Sạp Bói Xuyên Công Ty - Chương 267
Cập nhật lúc: 2025-04-16 15:20:22
Lượt xem: 5
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/706qrPyEa2
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Tiền Phú Quý vứt lon nước ngọt, trong lòng không ngừng lẩm bẩm: “Đừng thấy tôi, ngàn vạn lần đừng nhìn thấy tôi…”
Ơ? Không đúng.
Bao nhiêu năm trôi qua, hình dạng của cả hai đã thay đổi rất nhiều.
Từ một thằng béo trở thành một gã béo.
Trần Thanh Nghiên không nhận ra Tiền Phú Quý bây giờ, thậm chí cũng không nhớ Tiền Phú Quý của ngày trước.
Ông ta có chút mừng rỡ, lại hơi buồn bã, nước mắt lặng lẽ chảy ra từ khóe mắt.
Đúng vậy… Trần Thanh Nghiên căn bản không nhớ ông ta.
Một giọng nói vừa quen thuộc vừa xa lạ vang lên: “Cậu là Phú Quý phải không? Phú Quý lớp 5-1 trường Tiểu học Đế Kinh?”
Tiền Phú Quý kinh ngạc, không dám tin vào điều vừa nghe thấy.
Chết rồi! Thật sự c.h.ế.t rồi!
Trần Thanh Nghiên không những nhớ đến thằng béo ngày xưa, mà còn nhận ra gã béo bây giờ!
Đáp lại? Hay là không?
Cuộc gặp mặt trong tưởng tượng của Tiền Phú Quý là ông ta mặc vest, thắt cà vạt, tóc chải bóng mượt, dẫn theo một nhóm đàn em nhuộm tóc vàng xuất hiện lộng lẫy, làm một màn anh hùng cứu mỹ nhân.
Lý tưởng thì đẹp đẽ, thực tế thì phũ phàng.
Ông ta lại gặp nữ thần trong lòng mình với dáng vẻ một gã béo lén lút ăn gà rán.
Tuyệt đối không thể thừa nhận mình là thằng béo!
Tiền Phú Quý sợ hãi đến mức mặt mày méo xệch, co mình thành một khối tròn, nói: “Không, cô nhận nhầm rồi, tôi không phải…”
Trần Thanh Nghiên không biết đã đến trước mặt ông ta từ khi nào, thần sắc vẫn bình thản, nhưng giọng nói có chút gấp gáp.
“Bên trong cánh tay trái của cậu có nốt ruồi đen giống hệt của Phú Quý, cậu nhất định là cậu ấy!”
Tiền Phú Quý trợn tròn mắt, vô thức nhìn xuống cánh tay.
Trời ạ, quả thật có một nốt ruồi đen.
Chính ông ta cũng không chú ý, vậy mà Trần Thanh Nghiên lại nhớ rõ mồn một, đúng là người làm bác sĩ có khác.
Trần Thanh Nghiên cúi người xuống, khẽ gọi: “Phú Quý.”
Giọng nói nhẹ nhàng như hoa lan trong thung lũng thoảng qua tai, trái tim Tiền Phú Quý như bị chiếc lông vũ phớt qua, ngứa ngáy, tê tê.
Ông ta khẽ ngẩng đầu, ánh mắt hai người giao nhau trong không trung.
Trần Thanh Nghiên vẫn giống hệt lúc nhỏ, làn da trắng như tuyết, đôi mắt lạnh lùng, không cười thì là mỹ nhân băng giá, khi cười lại ấm áp lòng người.
Khoảng cách hai người rất gần, ông ta có thể đếm rõ từng sợi lông mi dài của bà ấy.
Tiền Phú Quý nhìn đến ngây ngẩn, nói lắp bắp: “Tôi, cái đó… cái gì…”
Hoa Nguyệt Nguyệt chen vào với nụ cười ngọt ngào: “Chị Thanh Nghiên, chị đến rồi.”
Trần Thanh Nghiên khẽ ừ một tiếng: “Em quen Phú Quý sao?”
Hoa Nguyệt Nguyệt bĩu môi, cảm giác có gì đó không ổn.
Kể từ lúc bước vào, chị Thanh Nghiên không ngừng nhìn chằm chằm vào gã béo, mở miệng là Phú Quý, ngậm miệng là Phú Quý.
Gã béo đó chẳng lẽ là bạn trai cũ của chị Thanh Nghiên?!
Hai người này trước kia đã có một mối tình khắc cốt ghi tâm?
Hoa Nguyệt Nguyệt tưởng tượng ra cả một màn kịch lớn.
Trần Thanh Nghiên vỗ vai cô ấy, nói: “Trả lời đi.”
“Hả? À.” Hoa Nguyệt Nguyệt giải thích: “Đại sư Mập giúp em bắt quỷ, ờm… không đúng, nói chung ông ấy chỉ là khách qua đường, lập tức sẽ đi ngay thôi.”
Trần Thanh Nghiên không có phản ứng gì.
Lưu Mỹ Linh đứng ngoài cửa bỗng nổi cáu: “Hoa Nguyệt Nguyệt, em nói rõ xem nào, bắt quỷ là gì? Trên đời này làm gì có quỷ? Mấy năm qua em học hành kiểu gì vậy?!”
Hoa Nguyệt Nguyệt liếc nhìn Nam Nam trong góc, rất muốn hét lên một tiếng.
“Y tá trưởng đại nhân, quỷ đang ở ngay bên cạnh chị kìa.”
Nhưng cô ấy không dám nói vậy, chỉ cúi đầu chịu đựng lời trách mắng.
Hôm nay y tá trưởng vốn không có ca trực, đột nhiên đến, bắt gặp cô ấy đang ăn gà rán. Cô ấy đuối lý, bị mắng là đúng.
Lưu Mỹ Linh nói không ngừng, mắt đảo sang hai người còn lại: “Ngoài gã béo đó, hai người kia là ai?”
Hoa Nguyệt Nguyệt ấp úng: “Bạn bè em, bọn em thu dọn xong sẽ lập tức đi.”
Lưu Mỹ Linh há miệng định nói gì đó: “Hoa Nguyệt Nguyệt…”
Trần Thanh Nghiên quay lại ngăn cản: “Chị Mỹ Linh, có người ngoài ở đây, để chút mặt mũi cho em ấy đi.”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeydtruyen.com./sap-boi-xuyen-cong-ty-sewd/chuong-267.html.]
Lưu Mỹ Linh hừ một tiếng, không nói gì thêm.
Hoa Nguyệt Nguyệt lén giơ tay làm dấu cảm ơn: “Cảm ơn chị Thanh Nghiên đã cứu mạng em.”
Trần Thanh Nghiên chạm nhẹ vào trán cô ấy, mỉm cười bất lực: “Lần sau không được thế này nữa.”
Hoa Nguyệt Nguyệt giơ bốn ngón tay lên thề: “Đảm bảo không có lần sau, hì hì.”
Cô ấy đổi giọng hỏi: “Chị Thanh Nghiên, chị quen đại sư Mập ạ?”
Trần Thanh Nghiên cúi mắt, khẽ đáp: “Ừm.”
Hoa Nguyệt Nguyệt lòng đầy tò mò, quay sang hỏi: “Đại sư Mập, sao ông quen chị Thanh Nghiên?”
Tiền Phú Quý im lặng, ký ức về chuyện ngày xưa chợt ùa về.
Lần đầu gặp Trần Thanh Nghiên là trên sân khấu nhận giải ở trường trung học.
Bà ấy đại diện khối lên phát biểu, mặc đồng phục bình thường, nhưng lại không hề tầm thường.
Mỗi môn đều đứng đầu, nhan sắc cũng đứng đầu.
Chỉ nhìn một lần, dáng vẻ của bà ấy đã khắc sâu trong lòng ông ta.
Tiền Phú Quý may mắn, được xếp chung lớp với Trần Thanh Nghiên.
Thời gian đó ông ta vui vẻ khác thường, đúng giờ đến lớp, không trễ một buổi nào.
Trần Thanh Nghiên là lớp trưởng, lại là cán sự môn toán.
Vân Mộng Hạ Vũ
Môn tệ nhất của Tiền Phú Quý là toán, mỗi lần thi chỉ được hơn mười điểm, làm xong trắc nghiệm là gục xuống bàn ngủ.
Môn toán thật sự không phải dành cho con người.
Có lần, Trần Thanh Nghiên thu bài tập: “Phú Quý, bài tập toán của cậu đâu?”
Tiền Phú Quý chưa bao giờ nộp bài tập toán, vì nữ thần ánh trăng trắng của mình, ông ta cố gắng chép bài của người khác.
Chép đi chép lại, cuối cùng chép nhầm vào vở bài tập của Trần Thanh Nghiên.
Trần Thanh Nghiên phát hiện ra, nói: “Phú Quý, không được chép bài tập.”
Tiền Phú Quý gãi đầu: “Tôi là một học sinh dốt đặc cán mai, thật sự không biết làm, bài 13 nhân 12 cũng không tính được.”
Trần Thanh Nghiên chỉ lắc đầu: “Phú Quý, sống trên đời nhất định phải có điểm tựa cho bản thân, không học được toán cũng không sao, học thứ gì cậu thích, đừng lãng phí thời gian.”
Tiền Phú Quý hiểu mà cũng không hiểu: “Tôi biết rồi, thế còn bài tập toán thì sao?”
Trần Thanh Nghiên đặt vở bài tập của mình xuống: “Muốn chép thì chép của tôi, bài của người khác có nhiều đáp án sai lắm.”
“Được, cảm ơn bạn Trần.”
Tiền Phú Quý mỗi ngày đều được xem vở bài tập của bà ấy, đủ mọi môn, toán, Anh, lý, hóa…
Chữ của bạn Trần mềm mại thanh thoát, chữ của ông ta như con cua bò trên giấy, ngoằn ngoèo vặn vẹo, so ra thật thảm hại.
Tiền Phú Quý liền có động lực, không học được toán cũng phải rèn chữ.
Ngày qua ngày, ông ta không ngừng luyện theo chữ của Trần Thanh Nghiên, chữ viết dần dần ngay ngắn, cuối cùng còn có phong cách riêng.
Chữ của hai người, một phóng khoáng bay bổng, một thanh tú nhẹ nhàng, đặt cạnh nhau đúng là trời sinh một cặp.
Tiền Phú Quý nhìn chồng vở bài tập cao ngất, ngây ngô cười.
Hì hì! Thành công rồi!
Chờ đến mùa hè năm tốt nghiệp, ông ta sẽ viết một bức thư tình với nét chữ đẹp đẽ.
Ông ta đã nghĩ kỹ lời tỏ tình.
“Chép bài cậu hai năm rưỡi, tôi sẽ dùng cả đời để trả.”
“Chữ viết có thể thay đổi, tình cảm của tôi dành cho cậu sẽ không bao giờ đổi.”
“Bạn Trần, tôi thích cậu…”
Đáng tiếc, bức thư đó chưa bao giờ gửi đi.
Khai giảng kỳ sau, Trần Thanh Nghiên đột ngột chuyển trường, không biết đi đâu.
Bà ấy đã đi rồi, không còn ai cho ông ta chép bài.
Tiền Phú Quý úp mặt xuống bàn khóc: “Bạn học chép bài của tôi biến mất rồi, hu hu hu…”
Ông ta buồn suốt một tháng, cuối cùng lấy vở bài tập cũ của Trần Thanh Nghiên ra, viết lại từng chữ từng chữ.
Giờ văn chép vở văn, giờ Anh chép vở Anh, giờ lý chép vở lý…
Cuối cùng, ông ta thành công vào một trường bình thường.
Dù Trần Thanh Nghiên đã đi, nhưng bà ấy đã để lại một kho báu quý giá.
Đối với ông ta, bà ấy là kho báu đáng quý nhất đời.