Sạp Bói Xuyên Công Ty - Chương 221
Cập nhật lúc: 2025-04-15 11:14:06
Lượt xem: 8
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/6fTjxREp2d
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Quản gia Lưu giả vờ không thấy, mở miệng nói luôn: "Ồ, bạn tôi tội nghiệp quá, gần đây bị chấn động mạnh, đầu óc có vấn đề, hay nói lung tung."
"Cậu cả, mợ chủ, xin lượng thứ, đừng chấp nhặt với người tâm thần."
Trưởng thôn Lý muốn giải thích, nhưng không thể nói ra tiếng.
Ông ấy không có bệnh!
Ông ấy đã trải qua huấn luyện chuyên nghiệp, có tâm lý mạnh mẽ, hoàn toàn chấp nhận việc trên đời có ma quỷ yêu quái, mấy chuyện nhỏ như thế này không thể đánh bại ông ấy.
Trưởng thôn Lý nhìn Lâm Khê cầu cứu: "Đại sư, cứu tôi với."
Lâm Khê nghi hoặc nhìn hai người: "Quản gia Lưu, ông không cần căng thẳng, chúng tôi chỉ đến đây ăn bữa cơm thôi. Ông tới Điền Nam thăm bạn cũ là chuyện bình thường, con người cũng có lúc nhớ lại quá khứ mà."
"Hả? Ồ." Quản gia Lưu đột nhiên có chút thiếu tự tin, ông ta đến Điền Nam là để tìm thuốc cho cậu cả, không phải để thăm bạn.
Tháng này v.ú Ngô được thưởng gấp đôi, ông ta ghen tị vô cùng.
Không được! Là một quản gia chuyên nghiệp, không thể thua, không thể bỏ cuộc, cố lên!
Vì vậy quản gia Lưu đặc biệt từ Đế Kinh bay đến Điền Nam, tìm bạn học để học hỏi kinh nghiệm.
Lý Đức Phù sau khi tốt nghiệp về quê, năm nào đó đi lên núi nhặt nấm thì bị lợn rừng đ.â.m trúng, một số bộ phận có vấn đề.
Người ta nói "bệnh lâu thành thầy", ông ấy hiểu biết về những phương diện đó, bao gồm cả sinh lý và tâm lý.
Vừa rồi, quản gia Lưu và Lý Đức Phù bàn về cách điều trị căn bệnh này, chuẩn bị lén lút giao lại bí phương cho mợ chủ thì bị phát hiện, suýt nữa c.h.ế.t vì sợ.
May mà ông ta đã chuẩn bị đầy đủ, để bí phương trong một túi màu hồng, không để cậu cả nhìn thấy, nếu không thì tiền thưởng lại mất toi.
Quản gia Lưu vỗ vỗ cái đầu trọc lóc của mình, thở dài một tiếng.
Nhân lúc cậu cả không chú ý, ông ta liền nhét túi vào tay mợ chủ, nhiệm vụ của ông ta đã hoàn thành.
Có mợ chủ ra tay, cậu cả chắc chắn sẽ không từ chối, trong quá trình "chữa bệnh", hai người trẻ tuổi như lửa gần rơm, chỉ cần một chút là bùng cháy, đến lúc đó chắc sẽ có cậu chủ nhỏ và cô chủ nhỏ thôi.
Tiền thưởng của ông ta cũng có thể giữ lại, có khi còn được gấp đôi như v.ú Ngô, he he.
Lý tưởng thì đẹp đẽ, nhưng thực tế lại khắc nghiệt.
Phó Kinh Nghiêu chú ý đến chiếc túi khác thường kia, "Quản gia Lưu, đó là gì vậy?"
Quản gia Lưu bỗng dưng căng thẳng: "Cái này... là... tôi mua tặng bạn thôi, ông ấy từ nhỏ đã thích màu hồng, ngày nào cũng mặc quần áo màu hồng."
Ông ta tăng lực lên tay bịt miệng trưởng thôn Lý: "Phải không, Đức Phù?"
Trưởng thôn Lý đẩy tay ông ta ra, bất đắc dĩ đồng ý: "Đúng vậy."
Trong huấn luyện chuyên nghiệp có một điều, trong tình huống đặc biệt hãy phối hợp với đồng đội của bạn.
Thôi được rồi, lần này không chấp nhặt với hành động của Tiểu Lưu, lâu ngày không gặp, nhường ông ta một chút, phối hợp diễn cùng ông ta.
Quản gia Lưu thở phào nhẹ nhõm, nở nụ cười lộ tám chiếc răng: "Ông cụ và bà cụ mấy ngày trước đi du lịch, v.ú Ngô dạo này đang học lớp đào tạo, tôi ở nhà không có việc gì làm, đi đây đi đó gặp lại bạn bè cũ."
Trưởng thôn Lý khoác vai ông ta: "Chúng tôi mười năm không gặp, hôm nay vừa gặp lại, Tiểu Lưu khen nức nở. Nói cậu cả vừa đẹp trai vừa điềm tĩnh, mợ chủ xinh đẹp nhân hậu, đúng là đôi bích nhân trời sinh."
"Tiểu Lưu còn nói làm việc ở nhà họ Phó rất vui vẻ, nhà họ Phó giống như cha mẹ tái sinh của ông ta, cậu cả chính là ba của ông ta... Á!"
Quản gia Lưu mạnh tay nhéo ông ấy một cái, cố gắng sống sót: "Đức Phù lại thần kinh rồi, ông cụ mới giống như cha của tôi, cậu cả anh đẹp trai phong độ, không già như vậy đâu, ha ha."
"Không có chuyện gì đâu, chúng tôi đi trước đây, tạm biệt."
Lâm Khê bỗng nhiên lên tiếng: "Đợi đã, quản gia Lưu, tôi có chuyện muốn hỏi ông, chuyện lần trước đã nhắc tới..."
"Mợ chủ, để lần sau nói, tôi vội lắm, chiều nay phải lập tức bay về Đế Kinh."
Quản gia Lưu kéo trưởng thôn Lý xuống cầu thang, liếc mắt ra hiệu với Lâm Khê.
Mợ chủ, liên lạc bằng điện thoại nhé.
Lâm Khê hiểu ý của ông ta, vì có Phó Kinh Nghiêu ở đây nên không tiện nói về bệnh tình.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeydtruyen.com./sap-boi-xuyen-cong-ty-sewd/chuong-221.html.]
Cô nhìn người đàn ông bên cạnh: "Chúng ta cũng đi thôi."
Phó Kinh Nghiêu nắm lại tay cô, đứng trước cửa thang máy đợi: "Quản gia Lưu rất ít khi rời khỏi Đế Kinh."
Lâm Khê thản nhiên nói: "Quản gia Lưu đã cống hiến cho nhà họ Phó bao nhiêu năm, tuổi già hay nhớ lại chuyện cũ, ông ấy muốn ra ngoài thư giãn một thời gian cũng tốt, chúng ta nên ủng hộ ông ấy, tin tưởng vào sự chuyên nghiệp của ông ấy."
Phó Kinh Nghiêu mỉm cười: "Khê Khê nói đúng."
Tha thứ cho sự vô lễ lần trước của quản gia Lưu, tháng này không trừ tiền thưởng của ông ta nữa.
Hai người tay trong tay bước vào thang máy, đi ra khỏi cửa nhà hàng.
Hôm nay nắng rất đẹp, thích hợp để đi dạo khắp nơi.
Phó Kinh Nghiêu hỏi: "Khê Khê, em muốn đi đâu?"
Lâm Khê không nghĩ ngợi: "Anh sắp xếp đi."
Phó Kinh Nghiêu đã đoán trước điều này: "Đi theo anh, anh đã sắp xếp xong rồi."
Hai người đi một đoạn, Lâm Khê luôn cảm thấy sau lưng có ánh mắt dõi theo.
Có người đang theo dõi bọn họ!
Theo dõi Phó Kinh Nghiêu? Hay theo dõi cô?
Lâm Khê kéo cổ tay người đàn ông, nói nhỏ: "Có người theo dõi phía sau."
Phó Kinh Nghiêu khẽ nhíu mày: "Bảo vệ đang ở gần đây, để anh gọi người qua."
Anh muốn cùng Khê Khê tận hưởng thế giới của hai người nên bảo vệ đứng trong bóng tối, không lộ mặt.
Ai lại dám to gan theo dõi anh?
Lâm Khê hạ thấp giọng: "Không cần, có tiểu yêu giúp đỡ, chúng ta vào con hẻm nhỏ, bắt được rồi đánh một trận."
…
Tại một con phố nào đó ở Điền Nam, hai người ăn mặc kỳ lạ đang đi ở giữa phố. Dạo này, người cosplay xuất hiện rất nhiều, người qua đường nhìn họ một chút rồi tiếp tục đi.
Vân Ngạn bất lực nói: "Sư phụ, người đi nhanh lên."
"Thục nữ thì nên bước đi thong thả, đừng giục chứ."
Tịnh Nguyên đạo trưởng đã thay đổi hình dáng, mặc quần jean, áo sơ mi trắng, đeo khẩu trang màu xanh dương, cầm theo một chiếc ô nhỏ màu hồng, đi bộ với dáng vẻ lắc lư.
Vân Mộng Hạ Vũ
Ông ta dáng người gầy, hai chân thon dài, từ phía sau trông chẳng khác gì một cô gái trẻ trung.
Vân Ngạn trông bình thường hơn nhiều, mặc đồ đen từ đầu đến chân, đội mũ đen, đeo khẩu trang, mái tóc ngắn vuốt nhẹ phía trước, nhìn là biết ngay một chàng trai lạnh lùng đẹp trai, trên người toát lên khí chất xa cách không ai dám lại gần.
Sự kết hợp của hai người này có phần kỳ quặc, khiến người đi đường phải ngoái đầu nhìn.
"Ồ! Chàng trai kia cao quá! Lần đầu tiên tôi thấy một người đàn ông cao thế ở Điền Nam."
"Không chỉ cao mà còn đẹp trai nữa. Với kinh nghiệm nhiều năm chiêm ngưỡng mỹ nam của tôi, khuôn mặt sau chiếc khẩu trang đó nhất định là cực phẩm, mau tới xin thông tin liên lạc đi, nhanh lên!"
"Này chị em, đẹp trai thường đã có bạn gái rồi, anh ấy có người yêu rồi, đừng mong đợi nữa. Cậu xem bạn gái anh ta kìa, chiếc ô nhỏ màu hồng, dáng đi lắc lư thế kia, chúng ta có sống thêm trăm năm nữa cũng chẳng bằng."
Người tu đạo cảm nhận rất nhạy, từng chữ của những lời này đều lọt vào tai. Vân Ngạn lập tức bước nhanh hơn, muốn giữ khoảng cách với người thầy kỳ quái của mình.
Đáng sợ thật! Lời đồn thật quá vô lý, anh và sư phụ lại bị coi thành một đôi!
Tịnh Nguyên đạo trưởng cười tít mắt, ngược lại còn lắc lư mạnh hơn. "Đệ tử, đừng sợ, sư phụ không ăn thịt con đâu."
Vân Ngạn cúi mắt xuống, thực sự không muốn nhìn.
Lúc này, anh cực kỳ muốn rút kiếm c.h.é.m c.h.ế.t cái phần "tà quái" đang ẩn trong người sư phụ mình.
Đi ra ngay, trả lại sư phụ cho tôi!
Tịnh Nguyên đạo trưởng gọi: "Con lại đây, nếu không tiểu sư tổ sẽ phát hiện. Nhìn xem ta cải trang khéo thế nào, cải trang là phải thay đổi hoàn toàn hình ảnh, con học theo ta nhiều vào, con làm chưa đạt."
Từ một ông già biến thành cô gái nhỏ, quả thực thay đổi hoàn toàn.