Sạp Bói Xuyên Công Ty - Chương 233
Cập nhật lúc: 2025-04-15 11:15:11
Lượt xem: 7
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/7V37XoD2TV
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Anh lần lượt mở các nắp hộp ra, mùi hương thơm phức kích thích vị giác.
Lâm Khê cầm đũa lên, "Tay nghề của v.ú Ngô vẫn tuyệt như mọi khi, nhìn thôi đã thấy ngon rồi."
Phó Kinh Nghiêu gắp cho cô một miếng sườn, ánh mắt dịu dàng đến lạ thường.
Ở cạnh Khê Khê, bữa cơm cũng trở nên ngon hơn.
Vú Ngô dạo này rất xuất sắc, tháng sau tiền thưởng của bà sẽ được tăng gấp đôi.
Sau khi ăn xong, Lâm Khê xoa xoa bụng, "Ăn no rồi buồn ngủ quá, em nằm nghỉ một lát rồi về."
Phó Kinh Nghiêu ngồi cạnh cô, lật xem tài liệu, "Em muốn nằm bao lâu cũng được, sau này muốn đến lúc nào cũng được."
"Ừm." Lâm Khê nhắm mắt ngủ trưa một giấc. Trong cơn mơ màng, cô bỗng ngồi bật dậy, "Mấy giờ rồi?"
"Ba giờ, còn sớm mà." Phó Kinh Nghiêu đặt tài liệu xuống, "Ngủ thêm chút nữa, lát nữa chúng ta cùng về nhà."
Lâm Khê ngáp một cái, đột nhiên nhớ ra thứ mà quản gia Lưu đưa cho cô vẫn chưa xem. Cô lắc đầu, "Còn việc phải làm, em về trước đây."
Quản gia Lưu đã đặc biệt dặn dò phải xem một mình, nhân lúc Phó Kinh Nghiêu còn ở công ty, phải mau chóng về nhà xem.
Không chờ anh trả lời, Lâm Khê đã đi giày và chạy thẳng ra cửa. Vừa mở cửa, hai gương mặt quen thuộc đã đứng ngay trước mặt.
Trần Chiêu và Kỳ Văn Dã thấy cô ra, liền đồng thanh hét to: "Mợ chủ, buổi chiều tốt lành!!"
Tiếng hét này làm cả tầng lầu đều bị kinh động, vô số ánh mắt đổ dồn về phía cô, khiến Lâm Khê ngượng ngùng che mặt. Hai người này đúng là học theo quản gia Lưu.
Cô nhắc nhở, "Nhỏ tiếng thôi."
Trần Chiêu và Kỳ Văn Dã cười tươi rói, tám chiếc răng trắng sáng rực rỡ.
"Mợ chủ, lần sau nhất định."
Còn có lần sau sao?
Lâm Khê mặc kệ họ, vội vàng chạy đi, nếu không sẽ bị mọi người xung quanh nhìn chằm chằm.
Về đến Đế Cảnh Viên đã là ba giờ rưỡi, cô lấy ra chiếc túi màu hồng mà quản gia Lưu đưa cho.
Vú Ngô không có ở biệt thự, năm tiểu tinh linh đang chơi trong vườn rau, Phó Kinh Nghiêu vẫn ở công ty, lúc này chính là thời điểm thích hợp.
Lâm Khê ngồi trên giường, lật ngược đáy túi, trút hết mọi thứ bên trong ra.
Một chiếc gương, một cái hộp trắng, và một cuốn sách nhỏ bằng bàn tay.
Đây chính là loại thuốc mà quản gia Lưu nói đến sao?
Cô cầm chiếc gương lên xem trước, trước mắt mọi thứ liền phóng to ra, hóa ra là kính lúp.
Tại sao chữa bệnh lại cần kính lúp?
Lâm Khê nhặt cuốn sách nhỏ trên giường lên, mở trang đầu tiên, những dòng chữ nhỏ hơn cả con kiến hiện ra trước mắt, cô nheo mắt lại mà vẫn không nhìn rõ.
À, cô hiểu rồi, hóa ra kính lúp là để phóng to chữ trong cuốn sách nhỏ.
Công thức thuốc gì mà bí ẩn đến mức cần dùng kính lúp để xem?
Lâm Khê một tay cầm kính lúp, một tay cầm sách nhỏ, khó nhọc đọc vài trang.
Hả?!!
Cô hóa đá ngay tại chỗ, như vừa mở ra cánh cửa thế giới mới.
Quản gia Lưu quả nhiên chuyên nghiệp, cuốn sách nhỏ viết rất chi tiết, bao gồm cả cách chẩn đoán, điều trị, lượng thuốc sử dụng, v.v.
Nhưng căn bệnh được điều trị là thận hư dương suy, điều này có nghĩa là Phó Kinh Nghiêu không ổn!
Trời đất! Anh ấy mắc loại bệnh này sao!
Lâm Khê ngây người.
Chả trách sau khi cưới hai người họ lại ngủ riêng, Phó Kinh Nghiêu dù có ôm cô cũng không có phản ứng gì, lại càng không làm điều gì quá đáng, đến cả nụ hôn cũng chỉ thoáng qua, một giây đã rời.
Sau khi nhận giấy kết hôn, quản gia Lưu đặc biệt tặng rất nhiều dược liệu bổ thận, khi đó sắc mặt Phó Kinh Nghiêu đen lại.
Không ngờ anh sợ cô chê bai, hóa ra là do có bệnh!
Lâm Khê nhớ lại lời sư phụ.
"Đệ tử, con phải cùng Phó Kinh Nghiêu hoàn thành âm dương hòa hợp."
Người không ổn, làm sao hoàn thành?
Lâm Khê bối rối vài phút, rồi bắt đầu nghiên cứu lại từ đầu, sách hướng dẫn cách điều trị.
Bước đầu tiên là xác định mức độ của bệnh, là hoàn toàn không ổn, hay chỉ một phần không ổn.
Toàn bộ khuôn mặt Lâm Khê nhăn nhó, chuyện này làm sao xác định được?
Cô phải tự mình thử xem anh có ổn hay không sao?!!
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeydtruyen.com./sap-boi-xuyen-cong-ty-sewd/chuong-233.html.]
Chuyện này phải thử thế nào đây?
Sư phụ đâu có dạy!
Lúc này, Lâm Khê rất nhớ sư phụ đã mất mấy tháng trước, cô chỉ muốn hét to một tiếng.
Sống lại đi! Sư phụ của con!!
May mắn thay, quản gia Lưu vô cùng chuyên nghiệp, tỉ mỉ viết ra đủ loại phương pháp.
Chỉ nhìn thôi Lâm Khê đã thấy xấu hổ.
Quản gia Lưu đúng là một nhân tài, còn dặn đừng để Phó Kinh Nghiêu nhìn thấy, lại còn cẩn thận chuẩn bị cả kính lúp.
Cuốn sách này không dành cho trẻ em, xem không nổi nữa.
Cô vứt cuốn sách nhỏ đi, chui vào chăn để bình ổn lại cảm xúc.
Thời gian trôi qua từng giây từng phút, Phó Kinh Nghiêu bước vào phòng và nhìn thấy cảnh tượng này, Khê Khê đang co ro trong chăn run rẩy.
Một hộp thuốc màu trắng nằm trên giường, một chiếc gương và một cuốn sách rơi trên sàn.
Khê Khê sao thế? Có bị thương không?
Phó Kinh Nghiêu nhẹ nhàng nhặt những thứ dưới đất lên, "Khê Khê, em có sao không?"
Lâm Khê bật dậy như cá chép, tim đập thình thịch.
Trời đất! Phó Kinh Nghiêu về rồi!
Hai người nhìn nhau, không khí bỗng trở nên tĩnh lặng.
Tình huống tệ nhất đã xảy ra, cuốn sách nhỏ nằm trong tay Phó Kinh Nghiêu.
Lâm Khê ngón chân co rút, muốn c.h.ế.t đi cho xong.
Vừa nãy quá bất ngờ, cô quên mất đây không phải phòng mình, lại còn ngồi trên giường của người khác đọc những thứ linh tinh, bị bắt quả tang ngay tại trận, cảm giác này không thể diễn tả nổi.
Lâm Khê lắp bắp: “Cái đó... anh về sớm à?”
“Vừa họp xong liền về.” Phó Kinh Nghiêu cầm cuốn sách trong tay, “Em à, đây là gì? Sắc mặt em tệ lắm, em bị bệnh sao?”
“Không.” Lâm Khê nghĩ, người bệnh là ai khác.
Cô kéo chăn, nhanh chóng dịch sang mép giường, thận trọng chìa tay ra: “Trả sách cho em.”
Phó Kinh Nghiêu hơi nhíu mày: “Sách nhỏ thế này hại mắt, để anh mua cho em cuốn lớn hơn, đây là sách gì vậy?”
“Ha ha, không cần đâu.” Lâm Khê giật lại cuốn sách nhỏ, lập tức giấu đi, “Là sách quảng cáo rác của người ta tặng, sau này em không thèm xem nữa.”
May mà quản gia Lưu đã chỉnh font chữ nhỏ nhất, nếu không Phó Kinh Nghiêu liếc một cái là biết ngay.
Quản gia Lưu quả thật có tầm nhìn xa, đúng là chuyên nghiệp.
Phó Kinh Nghiêu nhìn cô chăm chú: “Em, thật sự không sao?”
Vân Mộng Hạ Vũ
Lâm Khê điên cuồng lắc đầu: “Không sao.”
Phó Kinh Nghiêu cầm lên chiếc kính phóng đại: “Còn đây là gì?”
“Đồ chơi của đám Tiểu Mộc.” Lâm Khê giật lại kính phóng đại, nhanh chóng chuyển đề tài: “Tối nay ăn gì vậy?”
“Mọi thứ đã chuẩn bị xong, đầu bếp đã mang đồ ăn lên tầng dưới.” Phó Kinh Nghiêu sờ trán cô, “Em à, có chút nóng.”
“À, không sao đâu, nhiệt độ cơ thể sáng tối khác nhau, buổi chiều nhiệt cao hơn một chút, lát nữa sẽ ổn thôi.”
Lâm Khê nắm lấy cổ tay anh, đẩy anh ra khỏi cửa: “Đi nào, xuống ăn cơm trước đã.”
Phó Kinh Nghiêu liếc qua căn phòng mà không để lộ cảm xúc, mắt anh rất tinh, nhìn một cái liền thấy túi màu hồng ở góc phòng.
Vậy nên, cái hộp trắng, cuốn sách nhỏ bí ẩn và kính phóng đại đều là quà của quản gia Lưu.
Quản gia Lưu lại bày trò gì nữa, sao Lâm Khê lại hoảng loạn đến vậy?
Cả hai người đều không tập trung khi ăn tối dưới tầng, trong suốt bữa ăn Lâm Khê không rời mắt khỏi Phó Kinh Nghiêu, sợ anh sẽ rời đi giữa chừng.
Đặt đũa xuống, cô chạy ngay lên lầu, giấu đi đống đồ linh tinh.
Lâm Khê ngồi đờ đẫn trên giường, có thật là cô phải thử làm theo phương pháp trên cuốn sách kia không?
Phó Kinh Nghiêu bước vào: “Vợ à, từ nãy đến giờ em cứ thất thần, rốt cuộc có chuyện gì?”
Lâm Khê ngước lên nhìn người đàn ông ở cửa, rồi nhảy xuống giường chạy lại, cô nắm lấy cổ tay anh, ngón tay chạm vào mạch đập.
“Đừng động đậy.”
“Hửm?”
Phó Kinh Nghiêu không hiểu gì, nhưng vẫn đứng yên.
Lâm Khê tìm đại một cái cớ: “Dạo này anh gầy đi, để em kiểm tra sức khỏe cho anh.”
“Được.” Phó Kinh Nghiêu không từ chối, kiên nhẫn đợi.