Sạp Bói Xuyên Công Ty - Chương 271
Cập nhật lúc: 2025-04-16 15:20:30
Lượt xem: 7
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/7V37XoD2TV
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Trần Thanh Nghiên bước tới, lên tiếng hỏi: “Phú Quý, còn chỗ nào không thoải mái không?”
Tiền Phú Quý gắng chịu đau, cố nặn ra một nụ cười: “Không sao đâu, đêm nay cậu vất vả rồi.”
Trong mơ ông ta cũng không ngờ, lần tái ngộ với bạn học Trần lại trong hoàn cảnh thế này.
Ông ta là bệnh nhân, bạn học Trần là bác sĩ, thật là mất mặt quá.
Nhưng nằm viện cũng đồng nghĩa có thêm cơ hội gặp bà ấy.
Nghĩ đến đó, vết thương đột nhiên không còn đau nữa.
Tiền Phú Quý cười ngây ngô: “Bác sĩ Trần, cậu về nghỉ ngơi đi, tôi tự lo được mà.”
Trần Thanh Nghiên khẽ nhíu mày: “Một mình thì không ổn đâu, ăn uống hay đi vệ sinh đều bất tiện. Số điện thoại người nhà cậu là gì, tôi sẽ gọi họ đến chăm sóc cho cậu.”
Tiền Phú Quý cúi đầu, ánh mắt u buồn: “Người nhà của tôi... đều qua đời cả rồi.”
Ông bà ông ta mất mười năm trước, bố mẹ cũng mất tám năm rồi. Anh em họ hàng người thì không liên lạc, người thì cũng đã ra đi.
Những người thân cận đều đã mất, chỉ còn lại vài người họ hàng xa…
Trần Thanh Nghiên ngạc nhiên: “Xin lỗi.”
“Không cần xin lỗi đâu, đây vốn là sự thật mà.” Tiền Phú Quý đột nhiên có chút trầm ngâm: “Số phận do trời định, tôi chỉ có thể mỉm cười chấp nhận, biết làm gì khác đây?”
Trần Thanh Nghiên cúi xuống nhìn ông ta, từng chữ từng chữ rõ ràng: “Phú Quý, cậu đừng buồn, số phận nằm trong tay mình, những gì đã qua thì đã định, nhưng tương lai có thể thay đổi.”
“Cậu sẽ tìm được hạnh phúc của mình!”
Ánh mắt bà ấy kiên định và mạnh mẽ, sâu trong lòng Tiền Phú Quý khẽ rung động, gợn lên từng đợt sóng.
Bà ấy đang an ủi, đang khích lệ ông ta…
Tiền Phú Quý dời ánh nhìn, tai đỏ ửng: “Thật ra cũng không đến nỗi nào.”
Trước đây có đám em tóc vàng bên cạnh, giờ có đại sư và Tiểu Hành Tử, các ông bà lớn tuổi ai cũng tốt cả.
Lúc bận thì thu tiền thuê nhà, lúc rảnh thì ngồi ăn dưa hóng chuyện.
Trần Thanh Nghiên lấy điện thoại ra: “Phú Quý, kết bạn để có gì gọi cho nhau, tôi phải về khoa rồi.”
“Ồ, được, được.” Tiền Phú Quý sờ túi áo: “Điện thoại trong túi, mật khẩu là…”
Không thể nói mật khẩu được, lỡ nói ra lại lộ tâm tư của mình mất.
Trần Thanh Nghiên cũng không hỏi thêm, mật khẩu là quyền riêng tư mà. Bà ấy lấy điện thoại ra, đặt bên cạnh Tiền Phú Quý.
Tiền Phú Quý thao tác khó khăn, nhờ kỹ năng đánh game nhiều năm, ông ta dùng hai ngón tay nhanh chóng mở khóa màn hình.
“Ha ha, xong rồi.”
Trần Thanh Nghiên quét mã QR, trong mắt hiện lên một chút kinh ngạc.
Tên tài khoản của Phú Quý là “Hoa Khai Phú Quý” ảnh đại diện là một bông mẫu đơn chói mắt.
Cánh hoa đỏ rực ôm lấy một con mèo mắt trợn ngược, kèm theo hai dòng chữ.
“Cả khu phố này tôi là số hai, không phục thì đấu!!”
Tiền Phú Quý liếc qua ảnh đại diện, vô cùng ngượng ngùng.
Chết tiệt! Quên đổi ảnh đại diện rồi, hình tượng của mình tiêu tan mất.
Tiền Phú Quý cười gượng: “Ha ha ha, bất ngờ quá, đứa em họ nghịch phá đấy.”
Trần Thanh Nghiên thắc mắc: “Sao lại là số hai?”
Tiền Phú Quý tiếp tục cười gượng: “Ha ha.”
Ở phố đồ cổ, đương nhiên đại sư Lâm là số một, ông ta là số hai, Tiểu Hành Tử là số ba.
Không ngờ trời tính không bằng người tính, ông ta xui xẻo bị thương, Tiểu Hành Tử thằng ranh ấy lại nhân cơ hội cuỗm mất chìa khóa xe.
Chiếc BMW bạc của ông ta… chiếc xe yêu quý theo ông ta nhiều năm, với kỹ thuật lái của Tiểu Hành Tử, không biết sẽ thành ra thế nào đây?
Trần Thanh Nghiên đặt điện thoại xuống: “Có việc gì thì gọi điện, tôi đi một lát.”
“Được rồi, tôi sẽ ngoan ngoãn nghe lời.” Tiền Phú Quý gật đầu: “Bạn học Trần, không cần lo cho tôi đâu, cứ lo công việc của cậu trước.”
Trần Thanh Nghiên lẩm nhẩm ba chữ “Bạn học Trần…”
Do dự một lúc, bà ấy hỏi: “Phú Quý, cậu còn nhớ lần đầu chúng ta gặp nhau không?”
“Dĩ nhiên là nhớ.” Tiền Phú Quý không bao giờ quên được khoảnh khắc đó: “Cậu đứng trên bục nhận giải phát biểu, là tấm gương của cả trường, tôi cũng không ngoại lệ.”
Trần Thanh Nghiên khẽ nói: “Cậu vẫn quên rồi…”
Tiền Phú Quý ngơ ngác: “Gì cơ?”
“Không có gì, cậu ngủ sớm đi.” Trần Thanh Nghiên đẩy cửa bước ra, bóng lưng tỏa ra chút gì đó lạnh lùng xa cách.
Lòng Tiền Phú Quý bỗng trống rỗng, cơn mệt mỏi ập đến, ông ta dần thiếp đi.
Trong mơ, ông ta trở về thời béo ú ngày xưa.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeydtruyen.com./sap-boi-xuyen-cong-ty-sewd/chuong-271.html.]
Phú Quý nhỏ bé ngồi trước bàn học, đếm ngón tay: “Ông nội một quả táo lớn, bà nội một quả táo lớn, bố một quả táo, mẹ một quả táo lớn, mình một quả táo nhỏ.”
Ông nội hỏi: “Tổng cộng là mấy quả táo?”
Phú Quý nhỏ bé suy nghĩ nghiêm túc: “Bốn quả.”
Ông nội nói: “Sai rồi, là năm quả.”
“Bốn quả!” Phú Quý nhỏ bé khăng khăng: “Táo nhỏ không tính, không ăn no được, bụng đói thì coi như không có. Cháu cũng muốn táo to.”
Ông nội lắc đầu thở dài: “Được rồi, bốn quả thì bốn quả.”
Phú Quý nhỏ bé vui mừng giơ tay: “Ông ơi, cháu trả lời đúng rồi, cháu muốn ăn táo to.”
Ông nội biến mất, trên bàn hiện ra bốn quả táo to hơn cả cái đầu của cậu, trắng đỏ xen lẫn, đẹp vô cùng.
Cậu ôm lấy quả táo cắn một miếng, bỗng thấy mình ở một con ngõ nhỏ tối đen.
Không có ai, không có gì cả.
“Ông ơi, ông ơi… ăn hết ông mất rồi! Háu ơm!”
Cậu cắn từng miếng từng miếng, ăn mãi không hết.
Trong thế giới thực, Tiền Phú Quý l.i.ế.m môi: “Táo, ngon quá.”
…
Cuối cùng Quý Hành cũng lái được chiếc BMW bạc, lần đầu lái xe này nên không quen lắm, cậu ta trố mắt nhìn tới nhìn lui, giống như làm chuyện xấu.
Lâm Khê ngồi ở ghế sau, trong lòng có dự cảm không lành: “Cậu có bằng lái không đấy?”
“Có chứ.” Quý Hành khởi động xe,
“Chị đại yên tâm, đảm bảo không bị cảnh sát túm, trường dạy lái chính quy, kỹ thuật chính quy.”
Thi bằng xong, cậu ta ít khi lái xe, nhà có tài xế đưa đón, ở Thần Toán Đường thì có Phú Quý.
Tin tưởng vào bản thân, không vấn đề gì đâu.
Chiếc BMW bạc từ từ lăn bánh, lúc mới khởi động hơi loạng choạng, càng đi càng vững.
Quý Hành phấn khích hét lên: “Chị đại, kỹ thuật của em cũng ổn chứ nhỉ?”
Lâm Khê thản nhiên đáp “Ừ” một tiếng: “Xe của Phú Quý đấy, cậu cẩn thận vào.”
“Yên tâm.” Quý Hành nắm c.h.ặ.t t.a.y lái: “Em nhất định sẽ trả cho ông ấy một chiếc xe nguyên vẹn.”
Vừa dứt lời, thân xe bỗng lắc mạnh.
Quý Hành kêu to: “Ôi trời ơi! Vừa đụng phải cái gì ấy nhỉ?”
Cậu ta ngó nghiêng: “Chị đại, xuống xem thử không?”
Lâm Khê ngáp một cái: “Không cần, cứ lái tiếp, con đường này đi được mà.”
“Ồ ồ.”
Quý Hành tăng tốc lao về phía trước, đường thoáng đãng, xung quanh không một bóng người, không một bóng xe.
Cậu ta càng lái càng thấy không ổn: “Chị đại, trung tâm Đế Kinh vào ban đêm đông vui lắm, sao không thấy xe nào khác vậy?”
Lâm Khê thở dài: “Vì cậu đã đi vào quỷ đạo rồi.”
Quý Hành: ?!!!
“Quỷ đạo?!” Quý Hành run lẩy bẩy: “Chị đại, chị đừng có đùa.”
Lần trước ngồi xe ma, cậu ta đã gặp phải một con quỷ cụt tay cụt chân dùng lưỡi lái xe, suốt đường đi nguy hiểm trùng trùng.
Lần này cậu ta tự lái xe, nhỡ đ.â.m trúng quỷ thì sao?
Đâm c.h.ế.t quỷ thì bị phạt mấy năm?
Xung quanh tối om, nhìn đâu cũng chỉ thấy bóng đen. Đèn xe chẳng thể chiếu sáng con đường phía trước.
Quý Hành giảm tốc độ, giọng run rẩy: “Chị đại, không thấy đường.”
“Không sao.” Lâm Khê điềm nhiên nói: “Cứ lái theo cảm giác của cậu, tuyệt đối đừng dừng lại.”
“Hả?” Quý Hành run càng dữ hơn, dừng xe chắc chắn sẽ xảy ra chuyện chẳng lành.
Cậu ta nhấn ga, chiếc BMW màu bạc như mũi tên lao vào bóng tối.
Bỗng “tách” một cái, đèn xe tắt phụt.
Vân Mộng Hạ Vũ
Quý Hành hét toáng lên: “Chị đại, không thấy gì cả!”
Lâm Khê ngáp: “Lũ quỷ nghịch ngợm thôi, cậu cứ lái đi, chúng tự động tránh ra.”
Quý Hành nhắm mắt, cảm nhận nhịp điệu của xe, lái mù một đoạn.
Không xa phía trước, từng đốm sáng như sao lập lòe, lơ lửng bay tới.
Quý Hành hé mắt: “Chúng ta ra khỏi đây rồi sao?”
Lâm Khê nhìn ra ngoài cửa sổ: “Đó là ma trơi.”