Sạp Bói Xuyên Công Ty - Chương 246

Cập nhật lúc: 2025-04-15 11:15:38
Lượt xem: 9

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/1qOhGTDgg7

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Bí mật này chỉ có anh ta và Hồ Bưu biết, bây giờ lại thêm hai người nữa.

Tô Tử Khôn gãi đầu, “Đại sư Lâm, Giang Tế, phiền hai người giữ kín bí mật, nếu không các tài khoản marketing sẽ có ngay cả đống chủ đề năm nay.”

Giang Tế lên tiếng: “Tôi hiểu rõ sức mạnh của các tài khoản marketing.”

Lâm Khê giơ tay ra hiệu OK, “Không vấn đề gì.”

Tô Tử Khôn giật chăn ra, hét lớn, “Cậu út, mau tỉnh lại!”

“A!” Hạ Mặc Hoa hét toáng lên, chân trần trèo xuống giường, giận dữ gào lên, “Thám tử nước địch, dám dùng mỹ nhân kế mê hoặc đầu độc, thật là dụng tâm hiểm ác!”

Anh ta vung tay lên, “Tiểu Hồ Tử, lôi ra chém!”

Tô Tử Khôn: “...”

Cậu út, đang diễn màn gì vậy?

Anh ta không phải phụ nữ đâu!

Cả căn phòng chìm vào im lặng tuyệt đối, mọi người đều sững sờ, mắt tròn miệng chữ O.

Hạ Mặc Hoa đứng thẳng lưng, tự lẩm bẩm: “Quả nhân là quân chủ của vạn dân, được dân chúng yêu mến, lại có thần lực vô biên mà trời ban cho.”

“Các ngươi, đám nghịch thần tặc tử này đừng hòng đoạt vị của quả nhân, chém! Lôi ra c.h.é.m hết cho ta!”

“Dùng m.á.u của các ngươi để tế cờ của quả nhân!”

“A a a! Xông lên!”

Anh ta một mình múa may với không khí, diễn xuất sống động như thể trước mặt thật sự có một đám nghịch thần tặc tử.

Lâm Khê kinh ngạc thán phục: “Không hổ danh là ảnh đế chuyên nghiệp, diễn một vai hoàn toàn nhập tâm, nhưng anh ta như vậy thực sự không sao chứ?”

Tô Tử Khôn gượng gạo cười hai tiếng: “Không biết nữa, bác sĩ cũng không phát hiện ra điều gì bất thường, cậu ấy đã như vậy nhiều năm rồi, một thời gian sẽ ổn thôi.”

Hồ Bưu đập đầu: “Đại sư, gần đây cậu ấy đã tốt hơn nhiều. Tôi sẽ nhận vai dựa theo nhân vật Mặc Hoa đang diễn, mỗi lần diễn xong một bộ phim, cậu ấy sẽ không phát bệnh trong ba tháng.”

Ở đoàn phim, Hạ Mặc Hoa luôn chìm đắm trong nhân vật, mọi người chỉ thấy anh ta rất tận tâm.

Bỗng từng câu nói cổ vang lên: “Quả nhân muốn các ngươi chết!”

Lâm Khê nhún vai: “Giờ phải làm sao? Đánh ngất?”

Hồ Bưu đề nghị: “Chúng ta ra ngoài, để cậu ấy ở đây một mình.”

Lâm Khê vừa bước được một bước, Hạ Mặc Hoa đột nhiên chộp lấy ghế, quát lên: “Nghịch tặc, chịu c.h.ế.t đi!”

Chiếc ghế không nhằm vào cô, mà đập thẳng về phía đầu của Giang Tế.

Lần này, đầu Giang Tế chắc chắn sẽ “nở hoa”.

Tô Tử Khôn hoảng hốt kêu lên: “Giang Tế, tránh mau!”

Không còn tránh kịp nữa, chiếc ghế lao tới như tên bắn, Giang Tế chỉ còn cách ôm đầu để bảo vệ mặt, những chỗ khác đành mặc kệ.

Cũng không sao, cùng lắm thì vào viện nằm chung với Hạ Mặc Hoa.

“Rầm!!”

Cơn đau tưởng chừng sẽ ập đến lại không xảy ra, Giang Tế chậm rãi buông tay xuống, một dáng người quen thuộc đứng chắn trước mặt anh ta.

Là em gái!

Trong khoảnh khắc nguy hiểm ấy, em gái đã vô thức chắn trước anh ta, bất chấp nguy hiểm của bản thân.

Giang Tế cảm động đến rơi nước mắt, trong lòng lại dấy lên cảm giác tội lỗi.

Nếu có thể sớm tìm được em gái…

Lâm Khê quay lại nhìn anh: “Anh sao lại khóc rồi?”

Việc đá bay cái ghế hoàn toàn là phản xạ bản năng của cô, Giang Tế ở bên trái, không thể nào cô trơ mắt nhìn anh ta bị thương.

Giang Tế không nói một lời, cả người run rẩy.

Tô Tử Khôn cuống cuồng đi vòng quanh: “Ôi chao, tiểu tổ tông, rốt cuộc cậu bị sao vậy? Làm người nổi tiếng thì ít nhiều cũng có bệnh tật, cậu út phân liệt, cậu không việc gì lại run rẩy.”

Anh ta nhìn sang Lâm Khê: “Đại sư, hay là cô tiện thể xem thử cho Giang Tế?”

“Không, không cần.” Giang Tế kìm lại nước mắt.

Anh ta khẽ ngẩng đầu, ánh mắt dừng trên người Lâm Khê, vẻ mặt phức tạp vô cùng.

Em gái đã sẵn lòng cứu anh ta, liệu có từ chối nhận anh ta không?

Nửa tháng sau khi tìm được em gái, anh ta đã suy nghĩ rất nhiều, hết lần này đến lần khác viết các kế hoạch khác nhau vào sổ, rồi lại xóa đi.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeydtruyen.com./sap-boi-xuyen-cong-ty-sewd/chuong-246.html.]

Thời gian này, anh ta sống vô cùng đau khổ, trong lòng giằng xé khôn nguôi, cuối cùng quyết định đến Thần Toán Đường để chờ gặp em gái.

Nếu bỏ lỡ cơ hội này, không biết phải đợi đến bao giờ.

Bây giờ là thời điểm thích hợp nhất, phải nói rõ ràng mọi chuyện.

Nhỡ em gái không nhận anh ta, thì tìm cách khác.

Cùng lắm thì áp dụng kế hoạch thứ mười của Tô Tử Khôn, ngày nào cũng ngồi ở Thần Toán Đường mà chờ.

Giang Tế lấy hết can đảm: “Anh…”

Vừa thốt lên một chữ, bên cạnh bỗng vang lên tiếng loảng xoảng.

Hồ Bưu ôm chặt Hạ Mặc Hoa: “Không xong rồi, cậu ấy định đập đầu vào tường! Mau lại đây giúp với!”

Hạ Mặc Hoa hô lớn: “Dùng m.á.u của ta, đổi lấy sinh mạng cho vạn dân!”

Lâm Khê bước nhanh tới, một chưởng đánh vào sau gáy anh ta.

Hạ Mặc Hoa trợn mắt rồi ngất lịm.

Vài giây sau, anh ta từ từ mở mắt, sợ hãi co rụt cổ lại: “Đây… là đâu?”

Hồ Bưu mừng rỡ reo lên: “Cậu tỉnh rồi.”

Đại sư quả nhiên lợi hại, một chưởng đánh tỉnh người đang nhập vai.

Hạ Mặc Hoa đã thật sự tỉnh, nhớ lại hành động ban nãy của mình, anh ta lúng túng cực kỳ: “Xin lỗi, tôi mê một bộ phim quyền mưu.”

“Không sao.” Lâm Khê giải thích ngắn gọn tình hình hiện tại, “Đào hoa chú đã được giải, Điền Tiểu Nhã sẽ bị phản phệ. Tà thuật hại người sẽ có người xử lý.”

Hạ Mặc Hoa ghi nhớ từng lời, anh ta đột nhiên hỏi: “Đại sư, trên đời này thực sự có ma sao?”

Vân Mộng Hạ Vũ

Lâm Khê hỏi ngược lại: “Anh đã thấy gì?”

Hạ Mặc Hoa lắc đầu: “Không thấy gì cả.”

Lâm Khê đánh giá anh ta vài lần.

Đào hoa chú đã được hóa giải, trên người Hạ Mặc Hoa không còn âm khí và sát khí, chắc là vô tình phát hiện ra điều gì đó.

Khách không muốn nói, cô cũng chẳng bận tâm.

Hồ Bưu sốt ruột hỏi: “Mặc Hoa, có chuyện gì thì nói ra đi, nhân lúc đại sư ở đây mà giải quyết.”

Hạ Mặc Hoa do dự một lúc, nhưng vẫn lắc đầu: “Không phải ma quỷ, liên quan đến một người thân, anh ta có suy nghĩ riêng của mình, cũng giống như tôi thích diễn xuất, mỗi người có số mệnh của riêng mình.”

Cha anh ta có hai con trai, một con gái, con cả là Hạ Mặc Thâm, con thứ là Hạ Vân, còn anh ta là con út.

Chị gái gả vào nhà họ Tô, sinh ra Tô Tử Khôn, còn anh trai có hai con trai là Hạ Đình và Hạ Giác.

Hạ Đình là một kẻ ăn chơi, ngày ngày lêu lổng.

Hạ Giác vô cùng thông minh, nhưng lại quy y cửa Phật.

Cha thường nhắc đến, nói rằng phần mộ tổ tiên nhà họ Hạ có vấn đề, sinh ra hết đứa con không biết nghe lời này đến đứa khác.

Hạ Mặc Hoa cũng như vậy, cố chấp dấn thân vào giới giải trí.

Dù sao, mỗi năm anh ta cũng về nhà một lần, coi như có tin tức.

Còn Hạ Giác như mất tích, không biết sống c.h.ế.t ra sao.

Nhưng với trí tuệ của Hạ Giác, chắc chắn anh ta sẽ sống rất tốt, không cần người khác phải lo lắng.

Hạ Mặc Hoa lắc đầu: “Xin lỗi, vừa rồi tôi hơi lơ đễnh.”

“Không sao.” Lâm Khê xua tay, “Mọi việc đã giải quyết xong, lát nữa cảnh sát sẽ tới đây, các anh nhớ phối hợp điều tra.”

Hạ Mặc Hoa gật đầu: “Cảm ơn đại sư.”

Hồ Bưu đỡ anh ta dậy: “Chúng ta ra ngoài ngồi đi, chỗ này lộn xộn quá.”

Tô Tử Khôn lập tức mở cửa: “Đại sư, mời cô.”

Một hàng người cùng xuống lầu, Hồ Bưu và Hạ Mặc Hoa đi trước, Lâm Khê ở giữa, còn Tô Tử Khôn và Giang Tế lẽo đẽo phía sau.

Tô Tử Khôn thúc nhẹ người bên cạnh: “Cậu đừng ngẩn ra nữa, giải quyết xong chuyện của cậu út rồi, giờ đến lượt cậu, đại sư Lâm sắp đirồi.”

Giang Tế cúi đầu, im lặng không nói.

Những điều muốn nói vừa bị cắt ngang, giờ lại sợ phải nói ra.

Hồ Bưu đứng trong thang máy thúc giục: “Hai người mau vào đây, xuống cùng luôn.”

Tô Tử Khôn kéo Giang Tế vào, ngầm cấu anh ta một cái.

Tiểu tổ tông, đến lượt cậu thể hiện rồi.

Loading...