Sạp Bói Xuyên Công Ty - Chương 247

Cập nhật lúc: 2025-04-15 11:15:40
Lượt xem: 8

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/706qrPyEa2

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Giang Tế trong đầu rối tung, cảm giác tê liệt, không còn thấy đau nữa.

Sảnh tầng một sáng sủa, sạch sẽ và đẹp đẽ, ánh đèn rực rỡ.

Hồ Bưu giơ tay mời: “Đại sư, mời cô ngồi, tôi đi pha trà.”

Lâm Khê ngáp một cái: “Không cần phiền đâu, mọi người ở đây chờ cảnh sát đến, tôi về trước.”

Hồ Bưu không ép, đáp: “Được.”

Đại sư giỏi giang, mỗi phút giây đều đáng giá cả trăm triệu, lãng phí thời gian là lãng phí tiền bạc.

Ông ta lấy điện thoại ra, tự giác thanh toán: “Đại sư, bao nhiêu?”

Lâm Khê thành thạo mở mã QR: “Mười nghìn.”

Thu xong tiền, cô bước về phía cửa.

Tô Tử Khôn vô cùng sốt ruột, vội vàng gọi: “Đại sư, chờ đã, tôi và Giang Tế tiễn cô.”

Lâm Khê không quay đầu lại, chỉ giơ tay vẫy: “Không cần, có người đến đón tôi rồi, tạm biệt.”

Lúc này không còn lý do nào để giữ đại sư lại nữa, Tô Tử Khôn dậm chân: “Tiểu tổ tông, kế hoạch thứ ba thất bại rồi, lần sau thực hiện kế hoạch thứ tư, nhất định sẽ thành công…”

Giang Tế nhìn theo bóng dáng ngày càng xa, trong lòng đau nhói, giống như năm năm tuổi biết tin em gái đã mất.

Năm đó, buổi chiều em gái còn nằm trong lòng anh ta uống sữa, đến tối thì nhận tin em gái đã chết.

Giờ đây, em gái còn sống sờ sờ đứng đó, lại sắp rời xa anh ta lần nữa.

Ngực Giang Tế dấy lên nỗi đau âm ỉ, tim như bị đ.â.m bởi hàng ngàn mũi kim.

Không! Lần này không thể giống như hồi bé được!

Trong khoảnh khắc, adrenaline của anh ta tăng vọt.

Giang Tế lao ra với tốc độ nhanh nhất đời mình, bước dài xông đến trước mặt Lâm Khê, vừa khóc vừa hét lên.

“Em gái, em đừng đi, đừng đi…”

Đêm nay ánh trăng mờ ảo, sân tối mịt, che lấp đi vẻ mặt gần như muốn khóc của anh.

Giang Tế hai mắt đẫm lệ nhìn cô em gái đã tìm kiếm suốt hai mươi năm qua.

Lâm Khê dừng bước, “Anh vừa gọi tôi là gì?”

Nghe thấy giọng nói quen thuộc, Giang Tế không thể kìm nén cảm xúc, lắp bắp nói: “Em là em gái, anh là anh trai, trước đây…”

Chưa kịp nói hết câu, anh ta đã bật khóc, cả người co lại, bờ vai khẽ run lên.

Những giọt lệ trong veo lăn dài, từng giọt rơi xuống như chuỗi ngọc đứt đoạn.

Khóc đến đẹp đẽ mà cũng đầy thê lương.

Tô Tử Khôn lấy điện thoại ra, rồi lại cất vào.

Đây không phải là diễn xuất, không thể tùy tiện chụp ảnh.

Giang Tế đã phải lấy hết can đảm mới dám tiến tới nhận người thân, không thể chụp ảnh xấu làm anh ta mất tự tin được.

Là bạn và là quản lý, anh ta phải bảo vệ sự riêng tư của Giang Tế mọi lúc mọi nơi.

Tô Tử Khôn vẫn ý thức được điều đó.

Không được chụp, nhưng có thể nhìn.

Tô Tử Khôn lặng lẽ tiến lại gần, thoải mái nghe lén.

Tách tách tách, những giọt nước mắt lớn, một dáng vẻ bi thương đến tột cùng, đạo diễn mà thấy chắc chắn sẽ thích mê.

Lúc này, Giang Tế không rảnh để ý đến bạn đang lén nhìn, mọi sự chú ý của anh ta đều đặt hết lên Lâm Khê.

Anh ta cố gắng kìm nén xúc động, quay người lau nước mắt.

Thật không hay khi để em gái thấy cảnh tượng đáng xấu hổ này.

Cơn gió lạnh buốt thổi táp vào mặt, mắt Giang Tế đỏ hoe, ngước lên chớp mắt liên hồi.

Anh ta yếu ớt giải thích, “Tối nay gió lớn quá, cát bay vào mắt, anh không có khóc, nhất định không khóc, hu hu.”

Lâm Khê đứng tại chỗ đầy ngượng ngùng, không biết phải làm sao.

Thôi, để Giang Tế khóc xong.

Cô không chịu nổi khi thấy người khác khóc, nhất là những người dễ thương yếu đuối như thế này.

Ngày trước là Vân Vân, còn giờ… người khóc nhè bên cạnh dường như ngày càng nhiều.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeydtruyen.com./sap-boi-xuyen-cong-ty-sewd/chuong-247.html.]

Giang Tế lau mặt vài lần.

Rất mừng là anh ta đã học diễn xuất, khi khóc chỉ rơi nước mắt chứ không chảy nước mũi, nếu không thì sẽ xấu c.h.ế.t mất.

Tô Tử Khôn ngày thường hay la lối om sòm, đến lúc quan trọng lại chẳng làm gì, mau lấy giấy ra chứ!

Sau cây long não, Tô Tử Khôn cười gian, trong đầu hiện lên một bài hát phù hợp.

Anh ta vừa hát vừa nhìn lén, “Đàn ông khóc, khóc không phải là tội…”

Giang Tế điều chỉnh lại cảm xúc, từ từ xoay người lại, đối diện với Lâm Khê mà vẫn rất căng thẳng.

“Em gái, anh… anh…”

Anh ta cứ ấp úng mãi, Lâm Khê nhìn người đàn ông cao hơn mình nửa cái đầu, hỏi: “Anh… phát hiện ra từ khi nào?”

Giang Tế vô cùng kích động, em gái chịu nói chuyện với anh ta, còn chủ động hỏi!

Anh ta thành thật đáp, “Trong tiệc thọ của ông Quý, khi em nói ‘xa tận chân trời, gần ngay trước mắt,’ anh đã đoán ra rồi.”

“Em…”

Gọi mà không xin phép thì không hay.

Giang Tế đổi sang cách gọi cũ, “Đại sư Lâm, mọi người ở phố đồ cổ nói em bói toán giỏi, anh đã hỏi em hai lần, lần nào em cũng trả lời mập mờ, anh liền đoán ra…”

Lâm Khê cụp mắt, không ngạc nhiên khi Giang Tế đoán được mối quan hệ của hai người.

Vân Mộng Hạ Vũ

Nhưng thái độ của anh ta lại ngoài dự đoán của cô, tìm kiếm suốt hai mươi năm, cẩn trọng, sợ mất đi…

Lúc nhỏ, cô được sư phụ nhặt về đạo quán.

Khi đó Giang Tế cũng chỉ là một đứa trẻ, vậy mà lại có tình cảm sâu đậm với em gái như thế.

Đó có phải là tình thân không?

Lâm Khê trong lòng hơi rối, “Không có kết quả xét nghiệm ADN, nhỡ đâu anh nhận nhầm người.”

“Không, không nhầm đâu, em chính là em gái anh!” Giang Tế nghiêm túc, từng chữ từng chữ đều chắc chắn, “Không cần xét nghiệm ADN, em chắc chắn là em gái anh.”

Gần hai mươi năm qua, cô bé ngày nào đã trở thành một cô gái lớn, dáng vẻ thay đổi nhiều.

Nhưng linh cảm mạnh mẽ nói với anh ta rằng, Lâm Khê chính là em gái anh ta, người em độc nhất vô nhị trên thế giới này.

Giang Tế chỉ vào mặt mình, “Em nhìn kỹ đi, miệng, mũi và tai của chúng ta đều có vài nét giống nhau, em đẹp, anh cũng đẹp, đây không phải là di truyền thì là gì?”

Tô Tử Khôn đứng bên cạnh âm thầm chế nhạo, giống chỗ nào chứ?

Chẳng có nét nào giống, quy luật di truyền đâu có thế này, giáo viên Sinh học mà nghe chắc sẽ tức điên.

Giang Tế nắn mũi, bẻ miệng, véo tai, trông chẳng khác nào một sinh viên trong sáng và ngốc nghếch.

Lâm Khê bật cười.

Không hổ là đứng thứ hai trong nhà, Giang Tế quả thật là… “hai”. (*Hai còn có nghĩa là dở hơi.)

Tới giờ, cô đã gặp hai người trong nhà họ Giang, là Giang Tế và Giang Trì.

Thực lòng mà nói, cô và Giang Tế chẳng giống nhau chút nào, còn với Giang Trì thì giống năm sáu phần, đặc biệt là đôi mắt, giống nhau kỳ lạ.

Không khí bỗng chốc ngượng ngập, Giang Tế cúi đầu đứng đó, không biết nên làm gì tiếp theo.

Những lúc thế này, Tô Tử Khôn tự động xuất hiện.

Anh ta rất giỏi pha trò, khuấy động không khí.

“Chào hai người, chào buổi tối, sao không ngồi xuống nói chuyện?”

Hai ánh mắt sắc bén đổ dồn về phía anh ta, Tô Tử Khôn vẫn không nao núng, anh ta chỉ về phía đình nghỉ mát bên cạnh, “Phong cảnh ở đó rất đẹp, có ngồi không?”

Lâm Khê lắc đầu từ chối, “Không cần đâu, năm phút nữa là tôi phải đi.”

Tô Tử Khôn ra hiệu bằng ánh mắt.

Nhanh lên, chỉ có năm phút thôi!

Giang Tế trấn tĩnh lại, vẫn ngại không dám mở lời.

Họ biết rõ thân phận của nhau, không bài xích cũng không gần gũi, giống như những người quen lạ lẫm.

Em gái đang sống sờ sờ trước mặt, thế là anh ta đã mãn nguyện lắm rồi.

Hoàng đế không vội mà thái giám đã sốt ruột, Tô Tử Khôn liến thoắng nói một tràng, “Đại sư Lâm, cô không biết đâu, Giang Tế chưa bao giờ quên cô, hồi nhỏ đi tìm cô, lớn lên vẫn tiếp tục tìm, ảnh đại diện trên Weibo là ảnh chụp chung, bức ảnh duy nhất… Hằng năm đều thắp đèn bình an, bỏ ra năm mươi triệu mua chuỗi Phật châu…”

Giang Tế ngắt lời, “Những chuyện đó không còn quan trọng nữa.”

Tìm lại được em gái, mọi thứ đều xứng đáng.

Tô Tử Khôn gật gù phụ họa, “Ừ, đúng rồi, qua rồi, đã qua rồi, chúng ta hướng về phía trước, tương lai sẽ tốt hơn hiện tại, ha ha ha.”

Loading...