Sạp Bói Xuyên Công Ty - Chương 245

Cập nhật lúc: 2025-04-15 11:15:36
Lượt xem: 9

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/60EI2qC27h

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Hồ Bưu suýt thì phát hoảng, Hạ Mặc Hoa kết hôn rồi sao?

Không, không thể nào!!

Hạ Mặc Hoa yêu âm nhạc, yêu diễn xuất, thường xuyên tự nhốt mình trong phòng, nói chuyện một mình với bức tường.

Tinh thần anh ta lúc nào cũng bất ổn, từng nói rằng đời này sẽ không kết hôn, cuộc đời nên được dành cho tự do.

Chính vì thế mà ông cụ Hạ nổi giận, đuổi anh ta ra khỏi nhà vào ngày mùng một Tết.

Anh Bưu đích thân đến đón anh ta ở cửa nhà họ Hạ.

Vân Mộng Hạ Vũ

Ông ta phóng to bức ảnh, muốn nhìn rõ xem người trong ảnh có phải Hạ Mặc Hoa hay không.

Tài khoản marketing thật xảo quyệt, bức ảnh chỉ chụp góc nghiêng của Hạ Mặc Hoa và bóng lưng của người phụ nữ, họ còn chu đáo làm mờ người phụ nữ, tăng cảm giác hồi hộp.

Quả không hổ danh là tài khoản marketing chuyên nghiệp, toàn ảnh là dấu chìm.

Hồ Bưu tắt bảng tin nóng, vội chạy đi tìm người.

Hạ Mặc Hoa lại tự nhốt mình trong phòng, từng cú đ.ấ.m nện vào tường, đôi tay bê bết máu.

Tình trạng của anh ta thật không bình thường.

Cả hai vội vã đưa anh ta đến bệnh viện.

Hạ Mặc Hoa tỉnh dậy, bắt đầu nổi điên, giật dây truyền dịch ra rồi chân trần lao ra cửa, lớn tiếng gọi tên Điền Tiểu Nhã.

“Điền Tiểu Nhã! Ra đây! Em ra đây!”

Cảnh tượng này bị đám paparazzi chụp được, tin đồn lan truyền càng thêm rầm rộ.

"Sốc! Một ảnh đế bị bỏ rơi, phát bệnh tâm thần, lớn tiếng kêu gào trong bệnh viện."

"Tin nóng! Bạn gái bí ẩn hóa ra là người dính đầy tai tiếng Điền Tiểu Nhã."

...

Hồ Bưu không có tâm trí để ý mấy tài khoản bát nháo, vung tay đánh ngất Hạ Mặc Hoa rồi kéo anh ta về biệt thự, thử nhiều cách mà vẫn không có hiệu quả.

Hạ Mặc Hoa càng lúc càng mất trí, liên tục kêu gào đòi tìm Điền Tiểu Nhã, chắc chắn có điều gì bất thường.

Hồ Bưu đang chuẩn bị báo cho người nhà họ Hạ thì Tô Tử Khôn đến. Vừa nhìn qua tình hình, anh ta khẳng định ngay có tà thuật, lập tức đi ra phố đồ cổ tìm đại sư Lâm.

Nhưng tiếc rằng đại sư Lâm không có ở Thần Toán Đường, cuối cùng phải đợi đến tận bây giờ.

Hồ Bưu lấy từ ngăn kéo ra một phong bì trắng, “Đại sư Lâm, đây là món quà của Điền Tiểu Nhã gửi.”

Lâm Khê liếc qua, “Có mùi máu.”

Hồ Bưu cố ngửi kỹ, “Không có mà.”

Lâm Khê chỉ thị, “Vứt xuống đất.”

“Được, đại sư.” Hồ Bưu ngoan ngoãn làm theo.

Lâm Khê nhấc chân dẫm lên.

Phong bì trắng lập tức thay đổi, không biết từ đâu m.á.u tươi nhuộm đỏ tờ giấy, tỏa ra mùi hôi thối ghê tởm.

Lâm Khê đã đoán trước, cô rút ra một lá bùa thanh lọc dán lên người, hương chanh nhẹ nhàng xua tan mùi hôi.

Bọn tà thuật sư thích làm mấy thứ quái gở bốc mùi thế này, loại bùa này thật sự là phát minh vĩ đại, lúc nào cũng có ích.

Hồ Bưu gặp thảm, ông ta không cẩn thận hít mạnh một hơi, ôm chặt thùng rác nôn mửa không ngừng.

Giang Tế quay lưng lại, bóp chặt mũi cố nén cơn buồn nôn.

Em gái đang ở đây, không thể làm mất mặt được.

Tô Tử Khôn vừa bị cảm mạo, mũi bị viêm, nên mùi hôi cũng giảm bớt nhiều, không sao cả.

Cảm ơn bệnh cảm, cảm ơn viêm mũi.

Anh ta vỗ mạnh vào lưng Hồ Bưu, “Anh Bưu, hay anh ra ngoài mà nôn?”

Hồ Bưu cố gắng trả lời, “Không sao, cứu Hạ Mặc Hoa quan trọng hơn.”

Tô Tử Khôn đưa cho ông ta thêm một thùng rác, nín thở ngồi xuống, quan sát kỹ thứ trên mặt đất.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeydtruyen.com./sap-boi-xuyen-cong-ty-sewd/chuong-245.html.]

Phong bì biến thành màu đỏ sẫm, những đám m.á.u đông dày đặc phân bố đều đặn, chính giữa hơi nhô lên, bên dưới như đè nén thứ gì đó.

Tô Tử Khôn nhặt một đôi đũa, dịch chiếc phong bì đỏ sang một bên, lộ ra một thanh gỗ khô.

“Gỗ?” Tô Tử Khôn nghi hoặc, “Đại sư Lâm, đây là thứ gì?”

Lâm Khê giải thích, “Đào hoa chú, một loại tà thuật.”

“Dùng gỗ đào làm vật dẫn, lấy tâm huyết mà yểm chú, người trúng chú sẽ si mê người yểm chú đến tận xương tủy, không thấy mặt người đó sẽ phát điên.”

Tô Tử Khôn đã hiểu, “Điền Tiểu Nhã dùng tâm huyết để yểm chú, cậu út tiếp xúc với phong bì trúng phải bùa chú, yêu cô ta đến mê muội.”

“Đúng vậy.” Lâm Khê gật đầu, “Nhưng loại tà thuật này có một khuyết điểm, cứ ba tháng phải yểm chú một lần, người yểm chú cuối cùng sẽ mất m.á.u mà chết, người trúng chú thì biến thành kẻ điên, không quá một năm cũng chết.”

Tô Tử Khôn văng tục, vừa mở miệng là hàng loạt câu chửi, “Đậu má! Cô ta muốn hại cậu út! Cô ta có thù oán gì với cậu ấy chứ?”

Cậu út không thích giao tiếp với người khác, thường xuyên ở một mình trong phòng, mỗi lần ra ngoài chỉ tham gia vài sự kiện rồi lập tức trở về nhà.

Vậy mà bị người ta hại thành ra thế này.

Tô Tử Khôn nhìn người đàn ông trên giường, lòng lo lắng không nguôi, “Đại sư Lâm, cậu út hiện giờ...”

“Không sao, có tôi ở đây.” Lâm Khê thả một lá bùa lửa xuống.

Mặt đất bùng lên một ngọn lửa, phong bì đỏ tươi và thanh gỗ khô lập tức hóa thành tro bụi.

Hạ Mặc Hoa nhíu chặt mày, vô thức gào lên: “Không, đừng, không được đốt!”

Toàn thân anh ta run lên dữ dội, nhắm chặt mắt ngồi bật dậy, miệng mở ra khép vào nhịp nhàng như một con robot gặp lỗi.

“Điền Tiểu Nhã, Điền Tiểu Nhã...”

Cảnh tượng này có chút quỷ dị, Tô Tử Khôn lùi lại một bước, “Đa... đại sư, cậu út là sống hay chết?”

“Chỉ là di chứng của đào hoa chú.” Lâm Khê rút từ túi ra một cây kim bạc, “Châm một mũi sẽ tỉnh lại ngay.”

Cô rút ra cây kim dài nhất, nhắm vào huyệt vị trên tay Hạ Mặc Hoa rồi đ.â.m vào.

Thần sắc lạnh nhạt, động tác thuần thục, dứt khoát gọn gàng, như thể đã làm qua hàng trăm lần, còn quen thuộc hơn mười năm chặt cá ở siêu thị.

Tô Tử Khôn và Hồ Bưu đồng loạt kinh ngạc, đại sư mà cũng biết y học cổ truyền sao.

Kim dài thế này đ.â.m vào liệu có sao không?

Giang Tế lại để ý đến điều khác.

Biết rằng em gái có thể xem bói, đánh nhau và y học cổ truyền, cô mới hai mươi tuổi, học được bao nhiêu thứ chắc hẳn đã chịu không ít khổ cực.

Giang Tế trong lòng dâng lên cảm giác áy náy sâu sắc, giá mà anh ta tìm thấy em gái sớm hơn.

Không ai để ý đến cảm xúc của anh ta, Tô Tử Khôn và Hồ Bưu chăm chú nhìn Hạ Mặc Hoa, cầu nguyện đối phương không sao.

Người đàn ông trên giường từ từ tỉnh dậy, thấy cây kim bạc dài liền giật mình, theo bản năng lùi lại.

Lâm Khê gọi: “Đừng cử động!”

Cô bình thản rút kim ra, cẩn thận khử trùng rồi cất vào túi.

Hạ Mặc Hoa cứng đờ tại chỗ, mấp máy môi, tìm lại ngôn từ, “Cô nương, cô là ai? Sao lại xông vào phủ của ta?”

Giọng điệu và cách nói của anh ta chẳng khác gì người thời cổ, Lâm Khê ngơ ngác, chẳng lẽ vừa rồi châm sai huyệt?

Cô hỏi, “Anh còn cảm thấy chỗ nào không thoải mái không?”

Hạ Mặc Hoa lờ mờ gật đầu, “Thì ra là thế, cô là đại phu mà Tiểu Hồ Tử mời đến, nhưng sao lại là… nữ đại phu?!!”

Anh ta đầy vẻ kinh hãi, kéo chăn che kín đầu, giọng nói rõ ràng đang run rẩy, “Cô nương, nam nữ thụ thụ bất thân, xin mời cô mau rời đi! Mau rời đi!”

Nhìn cứ như thể cô là tên ác bá bức ép lương dân, Lâm Khê thở dài sâu sắc.

Hạ Mặc Hoa xuyên không rồi? Hay là cô chữa nhầm người?

Nếu chữa nhầm đến hỏng đầu thì biết bồi thường sao đây?

Hồ Bưu hắng giọng thật mạnh, “Khụ khụ, đại sư, xin thứ lỗi, có thể là cậu ấy hiện đang nhập vai, nên nói chuyện cổ xưa như vậy, ngày mai hoặc ngày mốt sẽ ổn thôi.”

Tô Tử Khôn bổ sung, “Đại sư, cậu út thường xuyên như vậy, khi viết nhạc ngồi ngẩn ra cả ngày, còn khi diễn xuất thì xuyên không qua đủ các thời đại.”

Anh ta đã thấy đủ kiểu của cậu út, phiên bản thiếu niên tướng quân, phiên bản hoàng đế cổ đại, phiên bản giáo sư lạnh lùng, phiên bản thư sinh phong lưu, phiên bản người mẫu nam...

Mỗi lần đều có bất ngờ, dần dần cũng quen rồi.

Loading...