Sạp Bói Xuyên Công Ty - Chương 251
Cập nhật lúc: 2025-04-15 11:16:25
Lượt xem: 8
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/60EI2qC27h
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
“Không thể nào, cậu lại sắp khóc?” Tô Tử Khôn vỗ vai an ủi, “Yên tâm đi, xe của chồng đại sư Lâm mang logo hình bánh chưng, người lái Maybach không thể nghèo được đâu.”
Giang Tế hừ lạnh: “Đàn ông càng giàu càng xấu xa.”
Chẳng hạn như cha và chú anh ta, và cả anh trai nữa.
Anh trai từ khi tiếp quản tập đoàn Giang Thị ngày càng lạnh lùng, cứ chút là nổi nóng, hoặc nở nụ cười chẳng chút thành thật, luôn toát ra khí thế của kẻ trên khiến người ta sợ hãi.
Khóe miệng Tô Tử Khôn giật giật, “Tiểu tổ tông ơi, tôi thật sự phục cậu, ác lên là tự chửi mình.”
Anh ta tự hỏi tại sao lại đ.â.m đầu làm quản lý của Giang Tế, nếu dẫn dắt ngôi sao khác thì giờ chắc đã thành quản lý vàng rồi.
Tô Tử Khôn nhớ lại quá khứ, anh ta và Giang Tế lớn lên cùng nhau, học chung trường.
Từ nhỏ đã là bạn chí cốt, ngày nào cũng chí chóe cãi cọ.
Khi lớn lên, Giang Tế vào giới giải trí, anh ta sợ cậu bạn này bị bắt nạt, bèn bắt đầu học cách làm một quản lý giỏi.
Giang Tế tính tình thẳng thắn, không hiểu mấy trò luồn lách của showbiz.
Tô Tử Khôn giúp anh ta chọn kịch bản, đối phó với kẻ xấu, dìm hàng đối thủ, chửi antifan, tranh cãi với mấy tài khoản truyền thông…
Hầy, kiếp trước chắc anh ta nợ tên này.
Tô Tử Khôn đề nghị: “Tôi giúp cậu tìm chồng của đại sư Lâm, chúng ta gặp thử anh ta xem.”
“Không, anh đừng tìm.” Giang Tế siết chặt nắm đấm.
Em gái không tự giới thiệu trước mặt anh ta, chắc là chưa muốn nói ra.
Anh ta không thể tự ý hành động gây khó xử cho em gái.
Kiếm tiền, trở thành người đứng trong bảng xếp hạng tài sản.
Sau đó đưa ra chiếc thẻ ngân hàng, để người kia hiểu rằng, em gái không phải cô độc, cô còn có anh trai, có gia đình.
Giang Tế bật dậy, nói: “Đi thôi, chúng ta bay đến Ma Đô.”
“Mới tám giờ, ngủ một giấc rồi đi, tôi buồn ngủ rồi.”
“Đi ngay bây giờ, đến nơi rồi ngủ.”
“Không, tôi không…”
…
Đế Cảnh Viên.
Lâm Khê về nhà ăn cơm xong, nằm xuống là ngủ ngay.
Cô mơ một giấc mơ kỳ lạ.
Một bầy heo rừng biến thành các chiến binh đủ kiểu, có kẻ thân người đầu heo tay cầm rìu, có kẻ mặt heo thân người cầm búa, còn có kẻ nửa người nửa heo...
Một đám quái vật người heo loạn xạ đuổi theo cô, Lâm Khê không thể điều khiển được tứ chi, chỉ biết cố sức chạy, hai chân dồn sức chạy như bánh xe gió lửa.
Không đúng, chạy cái gì chứ?
Cứ xông thẳng lên! Đánh heo rừng kiếm thêm bữa ăn!
Lâm Khê cố gắng kiềm chế bản năng, quay ngược lại, siết chặt nắm đấm, nhảy lên giữa không trung.
Đồ heo thối, đưa mạng đây!!
Lũ heo con tán loạn, chỉ còn lại một con quái vật khổng lồ, đầu heo thân người với hàm răng nhọn hoắt, cao chừng năm tầng lầu.
Vân Mộng Hạ Vũ
Cô vung một cú đấm, nhưng quái vật người heo không hề hấn gì.
Quái vật mở to miệng cười nhạo, "Ha ha ha, không đánh trúng ta đâu, không đánh trúng được đâu."
Lâm Khê nổi giận, không thể tay không đánh trúng đầu heo, cô thiếu một món vũ khí vừa tay.
Xung quanh là một mảng sương mù, hoàn toàn không nhìn thấy gì.
Tâm theo ý động, một thanh kiếm ánh lên màu tím rực rỡ từ trên trời hạ xuống, Lâm Khê cầm lấy thanh kiếm c.h.é.m vào con quái vật.
Quái vật hét lên một tiếng, như thể đang nói: "Ôi trời ơi, heo heo ta c.h.ế.t chắc rồi!"
Hình ảnh của nó dần tan biến, tầng mộng cảnh này vỡ vụn.
Lâm Khê tiến vào tầng mộng cảnh tiếp theo, khắp nơi tràn ngập đồ ăn ngon: heo sữa quay, sườn xào chua ngọt, thịt xào ớt…
Ha ha, đồ heo thối, biến thành món ăn rồi nhé!
Trong bóng tối, Phó Kinh Nghiêu thấy người bên cạnh từ từ giãn mày, anh thả lỏng, đưa tay chạm vào trán cô, không còn đổ mồ hôi lạnh nữa là tốt.
Lúc nãy Khê Khê không yên, cứ cựa quậy không ngừng, cả khuôn mặt nhăn lại, miệng lẩm bẩm không biết đang mắng ai.
Phó Kinh Nghiêu ôm cô vào lòng, nhẹ giọng an ủi, “Ngủ đi, không sao đâu, anh ở đây…”
Vài phút sau, Lâm Khê ngừng nói mớ, chìm vào giấc ngủ sâu.
Phó Kinh Nghiêu nghiêng đầu, ánh mắt dừng lại trên khuôn mặt cô, khẽ nói: “Khê Khê, anh sẽ luôn ở đây.”
...
Sáng sớm hôm sau, Lâm Khê trở mình, đầu ngón tay chạm vào thứ gì đó.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeydtruyen.com./sap-boi-xuyen-cong-ty-sewd/chuong-251.html.]
Cô chợt nhớ đến con heo sữa quay trong mơ, liền há miệng định cắn.
Cằm đột nhiên bị giữ lại, một giọng nói trầm ấm vang bên tai, “Khê Khê, không được cắn bậy.”
Lâm Khê lập tức tỉnh táo, cô đang nằm trên người Phó Kinh Nghiêu, môi chạm vào lòng bàn tay anh.
Lúc nãy cô định cắn cái gì nhỉ?
Là heo sữa quay phải không.
Cô không dám cử động, liếc nhìn quanh.
Nút áo ngủ của anh bung ra, để lộ phần lớn cơ ngực, hai tay cô đang bám vào áo anh.
Tóm lại, tư thế này rất không đúng, trông như thể cô đang lột áo Phó Kinh Nghiêu.
Tiếng tim đập vang lên, Lâm Khê vội vàng ngồi dậy, “Xin lỗi, em ngủ say quá.”
Vừa định ngồi dậy thì đã bị kéo lại, một cánh tay mạnh mẽ ôm chặt eo cô.
“Khê Khê, đừng cử động.”
Lâm Khê suýt chạm vào yết hầu của anh, may mà sức mạnh phần lõi đủ mạnh để cô dừng lại ở khoảng cách cuối cùng chỉ một centimet.
Cô ngẩng đầu, “Buông em ra, dậy thôi.”
Phó Kinh Nghiêu nhìn cô chằm chằm, trong mắt có một thứ cảm xúc khó gọi tên, “Khê Khê, em chủ động nằm trên người anh, không thể bỏ đi như vậy.”
Giây phút này, Lâm Khê nhớ đến một câu không hợp hoàn cảnh lắm.
Phụ nữ, tự mình gây chuyện tự mình dọn dẹp.
Tiếp theo sẽ xảy ra chuyện gì? Nữ chính sẽ làm gì?
Tiểu thuyết tổng tài viết ngay sau đó một đoạn miêu tả phong cảnh dài, đến khoảnh khắc quan trọng lại lại ngừng.
Lâm Khê tò mò hỏi, “Hả? Vậy phải làm sao?”
Phó Kinh Nghiêu nhẹ nhàng vuốt môi cô, “Khê Khê, em quên rồi sao? Chúng ta đã giao ước rồi, tính đến nay còn lại chín lần.”
Lâm Khê nhặt lại ký ức bị bỏ rơi trong góc, cảnh lần hôn nhau trước hiện lên rõ mồn một, cô cảm thấy môi mình bắt đầu đau.
Cô lắc đầu, “Sáng sớm thì không được, để lần sau đi.”
Phó Kinh Nghiêu cười khẽ, “Sáng sớm là thích hợp nhất.”
Thích hợp ở đâu?
Anh phải đi làm, cô phải đi xem bói.
Lâm Khê dùng hành động để từ chối, vội vã bò dậy.
Phó Kinh Nghiêu dùng hành động thể hiện ý muốn, xoay người ôm cô vào lòng.
Chỉ trong khoảnh khắc, vị trí hai người đổi ngược, Lâm Khê nhìn người đàn ông gần trong gang tấc, quay mặt đi.
Cô giơ tay chống lên n.g.ự.c anh, “Dậy đi, sắp trễ rồi.”
“Còn kịp mà, rất nhanh thôi.” Phó Kinh Nghiêu lại rút ngắn khoảng cách, “Khê Khê, tin anh đi, lần này sẽ không đau, một chút cũng không.”
Lâm Khê ngơ ngác hỏi: “Thật không?”
“Thử rồi sẽ biết.” Phó Kinh Nghiêu cúi xuống gần hơn, yết hầu di chuyển rõ rệt.
Trong chớp mắt, khuôn mặt đẹp trai của anh phóng đại trước mắt, luồng khí tím bao quanh hai người, Lâm Khê vô thức nhắm mắt lại.
Đôi môi ấm áp sắp chạm vào thì tiếng chuông đột ngột vang lên.
Reng reng! Reng reng!!
Tiếng chuông điện thoại dồn dập vang lên, bầu không khí mờ ám tan biến trong khoảnh khắc.
Lâm Khê mở mắt, đẩy người đàn ông đang đè trên người mình, “Điện thoại anh kìa, em đã nói là sáng sớm thì không được mà. Mau dậy đi, là sếp thì không thể làm biếng, nếu không làm sao nêu gương cho nhân viên?”
Reng reng!
Tiếng chuông khó chịu từng tiếng len vào tai, khuôn mặt Phó Kinh Nghiêu bỗng tối sầm.
Rõ ràng đã nói nếu có việc thì nhắn tin, ai lại gọi vào lúc này chứ?!!
Phó Kinh Nghiêu đành ngồi dậy, cầm điện thoại lên xem.
Màn hình hiện lên hai chữ lớn, ông nội.
Ông nội và bà nội đang du lịch nước ngoài, sáng sớm không có việc gì lại gọi anh làm gì?
Hết tiền tiêu?
Ngày thường cả năm chẳng thấy gọi mấy lần, giờ lại nhớ ra còn đứa cháu trai ở Đế Kinh, chọn đúng lúc tuyệt vời để làm phiền anh và Khê Khê.
Phó Kinh Nghiêu nén một hơi nghẹn ngào trong lòng, cầm điện thoại mà không nhúc nhích.
Lâm Khê chỉnh lại quần áo, tò mò hỏi: “Ai thế? Sao anh không nghe máy?”
Phó Kinh Nghiêu bóp trán, “Ông nội.”
Lâm Khê lập tức ngồi dậy, “Ông nội bà nội đi du lịch nước ngoài lâu thế rồi, anh mau nghe đi.”