Sạp Bói Xuyên Công Ty - Chương 253

Cập nhật lúc: 2025-04-15 11:16:30
Lượt xem: 4

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/1qOhGTDgg7

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Lâm Khê thở dài, vừa tản bộ vừa để đầu óc trống rỗng.

Hôm nay không hợp ra ngoài, hợp nhất là nằm dài thôi.

Bất giác, thời gian trôi qua thật nhanh, Phó Kinh Nghiêu đã trở về, trên tay cầm một bó hoa hồng xanh lớn.

Lâm Khê chạy đến bên anh, ngạc nhiên một chút: “Đây là…”

Phó Kinh Nghiêu hỏi ngược lại: “Em có thích không?”

“Dĩ nhiên là thích, em thích hoa màu xanh mà.” Lâm Khê nhận lấy bó hoa lớn, nhìn kỹ một lúc: “Chủ tiệm hoa khéo tay thật, phối đẹp quá.”

Ánh mắt Phó Kinh Nghiêu thoáng ánh lên những tia sáng nhỏ li ti: “Anh tự tay phối đấy, Khê Khê phải khen anh chứ.”

Lâm Khê cong cong đôi mắt, nửa đùa nửa thật: “Kinh Nghiêu nhỏ giỏi ghê.”

Phó Kinh Nghiêu tiến lên một bước, vòng tay ôm lấy eo cô, tiếp tục nói theo lời vừa rồi.

“Cô giáo Khê Khê, không thể chỉ nói bằng miệng, anh muốn phần thưởng thực tế cơ.”

Cái bóng lớn của anh bao phủ lên người cô, Lâm Khê lùi lại một chút: “Gì cơ?”

Phó Kinh Nghiêu mỉm cười, giọng trầm ấm: “Nụ hôn buổi sáng, bây giờ hôn là đúng lúc.”

Lâm Khê không còn đường lui, lưng dán chặt vào tường, tim đập dồn dập không kiểm soát.

Hai người cách nhau rất gần, mũi chạm mũi, gương mặt của người đàn ông hiện rõ, hàng mi dài và dày khẽ rung.

Lâm Khê cảm thấy toàn thân khó chịu, quay đầu sang hướng khác.

“Khê Khê đang nhìn gì vậy?”

Phó Kinh Nghiêu nâng cằm cô lên, áp sát hơn, đôi môi ấm áp vô tình lướt qua làn da cô.

Anh đột nhiên dừng lại, giữ nguyên tư thế, giam cô vào góc tường, hơi thở nóng bỏng phả nhẹ lên cổ.

Cảm giác vừa mờ ám vừa nguy hiểm ấy thật sự chí mạng.

“Khê Khê, đừng ngẩn ngơ nữa.”

Lâm Khê khẽ ngẩng đầu lên, buộc phải đối diện với ánh mắt anh, đầu ngón tay siết chặt bó hoa trong tay, “Ha ha, em đang ngắm hoa mà, hoa màu xanh thật đẹp.”

Bông hồng xanh nằm giữa hai người, Phó Kinh Nghiêu liếc nhìn thứ vướng víu ấy, giọng đầy oán trách, “Hoa đẹp hay anh đẹp? Sao Khê Khê không nhìn anh?”

Đúng là trẻ con, lại đi so với một bông hoa.

Lâm Khê không biết phải trả lời thế nào, chỉ đứng đó bối rối.

“Khê Khê, trả lời anh đi.”

Giọng trầm khàn của anh vang lên bên tai, anh quyết đòi câu trả lời, như thể không nghe được sẽ không chịu buông tay.

Lâm Khê đành nói: “Anh đẹp, anh đẹp nhất.”

Khóe môi Phó Kinh Nghiêu không kìm được mà cong lên.

Hôm nay lại được vợ khen, bó hoa này mua đúng là không uổng.

Đôi mắt anh ánh lên nét cười, “Khê Khê, anh muốn nghe lại lần nữa, nói lại đi, được không?”

Vừa nói anh vừa nhéo nhẹ cằm cô, ngón tay men theo đường nét khuôn mặt chạm tới vành tai, mơn trớn dịu dàng.

Như có lông vũ lướt qua tim, gây nên một cảm giác tê dại, Lâm Khê bất giác run lên, cả tay chân đều mềm nhũn.

Cảm giác kỳ lạ ấy, rất khó chịu.

Cô gượng gạo nói ra vài từ: “Anh… anh đừng chạm vào đó…”

Phó Kinh Nghiêu cười cười: “Chạm vào đâu?”

“Anh biết rồi còn hỏi.” Lâm Khê thở hắt ra, gạt tay anh ra, gương mặt đã đỏ bừng như quả táo chín, khiến người ta không khỏi liên tưởng.

Lúc này, trong đầu Phó Kinh Nghiêu chỉ có một ý nghĩ.

Vợ đáng yêu quá, muốn hôn một cái.

Anh khẽ cười, “Xin lỗi, Khê Khê, anh không biết dái tai em nhạy cảm thế, lần sau sẽ chú ý.”

Lâm Khê sững sờ, lại còn có lần sau sao!!

Phó Kinh Nghiêu càng lúc càng quá đáng, anh đã học xấu rồi.

Không chỉ hôn cô, còn chạm lung tung, lần này là tai, lần sau không biết sẽ thế nào.

Phó Kinh Nghiêu vừa rồi chẳng có chút thành ý nào, anh không giống đang xin lỗi, mà giống như… giống như gì nhỉ?

Lâm Khê chợt nhớ tới một câu trong cuốn tiểu thuyết chủ tịch bá đạo nào đó.

Cô gái, em đang chơi với lửa đấy.

Đúng rồi, chính là cái cảm giác c.h.ế.t tiệt này.

Quả nhiên tiểu thuyết chủ tịch bá đạo cũng có chỗ dùng được, Tịnh Nguyên đạo trưởng quả không lừa cô.

Nhưng mà biết thì có ích gì?!

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeydtruyen.com./sap-boi-xuyen-cong-ty-sewd/chuong-253.html.]

Lâm Khê nhắm mắt lại suy nghĩ, trong đầu rối như tơ vò.

“Khê Khê, em lại ngẩn ngơ rồi, anh không có sức hấp dẫn sao?” Phó Kinh Nghiêu nắm lấy tay cô áp lên mặt mình, nói từng chữ rất chậm, “Anh không chỉ có gương mặt, mà dáng người cũng rất đẹp, mở mắt ra mà nhìn đi.”

Lâm Khê nào dám mở mắt, lòng bàn tay bị anh dẫn dắt, lần lượt lướt qua từng đường nét quen thuộc mà xa lạ, đôi mắt, sống mũi… cuối cùng dừng lại trên đôi môi.

Từng đợt khí tím theo cánh tay tràn vào cơ thể, cô không chịu nổi cảm giác tra tấn ấy, hít sâu một hơi.

“Muốn hôn thì mau hôn đi, đừng lề mề nữa.”

Vân Mộng Hạ Vũ

“Anh lề mề?” Phó Kinh Nghiêu nhếch môi, “Được, vậy thì như em mong muốn.”

Hương gỗ đàn hương nồng đậm bao phủ, Lâm Khê sợ hãi lui lại, nhưng bị người ta ôm chặt vào lòng.

Phó Kinh Nghiêu hiểu cô đang sợ gì, “Khê Khê yên tâm, lần này sẽ không đau, em chỉ cần tận hưởng, còn lại để anh lo.”

Lâm Khê gật đầu bừa, đến nước này thì biết làm sao?

Chuyện đã hứa rồi, khóc cũng phải hoàn thành.

Cô tạm thời tin Phó Kinh Nghiêu thêm một lần.

Đợi một lúc, người bên cạnh vẫn chưa có động tĩnh, Lâm Khê đang định mở miệng thì đôi môi nóng ấm đã áp xuống bất ngờ, cô bất giác khẽ kêu lên.

Giây tiếp theo, ý thức cô chìm đắm hoàn toàn trong nụ hôn sâu.

Lần này người đàn ông vừa mạnh mẽ lại vừa dịu dàng, kiểm soát vừa phải, cô dần dần chìm vào cảm giác ấy.

Bó hoa hồng xanh trong tay không ngừng rung, không biết từ khi nào đã rơi xuống đất.

Cánh hoa rơi vương vãi, theo làn gió nhẹ trôi, như đang cổ vũ cho hai bóng hình đang quấn lấy nhau trên tường.

Cổ tay Lâm Khê chợt phát sáng, từng cái đầu nhỏ xuất hiện từ chuỗi vòng tay.

Năm người giấy nhỏ, mỗi đứa một kiểu tóc khác nhau, nhưng vẻ mặt đều giống hệt, miệng ngoác đến mang tai, cười không thành tiếng.

He he he, he he he!!!

Ồ! Phát sóng trực tiếp.

Vừa kịp ship cặp chủ nhân và bảo bối.

Chỉ tiếc, vòng tay của chủ nhân bị áo của bảo bối che mất, không nhìn thấy bên trong.

Tiểu Mộc cố gắng ngẩng đầu lên, Tiểu Kim đè đầu nó xuống, dùng ánh mắt ra hiệu không được động đậy.

Lỡ bị chủ nhân phát hiện, lại bị nhốt vào phòng tối.

Tiểu Mộc bày mưu tính kế, hóa thành một luồng ánh sáng bay xuống mặt đất.

Nó thu nhỏ hình thể thành một cánh hoa hồng xanh, hòa lẫn hoàn hảo trong đám cánh hoa, phiêu du theo gió.

Góc này không được, chỉ nhìn thấy bên hông.

Đổi, lại đổi.

Tiểu Mộc là mộc linh, có thể thay đổi hình dạng tùy ý, ẩn mình trong hoa hồng chẳng chút sơ hở.

Bốn tiểu tinh linh khác liếc nhìn nhau, không dám manh động.

Thật muốn ra ngoài…

Tiểu Thổ vươn cổ, định bò ra khỏi vòng tay.

Tiểu Kim đột nhiên cảm nhận được nguy hiểm đến gần, vội túm lấy tay Tiểu Thổ kéo lại.

Tiểu Thủy và Tiểu Hỏa phản ứng rất nhanh, lập tức rụt đầu vào.

Tội nghiệp cho Tiểu Mộc, lại sắp bị bắt quả tang.

Gió nhẹ thổi qua, những cánh hồng xanh trôi bồng bềnh.

Lâm Khê tựa vào lòng người đàn ông bình ổn lại nhịp thở, đôi môi mềm mại vẫn ướt át, minh chứng cho chuyện vừa xảy ra.

“Khê Khê?” Phó Kinh Nghiêu nhẹ nhàng vuốt ve lưng cô, “Lần này cảm thấy thế nào?”

Lâm Khê chẳng muốn đáp.

Người đàn ông được đằng chân lân đằng đầu, hôn xong lại còn hỏi cảm giác.

Nhưng không thể phủ nhận, cô quả thật đã tận hưởng, lần này Phó Kinh Nghiêu hôn còn tốt hơn lần trước rất nhiều.

May mắn là biệt thự không có ai, không ai chứng kiến cảnh này, không thì cô c.h.ế.t mất.

Vú Ngô quả là có tầm nhìn xa, đã luyện bước đi như ma, làm xong bữa tối là chạy mất.

Lâm Khê càng lúc càng khâm phục v.ú Ngô, đúng là chuyên nghiệp.

Cô đẩy người đàn ông trước mặt ra, “Em đói rồi.”

Phó Kinh Nghiêu cuối cùng cũng buông tay, “Được, đi ăn nào.”

Lâm Khê cúi xuống, bó hoa đang nằm lặng yên trên mặt đất, cô nhắc nhở, “Hoa anh mua kìa.”

“Để anh nhặt.”

Loading...