Sạp Bói Xuyên Công Ty - Chương 185
Cập nhật lúc: 2025-04-14 10:53:15
Lượt xem: 12
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/6fTjxREp2d
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Chùa Thanh Tâm là ngôi chùa lớn và nổi tiếng nhất Đế Kinh, nhang khói không ngớt, người dân địa phương mỗi tháng đều đến thắp hương, nhiều người từ nơi khác còn đặc biệt bay đến đây.
Là trụ trì, đại sư Tuệ Minh nổi tiếng từ bi, đức cao vọng trọng, Phật pháp uyên thâm, được nhân dân yêu mến, ai gặp ông ta cũng nói tốt.
Một vị đại sư như vậy mà lại có liên quan đến cương thi, trộm mộ, Bạch Tu Viễn không thể tin nổi.
Vân Ngạn thở dài, "Đại sư Tuệ Minh tự ý rời khỏi Đế Kinh là sự thật. Có đồng nghiệp ở huyện Vu Linh thấy ông ta ra vào cùng với người của Hỗn Độn Hội."
Khương Viện Viện kinh ngạc, "Đại sư Tuệ Minh có liên quan đến Hỗn Độn Hội! Ông ta chẳng lẽ là hòa thượng kỳ quái đó?!"
"Không đúng, tuổi tác không khớp." Vân Ngạn xoa xoa thái dương, "Tóm lại, chúng ta phải đi đến huyện Vu Linh một chuyến. Cương thi ở đó quá nhiều, phân cục miền Nam đã yêu cầu hỗ trợ."
Khương Viện Viện giơ tay, "Đội trưởng, tôi xin đi."
Bạch Tu Viễn bước lên một bước, "Đội trưởng, tôi cũng xin đi."
Vân Ngạn nhìn hai đồng đội của mình, một người giỏi thuật cổ Miêu Cương, một người giỏi phong thủy, cả hai đều không phù hợp với nhiệm vụ lần này.
Đúng lúc sư phụ có mặt, ông ta giỏi đối phó với cương thi, lao động miễn phí thì không dùng phí hoài.
Vân Ngạn lập tức quyết định, "Hai người ở lại xử lý đám cương thi và những người bị thi hóa ở Đế Kinh, tôi và sư phụ sẽ đến đó."
Tịnh Nguyên đạo trưởng cúi đầu im lặng, không biết đang nghĩ gì.
Vân Ngạn giật râu ông ta, "Sư phụ?"
"À, ừm." Tịnh Nguyên đạo trưởng bừng tỉnh, "Đồ đệ, con nói đúng."
Vân Ngạn kéo ông ta chạy nhanh ra cửa, "Chúng ta đi ngay bây giờ."
Tịnh Nguyên đạo trưởng ngơ ngác, "Đồ đệ, đi đâu cơ?!"
"Miền Nam, huyện Vu Linh."
"Đợi đã, ngủ một giấc rồi đi, ta già rồi, xương cốt không chịu nổi đường xóc nảy."
"Xe đến rồi, lập tức xuất phát."
"Ây da, đừng giật râu ta, rụng mất rồi! Rụng mất một sợi! Tức c.h.ế.t ta, học không học điều tốt, suốt ngày học hư theo tiểu sư tổ... Gần mực thì đen, con tránh xa cô ta ra..."
Vân Mộng Hạ Vũ
...
Sáng sớm, Lâm Khê hắt xì một cái, ai đang mắng cô sau lưng vậy?
Thôi kệ, ngủ tiếp.
Trong cơn mơ màng, cô trở mình, đụng phải một lồng n.g.ự.c rắn chắc, người bên cạnh nhíu m
ày khẽ rên lên.
"Hửm?"
Lâm Khê nằm yên, thấy mắt anh vẫn nhắm, cô mới thở phào nhẹ nhõm, may mà không đánh thức anh.
Chỉ một lúc, cô hoàn toàn tỉnh táo.
Ký ức đêm qua ùa về, má Lâm Khê khẽ ửng hồng.
Cô ngẩng đầu nhìn người đàn ông gần ngay trước mắt, gương mặt này, sống mũi này, đôi môi này, mỗi chi tiết đều là kiệt tác của Nữ Oa, đẹp không tì vết, góc nào cũng hoàn mỹ.
Lâm Khê ngắm từng chút một, thưởng thức gương mặt hoàn hảo này, ánh mắt dừng lại ở một chỗ nổi bật.
Cô tò mò chạm nhẹ vào, trơn láng, có chút cứng.
Ủa? Lại còn lăn được.
Lâm Khê vừa định rụt tay lại, thì cổ tay đã bị nắm chặt, giọng khàn khàn của anh vang lên trên đầu cô.
"Khê Khê, em đang làm điều xấu đấy."
Lâm Khê ngẩng đầu lên, chạm phải đôi mắt của người đàn ông mang theo nụ cười nửa miệng, tim cô đập mạnh một nhịp.
Tiêu rồi! Bị bắt quả tang khi đang lén sờ vào yết hầu của anh.
Cô rụt vào trong chăn, định rút tay về nhưng không rút được, hơi thở nóng bỏng của người đàn ông phả vào đầu ngón tay, khiến cô có cảm giác kỳ lạ, như bị điện giật.
“Chuyện đó... em không cố ý lén sờ anh đâu.”
Cô để lộ hai tai ửng hồng, giọng nói mềm mại pha chút nũng nịu, nghe vào khiến lòng Phó Kinh Nghiêu như tan chảy.
Khê Khê vừa làm nũng sao?
Đúng vậy, Khê Khê đang làm nũng với anh.
Phó Kinh Nghiêu đuôi mắt khẽ nhếch, từ tốn mở lời: “Khê Khê, lén sờ mấy lần rồi?”
Lâm Khê vội vàng giải thích: “Một lần, em chỉ tò mò sờ thử thôi, không làm gì xấu đâu.”
Trong mắt Phó Kinh Nghiêu ý cười càng sâu hơn, khóe miệng cong lên vui vẻ, trong lòng không kìm nổi sự phấn khích.
Khê Khê tò mò về yết hầu của anh!
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeydtruyen.com./sap-boi-xuyen-cong-ty-sewd/chuong-185.html.]
Khê Khê chủ động chạm vào anh!!
Khê Khê thích cơ thể của anh!!!
Người bên cạnh nắm lấy ngón tay cô, mãi mà không nói gì, Lâm Khê chui ra khỏi chăn, “Sờ một chút cũng không được sao?”
“Tất nhiên là được.” Phó Kinh Nghiêu giữ lấy ngón tay cô, đặt lên yết hầu lần nữa, “Khê Khê có thể sờ bao nhiêu lần cũng được.”
Anh bổ sung thêm: “Cắn cũng được.”
Đầu ngón tay theo chuyển động của yết hầu, cảm giác rõ rệt lan tỏa khắp cơ thể, Lâm Khê ngây người, sắc đỏ lan tới tận vành tai.
Chết thật!!!
Phó Kinh Nghiêu đang làm gì, nói gì thế này, sau này cô sẽ không dám sờ bậy nữa.
Lâm Khê nhanh chóng rụt tay về, kéo chăn trùm kín đầu.
“Em ngủ đây, ngủ thêm chút nữa.”
“Được, chúng ta ngủ thêm chút nữa.”
Phó Kinh Nghiêu ôm lấy eo cô, hơi thở nặng nề hơn.
Giờ anh thấy rất khó chịu, vừa rồi lúc Khê Khê sờ vào yết hầu anh còn khó chịu hơn.
Khó chịu cũng phải nhịn, vợ mới dỗ về được không thể để sợ mà bỏ chạy, chuyện này phải từ từ, để cô ấy yêu tất cả những gì thuộc về anh.
Lần này là yết hầu, lần sau tiến thêm chút nữa...
Phó Kinh Nghiêu cúi đầu nhìn người bên cạnh, ánh mắt nồng nàn, rất nhẹ nhàng hôn lên mái tóc cô.
Môi anh vừa chạm liền rời, nhưng Lâm Khê vẫn cảm nhận được anh hôn mình.
Cô mở mắt: “Tôi... tối qua chưa gội đầu.”
May mà hôm qua bạch cương đã giao cho Tiền Phú Quý và Quý Hành, nếu không sau khi đánh xong cương thi mà không gội đầu, sẽ bị ám mùi xác chết.
Phó Kinh Nghiêu sững lại một chút, Khê Khê lại để ý chuyện này, cứ tưởng cô sẽ nói anh lén hôn.
“Vậy lần này em không tắm sao?”
Giọng nói khe khẽ từ trong chăn vọng ra, Phó Kinh Nghiêu cuối cùng cũng hiểu ý cô.
“Không tắm, vợ lúc nào cũng thơm.”
Aaa!!! Lại thêm mấy câu sến súa nữa rồi!
Lâm Khê cả người không được tự nhiên, cô tung chăn chạy xuống giường, lao vào phòng tắm, “Em hơi nóng, ra mồ hôi rồi, tắm chút cho thoải mái.”
Phó Kinh Nghiêu nhìn theo bóng dáng cô vội vã bỏ chạy, bật cười trầm thấp: “Khê Khê thật dễ đỏ mặt.”
Anh ngồi dậy, trong mắt đầy tình cảm, sau lưng đã sớm ướt đẫm.
Không chịu nổi nữa, nghe lời vợ, anh cũng đi tắm nước lạnh.
Phó Kinh Nghiêu cầm quần áo, bước vào phòng bên cạnh, căn phòng tràn ngập mùi hương của Khê Khê.
Sáng sớm, cả hai người tắm lại, Lâm Khê sấy tóc rồi xuống lầu.
Vú Ngô tay ôm lưng đứng ở đầu cầu thang, “Mợ chủ, chào buổi sáng.”
Lâm Khê ngạc nhiên: “Vú Ngô, lưng v.ú vẫn chưa khỏi sao?”
Vú Ngô xoa xoa lưng: “Bệnh cũ thôi, không sao đâu.”
Hôm qua cậu chủ và mợ chủ chiến tranh lạnh, bà và quản gia Lưu cả đêm không ngủ, thức trắng nghiên cứu đủ loại kế sách, đứng dậy thì mắt hoa lên, vô ý lại trật lưng.
Vú Ngô ghé sát vào, hỏi nhỏ: “Mợ chủ, cậu chủ đâu rồi?”
Lâm Khê đáp: “Anh ấy ở trên lầu.”
Vú Ngô giơ hai ngón tay, nháy mắt liên tục, “Mợ chủ, mợ với cậu chủ... thế nào rồi?”
“Chúng tôi rất tốt.” Lâm Khê kéo bà đi ra ngoài, “Tôi biết chút ít về thuốc Đông y, để tôi chữa lưng cho vú.”
Vú Ngô mặt đầy sợ hãi, mợ chủ trông như sắp g.i.ế.c lợn, bà vội vàng xua tay: “Không cần, tôi đã uống thuốc rồi, bác sĩ nói sắp khỏi.”
“Không cần, thật sự không cần đâu...”
Lâm Khê mạnh tay ấn vai bà ấy, lấy từ trong túi xách ra một bộ kim bạc: “Vú Ngô, tin vào y thuật của tôi chứ?”
Những chiếc kim dài lướt qua trước mắt, v.ú Ngô hoảng sợ vô cùng: “Mợ chủ, có gì từ từ nói, đừng động tay, tôi già rồi không chịu nổi đâu.”
“Nằm xuống.” Lâm Khê lấy từ trong túi ra một chiếc đèn cồn, bật lửa đốt để khử trùng kim bạc.
Vú Ngô càng thêm sợ hãi, trong túi mợ chủ cái gì cũng có, nào là kim bạc, đèn cồn, bật lửa, không lẽ còn có cả dao!
Cổ của bà ấy mảnh thế này, một nhát là đứt ngay.
Mợ chủ, xin mợ hạ thủ lưu tình!!!