này vô cùng đáng sợ, tất cả bọn họ cộng lại cũng không địch nổi một ngón tay của cô ta.
Đầu hàng, phải đầu hàng ngay.
Đám ma cử một con ma đại diện, trước khi c.h.ế.t là quan lớn, rất giỏi đàm phán.
Con ma đại diện chỉnh lại cái đầu, run rẩy bước lên: "Vị nữ hiệp này, cô có việc gì vậy?"
Lâm Khê nhàn nhạt liếc mắt: "Chỉ là đám ma trắng bình thường, sao các ngươi không đi địa phủ, chạy tới đây làm gì?"
Con ma đại diện: "Chỗ này thoải mái."
Tầng ba âm khí nặng, với đám ma thì đúng là thiên đường.
Lâm Khê lần lượt lướt qua đám ma, hầu hết đều là những kẻ vừa mới chết, bị âm khí ở nơi này hấp dẫn.
Cô tiện tay mở ra một cánh cửa ma: "Tất cả đi địa phủ trình diện."
"Vâng, cảm ơn nữ hiệp."
Con ma đại diện không quay đầu lại mà nhảy vào cửa ma, đám ma khác thấy vậy, lập tức chạy theo.
Trần gian có nữ sát thần, âm khí dưới địa phủ dễ chịu hơn, chạy thôi chạy thôi.
Những con ma có thể chạy đều đã vào cửa ma, còn lại vài cánh tay, chân cụt cùng đủ loại bộ phận khác nhau.
Lâm Khê gom tất cả lại, ném hết vào quỷ môn quan, sau đó dọn sạch âm khí trong phòng khách.
Cô tiến về phía căn phòng bên trái: "Có một thứ to lớn ở đây."
Quý Hành tò mò hỏi: "Chị đại, là gì vậy?"
Lâm Khê điềm nhiên đáp: "Nếu không có gì bất ngờ, hẳn là xác sống."
"Xác sống!!"
Quý Hành và Tiền Phú Quý kinh ngạc, sắp được chứng kiến xác sống còn hoạt động sao?
Xác c.h.ế.t sống dậy có bảy cấp bậc: bạch cương, hắc cương, lục cương, mao cương, phi cương, du thi, phục thi và hạn bá.
Căn phòng ngủ này âm khí cực kỳ nặng nề, xen lẫn không ít sát khí. Theo đánh giá ban đầu, đây là mao cương.
Mao cương đao thương bất nhập, da đồng xương sắt, không sợ ánh sáng mặt trời, nhảy rất mạnh, cực kỳ khó đối phó.
Lâm Khê trước đây đã bắt ba con mao cương, cô có kinh nghiệm.
Đã lâu không gặp xác sống, cô thực sự cảm thấy nhớ.
Cô chỉnh lại sắc mặt, nói: "Các người lùi lại, để tôi đá cửa."
"Vâng, đại sư."
"Vâng, chị đại."
Tiền Phú Quý và Quý Hành nhanh nhẹn ôm đầu ngồi xuống góc tường, Cố Dũng ngơ ngác ba giây, sau đó cũng ôm đầu ngồi xuống góc.
Ba người ngồi thành một hàng, run rẩy.
Bọn họ chỉ mới thấy xác sống trong phim, móng tay đen, răng nanh dài, cắn một phát là lây nhiễm thi độc.
Xác sống sợ nếp than, m.á.u chó đen và tỏi. Biết sớm thì đã mang chút nếp theo phòng thân.
Lâm Khê tung một cú đá, cánh cửa bay đi, luồng âm khí đen kịt ập vào mặt. Cô hoàn toàn không hoảng loạn, những âm khí này không đáng kể so với mảnh thánh khí, không ảnh hưởng gì đến cô.
Lâm Khê ném ra một lá bùa Tịnh Âm để xua tan âm khí trong phòng, mọi thứ bên trong hiện ra rõ ràng.
Phòng ngủ vẫn trống trơn, chỉ có một chiếc giường, một cái bàn và ghế.
Trên giường nổi lên một đống lớn, bị chăn phủ kín, không nhìn rõ là gì.
Lâm Khê kéo chăn ra, mùi hôi thối của xác mục nát bốc lên, cô lùi lại vài bước, tự dán cho mình một lá bùa thanh lọc.
Đây là lá bùa mới vẽ gần đây, giúp ngăn chặn mọi mùi hôi.
Với lá bùa thanh lọc, đầu mũi Lâm Khê thoang thoảng mùi chanh, không còn cảm nhận được mùi hôi thối của xác chết.
Trên giường là một người, mặc áo phông trắng, dưới mặc một chiếc quần lửng rộng thùng thình, bộ đồ cực kỳ bình thường.
Đây chắc là tên béo mà Cố Dũng đã nói, cơ thể đã phủ đầy đốm thi, ít nhất c.h.ế.t được nửa tháng.
Người mới c.h.ế.t thì âm khí không thể nặng như vậy được.
Xác c.h.ế.t lâu năm mới có thể biến thành mao cương, người này không lý gì lại hóa thành mao cương.
Rắc!
Người nằm trên giường đột nhiên động đậy, hắn bật dậy cứng đờ, tay chân khép chặt, từng bước từng bước nhảy về phía trước.
"Hô hô hô..."
Lâm Khê tặc lưỡi, cực kỳ thất vọng: "Không phải mao cương, chỉ là bạch cương."
Bạch cương là cấp thấp nhất của xác sống, di chuyển chậm chạp, tay chân cứng nhắc, mắt kém, sợ lửa, sợ ánh sáng, sợ m.á.u chó, chỉ cần đ.â.m một phát là chết.
Lâm Khê muốn đi tìm nguồn gốc của âm khí, không muốn phí công với một xác sống vô dụng như vậy, cô nhìn về phía hai người trong góc.
"Phú Quý, Tiểu Hành, lại đây."
Tiền Phú Quý và Quý Hành bỗng có một dự cảm không lành, giọng nói dịu dàng như thế này, chắc chắn có chuyện chẳng hay ho gì.
Quý Hành sợ muốn chết, chị đại lần đầu tiên gọi cậu là "Tiểu Hành", cảm giác này còn kinh hoàng hơn cả việc thầy cô gọi tên trong giờ học.
Đã nói là tới giúp, không thể không đi.
Tiền Phú Quý và Quý Hành lóng ngóng bước tới, nhìn thấy con xác sống cao gần một mét tám mà hoảng hốt hét lên.
"Ôi trời! Xác sống thật kìa!"
Bạch cương có làn da xám xịt, tròng mắt trắng dã, môi đen sạm, móng tay dài chỉa về phía hai người, phát ra tiếng gầm khàn khàn.
"Hô hô hô!"
Quý Hành run rẩy như chiếc sàng, "Chị đại, gọi bọn em làm gì?"
Lâm Khê khẽ cười, "Hai người theo tôi đã lâu mà chẳng học được gì, bây giờ có một cơ hội tuyệt vời ngay trước mặt."
Quý Hành giọng run run, "Học cách đánh xác sống ạ?"
"Chính xác." Lâm Khê rút từ chiếc túi nhỏ ra hai thanh kiếm đào nhỏ xíu, "Nè! Hai người đánh một con, chắc chắn làm được mà."
Quý Hành nhìn thanh kiếm đào nhỏ bằng bàn tay, nụ cười trên mặt ngay lập tức biến mất.
Kiếm đào còn không dài bằng móng tay của xác sống, đánh đ.ấ.m cái quái gì chứ!
Cậu ta nuốt nước bọt, "Chị đại, chị đùa đúng không?"
Chương 178:
Sự chú ý của Lâm Khê đang tập trung vào một điểm nhô ra trên tường, cô trả lời qua loa: "Mau đi, chỉ là bạch cương thôi, đ.â.m vào n.g.ự.c trái là được. Nếu lỡ bị xác sống cắn, tôi có cách chữa."
Cô vòng qua con bạch cương đang di chuyển chậm chạp, tiến thẳng đến bên đó, ấn vào chỗ tường trắng nhô lên, chiếc tủ quần áo rung lắc mạnh, một cánh cửa hiện ra trước mặt.
Nguồn âm khí chính là ở đây.
Lâm Khê nhanh chóng biến mất, để lại hai người cùng với con bạch cương trong phòng.
Bạch cương hít hít, hơi thở sống của người kia biến mất, bên này lại xuất hiện hai luồng hơi thở mới.
Hắn dừng lại, đứng tại chỗ nhảy nhảy một hồi, rồi đổi hướng tiếp tục nhảy tới trước.
"Hô hô hô..."
Mùi sống thơm phức, muốn ăn quá.
Quý Hành lùi lại, tay cầm kiếm đào nhỏ run cầm cập, muốn khóc mà không khóc nổi.
Đường do mình chọn, dù rơi nước mắt cũng phải đi tiếp.
Quý Hành yếu ớt gọi: "Anh Phú Quý..."
Tiền Phú Quý cũng đang run, ông ta sờ sờ trán trọc lóc, tự trấn an mình: "Không sợ, không sợ, Phú Quý không sợ, vì ông nội, vì Kim Tỏa Ngọc Quan, xông lên!"
Thân hình mập mạp của ông ta lao tới chỗ xác sống, Quý Hành nuốt nước bọt, hai tay nắm chặt thanh kiếm đào lao lên.
"Phú Quý, tôi tới giúp ông đây."
"Xông lên, đánh đi!"
Hai người vừa tới gần, bạch cương há miệng, lộ ra hai chiếc răng nanh dài, "Hô hô hô."
Ngày càng thơm, cực kỳ muốn ăn.
Hắn nhảy qua nhảy lại, cuối cùng quyết định ăn tên gầy.
Tên béo nhiều mỡ ăn không ngon, còn tên gầy thì mỡ và nạc xen kẽ, chắc chắn rất ngon.
Bạch cương nhảy nhảy về phía Quý Hành, móng vuốt dài nhắm vào cậu ta.
"Trời ơi! Sao lúc nào cũng là tôi chịu trận?"
Quý Hành xoay người né tránh móng vuốt của bạch cương, may mà tay hắn không thể co lại, chỉ cần linh hoạt một chút là tránh được đòn.
Cậu ta chạy, bạch cương đuổi, Tiền Phú Quý đứng bên nhìn.
Quý Hành thở hổn hển hét lên: "Phú Quý, đừng đứng nhìn nữa, mau nghĩ cách đi!"
Tiền Phú Quý giơ kiếm đào lên, chạy tới cứu, "Cậu dụ xác sống đi, tôi tấn công từ phía sau."
Quý Hành ra sức chạy về phía trước, "Phú Quý, nhanh lên! Nhắm chuẩn! Nhất định phải nhắm trúng đó!"
"Yên tâm, dù sao tôi cũng là truyền nhân của Kim Tỏa Ngọc Quan mà!" Tiền Phú Quý hét lớn, giơ kiếm đào đuổi theo bạch cương, "Đừng chạy, không được động đậy, ăn một kiếm của Phú Quý đây!"
"Yaaa!"
Tiền Phú Quý nhắm mắt lại đ.â.m mạnh, thanh kiếm đào nhỏ xíu dễdàng xuyên qua da thịt của bạch cương.
Trong khoảnh khắc đó, một luồng sức mạnh cực lớn từ thanh kiếm đào tỏa ra khắp xung quanh, Tiền Phú Quý bị lực phản chấn đẩy ngã xuống đất, ngã một cú đau điếng.
"Hô hô hô!"
Bạch cương dựng thẳng người, gào lên một tiếng thảm thiết rồi đổ nhào về phía trước.
Quý Hành vội vàng nhảy lên giường, né tránh xác sống đang đổ xuống.
Cậu ta lén lút nhìn qua, thấy bạch cương nằm bất động trên mặt đất, sau lưng vẫn cắm thanh kiếm đào.
Chết rồi?
Quý Hành cầm gối lên đập xuống, xác sống không có bất kỳ phản ứng nào.
Cậu ta hưng phấn reo lên: "Xác sống c.h.ế.t rồi! Phú Quý, ông giỏi quá! !"
Tiền Phú Quý mở mắt ra, dường như thật sự đã chết.
Ông ta thật sự quá lợi hại, một đòn đã g.i.ế.c c.h.ế.t được xác sống, chuyện này đủ để khoe khoang mười năm.
Ha ha ha, ông ta quá mạnh rồi, dưới trướng của đại sư Lâm, ông ta là người lợi hại nhất.
Tiền Phú Quý cười điên cuồng, "Đương nhiên rồi, anh Phú Quý của cậu mạnh thế cơ mà."
Ông ta vừa định rút thanh kiếm đào ra, xác sống đột nhiên bật dậy, "Hô hô hô."
Tiền Phú Quý hét lên thất thanh, "A a! Nó sống lại rồi! !"
Đúng lúc này, một ông già râu trắng nhảy qua cửa sổ, tay phải cầm kiếm đào, tay trái cầm lá bùa vàng.
Ông ta nhanh chóng dán lá bùa lên trán bạch cương, bạch cương ngay lập tức ngã trở lại mặt đất.
Tiền Phú Quý vỗ vỗ ngực, "Suýt nữa c.h.ế.t rồi, cảm ơn đạo trưởng đã cứu mạng."
Đạo trưởng râu trắng trầm ngâm vài giây, "Bạch cương đã c.h.ế.t từ lâu rồi, cậu sợ gì chứ?"
Tiền Phú Quý ngờ vực, "Chết từ lâu rồi, sao nó lại nhảy bật dậy?"
"Có lẽ là do thanh kiếm này." Đạo trưởng râu trắng vuốt cằm.
Thanh kiếm đào này quen quá, phương pháp dọa người này cũng quen thuộc, chẳng lẽ là cô ta?
Đạo trưởng râu trắng rút thanh kiếm đào từ lưng bạch cương, ngắm nghía vài lần, "Chủ nhân của thanh kiếm này đâu?"
Tiền Phú Quý chỉ về phía lối đi bên cạnh chiếc tủ quần áo, "Đại sư đang ở bên trong."
Đạo trưởng râu trắng hỏi: "Đại sư họ Lâm, tên Khê?"
"Đúng vậy, sao ông biết?" Tiền Phú Quý mạnh dạn suy đoán, "Ông là sư phụ của đại sư Lâm?"
Đạo trưởng râu trắng chỉ cười mà không nói.
Cánh cửa bí mật của tủ quần áo mở ra, âm khí dày đặc tràn ngập khắp không gian, từng tia sát khí lơ lửng trong không trung.
Lâm Khê vừa đi vừa thanh tẩy âm khí, bước qua một con đường nhỏ hẹp, tiến đến một khoảng đất trống.
Nơi này tối om, bốn bề tường sơn màu đen, toát lên một luồng khí không lành.
Lâm Khê thả ra một lá bùa đèn lửa, ánh sáng dần dần xua tan bóng tối, vật thể ở giữa khoảng trống hiện ra trước mắt.
Đó là một chiếc quan tài!
Ước chừng dài hai mét, rộng một mét, toàn thân quan tài đen nhánh, liên tục tỏa ra âm khí nồng đậm.
Đây chính là nơi phát ra âm khí.
Kẻ nào lại đi trộm quan tài của người khác?
Giấu nó ở đây để làm gì? Đợi mình c.h.ế.t rồi nằm vào trong, chôn tại chỗ sao?
Âm khí của chiếc quan tài này nặng như vậy, chẳng lẽ từng chứa xác chết?
Lâm Khê từng bước tiến đến, quan tài nằm im lìm trên mặt đất. Cô cẩn thận quan sát, nắp quan tài và phần dưới có vẻ không giống nhau.
Nắp quan tài màu đen pha chút đỏ, làm bằng gỗ kim ti nam, trong khi các phần khác chỉ là gỗ bình thường.
Lâm Khê lật nắp quan tài lên, liếc nhìn bên trong.
Bên trong quan tài chất đầy vàng bạc châu báu, nhìn qua đều là đồ cổ, phủ đầy bụi, đã mất đi vẻ sáng bóng.
Lâm Khê hiểu ra rồi, tên mập kia chính là kẻ trộm mộ, đống vàng bạc châu báu và nắp quan tài này đều là trộm từ một ngôi mộ nào đó.
Tiếc thay, có mạng để trộm, nhưng không có mạng để dùng.
Âm khí trên nắp quan tài quá nặng, người bình thường không chịu nổi âm khí này, c.h.ế.t ngay lập tức.
Sau khi tên mập chết, t.h.i t.h.ể của hắn hấp thụ âm khí và sát khí, dần dần hóa thành xác sống, biến thành bạch cương.
Nếu Lâm Khê không đến kịp, tên mập đã hóa thành bạch cương sẽ đi ra ngoài kiếm ăn vào ban đêm, người dân xung quanh sẽ có nguy cơ bị cắn bởi xác sống.
May mà Cố Dũng phát hiện có điều không ổn, chạy đi tìm cô cứu mạng, nếu không người tiếp theo biến thành xác sống có lẽ chính là anh ta.
Lâm Khê dán một lá bùa vàng lên nắp quan tài, phong ấn toàn bộ âm khí và sát khí, rồi đi ra ngoài xem Tiền Phú Quý và Quý Hành đã xử lý xong bạch cương chưa.
Cô vừa bước một chân ra ngoài, một ông già râu trắng tay cầm kiếm gỗ đào chạy vội tới.
Lâm Khê theo phản xạ duỗi chân ra, ông già râu trắng vội vàng quay đầu, một chân đạp trúng vỏ dưa hấu, ngã sõng soài ra đất.
“Ai da, lưng ta, eo ta!”
Giọng này nghe quen quen, Lâm Khê bình tĩnh thu chân lại, nhanh chóng liếc mắt một cái.
Bạch cương nằm thẳng đơ trên mặt đất, Quý Hành và Tiền Phú Quý trốn trong góc.
Khá lắm, một nhát kiếm vừa vặn đ.â.m trúng tim bạch cương, c.h.ế.t không thể c.h.ế.t hơn, không cần phải bổ thêm nhát nào nữa.
Tiền Phú Quý và Quý Hành thấy người đi ra, vội vàng chạy đến bên cạnh Lâm Khê.
Quý Hành mắt rưng rưng: “Chị đại, cuối cùng chị cũng trở lại.”
Tiền Phú Quý thở hổn hển, “Đại sư, bạch cương c.h.ế.t rồi phải không?”
“Chết rồi.” Lâm Khê hỏi, “Hai người đã học được chưa? Lần sau gặp xác sống nhớ lấy cảm giác hôm nay.”
Quý Hành nhếch mép: “Hy vọng sẽ không có lần sau, cảm giác bị xác sống rượt thật sự rất khổ sở.”
Tiền Phú Quý ngơ ngác hỏi: “Đại sư, sao đ.â.m trúng xác sống mà nó lại bật dậy?”
Lâm Khê vuốt cằm: “Chắc là ngoài ý muốn thôi.”