Sạp Bói Xuyên Công Ty - Chương 265

Cập nhật lúc: 2025-04-15 11:16:56
Lượt xem: 6

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/2fxtBlY6PS

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Hoa Nguyệt Nguyệt từ từ buông tay xuống, nói nhỏ như muỗi: "Đại sư, không thể hoàn thành đâu..."

Lâm Khê lạnh nhạt đáp: "Ngoài việc g.i.ế.c người, phóng hỏa hay đốt núi, chẳng có gì không thể hoàn thành, mau nói rõ ra, đừng có lề mề."

Không hề phóng đại, bất kỳ yêu cầu nào cũng có thể thực hiện được.

Ba điều trên pháp luật không cho phép, đạo đức cũng không cho phép, cô là một công dân tốt, sẽ không làm chuyện đó.

Tiểu quỷ mới bảy tuổi, có thể yêu cầu gì được?

Hoa Nguyệt Nguyệt liếc nhìn người bên cạnh: "Nam Nam, cậu nói rõ với đại sư đi."

Nam Nam lắc đầu: "Chị Nguyệt Nguyệt, trẻ con không thể nói linh tinh, đầu óc bọn em ngu ngốc nói không rõ ràng, người lớn mới thông minh, miệng lưỡi mới giỏi."

Hoa Nguyệt Nguyệt che mặt thở dài, quả đúng là đứa trẻ cô ấy dạy, miệng lưỡi khéo léo.

Nam Nam không phải chịu đựng cơn đau, đầu óc tỉnh táo, tư duy linh hoạt, biết cách đẩy trách nhiệm cho cô ấy.

Hoa Nguyệt Nguyệt nhắm mắt lại, hít một hơi thật sâu: "Chúng tôi đã hứa là... mỗi ngày ăn mười cái đùi gà rán, mười phần khoai tây nghiền, mười phần khoai tây chiên, mười cái bánh hamburger khổng lồ! Ăn đến khi nôn ra! Ăn đến khi bụng nổ tung! Ăn đến khi không thể ngừng lại!!!"

Lâm Khê: "..."

Quả thật là một lý tưởng vĩ đại.

Cô khẽ ho: "Cô, chỉ cần cô không sợ chết, tôi sẽ thực hiện ước mơ của cô."

Hoa Nguyệt Nguyệt hoảng hốt: "Sợ chết, đương nhiên là sợ chết."

Cô ấy mới hai mươi mấy, đang trong độ tuổi xuân sắc, chưa yêu đương với một anh chàng nào, mà c.h.ế.t đi thì thật đáng tiếc.

Ít nhất phải yêu thêm bảy tám anh đẹp trai nữa đã.

Hoa Nguyệt Nguyệt lo lắng xoa tay: "Nam Nam, em yên tâm đi đầu thai xuống địa phủ, chị không theo em đâu, chị muốn đi tìm mấy anh chàng với sáu múi cơ bụng, ha ha."

Nam Nam chu môi: "Chị Nguyệt Nguyệt, chị đã nói là thích em nhất, sao lại bỏ em đi, chị đã yêu người khác rồi, hu hu hu..."

Hoa Nguyệt Nguyệt gấp gáp: "Không phải người khác, chỉ có em là nhỏ, còn anh chàng thì có nhiều lắm, bờ vai rộng eo thon m.ô.n.g cong..."

"Khụ khụ!!" Lâm Khê cắt ngang lời cô.

Nguyệt Nguyệt nhìn có vẻ ngây thơ vô tội, nhưng trong bụng lại nghĩ đủ thứ loạn xạ, mấy anh chàng kia là bao nhiêu cái?

Nhưng đó không phải là vấn đề, vấn đề là cô ấy không nên nói những lời này trước mặt một đứa trẻ.

Lâm Khê bắt lấy cổ áo của Hoa Nguyệt Nguyệt: "Làm cho ra dáng chút."

"???"

Cô ấy vô cùng nghiêm túc, đại sư tưởng tượng những thứ không đứng đắn thôi.

Hoa Nguyệt Nguyệt không dám phản kháng, như con mèo bị nắm gáy, ngoan ngoãn dựa vào người đại sư.

"Vâng ạ."

Lâm Khê đẩy cô ấy ra: "Đứng vững."

Hoa Nguyệt Nguyệt tự giác bước sang một bên: "Đại sư, tôi xong rồi."

Lâm Khê nhìn về phía tiểu quỷ kia: "Nguyện vọng của cậu là ăn gà rán à?"

Nam Nam xoắn tay: "Chị ơi, em chưa bao giờ ăn gà rán, sau này sẽ không được ăn món ngon nữa, muốn thử một lần trước khi đi địa phủ, có được không?"

Cậu bé cúi đầu, nước mắt lưng tròng, dáng vẻ thật đáng thương.

Lâm Khê bất đắc dĩ: "Yêu cầu đơn giản như vậy, tôi đồng ý rồi, đừng khóc nữa."

Nam Nam nức nở: "Cảm ơn chị."

Hoa Nguyệt Nguyệt tò mò hỏi: "Ma quái làm sao ăn gà rán?"

Tiền Phú Quý cười hì hì: "Đừng nhắm mắt, đừng chớp mắt."

Kỷ Hành bổ sung: "Đến lúc chứng kiến kỳ tích rồi, ma mì ma mì hù."

Lâm Khê chẳng thèm quan tâm hai tên lắm chuyện này, cô tập trung thu linh khí vào đầu ngón tay, vẽ một ký hiệu ăn cơm lên trán tiểu quỷ.

Một luồng khí lạnh thổi vào cơ thể, Nam Nam cảm thấy linh hồn mình như thay đổi ngay lập tức.

Máu chảy từ mũi dừng lại, trên đầu cậu mọc ra một ít tóc.

"Ơ?" Nam Nam sờ lên đầu mình, vô cùng phấn khích: "Tóc của em mọc rồi! Tóc em dài ra rồi!!"

Hoa Nguyệt Nguyệt thật lòng vui mừng cho cậu bé, không nhịn được vỗ tay khen ngợi.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeydtruyen.com./sap-boi-xuyen-cong-ty-sewd/chuong-265.html.]

Bị bệnh m.á.u trắng phải thường xuyên hóa trị, tóc đương nhiên phải cạo trọc, Nam Nam vì vậy đã khóc suốt mấy ngày.

Giờ tóc đã mọc lại, chắc chắn cậu bé vô cùng vui mừng.

Điều kỳ diệu còn chưa dừng lại, tóc cậu bé cứ thế dài ra, cái gáy trọc lóc rất nhanh đã bị tóc đen dày phủ kín.

Nam Nam kinh ngạc: "Tóc của em về rồi!!"

Cậu bé nhảy cẫng lên, giơ hai tay lên cao hét lớn: "Cảm ơn chị, cảm ơn thần tóc!"

Cái tên này hay đấy, Lâm Khê cố nén cười: "Không cần cảm ơn, chỉ là việc nhỏ thôi."

Trẻ con mà hói đầu trông không đẹp, tóc nhiều mới dễ thương.

Lâm Khê thúc giục: "Đặt gà rán đi."

"Ồ ồ." Hoa Nguyệt Nguyệt thu lại cái miệng há hốc.

Đại sư thật tài ba, chỉ vẽ vài nét mà tóc Nam Nam đã mọc ra.

Cô ấy thật sự muốn học cái phép này để cứu lấy cái tóc đang thụt lùi của mình.

Hoa Nguyệt Nguyệt nuốt nước miếng, lấy điện thoại ra đặt đồ ăn: "Nam Nam, em muốn ăn gì?"

Nam Nam suy nghĩ một chút: "Cái gì cũng được."

"Được rồi." Hoa Nguyệt Nguyệt đặt món ăn phổ biến nhất.

Lâm Khê nghiêm túc dặn dò: "Đây là bữa ăn cuối cùng của tiểu quỷ, mỗi món gọi vài phần, gọi nhiều một chút, đừng keo kiệt."

Hoa Nguyệt Nguyệt ngẩn người một lúc, rồi phản ứng rất nhanh: "Đại sư đừng có viện cớ, ngài cũng muốn ăn mà?"

Lâm Khê ngẩng đầu nhìn trời: "Tôi giúp các cậu bắt ma, đưa Nam Nam đi địa phủ, chẳng lẽ tôi ngồi nhìn các cậu ăn mà bụng đói sao? Cái này hợp lý không?"

Vân Mộng Hạ Vũ

"Không hợp lý." Hoa Nguyệt Nguyệt ngoan ngoãn đặt thêm món, mỗi loại gọi nhiều hơn.

Tiền Phú Quý và Kỷ Hành đồng thanh giơ tay: "Đừng quên còn có chúng tôi."

Hoa Nguyệt Nguyệt kêu lên: "Tôi sắp phá sản rồi!"

Thanh niên mà, không phung phí không phải con người, hôm nay phải chơi một lần cho đã.

Cô ấy quên luôn số tiền, cứ thế mà đặt món.

May là không cần đếm tiền mặt, chỉ cần chạm vân tay, điện thoại bỏ xuống là xong.

Hoa Nguyệt Nguyệt tự động viên mình: "Không sao đâu, hết tiền tháng này rồi, tháng sau mùng 8 phát lương, tôi không c.h.ế.t đói đâu."

Còn đến mùng 8 tận mười lăm ngày nữa, sáng ăn bánh mì, trưa mượn thẻ cơm của người khác, tối ăn trái cây trong khoa, mắt nhắm lại rồi lại mở, cũng qua thôi.

Nhớ tới đồ ăn, Hoa Nguyệt Nguyệt thấy tâm trạng phấn chấn, vẫy tay: "Các đại sư, Nam Nam, đi theo tôi nào, chúng ta đến phòng trưởng y tá ăn gà rán, vui không?"

Nam Nam học theo cô ấy vẫy tay: "Vui!"

Kỷ Hành và Tiền Phú Quý nhìn nhau, giữ nguyên đội hình, hét lên: "Vui!"

Lâm Khê im lặng, cả đám trẻ con thật ngây thơ.

Đơn hàng giao rất nhanh, chỉ nửa tiếng sau đã đến bệnh viện.

Một đống hộp đựng thức ăn chật ních trên cái bàn nhỏ, tỏa ra mùi thơm ngào ngạt.

Hoa Nguyệt Nguyệt l.i.ế.m môi, lấy ra hai bịch đùi gà rán, một bịch đưa cho đại sư, một bịch đưa cho Nam Nam.

Lâm Khê không khách sáo gì, một tay cầm đùi gà, một tay ôm lon Coca, ngồi xuống chiếc ghế bên cạnh, bắt đầu ăn.

Tiền Phú Quý xoa tay: "He he, tôi không khách sáo đâu."

Kỷ Hành rất tự nhiên, dùng tay không cầm đùi gà, đã ăn mất một nửa.

Hoa Nguyệt Nguyệt chế nhạo: "Cả hai đều là tín đồ ăn uống."

Cô ấy vung tay: "Nam Nam, ăn thoải mái đi, đây là món quà của chị Nguyệt Nguyệt tặng cho em."

Nam Nam nhìn cái đùi gà trong tay, mở miệng, nhẹ nhàng cắn một miếng.

Vỏ giòn rụm, thịt gà mềm ngọt, gia vị đậm đà, tất cả hòa quyện lại thành một miếng gà rán thần kỳ.

Vỏ giòn, thịt mềm, mùi thơm lan tỏa, thịt gà như đang nhảy múa trên đầu lưỡi.

Nam Nam không thể cưỡng lại, liên tục gặm thêm miếng này miếng kia, nước mắt từ khóe mắt lặng lẽ rơi xuống.

Ngon quá.

Cậu bé chưa từng ăn món nào ngon như thế.

Loading...