Sạp Bói Xuyên Công Ty - Chương 192

Cập nhật lúc: 2025-04-14 10:54:18
Lượt xem: 11

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/706qrPyEa2

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Khóe miệng Lâm Khê giật giật, "Phần đó bỏ qua đi, chúng tôi biết đó là ai."

Điểu Phi Phi tiếp tục, "Sau đó tổng cục gửi tin, ở đây có một ngôi mộ bị đào trộm, chúng tôi lần theo dấu vết của cương thi, rồi anh Báo và Thanh Thanh bị bao vây, cuối cùng mọi người tới."

Lâm Khê hỏi: "Hết rồi?"

"Ồ, còn nữa." Điểu Phi Phi lấy ra một bức ảnh, "Hòa thượng này nghi ngờ là người quấy rối phụ nữ."

Vân Ngạn bình thản nói, "Chúng tôi đã xác định được danh tính của ông ta, đó là đại sư Tuệ Minh, không phải vị hòa thượng kia."

Điểu Phi Phi trầm tư, "Còn nữa! Ở huyện Vu Linh có một chỗ xuất hiện t.h.i t.h.ể không có mặt."

"Thi thể không có mặt?" Lâm Khê nhớ lại con rối của mụ phù thủy, đội da người khác để trà trộn vào đám đông.

Cô nhíu mày, "Thi thể đó ở đâu?"

Điểu Phi Phi cắn ngón tay, "Thi thể chưa được chuyển về, cảnh sát tìm thấy ngoài vùng hoang dã, không rõ vị trí cụ thể."

"Chúng tôi đã cử nhân viên khỏe nhất đi rồi, anh ta sẽ quay về ngay."

Lúc này, bên ngoài vang lên một giọng nói ồm ồm.

"Anh Báo, em về rồi, mang t.h.i t.h.ể về rồi!"

Mặt đất rung chuyển dữ dội, cả tòa nhà rung lắc, như thể sắp đổ sập xuống.

Báo Kim Tệ hét ra ngoài: "Hùng Hạt Tử, nhẹ tay thôi, nhà mà đổ thì không có tiền xây lại đâu."

Tiếng rung chuyển dần nhỏ lại, căn nhà đang lắc lư cũng được giữ vững.

Lâm Khê cuối cùng cũng hiểu tại sao nhà của phân cục Điền Nam lại nát như vậy.

Sập một lần, xây lại một lần, ví tiền nào chịu nổi.

Báo Kim Tệ cười tít mắt giới thiệu, "Cậu ta tên Hùng Hạt Tử, bản thể là gấu đen, tứ chi phát triển, đầu óc đơn giản, là một người chuyên chuyển t.h.i t.h.ể rất giỏi."

Hùng Hạt Tử cười ngốc, nói với giọng đầy chất giọng địa phương, "Chào mọi người."

Lâm Khê hiểu rồi, Khương Viện Viện của phân cục Điền Nam.

Hùng Hạt Tử đặt chiếc bao nặng trịch xuống, "Thứ này kỳ lạ lắm, mọi người xem đi."

Cậu ta kéo túi ra, một t.h.i t.h.ể m.á.u me đầm đìa lăn ra, để lại vệt m.á.u đỏ tươi trên sàn nhà.

Báo Kim Tệ tức giận quát: "Hùng Hạt Tử, nói bao nhiêu lần rồi! Không được mở túi đựng xác ở ngoài! ! !"

Hùng Hạt Tử bịt tai xin lỗi, "Anh Báo, xin lỗi, em lại quên mất, lần sau chắc chắn không tái phạm."

"Lại còn lần sau?!" Báo Kim Tệ chạy tới đập vào đầu cậu ta.

Hùng Hạt Tử cao hai mét ba, Báo Kim Tệ chỉ có một mét bảy lăm, hai người chênh lệch chiều cao quá lớn, anh ta nhảy lên cũng không đập được vào đầu con gấu.

Báo Kim Tệ tức đến mức đi vòng quanh, "Cúi đầu xuống, tự đập vào đầu mình mười lần."

Hùng Hạt Tử ngoan ngoãn làm theo, "Anh Báo, em nhớ rồi."

Mùi m.á.u tanh nồng nặc tràn ngập không gian, trong túi là một xác c.h.ế.t nam, da mặt bị cắt đi hoàn toàn, để lộ lớp thịt m.á.u phía dưới.

Thủ đoạn này tuyệt đối không phải người thường có thể làm được, Lâm Khê nhìn qua, "Có mùi của mụ phù thủy đó, t.h.i t.h.ể mang về từ đâu?"

Hùng Hạt Tử đáp: "Một ngôi làng nhỏ dưới huyện Vu Linh, gọi là thôn Hoa Lộ."

Vân Ngạn hỏi: "Tiểu sư tổ, chúng ta đến đó điều tra?"

Lâm Khê: "Lập tức lên đường."

Cô Thanh Thanh giơ tay, "Em biết thôn Hoa Lộ, có thể dẫn mọi người đi."

Báo Kim Tệ cũng giơ tay, "Tôi và Thanh Thanh sẽ cùng đi."

Lâm Khê lập tức quyết định, "Tôi, Vân Ngạn, mèo con và Thanh Thanh đi thôn Hoa Lộ điều tra, những người còn lại ở đây."

Hùng Hạt Tử cũng giơ tay, "Không vấn đề gì."

Điểu Phi Phi giơ cả hai tay, "Chúc mọi người đi bình an trở về."

Lâm Khê dặn dò, "Canh chừng lão già trong kia, đừng để ông ta chạy trốn."

Vân Ngạn lấy ra một cái còng tay, "Mấy người không đánh lại sư phụ tôi đâu, còng tay ông ấy lại trước, chìa khóa đây."

Điểu Phi Phi cẩn thận nhận lấy, "Anh, em hiểu rồi, đảm bảo sẽ canh chừng lão già."

Lâm Khê dẫn đầu rời đi, "Lên đường!"

Báo Kim Tệ vẫy đuôi, "Lên đường, go go go!"

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeydtruyen.com./sap-boi-xuyen-cong-ty-sewd/chuong-192.html.]

Thôn Hoa Lộ, lưng chừng núi.

Vài đứa trẻ mang gùi đang hái nấm trên núi.

“Ồ, thân đỏ, ô xanh, cái nấm này đẹp quá!”

“Đừng chạm vào, có độc đấy! Mẹ nói càng nấm đẹp thì càng độc, chỉ hái nấm thân trắng và thân vàng, không được hái mấy loại khác màu.”

“Ơ? Kia là gì thế? Có người ngất xỉu à?”

Vân Mộng Hạ Vũ

Mấy đứa trẻ từ từ đi tới, "người" nằm trên cỏ đột nhiên ngồi dậy, đập vào mắt chúng là một khuôn mặt đầy máu.

Hai hốc mắt trống rỗng, không có nhãn cầu, má hai bên lộ ra những mảng thịt đầy máu, miệng toàn răng nhọn há ra ngậm vào, phát ra tiếng cười ghê rợn.

“Xì xì, da của tụi mày là của tao.”

Nó di chuyển, lao đến đám trẻ với tốc độ cực nhanh.

Mấy đứa trẻ chân mềm nhũn ngã xuống đất, mắt mở trừng trừng nhìn con quái vật không da đến gần, thét lên thất thanh.

“A a a!!”

Khi hàm răng sắc nhọn sắp chạm vào đầu, một tia sáng vàng lóe lên, con quái vật không da sững lại một lúc, sau đó quay đầu bỏ chạy.

Một hòa thượng với khuôn mặt từ bi xuất hiện phía trước, “A di đà Phật.”

Con quái vật nhe răng trợn mắt, “Xì xì, cản ta thì chết!”

Hòa thượng không nhanh không chậm lấy ra một chiếc mõ, nhẹ nhàng gõ ba lần, “Thí chủ, xin hạ đồ đao, đừng g.i.ế.c hại người vô tội.”

Cốc! Cốc!! Cốc!!!

Ba tiếng đó như tiếng chuông vang lên từ chùa, khiến con quái vật ôm đầu kêu gào, “A a a! Đừng niệm nữa! Đừng niệm nữa!!”

“Thích Không, dừng tay, đó là thú cưng của ta.”

Một người phụ nữ mặc áo choàng đen, tay cầm quả cầu ma pháp lên tiếng ngăn cản.

Thích Không không thay đổi sắc mặt, tiếp tục gõ mõ, “Thí chủ, chớ sát sinh.”

Heather giận dữ hét lên: “Hòa thượng c.h.ế.t tiệt, ông không hiểu tiếng người sao?”

Thích Không chắp tay, “Người xuất gia không nói dối, ta không hiểu tiếng chim của cô.”

Heather tức muốn điên lên, hòa thượng c.h.ế.t tiệt dám mắng cô ta không phải là người.

Cô ta xoay quả cầu ma pháp trong tay, “Buộc ta phải ra tay, hôm nay ta sẽ cho ông thấy vẻ đẹp của Hắc Ma pháp.”

“Blast Ash!”

Quả cầu ma pháp phóng ra luồng khí đen đậm đặc, tỏa ra một luồng khí bất tường.

Vô số luồng khí đen lao thẳng tới, Thích Không điềm tĩnh đứng yên tại chỗ, “A di đà Phật.”

Đại Bi chú vang lên từ hư không, lập tức xua tan toàn bộ luồng khí đen, ánh sáng trong quả cầu ma pháp cũng biến mất.

Heather không khỏi kinh ngạc, “Ông phá tan Hắc Ma pháp của ta!”

Hắc Ma pháp của cô ta ở quốc gia xinh đẹp thuộc hàng nhất nhì, chưa từng có ai phá được quá trình thực hiện phép.

Hòa thượng kỳ quặc này là người đầu tiên, cũng là người duy nhất.

Heather nhìn chăm chăm vào hòa thượng trước mặt, cô ta muốn nhìn ra điều gì đó nhưng hoàn toàn không thể, ngay cả ngũ quan của hòa thượng cũng không rõ ràng, chỉ cảm thấy ông ta rất đẹp trai, đẹp nhất thế giới.

Hòa thượng này quá quỷ dị.

Đại Bi chú ồn ào đến đau đầu, Heather cố nén cơn giận trong lòng, “Dừng lại! Đình chiến!”

Thích Không mỉm cười lịch sự, “Xin lỗi thí chủ, bài nhạc này vẫn chưa kết thúc, xin hãy chịu đựng ba phút.”

Heather phát điên, đầu óc cô ta toàn là “Nam mô bồ lô bồ lô mê,” cô ta là tín đồ Cơ Đốc, cực kỳ ghét việc niệm kinh Phật.

Không thể chịu nổi nữa, cô ta nghiến răng nghiến lợi nói: “Ta là Heather, không phải thí chủ!!”

Thích Không yên lặng ngắm cảnh đẹp ở thôn quê, không quan tâm đến cô ta.

Heather hét lớn: “Không được gọi ta là thí chủ, ta ghét cái từ đó.”

Thấy hai người lại sắp đánh nhau, Thanh Ô rụt rè nói: “Heather, ‘thí chủ’ là một cách xưng hô chung, không phải tên riêng.”

Heather trừng mắt nhìn gã, “Câm miệng!”

Không đánh lại hòa thượng, chẳng lẽ lại không xử lý được một tên thư sinh mặt trắng kia?

Heather nhắm mắt, đọc chú, quả cầu ma pháp lại phát ra ánh sáng, phóng ra một luồng lửa dữ dội.

Loading...