Sạp Bói Xuyên Công Ty - Chương 270

Cập nhật lúc: 2025-04-16 15:20:29
Lượt xem: 7

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/9ABI0AOJHL

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Hoa Nguyệt Nguyệt bước đi ngược lại, căng thẳng nhìn quanh, cứ thấy người ôm trẻ con là cô ấy lại sợ hãi.

Cô ấy đã tận mắt chứng kiến năng lực của đại sư, lời của đại sư chắc chắn có lý.

Cô ấy thầm nhẩm trong lòng, không được nhận đứa trẻ từ tay bệnh nhân, không được nhận...

Lưu Mỹ Linh đứng chặn phía trước, sắc mặt không tốt chút nào: “Hoa Nguyệt Nguyệt, cô lại đi đâu đấy?! Dọn dẹp văn phòng xong chưa?”

“Sắp xong rồi, sắp xong rồi, ha ha.” Hoa Nguyệt Nguyệt chạy vào văn phòng, đóng cửa lại.

Đại sư Mập đã đi đâu mất, chị Thanh Nghiên chắc đang đưa ông ta đi kiểm tra ở khoa xương khớp.

Theo kinh nghiệm ít ỏi chưa từng yêu đương của mình, một nam một nữ ở riêng với nhau, ánh mắt chạm nhau, động chạm cơ thể, lâu ngày ắt sẽ sinh tình!

Không được! Phải đi theo để giám sát mới được, không thể để hai người họ ở riêng.

Nhanh chóng dọn dẹp cho xong rồi lao đến khoa xương khớp thôi, cố lên!

Hoa Nguyệt Nguyệt lập tức hừng hực khí thế, cầm chổi quét vài cái đã xong.

Cô ấy mở cửa lao ra ngoài: “Chị Thanh Nghiên, em đến rồi!!”

Lưu Mỹ Linh nhìn cô ấy không chút biểu cảm: “Hoa Nguyệt Nguyệt, định đi đâu đấy?”

“Ai chà chà!” Hoa Nguyệt Nguyệt phanh gấp lại, suýt nữa thì đế giày ma sát tóe lửa.

Nếu đ.â.m phải y tá trưởng thì toi rồi.

May mà còn cách một chút, hai người chỉ cách nhau mũi chạm mũi.

Khoảng cách này có vẻ hơi mờ ám.

Hoa Nguyệt Nguyệt vội lùi lại: “Xin lỗi, xin lỗi, xin y tá trưởng đừng trách… Á!”

Cô ấy bị trượt chân, ngã sấp xuống, chân tay dang rộng nằm dài trên sàn.

“Ai da mẹ ơi! Mông của tôi, eo của tôi!”

Lưu Mỹ Linh cau mày: “Hoa Nguyệt Nguyệt, cô không sao chứ?”

Trong đáy mắt của y tá trưởng thoáng qua chút lo lắng, vừa hay Hoa Nguyệt Nguyệt bắt được tia ấy.

Miệng lưỡi sắc bén nhưng lòng dạ đậu phụ, trong lòng y tá trưởng cũng có chỗ dành cho cô ấy.

Hoa Nguyệt Nguyệt ôm eo rên rỉ: “Đau quá~ tay đau, chân đau, chỗ nào cũng đau, chẳng lẽ tôi sắp c.h.ế.t rồi?”

Lưu Mỹ Linh liếc nhìn cô ấy: “Đừng nói xạo.”

Hoa Nguyệt Nguyệt đảo mắt, chuyển sang giọng điệu ẻo lả: “Thật đấy, gạch men trong bệnh viện trơn quá, tôi không ổn rồi…”

“Y tá trưởng, chị không cần để ý đến tôi, tôi có thể tự bò đến khoa xương khớp, hức ~”

Lưu Mỹ Linh thở dài: “Tôi sẽ đích thân đưa cô đi!”

Hai người cùng đến khoa xương khớp, đi qua sảnh lớn tầng một, giờ là buổi tối nên người trong bệnh viện thưa dần.

Một người phụ nữ trung niên đứng giữa sảnh nhìn quanh, vừa thấy hai người mặc áo blouse trắng liền lập tức lao đến.

“Cô là y tá phải không? Có thể giúp tôi bế đứa bé một chút được không? Tôi chỉ đi vệ sinh một lát rồi quay lại ngay.”

Người phụ nữ trung niên trông rất sốt ruột, ôm chặt một chiếc khăn quấn màu hồng, đầu đứa bé áp sát vào n.g.ự.c bà ta.

Hoa Nguyệt Nguyệt nhắc nhở: “Đừng ôm chặt như vậy, đứa bé thở không nổi đâu.”

Người phụ nữ trung niên cười gượng: “Ây, mấy cô còn trẻ không hiểu, trẻ con mà bế lỏng tay là chúng không có cảm giác an toàn, khóc to lắm.”

Bà ta lại đưa ra yêu cầu: “Cô bế giúp tôi một lát được không?”

Lưu Mỹ Linh đưa tay ra đón, Hoa Nguyệt Nguyệt lập tức có linh cảm bất an, đập vào tay bà ấy: “Đợi đã.”

Người phụ nữ trung niên khựng lại một giây, rồi vội cúi đầu, che giấu vẻ mặt không tự nhiên.

Hoa Nguyệt Nguyệt mắt tinh, bắt kịp khoảnh khắc đó.

Nhớ lại lời của đại sư, chắc chắn người phụ nữ này có vấn đề, đứa trẻ bà ta ôm cũng có vấn đề.

Lưu Mỹ Linh quay đầu hỏi: “Có chuyện gì vậy?”

Hoa Nguyệt Nguyệt kiên quyết tin tưởng đại sư: “Không được bế!”

Trong mắt người phụ nữ trung niên lóe lên vẻ kinh ngạc, tình huống không đúng như bà ta dự tính.

Bà ta đã cố ý chọn lúc đêm tối ánh sáng kém, mang theo đứa bé đến bệnh viện để tìm người.

Cơ hội chỉ có một lần, nếu kéo dài sẽ bị người khác phát hiện.

Người phụ nữ trung niên vội vã: “Y tá ở bệnh viện các cô sao lại thế này, bế đứa trẻ một chút cũng không được, tôi phải khiếu nại!”

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeydtruyen.com./sap-boi-xuyen-cong-ty-sewd/chuong-270.html.]

Lưu Mỹ Linh nhíu mày sâu hơn.

Nếu bị khiếu nại, chuyện nhỏ cũng có thể hóa to.

Vân Mộng Hạ Vũ

Bà ấy đưa tay ra: “Cô bình tĩnh lại, nhà vệ sinh ở phía đó kìa.”

Trong mắt người phụ nữ trung niên lóe lên vẻ đắc ý: “Nhớ bế cẩn thận, con tôi vừa mới sinh không lâu.”

Đứa trẻ đang tiến gần lại, Hoa Nguyệt Nguyệt lạnh toát sống lưng, kéo Lưu Mỹ Linh lùi lại thật nhanh.

“Không được!”

Lưu Mỹ Linh tưởng cô ấy đang làm loạn: “Hoa Nguyệt Nguyệt, chỉ là bế đứa bé một chút thôi, cô lại bày trò gì vậy?”

Hoa Nguyệt Nguyệt lắc đầu: “Chị quên là ở khoa nhi có quy định, phải kiểm tra chỉ số sinh tồn của trẻ trước, không được tự tiện đón lấy đứa bé từ bệnh nhân.”

Lưu Mỹ Linh nhớ ra điều đó, bà ấy nói nhỏ: “Bệnh nhân à, cô bế đứa bé đi theo chúng tôi qua khoa nhi nhé, không xa đâu, bên đó có nhà vệ sinh...”

“Không! Tôi không đi!” Người phụ nữ trung niên gấp gáp: “Cô mau bế lấy nó đi, bế lấy nó!!”

Bà ta đổ người về phía trước, gương mặt đứa bé lộ ra.

Hoa Nguyệt Nguyệt thoáng thấy có gì đó kỳ lạ: “Trời ơi! Mặt đứa bé tím tái, môi thâm lại rồi, có khi nào đã c.h.ế.t không?”

Người phụ nữ trung niên phát cuồng: “Không, nó chưa chết!”

Hoa Nguyệt Nguyệt vừa lùi lại vừa hét: “Bà để lộ mặt đứa bé ra xem nào.”

Người phụ nữ trung niên lắp bắp: “Con tôi chưa chết! Con tôi c.h.ế.t rồi, do cô hại nó chết!”

Cả một nồi oan úp xuống, Hoa Nguyệt Nguyệt kéo Lưu Mỹ Linh chạy ra khỏi sảnh: “Bảo vệ, mau tới đây!”

Người phụ nữ trung niên nhanh chóng bị khống chế, đứa bé bà ta ôm quả thật đã chết.

Hoa Nguyệt Nguyệt có chút sợ hãi: “May mà chúng ta không đón lấy đứa bé từ tay bà ta, nếu không thật khó giải thích.”

Người phụ nữ trung niên cố tình ôm xác đứa bé đến bệnh viện, mượn cớ đi vệ sinh rồi bỏ lại đứa bé cho họ.

Quay lại mà phát hiện đứa bé đã ngừng thở, chắc chắn bà ta sẽ la ó om sòm, vu cho họ hại c.h.ế.t đứa trẻ.

Lưu Mỹ Linh lòng bàn tay toát mồ hôi: “Nếu thực sự chúng ta đã bế lấy đứa bé từ tay bà ta, chắc chắn sẽ gặp họa.”

Trước đây đã từng xảy ra vụ việc tương tự, người nhà bệnh nhân còn căng băng rôn khắp bệnh viện, vị bác sĩ kia cuối cùng phải từ chức.

Có những chuyện một khi đã vướng vào thì khó lòng rũ bỏ, cho dù bản thân không làm gì sai.

Lưu Mỹ Linh hỏi: “Làm sao cô biết chuyện này?”

Hoa Nguyệt Nguyệt chắp tay lạy trời: “Tạ ơn đại sư vạn năng, từ nay về sau cô chính là bố tôi.”

“Đúng là mê tín.” Lưu Mỹ Linh nhìn cô ấy: “Cô quả nhiên giả bộ bị thương.”

“Ai da!” Hoa Nguyệt Nguyệt lập tức thay đổi sắc mặt, đeo lên bộ mặt đau khổ: “Vừa rồi adrenaline tăng cao, giờ lại đau rồi.”

Lưu Mỹ Linh giục: “Đi nhanh đi, tôi còn phải về nhà.”

Hoa Nguyệt Nguyệt cười toe toét: “Vâng ạ, y tá trưởng đại nhân.”

“Cái kiểu xưng hô gì đấy? Đổi ngay.”

“Không đổi, gọi thế này mới thể hiện chị là duy nhất.”

“Tùy cô vậy.”

Phòng bệnh khoa xương.

Toàn thân Tiền Phú Quý được băng bó kín như một chiếc bánh chưng, tay trái bó bột, tay phải cắm kim truyền dịch.

Trần Thanh Nghiên đứng bên giường, nói: “Phú Quý, cậu nghỉ ngơi cho tốt.”

Tiền Phú Quý nghe thấy giọng bà ấy, cuối cùng cũng thấy sống lại.

Lại vào viện, lại nằm viện.

Hình như lần trước vào viện là do đánh nhau, khi đó ông ta dẫn đám em nhỏ tóc vàng và đánh nhau suốt ba tiếng với đám tóc đỏ ở trường bên cạnh, cuối cùng bị thương vinh quang.

Từ đó, đám tóc đỏ nhìn thấy đám tóc vàng thì đều phải đi vòng qua, không dám hó hé gì nữa.

Già rồi, xương cốt không còn chống chịu nổi như trước nữa.

Tiền Phú Quý nhúc nhích ngón tay.

“Á… đau quá!”

Lúc mới gãy xương còn chưa thấy đau, giờ cảm giác đau nhức bừng dậy, đau đến nghẹt thở.

Cả khuôn mặt Tiền Phú Quý nhăn nhúm.

Loading...