Sạp Bói Xuyên Công Ty - Chương 272
Cập nhật lúc: 2025-04-16 15:20:33
Lượt xem: 15
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/8pYOUfPdMO
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Vô số ngọn lửa xanh trắng bay đến vây quanh xe, nhảy múa như đang đi bar.
Quý Hành ngơ ngác hỏi: “Ma trơi muốn làm gì?”
Lâm Khê giải thích đơn giản: “Quỷ đạo xuất hiện một chiếc xe nhân gian, chúng chỉ tò mò thôi. Ma trơi không có sát thương, cậu đừng run nữa, mau về nhà đi.”
Quý Hành nuốt nước bọt: “Vâng, chị đại.”
Cậu ta tự nhủ đây không phải là quỷ đạo, cứ coi như đang đi trên đường bình thường…
Chiếc xe bạc lao qua vòng vây ma trơi, dần dần biến mất.
Những đốm ma trơi tụ lại bàn tán.
“Có người sống!”
Vân Mộng Hạ Vũ
“Người sống vào quỷ đạo làm gì? Chúng ta có nên theo dõi không?”
“Cô gái đó không đơn giản, đừng manh động, báo cáo với Vô Thường đại nhân đi.”
“Ý kiến hay.”
Ma trơi xếp thành hàng, bay về một nơi trong địa phủ.
Lúc này, Quý Hành đạp mạnh ga: “Chị đại, có quỷ đang đuổi theo chúng ta!”
Chiếc BMW bạc lao phía trước, đằng sau là một đám quỷ chen chúc bám theo.
Quỷ với đủ mọi hình dạng: có đầu không chân, có chân không đầu, hình chữ nhật, hình vuông, hình tròn…
Quý Hành không dám nhìn: “Khó khăn lắm mới được lái xe, lại lái vào quỷ đạo, sao tôi xui xẻo thế này?”
Lâm Khê mặt không đổi sắc: “Chỉ là lũ quỷ con thôi, giữ bình tĩnh, sắp ra khỏi rồi. Có tôi ở đây, chúng không dám đến gần đâu.”
Quý Hành lập tức lấy lại tự tin.
Có chị đại ở đây, không phải sợ.
Cậu ta vừa hét vừa lái: “A a a!!”
Ở cuối màn đen, bóng người qua lại, xe cộ nườm nượp, nhân gian đang vẫy gọi.
Quý Hành mừng rỡ: “Còn mười giây nữa.”
Cậu ta đếm ngược trong đầu, chín, tám, bảy…
Đến giây cuối cùng, hai bóng người xuất hiện trước đầu xe, một đen một trắng, mặt mũi không nhìn rõ.
Quý Hành giật mình: “Chết tiệt! Đụng trúng quỷ rồi!”
Bóng trắng nhẹ nhàng giơ tay, xe lập tức dừng lại, lực quán tính lớn khiến cậu ta chúi về phía trước.
Rầm!
Quý Hành chúi đầu vào vô-lăng, trán nổi u to tướng.
Cậu ta rên rỉ: “Chết rồi, tôi phải đi bệnh viện với Phú Quý rồi.”
Quý Hành gục xuống vô-lăng, nheo mắt nhìn hai bóng người trước xe, cơn ớn lạnh bò lên sống lưng.
“Chị đại, đây là ai?”
Lâm Khê ngồi yên ở ghế sau, bình thản thốt ra bốn chữ: “Hắc Bạch Vô Thường.”
“Hả?!” Quý Hành há hốc mồm, nước dãi chảy xuống vô-lăng.
Cậu ta không ngờ chưa bị cảnh sát dương gian bắt mà lại bị Vô Thường địa phủ chặn lại.
Quý Hành mặc kệ tất cả, cởi dây an toàn trèo xuống ghế sau: “Chị đại, em bị bắt rồi à? Phải nộp phạt hay ngồi tù? Ở địa phủ ngồi tù có bị quỷ xé xác không?”
Lâm Khê liếc nhìn cậu: “Chẳng ra gì, sợ cái gì?”
Cô xách cổ áo Quý Hành, mở cửa bước xuống.
Quý Hành run lẩy bẩy: “Chị đại, chị định làm gì?”
“Có chuyện phải đối diện nói cho rõ ràng.” Lâm Khê buông tay, đi ra ngoài.
Hắc Bạch Vô Thường mặc áo dài, đội mũ cao, tay cầm dây câu hồn.
Cả hai có cách ăn mặc giống nhau, chỉ khác màu sắc.
Tương truyền, Hắc Vô Thường tên là Phạm Vô Cứu, còn Bạch Vô Thường tên là Tạ Bất An, một người mặt lạnh tim nóng, người kia mặt nóng tim lạnh.
Lâm Khê hỏi: “Hắc Vô Thường, Bạch Vô Thường, các ngài…”
Cô chưa kịp nói hết câu, Bạch Vô Thường đã xoay người, lùi lại mấy bước, bóng lưng như có quỷ vương đuổi theo.
Quý Hành ngạc nhiên: “Sao ông anh đó bỏ chạy rồi?”
Hắc Vô Thường cũng ngạc nhiên không kém: “Tạ lão đệ, ngươi chạy gì thế?”
Một giọng thô cất lên: “Có hồn mà không câu, ta đi trước đây, bái bai.”
Bạch Vô Thường chạy biến trong nháy mắt.
Hắc Vô Thường bất lực thở dài.
Tên này lại giở trò gì đây, cố tình hạ giọng rồi lén chuồn đi.
Chẳng lẽ sợ bị người khác nhận ra?
Hắc Vô Thường nhìn cô gái trước mặt.
Hả? Hả!!
Y thấy hơi khiếp sợ.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeydtruyen.com./sap-boi-xuyen-cong-ty-sewd/chuong-272.html.]
May mà có chiếc mặt nạ che giấu mọi biểu cảm.
Lâm Khê nói: “Hắc Vô Thường, cộng sự của ngài bỏ đi rồi, còn chuyện gì nữa không?”
Hắc Vô Thường gãi đầu, nghiêm giọng: “Tốc độ xe của các người quá nhanh, vi phạm luật giao thông quỷ đạo, ta đã nhận nhiều khiếu nại.”
Người có nhân đạo, quỷ có quỷ đạo.
Thông thường, chỉ những ai sắp c.h.ế.t mới vô tình lọt vào quỷ đạo. Một chiếc xe nhân gian lao vun vút trên quỷ đạo thế này, thực sự rất bất thường.
Y và Tạ Bất An lập tức chạy tới, không ngờ chỉ là hai người trẻ tuổi.
Chắc Tạ Bất An từng đắc tội với cô gái này nên không dám nán lại.
Lâm Khê trước giờ chưa nghĩ tới vấn đề này: “Ngài muốn xử lý thế nào?”
Hắc Vô Thường cũng chẳng rõ, trước giờ chưa gặp tình huống này.
Y định hỏi ý kiến lũ quỷ xung quanh nhưng chẳng thấy ai bên cạnh.
Tên kia chỉ biết chạy trốn!
Mấy năm nay địa phủ thiếu người, y và Tạ Bất An là hai đầu lĩnh quỷ sai, bận tối tăm mặt mũi.
Tạ Bất An thần xuất quỷ một, luôn trốn việc, chẳng biết lẻn đi đâu.
Mấy tháng nay y mới chịu quay về, ngày nào cũng nhảy múa ở quảng trường quỷ, giờ lại biến mất rồi.
Hắc Vô Thường cau mày: “Nể tình các ngươi lần đầu vi phạm, bỏ qua lần này, lần sau sẽ giam một tháng ở nhà tù quỷ.”
Y ném cuốn sách luật giao thông quỷ đạo xuống, rồi biến mất trong bóng tối.
Quý Hành luống cuống đón lấy, dòng khí lạnh lẽo tràn vào cơ thể khiến cậu ta rùng mình.
Cuốn sách cực nhẹ, giấy ố vàng, như loại giấy đốt trong đám tang.
Quý Hành nuốt khan: “Chị đại, cuốn sách này…”
Lâm Khê quay lại ngồi vào xe: “Cậu đọc cho quen luật giao thông, sau này đừng phạm nữa.”
Quý Hành ứa nước mắt: “Còn có lần sau sao?!”
Cậu ta cài dây an toàn, tiếp tục lái xe.
Chiếc BMW màu bạc hướng về phía trung tâm thành phố.
Một lúc sau, Bạch Vô Thường đứng ở ranh giới giữa nhân đạo và quỷ đạo, rướn cổ nhìn ra ngoài.
Y vỗ ngực: “May quá.”
“Này!” Hắc Vô Thường đột nhiên xuất hiện: “Ngươi nhìn gì thế? Ngươi và cô gái kia…”
“Không quen! Ta không liên quan!” Bạch Vô Thường vội vàng chối: “Đừng nhắc chuyện này nữa, mau đi câu hồn, mỗi phút có mấy ngàn người chết.”
Đồng hành ngàn năm, Hắc Vô Thường lập tức nhận ra y đang nói dối.
“Ngươi quen cô ta, sao lại sợ gặp mặt?”
“Đã nói là không quen.” Bạch Vô Thường quay người bỏ đi: “Âm dương cách biệt, chuyện nhân gian không liên quan đến Tạ Bất An.”
“Quảng trường bắt đầu khiêu vũ rồi, bai bai.”
Hắc Vô Thường trầm ngâm.
Rốt cuộc, người này và quỷ kia có quan hệ gì?
Ra khỏi Quỷ Đạo, tiến vào Nhân Đạo.
Quý Hành lái xe ngày càng thuần thục. Với một cú drift đẹp mắt, xe dừng lại ngay trước cửa biệt thự.
Cậu ta nói yếu ớt: “Chị đại ngủ ngon, em không vào đâu, nhờ chị gửi lời hỏi thăm đến anh hai giúp em.”
“Ngủ ngon.” Lâm Khê mở cửa xe.
Cùng lúc đó, cánh cửa biệt thự cũng mở ra.
Một bóng người lao tới với tốc độ cực nhanh, đến nỗi tạo thành một vệt mờ.
Quý Hành giật b.ắ.n mình: “Ôi trời! Ai thế? Trong nhà có ma à?”
Lâm Khê nhìn kỹ: “Vú Ngô!”
Vú Ngô có luyện võ chút ít.
Hỏng rồi! Bà ấy đã học được bước chân ma quái thật rồi, cách chạy trông chẳng khác gì ma.
Vú Ngô dừng lại chào, thần sắc vô cùng phấn khởi: “Mợ chủ, chào buổi tối, hì hì.”
Lâm Khê hỏi: “Có chuyện gì mà vui vậy?”
Vú Ngô bước vài bước tại chỗ, mắt tràn ngập vẻ mong chờ: “Mợ chủ, tôi có gì thay đổi không?”
“Vú…” Lâm Khê đáp thật thà: “Bước chân vẫn nhanh nhẹn, tư thế chạy rất thuần thục.”
Vú Ngô cười khúc khích: “Mợ chủ, mợ đùa hay thật, tôi chưa bao giờ lén chạy trốn đâu, mợ và cậu cả cần gì cứ gọi tôi là có mặt ngay, hì hì.”
Bà ấy đã luyện đến tầng thứ ba của bước chân ma quái, đi không tiếng động, người không gây cảm giác hiện diện, tốc độ lại cực nhanh.
Khi hóng hớt thì tuyệt đối không làm phiền cậu cả và mợ chủ, cũng không trượt vỏ chuối mà ngã.
Lần này, không ai có thể ngăn cản lòng nhiệt tình hóng hớt của bà ấy.
Lâm Khê nghiêm túc dặn dò: “Mau về nhà nghỉ ngơi, đừng suy nghĩ lung tung.”
“Cảm ơn mợ chủ quan tâm.” Vú Ngô cười mỉm: “Tôi rất khỏe, mỗi năm đều kiểm tra sức khỏe, cơ thể tốt lắm.”
“Giờ tôi về đây, cơm đã dọn sẵn trên bàn.” Bà ấy hạ giọng thì thầm: “Mợ và cậu cả đi ngủ sớm nhé, tôi với quản gia Lưu chờ tin tốt của hai người đấy, hì hì.”