Sạp Bói Xuyên Công Ty - Chương 256
Cập nhật lúc: 2025-04-15 11:16:37
Lượt xem: 9
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/60EI2qC27h
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
“Có...”
Một giọng nói nhỏ xíu vang lên, như tiếng muỗi kêu, mỗi câu run rẩy đến mười lần.
Quý Hành tiến lên vài bước: “Bạn Lư Tử Ngang, cậu ở đâu? Mau ra đây, đừng lãng phí thời gian.”
Trong đám đông, một thanh niên giơ tay lên, toàn thân run rẩy không ngừng: “Không… không còn sức…”
Khuôn mặt cậu ta trắng bệch, môi không chút sắc máu, mí mắt rũ xuống, dưới mắt là hai quầng thâm lớn, trông như xác c.h.ế.t ba ngày.
Quý Hành giật mình kinh hãi: “Bạn Lư Tử Ngang, cậu là người hay là ma?”
Lư Tử Ngang nghe không rõ âm thanh bên ngoài, đầu ong ong, ánh mắt dần trở nên mơ hồ.
Bóng người trước mắt nhòe đi, chồng lên bảy bóng khác.
Choáng quá...
Cậu ta loạng choạng bước một bước, cả người ngã ngửa ra sau: “Cứu... tôi...”
Quý Hành lao tới, đỡ người đàn ông sắp ngã xuống.
“Này! Anh sao vậy?”
Lư Tử Ngang choáng váng, không thốt nên lời.
“Trời ơi! Người anh lạnh quá, làm tôi suýt đóng băng.” Quý Hành rùng mình, cảm giác như đang ôm một khối băng lớn.
Luồng khí lạnh buốt xâm nhập vào cơ thể, cậu ta không chịu nổi, bèn hét lên: “Chị đại, cứu em!”
Lâm Khê tụ linh khí vào đầu ngón tay, mạnh mẽ điểm một cái lên trán của người đàn ông.
Một luồng hơi ấm dần thấm vào cơ thể, Lư Tử Ngang mơ màng tỉnh lại, từ từ mở mắt.
Anh ta nhận ra người bên cạnh, bèn kêu lên kinh ngạc, “Là… Quý Hành?!”
Quý Hành ngơ ngác, “Anh là ai? Chúng ta quen nhau sao?”
Lư Tử Ngang cười khổ, “Từng chơi bóng rổ với nhau mà, cậu không nhớ sao?”
Quý Hành sực nhớ ra, bọn họ là bạn học cùng trường cấp ba, hèn gì cái tên này nghe quen vậy.
Lư Tử Ngang vốn là học sinh thể thao, bóng rổ, chạy bộ, bơi lội môn nào cũng giỏi.
Hai người trước đây thường hẹn nhau trên sân bóng.
Nhớ lại lúc ấy, Quý Hành chỉ toàn bị anh ta áp đảo.
Quý Hành đánh giá lại người bạn cũ, “Lư Tử Ngang, mới có hai năm mà sao anh thành ra thế này? Nằm dưới đất còn giống xác c.h.ế.t hơn cả xác chết.”
Quý Hành vẫn luôn ăn nói không chừa lối thoát, Lư Tử Ngang đành thở dài, không phản bác nổi, “Ài… Chuyện này dài lắm.”
Anh ta nắm c.h.ặ.t t.a.y Quý Hành, van nài: “Cứu tôi, đại sư, xin hãy cứu tôi!”
Vân Mộng Hạ Vũ
Quý Hành gạt tay anh ta ra, vội vàng giới thiệu, “Tôi không phải đại sư, người này mới là đại sư.”
Lư Tử Ngang quay sang nhìn cô gái bên phải, một cô gái trẻ đẹp.
Ồ, còn xinh hơn cả ma nữ.
Ái chà! Giờ mà còn nghĩ mấy chuyện này sao?!
Quý Hành lại tiếp tục màn giới thiệu quen thuộc, “Đại sư Lâm nổi danh khắp Đế Kinh, là chủ nhân duy nhất của Thần Toán Đường, một câu định thiên hạ, một cú đ.ấ.m đuổi lệ quỷ bay xa, mới đây còn đi cứu cả thế giới…”
Lư Tử Ngang nghiêm chỉnh kính cẩn, suýt nữa tự vả vào mặt mình.
Thật có lỗi! Vừa nãy còn dám so đại sư Lâm với ma nữ, anh ta đúng là đáng tội!
Lư Tử Ngang cúi gập người, “Cảm ơn đại sư đã cứu mạng tôi.”
Lâm Khê nhìn anh ta một cái, “Khí lạnh toát ra khắp người, dương khí suy kiệt, anh đã làm gì với ma quỷ vậy?”
Lư Tử Ngang cứng người, lắp bắp nói: “Đại sư, tôi… tôi oan quá, tôi không quen biết ma nữ, chẳng có thù oán gì với cô ta, không hiểu sao lại thế này… Hu hu hu.”
Anh ta nắm c.h.ặ.t t.a.y người bên cạnh, vừa khóc vừa than.
Quý Hành lại thấy lạnh, vội đẩy anh ta ra, “Lạnh quá, tránh xa tôi ra chút.”
Lư Tử Ngang mất đà ngã xuống đất, nhưng anh ta không còn để ý, lập tức ngồi dậy, “Đại sư, cô nhất định phải cứu tôi.”
Lâm Khê lại quét mắt nhìn anh ta một lần nữa, lần đầu tiên cô thấy một người sống mà có âm khí nặng như vậy.
Toàn thân anh ta toát ra âm khí từ trong ra ngoài, đứng đó chẳng khác nào một hồn ma.
Điều này chứng tỏ, anh ta đã ở cạnh ma quỷ rất lâu rồi.
Vậy mà Lư Tử Ngang lại nói không quen biết ma nữ, thật lạ lùng.
Lâm Khê hỏi, “Cho tôi giờ sinh bát tự.”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeydtruyen.com./sap-boi-xuyen-cong-ty-sewd/chuong-256.html.]
Lư Tử Ngang răm rắp đọc ra một chuỗi số, “Đại sư, có phải bát tự của tôi có vấn đề không?”
Lâm Khê tính toán một chút, “Bát tự bình thường, số phận không quá giàu sang phú quý nhưng cũng không đến mức phải lang thang đầu đường xó chợ. Nhưng giờ dương khí của anh cực yếu, sắp c.h.ế.t rồi.”
Lư Tử Ngang thót tim, “Đại sư, tôi mới hai mươi ba tuổi, không muốn c.h.ế.t đâu hu hu hu…”
“Không được khóc,” Lâm Khê hỏi, “Con ma đó ở nhà anh à?”
Lư Tử Ngang hít mũi, không dám khóc ra tiếng, “Đại sư, tôi từng gặp một lần, nhưng không nhìn rõ mặt cô ta.”
Lâm Khê nhìn thẳng vào mắt anh ta, “Thật không?”
Lư Tử Ngang đột nhiên cảm thấy chột dạ, “Đại sư, tôi… không biết đó có phải là mặt thật của ma nữ hay không, nhưng tôi đảm bảo không hề quen biết cô ta!”
Lâm Khê rút ánh mắt lại.
Người này không nói dối, nhưng rõ ràng đang giấu giếm điều gì.
Sắp mất mạng đến nơi còn muốn che giấu chuyện gì chứ?
Lâm Khê điềm tĩnh nói, “Ma quỷ thường bám vào vật phẩm, nhà anh có món đồ nào kỳ lạ không?”
“Tôi… đại sư, tôi…” Lư Tử Ngang ấp úng, mãi không dám nói.
Ở đây có bao nhiêu cô chú lớn tuổi, lại còn bạn học cũ, nếu nói ra chẳng khác nào tự bôi nhọ, chẳng thà c.h.ế.t còn hơn.
Anh ta run rẩy không ngừng.
Quý Hành tưởng anh ta sợ, liền vỗ về: “Không sao đâu, nếu ma nữ muốn hại anh, chị đại sẽ xử lý cô ta. Cứ mạnh dạn nói ra, sắp c.h.ế.t rồi còn sợ gì nữa?”
Lư Tử Ngang vô cùng rối rắm.
Nói ra thì bẽ mặt, mà không nói thì nguy hiểm đến tính mạng.
Trời ơi! Phải làm sao đây?
Anh ta cân nhắc vài giây, rồi khẽ khàng nói: “Đại sư, con ma đó bám vào… búp bê của tôi, rồi sau đó thì… ừm…”
Lâm Khê không hiểu, chuyện đó có gì mà không dám nói?
Mỗi người có sở thích riêng, thanh niên thích búp bê lông xù cũng bình thường thôi, không có gì đáng ngại.
Lâm Khê giải thích, “Búp bê dễ thu hút ma quỷ, đặc biệt là loại búp bê hình người, yêu ma quỷ quái rất thích bám vào đó. Vì vậy đừng để búp bê trên tủ đầu giường, ban đêm sẽ dọa người ta c.h.ế.t khiếp.”
“À, ờ, ừm?” Lư Tử Ngang âm thầm thở phào nhẹ nhõm.
Đại sư chẳng hề nghĩ tới điều đó.
Anh ta không cần phải bẽ mặt nữa, giữ được thể diện rồi.
Phía sau, mấy cô chú lớn tuổi nở nụ cười đầy ẩn ý, “Cậu trai à, búp bê đó là loại búp bê đàng hoàng chứ?”
Lư Tử Ngang vội khép chặt hai chân, tim đập thình thịch.
Chết rồi! Quên mất nhóm cô chú cao tuổi rồi!
Anh ta cười gượng hai tiếng, “Ha ha, không quan trọng đâu.”
Mấy cô chú cười càng tươi hơn, “Ồ~ hiểu rồi~”
Lư Tử Ngang khổ sở vô cùng, hét toáng lên: “Búp bê bình thường! Búp bê chính hãng! Xin đừng nghĩ lung tung!!”
Quý Hành nghi ngờ, “Sao anh kích động thế?”
Cậu ta thích sưu tầm mô hình, còn dành hẳn một căn phòng để trưng bày các loại mô hình.
Lư Tử Ngang thích búp bê, sở thích có chút đặc biệt nhưng rất bình thường, đáng được tôn trọng.
Quý Hành suy đoán, “Con búp bê đó đặc biệt lắm à?”
Lư Tử Ngang toát mồ hôi lạnh, “Xin đừng hỏi nữa.”
Quý Hành nghiêm túc từng chữ, “Trước mặt chị đại phải thành thật, không được bỏ sót chi tiết nào. Chúng tôi không chào đón người không trung thực…”
Tiền Phú Quý bịt miệng cậu ta lại, “Tiểu Hành Tử, ra đây!”
Quý Hành gạt tay ông ta ra, “Ông làm gì vậy?”
Tiền Phú Quý ghé sát vào tai cậu ta, hạ giọng thì thầm mấy chữ, “Khụ khụ… hiểu không, đại sư là cô gái trẻ, bỏ qua phần này đi.”
Quý Hành kinh ngạc, mặt mày nhăn nhó, nhìn Lư Tử Ngang với ánh mắt khác hẳn.
Ma nữ bám vào loại búp bê đó, vậy chẳng phải là Lư Tử Ngang với ma nữ…
Ôi trời! Hôm nay mới được mở mang tầm mắt!!
Ánh mắt soi mói dồn hết vào mình, Lư Tử Ngang chỉ muốn độn thổ, cuối cùng vẫn bị phát hiện.
Trừ đại sư ngây thơ ra, mọi người đều hiểu cả rồi!
Lư Tử Ngang chấp nhận số phận, chủ động kể rõ: “Đại sư, chuyện là như này, tối hôm đó tôi thay đồ cho búp bê, nó bỗng nhiên sống dậy, rồi tôi trải qua một đêm không thể quên…”