Sạp Bói Xuyên Công Ty - Chương 249

Cập nhật lúc: 2025-04-15 11:15:44
Lượt xem: 6

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/1qOhGTDgg7

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Giấc ngủ này sâu nhưng không yên, dường như cậu đã gặp một cơn ác mộng rất dài.

Cậu cố gắng mở mắt nhưng không tài nào mở nổi, như thể có ma đè trên người, tứ chi không nhúc nhích nổi.

Không biết qua bao lâu, Tiểu Giang Tế chợt tỉnh giấc, “Em gái!”

Cậu nhìn quanh một vòng, thấy mình đã trở lại phòng, nhưng em trai em gái đâu?

Tiểu Giang Tế chạy ra ngoài, thấy em trai nằm trong nôi ngủ, nhưng em gái thì không thấy đâu.

Em gái đi đâu rồi?

Cậu đang định chạy ra ngoài tìm người thì anh cả chặn lại ở cửa, “Giang Tế, em đã ngủ ba ngày ba đêm, bác sĩ khuyên em nên nghỉ ngơi tại giường một tuần.”

“Ba ngày? Sao lại lâu vậy?” Tiểu Giang Tế hét lên, “Anh cả, em gái đâu?”

Anh cả trầm ngâm một lát, “Em gái bị sốt cao, không may qua đời rồi.”

“Sao có thể được!?” Tiểu Giang Tế lớn tiếng chất vấn, “Anh cả, anh đang lừa em!”

“Em muốn tìm em gái, anh buông ra, em phải tìm em gái…”

Anh cả giữ chặt cậu, “Nó c.h.ế.t rồi!”

“Em gái không chết, là anh c.h.ế.t thì có!” Tiểu Giang Tế tức giận đến mức không ngại mắng cả ai, đầu óc cực kỳ tỉnh táo.

“Anh cả, anh đang nói dối, em gái không c.h.ế.t đúng không?”

“Sốt cao là giả, nhưng em gái thật sự đã chết.”

Tiểu Giang Tế bịt tai lại, “Anh nói bậy!”

Anh cả sai người nhốt cậu lại, giọng lạnh lùng đến cùng cực, “Giang Tế, nhớ kỹ, từ nay không còn em gái, chỉ có em trai.”

Tiểu Giang Tế ngồi trên đất vừa khóc vừa mắng, “Anh cả, anh là đồ dối trá! Hu hu… em gái mất rồi… em không còn em gái nữa…”

Lời nguyện cầu khi cậu năm tuổi không thành hiện thực nào, mà còn đi theo chiều hướng tồi tệ hơn.

Giang Tế bị nhốt một tháng, sau khi ra ngoài liền tìm khắp nơi bóng dáng em gái, nhưng mọi thứ đều biến mất.

Mọi thứ liên quan đến em gái đều được dọn dẹp sạch sẽ, người hầu trong nhà dường như bị mất trí nhớ.

“Cậu hai, cậu nhớ nhầm rồi, phu nhân sinh một bé trai, không phải bé gái.”

“Không đúng, mẹ sinh là sinh đôi!”

Giang Tế hỏi ba mẹ, “Em gái đâu rồi?”

“Chết rồi, nhắc đến là bị nhốt!”

Giang Tế không thể tin nổi, cố gắng hồi tưởng lại khuôn mặt của em gái, nhưng ký ức dần trở nên mờ nhạt.

Tại sao lại là ngày hôm ấy?

Tại sao lại là em gái?

Không, em gái không chết! Nhất định không chết!

Ba mẹ và anh cả đều nói em gái đã chết, cậu không tin, mãi mãi không tin.

Nhất định em gái vẫn còn sống, cậu phải tìm lại em gái của mình!

Đêm càng sâu, gió lạnh rít từng cơn.

Giang Tế kể xong về trải nghiệm ngày hôm đó, cả người không ngừng run rẩy, như thể sắp vỡ vụn.

Anh cả nói anh ta trời sinh ngốc nghếch, đầu óc cố chấp.

Em út nói anh ta suy nghĩ đơn giản, dễ bị lừa gạt.

Giang Tế tuy không thông minh bằng anh cả và em út, nhưng trong chuyện tìm em gái, anh ta đã dẫn đầu họ một khoảng xa.

Đại sư Tuệ Minh không lừa anh ta, chuỗi hạt Phật đáng giá năm mươi triệu.

Anh ta đã thành công tìm được em gái, hoàn toàn không ngốc chút nào.

Lần này, kẻ ngốc chính là anh cả và em út.

Giang Tế ngẩng đầu, nở một nụ cười mãn nguyện, “Em gái, em còn sống, thật tốt biết bao.”

Bốn mắt nhìn nhau, trong mắt anh ta ngập tràn niềm vui và sự dịu dàng.

Lâm Khê hơi nghiêng đầu, nhìn về phía bầu trời xa xăm.

Từ khi biết nhận thức, cô luôn sống ở đạo quán.

Những đứa trẻ khác có ba mẹ, có anh chị em, sống vui vẻ hạnh phúc bên gia đình.

Còn cô thì lẻ loi một mình, tự mình học huyền thuật, tự mình đi bắt ma, tự mình ăn ngủ.

Sư phụ cô lúc nào cũng bỏ đi lang bạt, mỗi ngày không biết bận rộn gì, thường xuyên không thấy mặt, ông ấy còn thiếu trách nhiệm hơn cả Tịnh Nguyên đạo trưởng.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeydtruyen.com./sap-boi-xuyen-cong-ty-sewd/chuong-249.html.]

Cô từng hỏi: “Tại sao gia đình con không cần con?”

Sư phụ chỉ mỉm cười, “Đợi con lớn lên, sẽ hiểu.”

Thì ra, cô không phải không ai cần...

Lâm Khê thở dài, cảm thán về sự vô thường của số phận.

Vào ngày sinh nhật của Giang Tế, cô mất tích. Với một đứa trẻ chỉ mới năm tuổi, đó là cú sốc lớn, là nỗi đau khắc cốt ghi tâm.

Không trách được anh ta luôn tìm kiếm cô, tìm suốt gần hai mươi năm trời.

Lúc này, tâm trạng Lâm Khê phức tạp, không biết phải đối mặt thế nào với người anh ruột thịt.

Nếu Giang Tế là kẻ xấu thì đánh một trận là xong, nhưng đằng này, anh ta lại chân thành đối xử với cô.

Sau gần hai mươi năm, Lâm Khê không còn chút ký ức nào từ thời thơ ấu.

Cô và Giang Tế chỉ gặp nhau ba bốn lần, vẫn là những người xa lạ chưa quen thuộc.

Một lúc lâu không ai nói gì, xung quanh yên tĩnh vô cùng, gió thổi qua làm lá cây xào xạc, xen lẫn tiếng nức nở khe khẽ.

Tiếng rất nhỏ, không rõ ràng.

Nhưng, Lâm Khê và Tô Tử Khôn đều nghe thấy.

Tô Tử Khôn đứng một bên lo lắng, tiểu tổ tông của anh ta trước đây đóng cảnh khóc không bao giờ rơi nổi giọt nước mắt, bây giờ sao lại khóc nhiều thế?

Đừng khóc nữa, mau đứng dậy, hét lên ba câu thật to.

“Em gái, anh hai nhớ em muốn chết!”

Giang Tế ngồi xổm xuống đất, đầu vùi vào khuỷu tay, anh ta cố sức lau mặt, trong lòng cực kỳ bối rối, hình như anh ta đang sụt sịt!

Tô Tử Khôn! Nhanh lấy khăn giấy!

Không ai hiểu được tâm trạng của anh ta, Giang Tế lặng lẽ di chuyển cánh tay, để lộ đôi mắt đẫm lệ, liếc mắt ra hiệu với người bên cạnh.

Tô Tử Khôn làm bộ mặt ngạc nhiên, kêu lên một tiếng, “Ôi chao, tiểu tổ tông của tôi! Mắt cậu sưng như m.ô.n.g khỉ rồi, mai còn có việc đó, lúc đó mấy kẻ hay đồn đại lại tha hồ mà dựng chuyện.”

Giang Tế trừng mắt nhìn anh ta, “Im miệng đi!”

Tên bạn xấu, không những không hiểu ý anh ta, còn chọc ghẹo anh ta.

Tô Tử Khôn đứng thẳng lại, “Được rồi.”

Giang Tế im lặng một lúc, “Em gái… Đại, đại sư Lâm, anh chỉ nhớ đến đây thôi.”

Lâm Khê lấy ra một gói khăn giấy từ túi nhỏ, “Anh đứng dậy trước đi.”

Mắt Giang Tế bừng sáng, cậu cẩn thận nhận lấy tờ giấy, “Cảm ơn.”

Ôi chao, em gái thật là tốt.

Nếu ngày đó em gái không mất tích, anh ta có thể tận mắt chứng kiến em lớn lên...

Càng nghĩ, nước mắt lại ướt đẫm hốc mắt.

Vân Mộng Hạ Vũ

Giang Tế, đừng khóc, giờ phút này nên vui vẻ mới phải.

Anh ta cất tờ khăn giấy, dùng tay áo lau khô nước mắt, đứng thẳng người, “Em còn muốn hỏi gì nữa không? Chỉ cần anh biết, nhất định sẽ nói thật.”

Lâm Khê cúi đầu suy tư, ký ức của Giang Tế có rất nhiều điều không thể giải thích.

Lễ bái tổ tiên khi còn là trẻ sơ sinh, sau đó mới đặt tên, còn cả gia chủ nhà họ Giang.

Điều kỳ lạ nhất là Giang Tế đột nhiên ngủ suốt ba ngày ba đêm, trong thời gian đó đã xảy ra chuyện gì? Tại sao cô lại trôi dạt đến bờ suối? Và được Huyền Không đạo trưởng nhặt về?

Những điều này có lẽ ngay cả Giang Tế cũng không biết.

Tâm trí Lâm Khê rối bời, cô quyết định hỏi điều gì đó đơn giản, “Vì sao anh luôn cảm thấy tôi chưa chết?”

Giang Tế chậm rãi đáp: “Trực giác, em gái của anh bẩm sinh phi thường, tuyệt đối không thể dễ dàng c.h.ế.t như vậy.”

“Còn nữa…” Anh ta dừng lại vài giây, hít một hơi rồi nói liền một mạch, “Anh đã đào mộ của em.”

Lâm Khê: ???

Cô chỉ vào mình, “Tôi có một ngôi mộ?!”

Giang Tế gật đầu chắc nịch.

Dáng vẻ em gái dần mờ nhạt trong trí nhớ, nhưng ký ức về ngày hôm đó vẫn còn rõ ràng.

Anh ta không bao giờ quên được, luôn nhắc nhở bản thân.

Em gái, phải tìm lại em gái, không được quên em gái.

Năm đó, để ngăn anh ta phát điên, anh cả cố ý dẫn anh ta đến mộ của em gái.

“Giang Tế, nhìn cho rõ, em ấy đã c.h.ế.t từ lâu rồi!”

Trên bia mộ không có chữ nào, phía trên dán tấm ảnh của em gái, đứa nhỏ nhoẻn miệng cười ngọt ngào như xé nát trái tim anh ta, Giang Tế càng thêm điên loạn.

Loading...